[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 137
Cả nhà về phòng thay quần áo, rửa mặt, không lâu sau Vương Đức Thắng cầm hai hộp đồ ăn trở về.
Khương Đào không quen có người hầu hạ, thấy Vương Đức Thắng còn muốn lấy ngân châm thử độc, nàng liền giúp đỡ đi bày cơm ra.
Nàng đứng dậy, Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam cũng đi làm theo, ngay cả Khương Lâm, cũng biết rửa đũa trước.
Tiêu Giác đi theo họ phụ giúp cả ngày, lúc này cũng rất tự giác mà đứng dậy bưng thức ăn.
Bày ra xong cả nhà mới ngồi xuống ăn cơm.
Trước đó là đãi khách, lại dập lửa, mọi người đã đói không chịu được, trong lúc nhất thời chỉ nghe được tiếng đũa chạm chén, ai cũng không lo nói chuyện.
Cơm canh ở tửu lâu đối với Tiêu Giác mà nói đương nhiên không có tư vị gì nhưng có thể là hôm nay rất đói, có lẽ là bị bộ dáng tranh đồ ăn của Tiêu Thế Nam lây nhiễm, hắn ăn uống rất say sưa, ước chừng ăn hết hai chén cơm mới buông đũa.
Tiêu Thế Nam không để ý lùa cơm ăn, thấy hắn dừng ăn còn nói: “Ăn đi, sao mới ăn hai chén mà? Ta nói người sao mấy năm nay còn gầy hơn trước, hóa ra là ăn ít”.
Nói xong hắn thêm một chén cơm, còn xới thêm cho Tiêu Giác.
Tiêu Giác thật sự là ăn no rồi, che miệng ợ một cái ý bảo chính mình thật sự ăn không nổi nữa.
Tiêu Thế Nam cũng không miễn cưỡng hắn nữa, chén xới cho Tiêu Giác cũng bị hắn ăn luôn.
Rất nhanh một bàn đồ ăn bị ăn sạch, Vương Đức Thắng đứng dậy thu dọn chén đũa, Khương Đào đứng dậy muốn giúp đỡ, còn bị hắn đoạt giẻ lau.
Khương Đào thấy bộ dáng này của hắn thì thầm với Thẩm Thời Ân, “Vị công công này trước đó nói chuyện không xuôi tai, ta còn cho là không dễ đối phó. Hiện tại thấy nhanh nhẹn cướp việc như vậy thì đúng là ta đã hiểu lầm ông ấy”.
Vương Đức Thắng là đại thái giám bên người Tiêu Giac, trước đây thái độ có chút kiêu căng làm cho Khương Đào không thoải mái nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Hắn vừa nhìn là biết chưa từng làm mấy việc như này, dọn đồ cũng là không mấy thuần thục.
Nhưng hắn vẫn cướp làm, không cho Khương Đào đụng vào, thái độ này thật khiến Khương Đào ngạc nhiên.
Thẩm Thời Ân cong cong môi.
Vương Đức Thắng cướp việc một mặt là do buổi sáng thiếu đánh nhưng phần lớn là bị sự kiện “Nhà bếp xào dấm” của Khương Đào dọa sợ rồi, trước đó hắn vẫn dùng đuôi mắt nhìn nàng dọn thức ăn, sợ nàng lại làm ra chuyện gì. Nếu không phải sau Tiêu Giác cũng đứng dậy hỗ trợ, hắn còn muốn lên tiếng ngăn cản ấy.
Sau khi ăn xong, Thẩm Thời Ân hỏi Tiêu Giác ở đâu, Tiêu Giác đang muốn trả lời, Tiêu Thế Nam liền cướp lời: “Tiêu Giác đương nhiên ở nhà ta, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, ngủ cùng phòng với ta là được”.
Nói xong hắn lại nhìn Tiêu Giác, Tiêu Giác cười nói: “Vốn là ở trạm dịch nhưng biểu cữu nói không sai, ta và hắn ở một phòng là được”.
Khương Đào nghe xong liền đứng dậy mở hòm xiểng, muốn cho Tiêu Giác một tấm chăn mới.
Trong nhà càng về sau càng giàu, chi phí ăn mặc cũng tốt hơn trước, chăn đệm mới cũng có.
