Bởi vì trước đó Thái Hoàng Thái Hậu bị bệnh, ngày mồng tám tháng chạp năm nay cũng rất đơn giản, trong cung không đưa cháo cho bên ngoài, sau này ngày Tết cũng đơn giản hơn, mùng một ngày ấy, thần tử theo lệ tới tiền triều, lễ ở hậu cung đã bị miễn, các nữ quyến tới bên ngoài Từ Hòa cung khấu đầu, vậy là lễ tết cho Thái Hoàng Thái Hậu cũng kết thúc. Ngày tiến cung hôm ấy, Tào thị và Khương Đào đi cùng. Bà lo lắng sốt ruột nói với Khương Đào: “Thái Hoàng Thái Hậu xưa nay khỏe mạnh, hiện giờ không biết là làm sao. Tuy vậy tuổi tác của lão nhân gia như vậy, bệnh nhỏ cũng có thể xảy ra chuyện lớn. Chỉ hy vọng lần này bà có thể nhanh chóng khỏe lại”. Phu thê Anh Quốc công trước đó đã trịnh trọng nói xin lỗi với Tiêu Thế Nam, cũng được chính hắn thông cảm. Sau lúc ấy, quan hệ của Khương Đào và Tào thị mới thân thiết hơn. Từ khi Khương Đào biết chuyện xưa của Tô gia cũng chẳng còn chút hảo cảm nào với Thái Hoàng Thái Hậu, nghe xong cũng nói: “Đều là số mệnh, cũng chẳng thể tránh được”. Rồi Tào thị lại chỉ mấy cô nương cho Khương Đào xem, hỏi nàng thấy ai thuận mắt nhất. Khương Đào vừa nghe liền biết mấy người này là những người con dâu bà vừa ý, cô nương bà chọn đều là người trong sạch, khí độ và xuất thân đều không có tật xấu nào. Hơn nữa, mập ốm cao thấp, mỗi người một vẻ. Khương Đào nhìn đều cảm thấy rất tốt, lại nói: “Tuổi này của con đương nhiên nhìn người không tốt như dì. Hơn nữa, chủ yếu cũng phải để Tiểu Nam thích mới được, dì nói có đúng không?”. Tuy rằng thời đại này cơ bản đều là ép duyên, cưỡng hôn ép gả nhưng Khương Đào vẫn hy vọng mấy tiểu tử nhà mình có thể ở cùng với người mình thích, một đời một thế một đôi người, không nạp thiếp hay thông phòng như những người ở đây. “Ai nói không phải đâu? Phủ Anh Quốc công nhà ta đều là võ tướng, tổ tiên cũng không phải hồng tụ thêm hương. Ta cũng hy vọng Tiểu Nam giống cha và tổ phụ của nó, không nạp thiếp thất, cưới tức phụ cho nó được đương nhiên phải hỏi ý nó. Nhưng con biết không, những bức họa ta đưa cho nó, nó nói nhìn cũng na ná nhau, đều có hai mắt một mũi một miệng, nửa lời khẳng định cũng không có”. Khương Đào nghe xong bật cười, “Con cảm thấy xem ra đệ ấy vẫn chưa nghĩ thông đâu”. “Aiz, nó hiểu được ta có thể chờ nhưng những cô nương ấy có thể chờ nó sao? Muộn quá thì không phải là các cô nương tốt đều bị người khác ngỏ lời mất rồi à?”. Nói xong Tào thị lại nhìn thoáng qua cửa điện Từ Hòa cung, thở dài nói: “Tuy vậy hiện tại sức khỏe của Thái Hoàng Thái Hậu không tốt, nhỡ mà lão nhân gia có chuyện gì, trong thời gian ngắn là không nên nghị hôn”. Hai người lại nói một lúc, các mệnh phụ cũng đã tới đông đủ, dưới tiếng hô của người trong cung, mọi người đồng thời lạy ba cái hướng về chính điện, coi như qua năm mới. Trời giá rét, mọi người bái lạy xong bèn được cung nhân dẫn ra khỏi cung. Bởi vì thân phận của Khương Đào và Tào thị quý trọng, là đứng ở đầu trong đám người, khi ra khỏi cung bởi