Trên sườn núi, Anh Quốc Công phu nhân Tào thị đứng trong đám người đang duỗi cổ nhìn xung quanh quan đạo. Bà là một phụ nhân trung niên dáng hơi đậm, tháng chính tuy đã vào thu nhưng nắng vẫn rất gay gắt, ra khỏi thành đã nửa ngày, bà đã có mồ hôi rồi. Bà sinh ở danh môn thế gia, sau khi gả vào Anh Quốc công phủ liền sống trong nhung lụa, kể cả mấy năm trước cả nhà họ bị giam trong phủ, không được tùy ý ra ngoài, bà cũng chưa từng phải trải qua cái khổ nhưng lúc này bà lại phải nhịn nóng như vậy, lo lắng thấp thỏm hỏi Anh Quốc công: “Lão gia, có phải từ phía xa kia có một chiếc xe ngựa đang tới không? Có phải Tiểu Nam của chúng ta đã về không?”. Anh Quốc công hơn bốn mươi tuổi, tóc còn đen nhánh, tinh thần thanh sảng, ông cũng đang nhìn chằm chằm về phía của phu nhân nhà mình chỉ, miệng nói: “Xa quá, nhìn không rõ. Bà cũng đừng gấp, đã nói là hôm nay sẽ về”. “Ta có thể không vội sao?”. Tào thị nhỏ giọng oán trách nói: “Trước đó ta nói chờ Tiểu Nam trở lại rồi nói, ông một hai phải dâng sổ con cho Tiểu Vân làm thế tử! Tiểu Nam khi ấy không trở về, khẳng định là trong lòng oán trách chúng ta”. Tào thị nói xong liền lau nước mắt, Anh Quốc Công lại nhíu mày, hạ giọng nói: “Việc này không phải trước đó đã nói với bà rồi sao? Tiểu Nam đi theo Thời Ân ra ngoài một chuyến, đã làm khổ dịch lâu như vậy. Người Thẩm gia không quên ơn nghĩa, nó và Thánh thượng khẳng định là không quên Tiểu Nam nhà ta. Có bọn họ quan tâm, Tiểu Nam nhà ta còn sợ không có đường khác sao?”. Anh Quốc công biết chính mình làm không sai, tuy rằng ông đúng là thiên vị ấu tử hơn nhưng cũng không phải là hoàn toàn không suy xét cho Tiêu Thế Nam. Nếu là Tiêu Thế Nam còn làm thế tử, nhà mình liền chỉ có thể trông cậy vào một mình Tiêu Thế Nam. Nhưng nếu là đưa vị trí thế tử cho Tiêu Thế Vân, hai nhỉ tử đều có tiền đồ tốt, đối với Anh Quốc công phủ mà nói càng thêm có lợi. “Theo lý là vậy nhưng Tiểu Nam nó….”. “Không có nhưng, nếu hắn không hiểu được, không xứng làm nhi tử của ta!”. Anh Quốc công bày tỏ chính kiến của bản thân, Tào thị lại coi phu như trời, thấy ông thật sự không vui, lại ở bên ngoài, bên cạnh có người nên bà không nhắc lại nữa. Mà qua đám người của Anh Quốc công phủ chính là một nhà Ninh Bắc hầu. Khương Huyên đứng bên người mẫu thân Dung thị, trên mặt đầy sự không kiên nhẫn. Tuy vậy nữ quyến trẻ tuổi các nàng ra ngoài đều mang mũ có rèm nên người khác cũng không phát hiện được. Bị cái nóng vây quanh nửa ngày, Khương Huyên trừng mắt nhìn nha hoàn đang quạt bên cạnh, để nàng ta quạt mạnh hơn, sau đó oán giận với Dung thị, “Nương, sáng sớm không ngủ mình ra khỏi thành làm gì?”. Dung thị nhìn quanh, thấy không ai chú ý các nàng, liền nói: “Thánh thượng và Thẩm quốc cữu tự mình tới đón người, tuy còn không biết tiếp đón ai nhưng người biết tin đều chạy tới, Nếu chúng ta không tới không phải là lạc hậu à?”