[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 143
Hắn xưa nay thích ồn ào, cũng thích nói chuyện chọc cười người khác, lúc này cuộn người không lên tiếng, chỉ ngồi im ở đó, trông cô đơn đến đáng thương.
Trong lòng Khương Đào mềm thành một đoàn, tới cạnh Tiêu Thế Nam cũng ngồi xuống đất.
Tiêu Thế Nam nhìn thấy là nàng, cười cười.
Nụ cười của hắn rất miễn cưỡng, Khương Đào lại thấy đau lòng.
Đêm khuya tĩnh mịch, hai người trầm mặc ngồi thật lâu, sau đó Khương Đào nhịn không được mở miệng nói: “Chuyện này ấy, thật là do cha đệ chẳng phải đồ tốt lành gì!”.
Tiêu Thế Nam mới rồi còn đang đỏ cả hốc mắt, nghe được lời này nhịn không được cười phụt một tiếng.
“Tẩu tử, chỉ có tẩu dám mắng cha đệ như vậy”.
Còn không phải sao, cứ nhìn Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác đều thấy việc làm này của Anh Quốc Công là không đạo nghĩa nhưng Anh Quốc Công cứu Thẩm Thời Ân từ tử lao, có ân với hắn, bởi vì phần ân tình ấy mà hai huynh đệ bọn họ khó mà nói được lời nào.
Khương Đào cũng đã nghẹn vài ngày, nếu là Tiêu Thế Nam cứ vô tư, hồn nhiên biểu thị hắn không để bụng, Khương Đào cũng chỉ đành nghẹn lại.
Nhưng đêm hôm khuya khoắt, Tiêu Thế Nam xưa nay ngủ lăn ra lại xuất hiện ở ngoài phòng, vừa thấy là biết hắn tổn thương.
Không mắng ra thì Khương Đào khó chịu muốn chết.
“Giống như đệ nói, Tiểu Giác và ca đệ đều thương đệ, thế tử kia không làm thì không làm. Kỳ thật ta thấy đệ dùng cái tên giả kia cũng rất tốt”.
Lúc làm khổ dich, Thẩm Thời Ân lấy tên là Thẩm Nhị, Tiêu Thế Nam lấy tên là Thẩm Nam.
Ý Khương Đào là nói nếu Tiêu Thế Nam không vượt qua được cánh cửa trong lòng ấy, vậy cứ giống trước kia là được, cứ làm đệ đệ của Thẩm Thời Ân cũng tốt.
Cả nhà Thẩm gia bị lão hoàng đế hạ trảm, đúng là thời điểm thiếu nhân thủ.
Phủ Anh Quốc Công không để Tiêu Thế Nam ở trong lòng, bọn họ sẽ không đẩy Tiêu Thế Nam ra ngoài.
Tiêu Thế Nam cười, cười một hồi lại thành chảy nước mắt.
Khương Đào lấy khăn cho hắn, lại nghe hắn nói: “Kỳ thật từ nhỏ đệ đã biết phụ mẫu yêu thương đệ đệ, việc khác không nói, năm đó cha đệ cứu nhị ca ra, yêu cầu đệ đi giúp đỡ hắn. Khi đó đệ là thế tử, còn khiến rất nhiều người chú ý. Thực ra biện pháp tốt hơn là để đệ đệ của đệ đi theo nhị ca rời kinh…. Khi đó đệ đại khái đã đoán được, cha đệ là muốn từ bỏ đệ”.
Chỉ là đoán được thì đoán được nhưng tới lúc nghe được sự thật, trong lòng hắn vẫn rất khó chịu.
“Bọn họ từ bỏ đệ là tổn thất của họ, vốn còn đang lo lắng sau khi hồi kinh đệ về nhà, cả nhà chúng ta chẳng lẽ phải tách ra? Hiện giờ trùng hợp, chúng ta còn ở bên nhau. Trước đó không phải nói là nếu ta nhàm chàn thì đệ dẫn ta đi chơi sao? Những cái đó không cần hẹn thời gian trước làm gì. Cũng không biết Thẩm gia có lớn không, đủ cho chúng ta ở không?”.
Thẩm gia là phủ Quốc Công, lại có một vị Hoàng hậu, tòa nhà phải dùng bốn chữ kim bích huy hoàng mà hình dung.
