[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 158
Thái Hoàng Thái Hậu cho rằng bản thân coi như nhìn người rất chuẩn, không thì bà cũng không sống ở trong cung lâu như vậy.
Bà và Khương Đào nói chuyện một lúc, nhìn ra nàng không hề không vui, ý cười đều là thật lòng, càng cảm thấy nàng rất tốt.
Sau khi các nàng nói xong, Thái Hoàng Thái Hậu cũng muốn cho nhà khác ít thể diện, cũng gọi người theo thứ tự tiến lên nói chuyện.
Khương Đào tự giác đứng dậy, chuẩn bị lui về một bên, ai ngờ Thái Hoàng Thái Hậu kéo tay nàng không buông, chỉ cười nói: “Con cứ ngồi là được, vừa mới lên kinh hẳn là còn chưa có quen hết mọi người đúng không? Đúng lúc này ai gia có thể để con làm quen một chút”.
Đây đúng là nói tới trọng điểm, trước cung yến nửa tháng, Khương Đào tuy nhận được không ít thiếp bái phỏng nhưng thấy được phần lớn đều là nhà có dòng dõi không cao, những danh môn thế gia thật sự hẳn là sẽ không vì một cái cáo mệnh nhất phẩm phu nhân của nàng mà chạy tới Thẩm gia như tổ ong.
Hơn nữa kinh thành to như vậy, luôn có ít người mắt chó chê người thấp, chướng mắt xuất thân của nàng, vốn chẳng muốn giao tế gì với nàng.
Hiện giờ Thái Hoàng Thái Hậu lôi kéo giới thiệu cho nàng, còn ai dám trễ nải làm bộ làm tịch với nàng nữa?
Lại là một lần nói chuyện, Khương Đào quen được đại khái tất cả người trong điện, Thái Hoàng Thái Hậu lại cười hỏi: “Ninh Bắc Hầu phu nhân đâu?”.
Dung thị sau khi Khương Huyên gây chuyện vẫn luôn rúc vào một góc, sau thấy Khương Đào được Thái Hoàng Thái Hậu yêu thích như vậy, bà càng không thể hận mình vô hình ngay tại chỗ.
Đột nhiên được người nhắc tới, tuy Dung thị nghĩ tới chuyện này nhưng đầu óc cũng ngơ ra – bà làm phu nhân hầu phủ mấy năm, còn chưa được cái vinh dự được Thái Hoàng Thái Hậu nhắc tên đâu.
Trước mắt Thái Hoàng Thái Hậu lại nhắc tới bà, nghĩ cũng biết không có chuyện gì tốt.
Bà phải giả vờ trấn định mà dắt Khương Huyên và Khương Oánh tiến lên hành lễ.
Thái Hoàng Thái Hậu đặc biệt lúc này mới gọi Dung thị, đương nhiên để bù đắp.
Ở tiệc mừng thọ của bà, Khương Huyên dám đánh vào thể diện của Khương Đào tức là đánh vào mặt của bà.
Địa vị của bà cũng chẳng cần cố kỵ cái gì, nhìn Dung thị nói: “Sắc mặt của ngươi không được tốt, sợ là không được khỏe đúng không?”.
Sắc mặt Dung thị trắng bệch, gượng cười: “Cảm tạ sự quan tâm của ngài, thần phụ…”.
Thái Hoàng Thái Hậu xua tay, ngắt lời nói: “Nghe ngươi nói chuyện cũng không có khí lực, không cần ở đây hầu hạ ai gia nữa, mang cô nương nhà ngươi về nghỉ ngơi đi”.
Dung thị ấp úng tại chỗ quên luôn phản ứng, Khương Huyên và Khương Oánh lại là vẻ mặt khuất nhục – ai có thể ngờ được Thái Hoàng Thái Hậu xưa nay tốt tính sẽ trực tiếp đuổi họ ra khỏi cung chứ?
Nếu đuổi mẫu tử các nàng thì thực sự là không cần làm người nữa rồi!
Dung thị nhanh chóng suy nghĩ, đôi mắt bà nhìn qua Khương Đào, đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống.
Khương Đào còn chờ trò cười của nàng, lúc này vừa thấy động tác của bà liền nghĩ không ổn.
