[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 174
Khương Đào thấy bọn họ thật sự không cho nàng nhúng tay vào cũng không kiên trì, ngồi dậy sai người đi ngâm trà, bưng nước ấm tới.
"Sao đệ lại nôn thật chứ?". Tiêu Thế Nam cười nhận lấy khăn từ tay nha hoàn, chỉ vào Khương Lâm cười mắng, "Chẳng cho ta chút thể diện nào cả, uổng công bình thường ta thương đệ như vậy!".
Khương Lâm đang súc trà Khương Đào đưa, nghe vậy lập tức phun trà ra, biện giải: "Đệ cũng không phải cố ý, không phải là nhịn không được sao!".
"Mau ngâm chân đi, ngâm xong còn để đại phu và A Dương xoa chân cho đệ". Khương Đào thấy Tiêu Thế Nam còn muốn khua chân bèn vội ngăn hắn lại.
Tiêu Thế Nam giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Khương Lâm nói: "Đệ thấy chưa, bởi vì đệ ọe ra nên tẩu tử cũng chẳng hiền lành với ta rồi".
Chờ hắn ngâm chân xong, đại phu và Khương Dương lại xoa chân cho hắn.
Tới lúc ngừng lại, mắt cá chân của Tiêu Thế Nam cũng không còn đỏ tấy như ban đầu.
Sau đó, đại phu đơn giản dùng băng gạc bó chân hắn lại, Khương Lâm vì chuyện vừa rồi mà một hai phải cầm băng vải cuốn thêm cho hắn mấy vòng.
Kết quả là lúc chạng vạng, Thẩm Thời Ân trở về còn bị dọa cho nhảy dựng, kinh ngạc nói: "Tiểu Nam hóa ra bị thương nặng vậy sao?".
Tiêu Thế Nam nhìn cái chân rắn chắc của mình bị bó thành cái bánh tét, ủy khuất nói: "Không có, còn không phải do A Lâm nhất quyết phải băng thêm cho ta mấy vòng mới chịu được. Vốn là đại phu và A Dương xoa thuốc cho ta xong cũng không có sao nữa, bị bao thành như này lại chẳng đi đâu được".
Khương Lâm trốn sau lưng Khương Đào, thò đầu ra thè lưỡi: "Tiểu Nam ca đủ rồi nha ! Thấy huynh bị thương nên hôm nay đệ mới nhường huynh, huynh có lý không tha người, đệ, đệ sẽ....".
"Đệ sẽ như nào?".
"Đệ sẽ nói cho mọi người biết chân huynh rất thối!". Khương Lâm hung tợn nói.
Tiêu Thế Nam lại được một trận cười, cười xong hắn nghĩ tới cái gì, do dự hỏi Thẩm Thời Ân, "Nhị ca, Tiểu Giác nói như nào?".
Thẩm Thời Ân lời ít ý nhiều nói: "Đã giải quyết xong rồi, đệ không cần nhọc lòng".
Tiêu Thế Nam há miệng muốn hỏi Tiêu Thế Vân bị xử trí ra sao nhưng há miệng rồi lại chẳng nói được thành lời.
Khương Đào thấy liền phất tay tống cổ họ, nói: "Tụ tập hết ở đây làm gì? Về doanh của các đệ đi, chân Tiểu Nam không tiện, A Dương đệ chăm sóc đệ ấy nhiều chút".
Liên hệ chuyện Tiểu Nam bị thương và chuyện hắn mới rồi muốn nói lại thôi, Khương Dương mẫn cảm mà biết được Tiêu Thế Nam hẳn đã có chuyện gì không tốt nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nâng Tiêu Thế Nam lên, cười nói: "Tỷ tỷ yên tâm, đệ khẳng định chăm sóc huynh ấy thật tốt, cả cơm cũng sẽ đút cho huynh ấy ăn".
Tiêu Thế Nam dùng vai huých hắn, "Thôi đi ông, ta bị thương là chân không phải tay, còn cần đệ đút cơm à?".
"Không cần ta bón thì cần ai? A Lâm tới bón?".
Khương Lâm cau mày làm bộ khó xử nói: "Cũng không phải không thể! Ai bảo đệ rộng lượng chứ? Không kể tới huynh cứ hay bắt nạt đệ. Đệ sẽ tốt với huynh nhé?".
