Tiêu Thế Vân biết trước mắt không phải thời điểm tốt để lật mặt với Thẩm Thời Ân, hiện giờ Thẩm Thời Ân là quốc cữu được lòng vua, dù hắn có là thế tử phủ Quốc công nhưng chẳng thể so ngang được với Thẩm Thời Ân, nếu thật có xung đột thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Hơn nữa, tương lai còn dài, chờ Thẩm Thời Ân bị hoàng đế ghét bỏ, còn rất nhiều cơ hội để trả thù. Tiêu Thế Vân nghĩ như vậy, lại ép cơn giận bốc lên đỉnh đầu xuống. Thẩm Thời Ân và Khương Đào cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn, nhiều nhất chỉ là nhục nhã hắn một hồi, loại nhục này trước giờ hắn nghe được không ít. Tiêu Thế Vân nhìn thoáng quá ánh sáng sau rèm trướng, Tiêu Thế Nam ở bên trong mới là kẻ địch lớn nhất của hắn! Lần săn thú này, hắn nhất định phải giải quyết cho xong cái phiền phức này! Trên đất trống, Khương Đào vẫn đang giáo huấn Tuyết Đoàn nhi nhưng dư quang nàng vẫn không rời Tiêu Thế Vân, thấy hắn cố nén phẫn nộ, cuối cùng lộ ra nụ cười thâm trầm. Nàng đột nhiên có chút dự cảm không lành. Thẩm Thời Ân tới bên người nàng, thấy nàng nhíu mày liền hỏi có chuyện gì? Khương Đào lắc đầu nói: “Chỉ là cảm thấy Tiêu Thế Vân có gì đó không đúng”. Thẩm Thời Ân nghe vậy cũng quay đầu nhìn Tiêu Thế Vân, hắn không tức giận, cũng không trở về cáo trạng với phu thê Anh Quốc công, ngược lại làm như không có chuyện gì mà tản bộ, trên mặt còn có ý cười. Nếu hắn thật sự tức giận, Thẩm Thời Ân có lẽ còn cảm thấy hắn có vài phần chân thật. Nhưng lại làm như không có việc gì như vậy càng khiến người khác nhìn không thấu hắn. “Ta mới vừa thấy nụ cười của hắn có chút âm hiểm, hay là hắn còn có tính toán gì. Nếu là lúc khác thì cũng thôi đi, nhà ta cũng chẳng sợ hắn cái gì. Mới rồi chàng không phải nói là bên trong bãi săn cũng rất nguy hiểm sao? Nếu hắn ở đây….”. Thẩm Thời Ân gật gật đầu nói, “Ta sẽ cho người nhìn chằm chằm hắn”. Hắn sắp xếp đương nhiên Khương Đào yên tâm, do đó cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, quay đầu hỏi Khương Dương và Khương Lâm học cưỡi ngựa như nào rồi. Khương Dương không quá hứng thú với việc cưỡi ngựa, cưỡi được một canh giờ coi như đã nắm vững được kỹ thuật cơ bản, nhảy xuống ngựa. Khương Lâm còn thấy mới lạ, giang tay với tỷ phu hắn nói muốn bế. Thẩm Thời Ân ôm hắn xuống ngựa, hắn ôm lấy cổ Thẩm Thời Ân làm nũng; “Tỷ phu, đệ còn muốn cưỡi nữa. Chiều nay có phải được đi săn thú rồi không?”. Tuy rằng hắn đang hỏi ý kiến Thẩm Thời Ân nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Khương Đào, hiện nhiên biết rõ người ra quyết định chính trong nhà là ai. “Nhìn tỷ làm cái gì?”. Khương Đào cảm thấy buồn cười, “Chẳng lẽ đệ còn muốn tỷ đưa đệ đi săn thú?”