Dung thị này sợ là sẽ tạ lỗi với nàng, như vậy nàng ngại ở trước mặt nhiều người sẽ cầu tình thay cho bà ta. Không nói đỡ cho khó tránh người khác nói nàng ý lớn hiếp bé.
Nhưng bắt Khương Đào nói đỡ cho bà ta, hẳn là ăn phải ruồi bọ còn tớm hơn.
Nhưng còn chưa đợi Dung thị mở miệng, Thái Hoàng Thái Hậu giơ tay, cung nhân bên cạnh hiểu ý, trực tiếp kéo Dung thị lên.
“Đi đi, cũng là người hiểu chuyện, trước khi ra khỏi cung còn hành đại lễ với ai gia”.
Bà nói xong, cung nhân to lớn kia trực tiếp nửa túm lấy Dung thị “mời” ra ngoài.
Trước đó, Khương Huyên còn dám gây chuyện trước mặt Khương Đào nhưng đối với đại nhân vật như Thái Hoàng Thái Hậu như vậy không dám nhiều lời nửa câu, thấy nương nàng bị kéo đi, nàng cũng kéo Khương Oánh đang mặt trắng bệch cũng ra ngoài theo.
Khương Đào cũng không biết Thái Hoàng Thái Hậu còn có động tác như vậy, tuy nàng ngồi gần Thái Hoàng Thái Hậu nhất nhưng người sáng suốt đều thấy được người Dung thị quỳ là nàng.
Cũmg chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu mới dám nói như vậy, dù sao mặc kệ bà nói cái gì cũng không ai dám phản bác.
Khương Đào nhịn không được cười trộm, xoay qua lại đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Thái Hoàng Thái Hậu, bà vỗ mu tay Khương Đào nói; “Đối phó với người như vậy phải làm vậy. Nay khiến con tủi thân rồi, lần tới phải dựa vào chính con”.
Khương Đào gật đầu nói đã biết. Cũng chính là trường hợp hôm nay trọng đại nên không thể làm lớn chuyện, không thì cứ như lúc ở tỉnh thành nàng dám đuổi Khương Huyên ra ngoài cửa, khẳng định sẽ không để nàng nhảy nhót lung tung rồi.
Tuy vậy hiện tại nàng cũng đã nhìn ra, bởi vì Thái Hoàng Thái Hậu cảm thấy nàng bị tủi thân nên mới thân thiết với nàng như vậy, cũng coi như là trong họa có phúc.
Mẫu tử Dung thị rời đi cũng không gợi lên cơn sóng gì, mọi người âm thầm cười nhạo hai tiếng, cũng tính là bỏ qua chuyện này.
Sau đó mọi người dâng thọ lễ lên, như lời Tào thị nói, Thái Hoàng Thái Hậu không yêu vàng bạc nên đều đưa một ít đồ đại biểu lòng thành.
Ví dụ như tượng Quan Âm được cung phụng, thờ trong miếu hay là thư pháp do danh gia viết, đương nhiên đồ thêu là nhiều nhất, bởi vì Thái Hoàng Thái Hậu thích nhất là cái này, kể cả thêu không tốt, bà cũng sẽ nể mặt đối phương tự tay thêu mà khen vài câu.
Tuy vậy có thể tới tham gia tiệc mừng thọ đều là phu nhân danh môn thế gia, nữ hồng cũng chỉ là thú vui yêu thích, phần lớn đều là tú nương vẽ hoa văn, làm tốt mọi thứ, các nàng tới hạ mấy đường chỉ thôi.
Thái Hoàng Thái Hậu thích thêu thùa hơn nửa đời, khi còn trẻ cũng hiểu biết những chuyện này, nhìn một chút là sẽ biết đối phương bỏ bao nhiêu công sức vào.
Chờ Vương phi và Thái phi dâng thọ lễ xong, sau liền tới Tào thị và Khương Đào.
Tào thị không biết thêu thùa, thọ lễ là một bức tranh trăm chữ thọ, khác với người tìm danh gia thư pháp tơi, bà sai người đi tìm lão nhân Miên Sơn dạy để bà tự viết.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
5 chương
138 chương
48 chương
65 chương
173 chương
14 chương
64 chương