Hơn nữa, bọn họ ở hẻm Trà Hồ còn ở được hai năm, đổi tới Thẩm gia đương nhiên là ở được.
Khương Đào chỉ là muốn nói đùa với Tiêu Thế Nam một lát.
“Chắc chắn mà”, Tiêu Thế Nam lấy lại tinh thần, nói: “Thẩm gia còn lớn hơn nhà đệ, bao nhiêu sân đếm không xuể. Trong hoa viên còn có một cái hồ, khi còn nhỏ, mùa hè đệ thích nhất được bơi lội ở trong đó. Hơn nữa trên mặt hồ còn có một cái đình, phong cảnh đép bao nhiêu không cần nói. Đệ còn nghĩ muốn sống ở đó nhưng nhị ca nói mùa hè ở đó nhiều muỗi, không hợp để ở. Kỳ thật…. hừ, rõ ràng là huynh ấy cũng thích chỗ đó, còn đem nơi ấy thành chỗ luyện công”.
“Chàng ấy keo như vậy sao?”. Khương Đào nói như cùng chung kẻ địch. “Lần này trở về ta sẽ cho đệ ở, luyện công gì mà cần cả cái phòng đâu? Để chàng ấy luyện bên hồ, muỗi bao nhiêu cũng cắn chàng ấy trước!”.
Tiêu Thế Nam nhịn không được bật cười nhưng sợ quấy rầy tới Khương Dương đang học và người khác đang ngủ trong nhà nên hắn cũng chỉ có thể che miệng cười.
Hai người hàn huyên hồi lâu mọi chuyện sau khi về kinh, chua xót trong lòng Tiêu Thế Nam cũng tan đi.
Phụ mẫu không thương hắn thì thôi đi, dù sao ngần ấy năm cũng qua đi, hắn cũng đã có nhà khác, người thân khác.
Hơn nữa từ lúc hắn ở nhà, phụ mẫu tuy quan tâm tới ăn mặc hằng ngày của hắn nhưng nhà cao cửa rộng, mọi chuyện đều có hạ nhân làm, cha mẹ hắn cũng nhiều việc, quan tâm hắn chỉ là để hạ nhân bên người tới hỏi thăm nhiều chút, tới truyền mấy lời.
Không giống như lúc hắn ở Khương gia, cuộc sống hằng ngày đều là Khương Đào tự mình quan tâm hết thảy.
Nói xong một đống lời, Khương Đào thấy Tiêu Thế Nam thật sự buông xuống, còn ngáp một cái để hắn về phòng nghỉ ngơi.
Chờ hắn về phòng mình, Khương Đào đứng dậy phủi quần, lại tới phòng Khương Dương nhắc hắn nên đi nghỉ rồi, sau đó mới nhẹ nhàng trở về nhà chính.
Nàng vừa mới đến trước giường cởi áo ngoài, thanh âm khàn khàn của Thẩm Thời Ân vang lên trong bóng tối, hỏi nàng: “Tiểu Nam không sao chứ?”.
Trước đó Khương Đào thấy hắn ngủ say, ngỡ là hắn cũng yên tâm rồi, lúc này nghe hắn hỏi, biết là hắn hẳn cũng lo lắng.
“Hẳn là không có việc gì, đệ ấy vốn cũng chẳng phải người hẹp hòi, ta nói nhà đệ ấy không thương thì kệ nhà đệ ấy, nhà chúng ta không hiếm gì. Sau này cũng đừng về phủ Anh Quốc Công nữa, cứ ở cùng với chúng ta. Nếu là nó đồng ý, dùng tên giả theo họ Thẩm cũng tốt, hai huynh đệ đồng lòng, chiếu cố lẫn nhau. Đúng rồi, nhà chàng có một cái đình giữa hồ đúng không? Nó nói thích, ta bảo cho nó ở đó rồi”.
Thẩm Thời Ân buồn cười: “Nàng khuyên nó như vậy à?”.
Khương Đào lên giường, tìm vị trí thoải mái ở trong lòng hắn, nói: “Đúng vậy, ta còn mắng phụ thân nó một hồi”.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
5 chương
138 chương
48 chương
65 chương
173 chương
14 chương
64 chương