. Khương Lâm vừa nghe tỷ tỷ hắn nói liền thấy hấp dẫn, sau đó làm nũng với Thẩm Thời Ân. Khương Lâm tuy nhỏ tuổi nhưng ở tuổi này Thẩm Thời Ân đã bắt đầu luyện võ, cũng được đại ca hắn dẫn đi chạy khắp nơi trên lưng ngựa. Hơn nữa, hiện tại Khương Lâm còn chưa có dự tính, theo văn hay võ cũng chưa nói chắc được, Thẩm Thời Ân cảm thấy đưa hắn đi rèn luyện một phen cũng không tệ, gật đầu nói: “Tỷ tỷ đệ đồng ý là được, tuy vậy đệ phải đồng ý với ta, buổi chiều ngoan ngoãn ngồi ở đằng trước, không được chạy loạn”. Khương Lâm vội gật đầu liên tục nói tỷ phu là tốt nhất. Sau đó hắn xuống đất, chạy tới bên người Khương Đào, khoe mẽ cười nói: “Tỷ tỷ, được không?”. “Muốn đi thì đi thôi”, Khương Đào lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, nói: “Tuy vậy nếu lúc trở về mà nghe được tỷ phu đệ nói đệ không ngoan, không có lần sau nữa”. Khương Lâm liên tục nói được, chạy tới bên cạnh con ngựa, để cho mã phu bế hắn lên, nói muốn ra ngoài luyện tập nhiều hơn. Khương Đào thấy hắn hứng thú cũng không nói gì, vừa nói chuyện vừa trở về lều nhà với Thẩm Thời Ân. “Vốn dĩ ta còn muốn mang nàng ra ngoài chơi nhưng nếu đưa A Lâm theo sợ là không mang nàng đi được rồi”. Khương Đào cười nhìn hắn, nói: “Ta cũng không phải hài tử. Hơn nữa, săn thú còn ba ngày, chúng ta muộn chút ra ngoài chơi cũng không có gì”. “Vậy chính nàng cẩn thận, nếu gặp phải phiền toái gì…”. Khương Đào kéo tay hắn quơ quơ nói: “Ta biết rồi, thật sự không cần trông ta như trông trẻ đâu”. Nàng cảm thấy Thẩm Thời Ân quá mất công lo lắng. Cao hơn thân phận của nàng cũng chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Phi, còn có vài vị vương phi lớn tuổi. Nhưng trường hợp như săn thú này, tuổi các bà đã lớn, đương nhiên không tiện tới. Những nữ quyến còn lại lại chẳng so được với phẩm cấp của nàng, kể cả nàng có thấp hơn, thực sự nhìn nàng không vừa mắt, nàng cũng không cần kiêng nể cái gì, cứ đánh trả là được. Sau tới giữa trưa, Vương Đức Thắng tự mình tới một chuyến, nói Tiêu Giác mời họ tới doanh trướng phía sau ăn cơm. Doang trướng ngự dụng rất rộng rãi, bên ngoài nhìn như cái lều nhưng đồ bồ trí bên trong chẳng khác nào ở trong cung, vật nào vật nấy đều tinh mỹ vô cùng. Tiêu Thế Nam cũng được gọi tới, vừa vào liền gây ra một trận ồn ào. Sau lại qua quá trình thử độc, Tiêu Giác sai người hầu lui xuống, chỉ để lại một mình Vương Đức Thắng. “Khó trách tại sao lại phải chờ tới giờ ngọ mới bắt đầu săn thú, những đồ này của ngươi đều là mang từ trong cung ra, thời gian bố trí khẳng định tốn không ít thời gian”. Không có người ngoài ở đây, Tiêu Thế Nam cũng chẳng để ý quy củ gì nữa, nhích mông ngồi gần Tiêu Giác, nói với mọi người: “Mau ăn mau ăn”. Khương Đào và Thẩm Thời Ân, Khương Dương, Khương Lâm ngồi xuống theo thứ tự. Tiêu Giác vốn không muốn ăn gì, nhìn thấy bộ dáng ăn ngấu nghiến của hắn cười nói: “Ngươi là quỷ chết đói đầu thai thành đấy à?”.