[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 131
Trước khi thi, Liễu thị còn khẩn trương hơn so với nhà nàng, lúc đưa đi thi nói một tràng: “Lương khô có rồi, quạt cũng có rồi, giấy và mực chàng cần dùng ta cũng đã kiểm tra qua, hẳn là không có vấn đề gì. Sau khi chàng vào trường thi thì để ý một chút đề phòng trúng gió, cảm nắng thì hẳn là không thể, ta ở bên ngoài chờ chàng, ngàn vạn lần đừng để bị người ta nâng ra”.
Hạ Chí Thanh đúng là hồi hộp nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, còn khuyên ngược lại Liễu thị: “Ta đã hiểu rồi, nàng ở bên ngoài ngoan ngoãn chờ, ta rất nhanh sẽ ra thôi”.
Mà Khương Đào ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của Liễu thị liền ngượng ngùng.
Khương Dương đi thi chẳng cần nàng bận tâm điều gì, trước kia tìm người chăm sóc là Vệ Thường Khiêm giúp đỡ thu xếp, sau Khương Dương học hành là tự ông an bài, đến nỗi vào trường thi là do Thẩm Thời Ân giúp đỡ.
Nàng là tới thi cùng nhưng thật ra chỉ tới chơi, hôm nay tới đưa đi thi, Thẩm Thời Ân đứng cạnh che dù cho nàng, Khương Dương thấy nàng có mồ hôi còn mua đá bào cho nàng ăn.
Sau Khương Dương gia nhập đội ngũ vào trường thi, Khương Đào cũng học Liễu thị dặn dò vài câu.
Khương Dương cong môi gật đầu, còn dặn ngược lại nàng: “Tỷ ở nhà cũng cẩn thận, đừng tham lạnh, đá bào và dưa hấu mỗi ngày chỉ ăn một lần thôi”. Lại nói với Thẩm Thời Ân, “Tỷ phu cũng đừng chiều tỷ ấy, coi chừng tỷ ấy nhiều chút”.
Khương Đào càng thêm ngượng ngùng, vội xua tay bảo hắn đừng nói nữa.
Sau Khương Dương và Hạ Chí Thanh cùng vào trường thi, Khương Đào, Thẩm Thời Ân và Liễu thị trở về hẻm Thư Sinh.
Sau khi trở về Liễu thị đứng ngồi không yên, mãi cho tới khi Hạ Chí Thanh thi xong, trên mặt nàng mới có ý cười.
Ngày đó Khương Đào đi cùng nàng, Khương Dương và Hạ Chí Thanh cùng ra khỏi trường thi.
Tinh thần hai người đều rất tốt nhưng ở trường thi nắng nóng lâu ngày, mùi trên người không dễ ngửi.
Hai người được đón về, đều là ăn một bữa no trước, sau đó đi tắm rồi lên giường ngủ.
Khương Dương ngủ cả ngày, Hạ Chí Thanh ước chừng ngủ hai ngày.
Sau khi tỉnh dậy, họ liền qua so đề thi, tương đương với đời sau là đi so đáp án.
Bọn họ cũng không tránh người, Khương Đào ở bên cạnh nghe như lọt vào sương mù, thấy Liễu thị hưng phấn tới hai mắt phát sáng, thấp giọng hỏi nàng: “Như thế nào? Hai người họ đều trả lời rất tốt có đúng không?”.
Liễu thị vội cười không ngừng gật đầu, biết nàng nghe không hiểu, nàng lời ít ý nhiều mà nói: “Hai người bọn họ trả lời không khác nhau nhiều, rất sát đề. Lần này hẳn là hai nhà chúng ta đều có tú tài rồi”.
Lúc này Khương Đào mới cười rộ lên, lại nghe Liễu thị nói: “Chờ yết bảng, hai nhà chúng ta cùng chúc mừng”.
Trước đóc quốc tang một tháng không thể ra ngoài chơi, Khương Đào và Liễu thị không có ra ngoài, Khương Đào thì không thấy buồn, còn rất vui thích nhưng Liễu thị sắp nghẹn thành bệnh rồi, nghĩ tới yết bảng xong hẳn phải náo nhiệt một phen.
