[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 104
Bởi vì có câu nói đùa này mà Khương Đào cũng cười rộ lên, tâm trạng cũng vững hơn nhiều.
Cảm giác chạm vào da người và vải vóc là khác nhau nhưng chỉ cần nghĩ đang làm thêu thùa thì cũng không có gì phải hoảng loạn.
Khương Đào tưởng tượng chính mình đang thêu một túi da rách, trong chớp mắt đã nối xong.
Ngay cả lão đại phu cũng nhịn không được tán thưởng, “Không hổ là quen làm thêu thùa, thủ pháp và tốc độ này đúng là lão phu không thể bì được”.
Nam nhân nói giỡn kia cũng khen: “Khương nương tử thủ pháp quá ổn, còn chưa thấy đau đã kết thúc rồi”.
Đây đương nhiên là bốc phét bởi vì lão đại phu tới vội vàng cũng không có mang ma phi tán, kim chỉ đều là dùng rượu mạnh tiêu độc, khâu lại như vậy…. không đau có quỷ mới tin!
Tuy vậy nam nhân này cũng không tính là nói láo vì đại phu ở y quán biết khâu không nhiều, lại giống nhau ở chỗ đều đã có tuổi, kinh nghiệm trị liệu ngoại thương vô cùng phong phú chỉ có những đại phu mới có. Nhưng những người ấy đều là những người lớn tuổi, mắt không được tốt, chậm tay chậm chân khâu vết thương, tư vị ấy miễn bàn có bao nhiêu mất hồn.
Có câu này của hắn, những người bị rách miệng vết thương yêu cầu được khâu vào cũng không rảnh kêu đau, một hai phải tranh cướp nói:
“Khương nương tử cũng khâu cho ta đi mà!”.
“Ta cũng muốn ta cũng muốn, Khương nương tử cũng khâu cho ta một bức thêu đi”.
Có chút nhạc đệm này khiến cho bầu không khí cũng đỡ căng thẳng hơn nhiều.
Lão đại phu dứt khoát phân công cho Khương Đào và Hoàng thị, ông phụ trạch nối xương bôi thuốc, Khương Đào phụ trách gắp dị vật và khâu vết thương, Hoàng thị phụ trách thể lực sống, đè người bị thương không cho họ vì đau mà lộn xộn.
Phân công rõ ràng sau tốc độ ba người nhanh hơn nhiều.
Mà trong lúc này rất nhiều bá tánh bị dọa sợ không dám tiến lên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, biết nguy hiểm đã qua tự giác tiến tới hỗ trợ.
Bận một trận, Khương Đào đã nghe qua không biết bao nhiêu lời cảm tạ, nghỉ ngơi một lúc nàng thấy các bá tánh hoặc là đang dỡ phế tích, hoặc là đang bưng nước cho những người bị thương uống, hoặc là dùng của cải nhà mình dựng lều…
Đây là những người bình thường, cũng giống như nàng vậy. Ngày thường đều chỉ lo cho nhà mình nhưng thiên tai trước mắt đều sẽ vô cùng đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau. Cứ việc nhìn chung quanh thì biết, tuy rằng sau động đất thì không nơi nào còn nguyên vẹn nhưng chỉ cần có những người này, Khương Đào tin tưởng không lâu sau, tiểu thành này có thể khôi phục bầu không khí trước đó.
“Ngươi có phải mệt hay không?”. Hoàng thị bận một ngày, giống như Khương Đào mà búi tóc có hơi loạn, khuôn mặt mệt mỏi, nhìn có chút chật vật.
Khương Đào lắc lắc đầu, nói còn tốt, lại hỏi Hoàng thị nếu mệt có thể nghỉ ngơi một lát.
Hoàng thị vui tươi hớn hở, hôm nay mọi người đều biết nàng là quan huyện phu nhân nhưng khác với bình thường kinh sợ hay tránh né nàng, hôm nay họ thiệt tình thực lòng mà cảm ơn nàng, tôn kính nàng, cái này khiến cho Hoàng thị vô cùng hưởng thụ, mệt mỏi một ngày dường như chẳng còn bao nhiêu.