Tiêu Thế Nam cười, "Thôi đi, chính đệ ăn cơm như dùng cái muôi múc ấy".
Nhìn bọn họ cười đùa, nét mặt Thẩm Thời Ân cũng thả lỏng hơn.
Chờ mấy tiểu tử đi ra ngoài, Khương Đào thôi cười, nghiêm túc dò hỏi kết quả xử trí Tiêu Thế Vân.
Thẩm Thời Ân nói: "Trước đó hắn bị Hề Vân đánh hôn mê, sau được người đưa tới trước mặt Tiêu Giác mới tỉnh. Tỉnh xong cả người điên điên khùng khùng, nói nhiều lời sảng. Dì và dượng biết chuyện cụ thể, bọn họ chưa nói muốn cho Tiêu Thế Vân thoát tội nhưng dù sao cũng niệm tình ruột thịt, xin Tiểu Giác có thể tha cho hắn một mạng. Sau Tiểu Giác tới hỏi ta, ta nói Tiểu Nam cũng bị thương nhẹ, đúng là không muốn mạng của hắn nhưng tâm địa hắn ác độc như vậy, ngay cả huynh đệ ruột cũng xuống tay được, vị trí thế tử phủ Quốc công đương nhiên vô duyên với hắn. Tiểu Giác cũng đồng ý, nói dù sao hôm này Tiêu Thế Vân cũng bị bắt rồi, chờ sau khi hồi kinh sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng hắn bị thương nặng không thể trị, sau này để hắn tự mình kiếm ăn đi".
Khương Đào nghi ngờ: "Phu thê Anh Quốc công để vậy cũng thôi đi, dù sao Tiêu Thế Vân cũng là nhi tử ruột của họ, muốn cho hắn một con đường sống cũng dễ thôi. Nhưng chàng và Tiêu Thế Vân lại chẳng thân thiết gì mấy, chàng có thể cứ như vậy bỏ qua cho hắn sao?".
Thẩm Thời Ân ngồi ở bàn, chậm rãi bưng trà lên uống, nghe vậy nhướng mày nhìn nàng: "Ta là loại người như vậy sao?".
Khương Đào chỉ cười không nói.
Cảnh như này cũng đã xảy ra một lần, chỉ là lúc ấy, Khương Đào hỏi Thẩm Thời Ân.
Thẩm Thời Ân cũng nhớ lại, nhịn không được cười rộ lên, "Đúng vậy, hai chúng ta đúng là bênh người mình như nhau".
"Đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc chàng nghĩ như nào?".
"Ý của ta rất đơn giản. Tiêu Thế Vân tốn bao tâm tư và thủ đoạn không phải là vì để làm thế tử, kế thừa gia nghiệp của phủ Anh Quốc công, đè bẹp Tiểu Nam sao? Ấy đã là chấp niệm của hắn. Hiện giờ tuy hắn giữ được mạng nhưng không có thân phận công tử phủ Anh Quốc công, hắn chỉ là một thứ dân, văn không biết võ không được, cũng chẳng biết kinh doanh cái gì, hơn nữa còn có ta đặc biệt chăm sóc. Cả đời này hắn chỉ có thể ở trong bóng tối mà nhìn lên Tiểu Nam, tư vị ấy chẳng phải đáng sợ hơn cả muốn mạng hắn à?".
Khương Đào nghĩ nghĩ đúng là như vậy. Nếu là nàng, nàng cũng sẽ hỏi mình tồn tại là vì cái gì. Hệt như khi nàng xuyên từ quý nữ thành nữ nhi nông gia vậy, trước nay không vì thân phận thay đổi mà sinh ra oán hận, trong lòng chỉ nghĩ làm sao mà sống thôi.
Nhưng hiển nhiên Tiêu Thế Vân và nàng không cùng một loại người, theo như lời của Thẩm Thời Ân, làm như vậy với hắn, sợ là còn khó chịu hơn cả cái chết.
Khương Đào cũng không thông cảm với hắn, bĩu môi nói: "Cũng may Tiểu Nam nhà chúng ta phúc lớn mạng lớn, không để gian kế của hắn thành công. Không thì Tiểu Nam mà có chuyện gì, việc này sẽ không đơn giản như vậy đâu!".
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
4 chương
29 chương
20 chương
130 chương
32 chương
10 chương