[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 156
Tiêu Thế Nam mách lẻo đã không phải lần một, lần hai, sáng hôm nay đã nói một lần rồi.
Bởi vì lên triều là năm ngày có một hôm sớm, Tiêu Thế Nam cho rằng chỉ hôm nào Thẩm Thời Ân lên triều mới phải dậy sớm như vậy để luyện công.
Trước đó hắn hồn nhiên chơi tới nửa đêm, mới chợp mắt chưa được hai canh giờ, không ngờ vẫn như cũ, trời còn chưa sáng đã bị Thẩm Thời Ân xách ra khỏi ổ chăn.
Lại là một hồi luyện tập tới khi mặt trời lên cao, mệt tới mức buổi trưa hắn ăn nhiều thêm hai bát cơm.
“Lại lén mách lẻo đúng không?”. Đúng lúc Thẩm Thời Ân trở về, nghe được hắn nói cười mắng: “Đệ đừng có chó cắn Lã Động Tân*”.
*Là một điển tích, ý chỉ không hiểu được ý tốt của người ta mà hiểu nhầm, nó có cả một câu chuyện đằng sau, đọc xong bạn sẽ thấy ở điển tích này không có con chó nào đâu, chỉ là tên đọc bị trùng âm, tuy có bất kính nhưng ý nghĩa hay. Các bạn lên gg search nhé tại nó dài quá.
Tiêu Thế Nam tức khắc nuốt lời định nói xuống bụng, hoảng loạn đứng lên, nói: “Không có không có, đệ nói chơi thôi… Aiz, đã muộn vậy rồi, đệ đi nhà bếp xem chuẩn bị cơm tối tới đâu rồi”.
Khương Đào cảm thấy bộ dáng này của hắn có chút không đúng, nhìn về phía Thẩm Thời Ân: “Chàng lại có việc gì giấu ta?”.
Thẩm Thời Ân nói nào sẽ, “Từ khi nàng về kinh, ta không phải ở ngoài làm việc cũng là ở nhà với nàng, đâu ra chuyện gì giấu nàng?”.
Khương Đào cũng nghĩ vậy, Thẩm Thời Ân đến chuyện phỏng đoán với hoàng thất cũng nói với nàng thì còn có thể có bí mật gì lớn hơn được nữa?
Hơn nữa tính tình của Tiêu Thế Nam kia không đứng đắn, cứ như hài tử vậy, Khương Đào cười cười cũng không để trong lòng.
Mà lúc này, Tiêu Thế Nam ra khỏi nhà chính không tới nhà bếp, mà là đi vòng tròn ở trong sân.
Buổi chiều Tào thị nói cho hắn một việc, nói trước khi bọn họ hồi kinh, Thẩm Thời Ân đã tới phủ Ninh Bắc Hầu một chuyến.
Lúc ấy, hắn nghe xong còn không hiểu, nói: “Nhà này nghe có hơi quen nhưng cũng chỉ là nhà huân quý tầm thường, nương sao cần phải đặc biệt nhắc tới làm gì?”.
Tào thị bất đắc dĩ nói: “Ta thấy con ra ngoài mấy năm là quên hết mọi chuyện ở kinh thành rồi, phủ Ninh Bắc Hầu… Trước đây là nhà đính hôn với nhị ca của con!”.
Tiêu Thế Nam “ồ ồ” hai tiếng, gật đầu nói: “Bình thường mà, nhị ca vốn là người trọng tình nghĩa”.
Tào thị thổn thức: “Đúng vậy, cô nương kia cũng là mệnh khổ, chỉ mới đính hôn với nhị ca con, năm đó Thẩm gia xảy ra chuyện, Ninh Bắc Hầu trực tiếp đưa nàng tới am ni cô. Lúc ấy nhị ca con còn bị nhốt ở trong lao, ta và cha con vì cứu nó mà bận rộn khắp chốn, không thể mọc thêm tay để cứu cô nương kia được. Lúc ấy, trong lòng ta còn nghĩ, cũng đưa luôn cô nương kia rời kinh với các con. Không ngờ là không lâu sau, am ni cô kia không biết vì sao lại xảy ra hỏa hoạn, cô nương ấy… Aiz, cũng mới mười mấy tuổi, ngay cả cái thây cũng không còn, bài vị chôn cất càng đừng nói”.