Trước khi trời tối, mọi người đã dựng xong lều nhưng bá tánh bị sập nhà hay bị thương chưa thể di chuyển cũng coi như là có chỗ trú chân tạm thời.
Lão đại phu tới nói với Khương Đào: “Mấy người bị thương ở gần đây đều ở chỗ này, hôm nay đã chữa cho những người trọng thương rồi, chỗ khác cũng có đại phu khác chăm sóc, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, ngươi liền đi về trước đi”.
Nơi này chính là chỗ phồn hoa nhất của huyện thành, những người bị thương ở mấy con phố này cũng chỉ tầm 50, 60 người. Nhưng so với tổng số người ở thì số người bị thương rất ít, chỉ là một bộ phận nhỏ. Nghĩ tới những nơi khác hẳn là cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Hơn nữa, Khương Đào cũng chỉ có thể giúp đỡ khâu lại, cũng không giúp được gì khác, trời tối như vậy cũng không quá an toàn – lòng người khó dò, có tốt có xấu, nếu lúc này còn náo loạn, làm không tốt sẽ gặp được người bụng dạ khó lường được.
Cho nên nàng gật đầu nói: “Ta mai lại qua”.
Vừa dứt lời, Tuyết Đoàn nhi không biết xông ra từ góc nào.
Trước đó Khương Đào không che giấu nó nhưng sau khi nó lớn hơn cả chó săn, giống hổ hơn thì không cho nó đi rêu rao khắp nơi.
Hôm nay lúc Khương Đào tới dặn nó tìm chỗ núp trước, hiện tại nó biết Khương Đào đi về nên nhảy ra chờ nàng.
Khương Đào thầm than không tốt, Tuyết Đoàn nhi lỗ mãng chạy ra, sẽ khiến người khác sợ hãi.
Đám người đúng là xôn xao lên, phản ứng của mọi người không phải kinh sợ mà là thấy mới mẻ, đầu tiên là hình thể của Tuyết Đoàn nhi lớn hơn sủng vật nhiều nhưng so với dã thú ở núi rừng thì không đáng nhắc tới. Thứ hai là mọi người ở bên nhau, lá gan đương nhiên lớn hơn chút, cuối cùng là biểu tình của Tuyết Đoàn nhi lại chẳng hung ác, nhảy ra sau liền ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất.
“Đây là gì a? Nhìn giống con báo lại có chút giống hổ? Có ăn người hay không?”.
“Ăn người cái con khỉ? Ngươi gặp qua con hổ nào ngồi xổm dưới đất ngoan như con mèo như này chưa?”.
“Đúng vậy, sợ cái gì, chúng ta nhiều người như này mà”.
“Đúng vậy đừng hoảng, quên mất tối qua có tiếng hổ gầm rồi hả? Nếu không phải là nghe được tiếng hổ gầm, không chừng hôm qua chúng ta đã về nghỉ ngơi rồi”.
“Nói như vậy đúng là thần thú phù hộ chúng ta?”.
Khương Đào thấy mọi người không bị dọa liền giải thích nói:”Đây là Tuyết Đoàn nhi nhà ta, mọi người đừng sợ! Nó tuyệt đối sẽ không đả thương người!”.
Đám người chợt an tĩnh sau một lúc sau lại bùng lên tiếng thảo luận dữ dội.
“Hóa ra là thú nuôi của nương tử nhà Khương gia, đêm qua thật là cảm tạ ngài!’.
“Khương nương tử không chỉ tốt bụng mà còn có bản lĩnh, còn cứu chúng ta một mạng!’.
“Khương nương tử là tiên nữ hạ phàm! Cư nhiên có thể thu phục lão hổ?”.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
5 chương
138 chương
48 chương
65 chương
173 chương
14 chương
64 chương