vì phụ nhân đằng sau rất đông, nên là nhóm cuối đi ra ngoài. Hai người cũng không nóng nảy, sau lại tiếp tục nói về việc nhà. Chờ những người khác tản đi, Khương Đào và Tào thị vừa muốn rời đi lại thấy một cung nữ chạy nhanh tới. Nhìn thấy Khương Đào chưa rời đi, Bích Đào mới nhẹ nhàng thở ra, thả chậm bước chân. Nàng tiến lên nhún người hành lễ, lại mời Khương Đào qua một bên, sau đó mới nói: “Thái Hoàng Thái Hậu vừa mới tỉnh, lão nhân gia bà tỉnh liền nhắc tới quốc cữu phu nhân”. Khương Đào dừng bước, hỏi nói: “Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến ta?”. Bích Đào lắc đầu, hạ giọng nói: “Thái Hoàng Thái Hậu… Nói một ít lời không may. Nói là trước khi mất muốn được gặp Tô sư phó một lần. Bà nói đây không phải mệnh lệnh mà là thỉnh cầu”. Nói xong Bích Đào đỏ hốc mắt, bởi vì là mùng một năm mới, nàng cố ý nén lại, giọng khàn khàn nói: “Nô tỳ cả gan cầu xin phu nhân, xin ngài hãy để Tô sư phó tới”. Khương Đào ban đầu còn sợ Thái Hoàng Thái Hậu dùng thân phận ép người, nàng và Tô Như Thị thật đúng là không thể cãi lại mệnh lệnh của bà. Nhưng nếu là thỉnh cầu thì khác, nàng sẽ không tự ý thay Tô Như Thị quyết định, chỉ nói: “Trời giá rét, nghĩa mẫu đã nhiều ngày thân mình không được khỏe, trở về ta sẽ thương lượng với bà ấy”. Bích Đào không rõ lắm giữa Thái Hoàng Thái Hậu và Tô Như Thị đã xảy ra chuyện gì, chỉ là ngày đó ở ngoài điện với Khương Đào mơ hồ nghe được Tô Như Thị nói Thái Hoàng Thái Hậu hại cả Tô gia. Nàng là người lanh lợi, nghe vài câu ấy liền biết Thái Hoàng Thái Hậu nhất định đã làm chuyện gì có lỗi với Tô gia. Bởi vậy nàng cũng không ép Khương Đào đáp ứng, chỉ uốn gối hành lễ, “Nô tỳ nói vài câu quá phận, mấy ngày trước thái y cũng đã nói, thời gian còn lại của Thái Hoàng Thái Hậu không nhiều lắm, hiện giờ toàn dựa vào tinh thần để chống đỡ. Nhưng nô tỳ nhìn bà ăn không vô, ngủ không ngon, trong lòng thật sự không đành. Mong quốc cữu phu nhân có thể thành toàn cho di nguyện của bà”. Khương Đào gật đầu, cũng không nói gì, chỉ ra khỏi cung cùng Tào thị. Bích Đào nhìn theo nàng rời đi, thẳng tới khi thân ảnh của các nàng biến mất thành một chấm nhỏ mới trở về phục mệnh. Thái Hoàng Thái Hậu mới tỉnh ngủ, đang ngồi ở đầu giường để cung nữ hầu hạ rửa mặt. Nhìn thấy Bích Đào tiến vào, trong ánh mắt của bà có chút ánh sáng mỏng manh, tới khi nghe được Khương Đào cũng không có đồng ý luôn, chút ánh sáng trong mắt bà lại ảm đạm dần. …………… Lại nói về Thẩm gia, do ngày Tết, trong cung giản lược hết thảy nên ngoài cung cũng không thể làm gì lớn được, qua mồng một, hai rồi qua năm, Khương Dương tiếp tục vùi đầu đọc sách, Tiêu Thế Nam mang theo Khương Lâm và Tuyết Đoàn nhi tiến cung, Tô Như Thị cũng đi bầu bạn với Sở lão thái thái. Thẩm Thời Ân và Khương Đào khó có lúc được ở riêng với nhau nhiều như vậy. Vốn là giữa đôi phu thê nhỏ còn có một cánh cửa, sau lại bất tri bất giá phát triển tới tình tiết mặt đỏ tai hồng, nóng vô cùng.