. Mấy năm nay địa vị của phủ Ninh Bắc Hầu trong giới quý tộc ngày càng sa sút, gần đây, lúc Thẩm gia tái khởi mới tốt hơn một chút. Trước đó nghe được hôm nay Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác ra khỏi thành đón người, Ninh Bắc Hầu sao có thể không mang cả nhà tới để bày tỏ lòng thành chứ? Đương nhiên người nghĩ như vậy cũng không chỉ có một nhà hắn, không thì cả núi Thập Lí này cũng sẽ không nhiều người như vậy. Ngay cả An Nghị Bá không đáng tin cũng tới rồi. Trong tiếng nói chuyện của mọi người, xe ngựa của Khương Đào đã tới. Khương Đào vốn còn nghĩ muốn đi nhanh một chút miễn cho chắn đường đại nhân vật phía sau. Nhưng Tiêu Thế Nam nhận ra phụ cận núi Thập Lí đều là người trong cung, Hề Vân cũng nói ám vệ bọn họ định kỳ truyền tin đi trong cung, ngày trước đã truyền tin Khương Đào sắp về kinh thành. Nghe bọn họ nói xong, Khương Đào mới biết trận thế này là chào đón mình. Lúc biết rồi, nàng còn có chút lo sợ bất an, tuy rằng trên đường nàng đã trang điểm qua, cũng sẽ không thất lễ trước mặt mọi người nhưng đối mặt với tình huống như này, cũng là tình huống cấp cao nhất, nàng chưa từng đối mặt, nói không hoảng hốt là không thể nào. Sau đó xe ngựa ngừng, nàng cũng chưa kịp nghĩ nhiều, Hề Vân vén mành lên, Tiêu Thế Nam xuống xe trước. Ở trên sườn  núi, Tiêu Giác và Thẩm Thời Ân đứng cùng nhau, Tiêu Thế Nam thấy rõ thân ảnh bọn họ, hốc mắt nóng lên, ngơ ngác mà đi về phía trước, đi được hai bước hắn lại nghĩ tới Khương Đào, vì thế hắn đứng lại, xoay người duỗi tay đỡ Khương Đào xuống. Mà lúc này, đoàn người ở sườn núi cũng thấy rõ hắn. Anh Quốc công phu nhân Tào thị rơi nước mắt, Anh Quốc công cũng kích động mà hô hấp dồn dập. Khương Huyên thấy liền nói thầm với Dung thị: “Ta còn tưởng là đón ai, hóa ra là đón đại công tử của Anh Quốc công phủ?”. Sau khi Thẩm gia xửa lại án oan, điều mọi người quan tâm nhất chính là mấy năm nay Thẩm Thời Ân đi đâu. Hởi thăm nhiều người, Thẩm Thời Ân cũng hoàn toàn không cảm thấy mấy năm này không có gì không thể nói, liền bị lộ ra ngoài, bọn họ biết được Thẩm Thời Ân là được Anh Quốc công an bài mai danh ẩn tích đi làm khổ dịch, vì giấu tai mắt của mọi người mà Anh Quốc công còn sớm nói với bên ngoài là thế tử Tiêu Thế Nam không còn mà đưa hắn đi cùng. Hiện giờ nhìn thấy bộ dáng kích động của phu thê Anh Quốc công, mọi người đều đoán được. Dung thị nắm lấy tay nàng, Khương Huyên còn đang lẩm bẩm, “Có cần không, ai cũng biết trước đó Anh Quốc Công đã thỉnh phong thế tử cho ấu tử hắn. Đại nhi tử của ông ta tới thế tử cũng không phải thì có cần phải như này…”. Nàng còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một nữ tử mảnh khảnh được Tiêu Thế Nam đỡ xuống xe ngựa. Khương Đào đứng yên xong, trong lòng tuy có hoảng loạn nhưng hành động vẫn là nhiều năm tu dưỡng, động tác nhìn qua có vẻ khí định thần nhàn.