Chung quy cũng là một người từng sống sờ sờ ở đó, Tiêu Thế Nam cũng thở dài.
“Những cái đó trước không nói, cô nương mệnh khổ ấy, Thẩm gia sửa lại án sai rồi, cái đôi phụ mẫu lạnh lùng kia mới lập mộ chôn di vật cho nàng, nhị ca con tham gia vào cũng là hợp tình hợp lý. Cái này không có gì đáng nói nhưng gần đây ta nghe được Ninh Bắc Hầu nhận một nữ nhi dòng kế, có chút giống với cô nương kia. Ta cho rằng đây là muốn đưa tới Thẩm gia”.
Nghe tới đây Tiêu Thế Nam mới chú ý, lập tức hỏi: “Người ta điên rồi sao? Ca và tẩu tử đang tốt lành như vậy? Cô nương nhà họ nhìn trúng là ai?”.
Tào thị thấy hắn nóng nảy vội nói: “Phủ Ninh Bắc Hầu không nói ra ngoài, chỉ lộ ra chút tiếng gió thôi. Con đừng có nháo gì, không thì đến lúc đó khó coi không chỉ một nhà Ninh Bắc Hầu mà cả thể diện của tẩu tử con cũng bị quét sạch”.
Sự tình liên quan tới Khương Đào, Tiêu Thế Nam chỉ có thể đè xuống tâm tử muốn đấm phủ Ninh Bắc Hầu một trận.
“Qua mấy ngày nữa là tới sinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu, hẳn là Ninh Bắc Hầu sẽ đưa cô nương kia tới vào lúc ấy. Con nhớ nhắc tẩu tử con trước vài câu để nàng hiểu rõ, cũng khuyên nàng, ngàn vạn lần đừng nháo lớn với ca con. Chuyện hậu trạch như này, một đại nam nhân như ca ca con hẳn là tới tiếng gió cũng không nghe được. Hắn cũng là không hề biết gì cả. Nhưng tốt nhất con cứ nói trước với tẩu tử con một tiếng, tới lúc đó tránh ca con đi, đừng để hắn thấy chúng ta giống như đang cố tình gây chuyện”.
Kỳ thật Tào thị vốn muốn tự mình nói với Khương Đào nhưng bởi vì chuyện lúc trước mà hai người cũng không thoải mái, ở đây bà cũng nhìn ra được Khương Đào có bao nhiêu khách khí với bà, đã chưa thân thiết, bà cũng không tiện nói gì.
Tiêu Thế Nam gật đầu nói đã biết, nghe xong cũng không ở lại phủ Anh Quốc công lâu nữa mà về nhà định tìm Khương Đào nói chuyện.
Ai biết được đúng lúc ấy thì Thẩm Thời Ân trở về.
Tuy vậy hắn cũng chỉ sầu trong chốc lát, nghĩ tới ca hắn ra ngoài nhiều lắm, hắn có rất nhiều cơ hội nói chuyện này với tẩu tử hắn.
Nhưng cách đó một ngày, Thẩm gia có chuyện lớn, công văn cáo mệnh Khương Đào là Quốc công phu nhân tới!
Lại còn không phải là người bên cạnh Tiêu Giác đưa tới mà là đại thái giám đắc lực bên người Thái Hoàng Thái Hậu đưa tới.
Thái Hoàng Thái Hậu là Hoàng hậu của Cao Tổ, trải qua ba đời quân vương, địa vị vô cùng cao.
Nữ quyến thế gia tầm thường được bà tán thưởng một câu đều là chuyện vinh quang cho cả nhà, càng đừng nói là công văn bà đưa tới.
Đại thái giám tới còn khách khí mà nói với Khương Đào: “Qua mấy ngày nữa chính là sinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu, lão nhân gia rất thích ngài. Ngày ấy trong cung mở tiệc, phu nhân cần tới sớm chút”.
Khương Đào thụ sủng nhược kinh mà cầm công văn hình phượng, sai người đưa tiền thưởng.
Sau đó, Thẩm gia càng thêm náo nhiệt – trước kia chỉ có nam nhân tới bái phỏng Thẩm Thời Ân, hiện nay nữ quyến cũng bắt đầu đệ thiếp bái phỏng Khương Đào.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
5 chương
138 chương
48 chương
65 chương
173 chương
14 chương
64 chương