[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 153
Trong phủ Anh Quốc công, cả đêm Tào thị ngủ không yên.
Vốn định Tiêu Giác đăng cơ, đại nhi tử đã về, cả nhà đoàn tụ, ngày tháng sau này sẽ càng thêm tốt đẹp.
Nhưng chỉ qua một ngày ngắn ngủi, hiện thực đã vả vào mặt Tào thị bôm bốp.
Đại nhi tử đúng là đã về nhưng lại về nhà Thẩm gia, trong lòng cả ngày chỉ có ca ca và tẩu tử, cha mẹ ruột ngược lại thành người ngoài.
Hôm qua náo loạn một hồi, Anh Quốc công tức giận cứ nhắc tới Tiêu Thế Nam là mắng, mắt thấy nhà này còn loạn hơn lúc trước.
Sáng sớm hôm sau, Anh Quốc công vào triều sớm, Tào thị rốt cuộc nắm được cơ hồi, chờ tới khi trời sáng, bà kêu nha hoàn đi chuẩn bị lễ vật, gọi Tiêu Thế Vân cũng tới phủ Vinh Quốc công.
Bên Thẩm gia Thẩm Thời Ân cũng đã thượng triều, trước khi đi còn gọi Tiêu Thế Nam dậy.
Trước đó hắn nói muốn dạy nó đao pháp, cứ cho là vì tức Anh Quốc công mới nói ra nhưng đã nói là phải làm.
Tiêu Thế Nam đầu tóc bù xù bị xách ra từ trong đống chăn.
Buổi sáng đầu thu cũng khiến con người cảm thấy rất lạnh lẽo nhưng hắn cũng không dám phản kháng, hít mũi nhìn Thẩm Thời Ân luyện đao một lần, sau đó ở trước mặt hắn luyện lại một lần.
Hắn đọc sách không có thành tựu gì, phương diện võ nghệ lại có chút thiên phú, cũng có căn cơ.
Hắn dùng đao giống bốn năm phần nhưng không có cái khí thế một mình giữ ải trấn được vạn binh.
Thẩm Thời Ân cũng không ép hắn một ngày đã học được, sau khi hắn thượng triều, để cho Tiêu Thế Nam tự mình luyện thêm ít căn bản.
Tiêu Thế Nam chờ hắn đi liền muốn về ngủ nhưng lại thấy hạ nhân theo sau mình vài bước nhìn mình chằm chằm, chỉ đành rụt cái chân đang bước đi về.
Aiz, lúc này cảm thấy trong nhà ít người hơn vẫn tốt!
Hắn nhận mệnh mà tập một canh giờ, sau đó trời sáng rồi, Khương Đào dậy, tìm người gọi hắn và Khương Lâm tới dùng bữa sáng.
Tiêu Thế Nam nhũn cả chân tới chính viện, thấy Khương Đào liền bắt đầu cáo trạng, nói: “Lúc đệ dậy trời vẫn còn tối lắm! Sáng gì mà quá lạnh, toàn thân đệ đều nổi da gà. Lạnh thì cũng thôi đi, hai canh giờ liền đệ không được nghỉ. Nhị ca cũng quá ác độc”.
Khương Đào thấy hắn buồn thiu, chỉ có thể nhịn cười nói: “Mới học thì làm gì có chuyện không vất vả? Đệ nhìn A Dương cũng là đọc sách lúc trời tờ mờ sáng và đi ngủ lúc khuya còn gì. Tuy vậy nếu đệ thấy vất vả, ta sẽ nói với nhị ca đệ nhé?”.
Tiêu Thế Nam muốn cười nhưng lại ra vẻ do dự nói :”Như vậy không tốt đi”.
“Không sao, ta đi nói là được. Dù sao cũng không chỉ có một cách là luyện võ. Trước mùa đông Vệ gia sẽ tới kinh thành, lúc đó đệ cứ giống như trước, cùng A Lâm tới Vệ gia học”.
Khương Lâm đang ở bên cạnh ăn sủi cảo, nghe vậy mắt sáng lên, mong đợi mà nhìn Tiêu Thế Nam.
Tiêu Thế Nam vội xua tay nói: “Mới nãy đệ còn chưa nói hết mà, đệ cảm thấy luyện võ vất vả mới là bình thường! Nhị ca là muốn tốt cho đệ mới đốc thúc đệ!”.