“Khả năng là không được rồi”, Khương Đào áy náy nói, “Không phải muốn ngắt hứng thủ của tỷ nhưng chúng ta rời nhà hai tháng rồi, chờ có thành tích của Khương Dương có, ta và tỷ phu hắn phải về trước. Chờ tới lúc thi Hương chúng ta sẽ qua”.
Liễu thị gật đầu, nói không ngại, lại nhỏ giọng nói: “Dù sao bọn họ cũng còn cần thi nữa, chờ thi Hương xong, hai nhà chúng ta lại chúc mừng cũng giống nhau”.
Thi Hương khó hơn nhiều so với thi Viện cho nên Liễu thị cũng không dám nói bừa phu quân mình có thể thi đậu, chỉ dám nhỏ giọng thương lượng với Khương Đào.
Lại qua hai ngày, thi viện yết bảng.
Liễu thị lôi kéo Khương Đào đi xem, Hạ Chí Thành đi cùng với Thẩm Thời Ân, Khương Dương sau khi thi xong lại ngồi vào án thư như lão tăng nhập định, bắt đầu đọc sách không ra khỏi nhà cho nên hắn không đi.
Bốn người tới trước bảng bố cáo, lúc này đã kín người đứng.
Tuy vậy với sức mạnh của Thẩm Thời Ân, rất mau liền mở cho họ một đường máu.
Mấy người đi thẳng tới trước bảng, lập tức thấy được tên của Khương Dương và Hạ Chí Thanh – hai người vẫn duy trì thứ tự thứ nhất và thứ hai.
Trên mặt Hạ Chí Thanh không cười nổi: “Ta tự cho là đã viết vô cùng tốt, hóa ra vẫn là không được như ý”.
Bên cạnh hắn có một thư sinh trăm tuổi nghe được lời này đi tới trấn an hắn: “Người trẻ tuổi sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Lúc này ngươi mới thi được mấy lần, lão phu đã thi được hai mươi năm, nhìn xem, lần này ta trúng rồi! Lại nói ngươi mới chỉ nhìn đầu bảng, cứ tìm tiếp xem…”.
Hạ Chí Thành náo tới đỏ mặt, không còn mặt mũi nào nói mình cũng thi đậu, chỉ là bởi vì vẫn thua Khương Dương một bậc nên mới nói như vậy. Đối phương tuổi lớn, hắn sợ chính mình giải thích ra thì gây ra tình huống xấu nên kéo Liễu thị chạy đi.
Khương Đào xem xong cũng không ở lâu liền quay về cùng Thẩm Thời Ân.
Không lâu sau có người tới báo tin vui, hai nhà bọn họ ở gần, còn tiết kiệm cho đối phương không ít thời gian.
Khương Đào và Liễu thị hào phóng cho tiền thưởng, nghe xong một chuỗi lời cát tường mới tiễn người đi.
Ở phụ cận phần lớn đều là thí sinh cho nên nghe được động tĩnh ở hai nhà bọn họ cũng tới chúc mừng.
Trong lúc nhất thời ngôi nhà nhỏ của hai nhà ào ào người tới người đi, nối liền không dứt.
Khương Dương bình thường không ra khỏi nhà, lúc này không thể không cùng người khác hàn huyên.
Cứ náo nhiệt như vậy một ngày, đến trời tối Khương Đào mới tiễn được hết người đi.
Khương Dương thấy nàng tuy cười nhưng sắc mặt đã rất mệt mỏi, nói: “Không thì ngày mai tỷ tỷ trở về đi thôi, Tiểu Nam và A Lâm ở nhà cũng nhớ tỷ nhiều”.
Khương Đào đúng là trong hai ngày tới phải trở về, tuy vậy hôm nay cửa nhà suýt bị người ta dẫm nát, ngay cả chỗ đứng cũng không có, nàng sợ chính mình đi rồi, Khương Dương có một mình ứng phó không hết.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
4 chương
29 chương
20 chương
130 chương
32 chương
10 chương