Nhưng sau khi mở hòm, Khương Đào mới phát hiện – vừa rồi lúc dập lửa nàng cầm mấy tấm chăn cũ ra ngoài, sau Tiêu Thế Nam cũng vào phòng, tiểu tử này nhìn cũng không nhìn, mang chăn đệm mới đi dập lửa rồi.
Thẩm Thời Ân thấy nàng ngơ ra trước hòm xiểng, cũng đoán được, cười nói: “Không có việc gì, Tiểu Giác nếu đồng ý ở lại, cũng sẽ không chú ý tới những cái đó. Lấy một tấm sạch sẽ là được”.
Bên ngoài trời đã tối, Khương Đào nghĩ giờ đi mua là không thể, chỉ có thể tìm một cái tương đối mới cầm ra.
Như lời của Thẩm Thời Ân, Tiêu Giác cũng không để ý những cái đó, còn cười nói cảm ơn với nàng.
Khương Đào lúc này một chút cũng không sợ hắn, sau đó không lâu ai về phòng nấy, nàng đóng cửa nói với Thẩm Thời Ân: “Đứa nhỏ này thật khiến người khác đau lòng. Nếu không phải thân phận nó tôn quý, ta thật muốn đối đãi với nó như với bọn Tiểu Nam”.
Thẩm Thời Ân đã tắm qua bằng nước lạnh, đang dùng khăn vải lau tóc: “Hắn vốn là một hài tử tốt, nàng cũng đừng áp lực, lúc lén lút không cần khách khí như vậy, ngược lại khiến nó không vui”.
Trong nhà cũng chưa sửa lại nhà bếp, không đun được nước ấm, Khương Đào không có khỏe như Thẩm Thời Ân mà đi tắm nước lạnh, chỉ dám lấy khăn dấp nước lau qua một lượt.
Sau khi rửa mặt xong, hai người về giường nằm.
Rốt cuộc tới lúc nói rõ ngọn ngành, Thẩm Thời Ân không cần nàng hỏi câu gì, nói toàn bộ mọi chuyện.
Ước chừng nói tầm mười lăm phút, Khương Đào nghe xong thật lâu không nói nên lời.
Lúc trước nàng nghĩ Thẩm Thời Ân tuy là khổ dịch, nhưng nếu được phân tới mỏ đá Bạch Sơn, khẳng định là xuất thân không quá cao, bằng không thật chọc tới chuyện gì, sẽ không chỉ chịu loại trừng phạt như này. Sau hai người thành phu thê, tiếp xúc lâu rồi, trong lòng cũng từng có nghi vấn – hắn quá có bản lĩnh, nhìn thế nào cũng không giống người thường.
Cảm giác mâu thuẫn này rất mạnh mẽ nhưng nàng lại chẳng bao giờ nghĩ cái thân phận khổ dịch này của hắn lại là giả.
Bốn năm trước chuyện quốc trượng mưu phản nàng cũng có nghe qua, đời trước nàng mơ màng hồ đồ mà bị đổi hôn sự, kế mẫu đỏ mắt không có được, chỉ nói là đại nhân vật hoàng thân quốc thích, sau đó liền nhốt nàng trong phòng bảo nàng an tâm chờ gả, còn người bên cạnh nàng đều đi hết, chỉ có người mỗi ngày đúng giờ tới đưa cơm canh.
Lúc ấy đúng lúc Tô Như Thị ra ngoài thăm bạn, nàng thật sự là một người cô đơn, ở trong phòng hơn tháng liền nghe nói chuyện quốc trượng mưu phản, hoàng đế tức giận, những thân thích liên quan đều bị trảm cả nhà. Cùng ngày đó nàng bị đưa tới am ni cô.
Hóa ra sớm tại lúc đó, vận mệnh của nàng và Thẩm Thời Ân đã trói chặt với nhau rồi.
Tuy vậy trước mắt không phải thời điểm nghĩ lại chuyện cũ, Khương Đào hỏi hắn: “Tiếp theo thì sao? Tiểu Giác hắn không phải chỉ tới thăm chàng thôi chứ?”.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
5 chương
138 chương
48 chương
65 chương
173 chương
14 chương
64 chương