Hắn thật sự không muốn dùi mài kinh sử làm gì nữa, đã hơn một năm học ở Vệ gia nhưng làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, làm cái gì phải làm cho bõ sức mới thôi. Mới đó đã khiến hắn không chịu được muốn về kinh, giờ về được rồi thì không muốn có bất cứ quan hệ gì với đống bút mực ấy nữa.
Khương Đào thấy hắn lái đề tài, cười nói: “Đệ biết là được, buổi sáng ca ca đệ nói với ta, ăn xong bữa sáng lại trông đệ luyện tiếp”.
Tiêu Thế Nam nhận mệnh mà ăn cháo, điểm tâm, ăn no mới có sức luyện nha!
Ăn xong bữa sáng, Tiêu Thế Nam luyện công ở trong sân, Khương Đào là thật tình muốn hắn luyện cho tốt – vị trí thế tử đã không còn, cứ việc Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác sẽ cất nhắc hắn nhưng người khác cũng sẽ có bản lĩnh, bọn họ không thể trông coi hắn cả đời được, cái gì cũng không đáng tin bằng bản thân mình!
Vì thế nàng để người dọn bàn ghế ra hành lang, vừa thêu thùa vừa trông hắn luyện công.
Khương Lâm cảm thấy thú vị, cũng học hắn ra dáng ra hình mà đứng tấn, đánh quyền.
Chính là lúc này, hạ nhân tới báo nói phu nhân Anh Quốc công đưa Tiêu Thế Vân tới.
Hai nhà là thân thích, không cần chú ý nhiều quy củ, Khương Đào cũng không để họ đợi ở chính sảnh, chỉ cười sai người đưa bọn họ tới đây, sau lại nhỏ giọng phân phó với tiểu nha hoàn…
Một lúc sau, Anh Quốc công phu nhân và Tiêu Thế Vân tới chính viện.
Trong viện, dưới tán cây xanh mát, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm một lớn một nhỏ đang đứng luyện công, lớn đánh quyền ra gió, ra dáng ra hình, nhỏ trắng trẻo mập mạp, nỗ lực bắt chước.
Ở hành lang, Khương Đào vui tươi mà thường ngẩng đầu nhìn họ, thấy bọn họ đang muốn đùa nghịch liền nói: “Đừng có lười biếng, không thì ta sẽ nói cho ca ca của đệ đấy”.
……. Hình ảnh này nhìn sao cũng khiến người khác thấy tâm tình ấm áp.
Nhưng tiền đề là trong đó không có nhi tử ruột của mình!
Dù sao khi Tào thị đi vào, trong lòng bà càng không thoải mái.
Khương Đào thấy bà liền đứng dậy, để hạ nhân bày thêm ghế ở hành lang.
Nàng tuy là vãn bối của Tào thị nhưng hiện giờ là nữ chủ nhân của phủ Vinh Quốc công, trước đó Tiêu Giác tự ra ngoài thành đón thẩm thẩm này, luận thân phận cũng không thấp hơn Anh Quốc công phu nhân cho nên nàng mời Tào thị ngồi xuống sau liền về chỗ. Tiêu Thế Vân chỉ có thể đứng ở bên cạnh.
Tào thị đau lòng cho nhi tử, cảm thấy Khương Đào không hiểu chuyện. Tuy rằng hai nhà là thân thích, hàng xóm nhưng vào nhà là khách, nào có đạo lý để khách đứng nói chuyện?
Khương Đào nhìn ra ý tứ của bà, thầm nghĩ đã mười lăm tuổi rồi, đứng ở hành lang có tí thì làm sao? Tiêu Thế Nam đã luyện công một buổi sáng rồi.
Hơn nữa, là một mầm non chuyên bị bệnh, Khương Đào cho rằng cơ thể của Tiêu Thế Vân không suy nhược như vậy.
Tuy rằng sắc mặt kém hơn người thường nhưng bước đi trầm ổn, hô hấp đều đều, lúc nói chuyện cũng vững vàng, đừng nói là so với lúc nàng bệnh nặng, chỉ so với lúc Khương Dương vừa ra khỏi bụng mẹ cũng yếu hơn hắn.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
4 chương
29 chương
20 chương
130 chương
32 chương
10 chương