-Trang đấy hả con? -Dạ vâng! Là con ạ! Hai bác đi đâu vậy ạ? -Về rồi là tốt! Cụ ngóng con lắm đấy! Vào đi! Hai bác có công chuyện cần đi trước! -Dạ vâng! Vậy con vào trước đây! -Bạn trai con đây sao? -Vâng! Anh ấy tên Minh, hơn con hai tuổi. -Mắt nhìn của con vẫn luôn tốt! Thôi bác đi đây! -Dạ con chào hai bác! *Cả hai đồng thanh* Hiện tại cô và anh đang đứng trước một ngôi nhà có cổng rất sang. Nhìn cái cổng thôi cũng biết bên trong như thế nào rồi. Cô và anh bước qua cánh cổng. Im lặng là hai từ để diễn tả không khí lúc này. Cô nhìn xung quanh, mâm bát và rất nhiều dụng cụ nấu ăn. Chắc là vừa tổ chức mừng thọ cho cụ lúc trưa. Lần này cụ làm có vẻ hơi muộn thì phải. -Sao im lặng vậy? -Không có gì đâu! Tại chỗ này rộng quá nên anh không nghe tiếng người nói thôi. Có lẽ đang ở trong nhà đấy. Cũng phải công nhận là rộng thật. Sân này quá rộng đi. Đang đứng bỗng có một chú chó ở đâu chạy tới. Là giống chó becgie. Lông của nó màu đen, nâu. Con chó này có hai cái đốm ở cạnh mắt. Chắc là rất khôn đây. Nó tiến lại chỗ cô phấn khích mà đưa cả hai chân trước vồ lấy người cô. Cô cũng đưa tay ra ôm lấy nó. Con chó nhìn có vẻ rất vui, đuôi thì cứ quẫy quẫy. Lúc nó tính thè lưỡi ra liếm mặt cô thì cô vội đẩy nó ra và không thèm ôm nó nữa. Cô đưa ngón tay trỏ ra trước mặt nó lắc lắc rồi nói: Vậy là không được! Ướt át quá! Tao biết là ý tốt nhưng mà tao không thích nha! Mày hiểu tao mà! Con chó như hiểu lời cô mà cúi thấp mặt xuống ủ rũ. Đuôi cũng không thèm ve vẩy nữa. Cô cúi người xuống xoa đầu nó, nó liền quẫy đuôi, mặt nghếch lên nhìn cô. Cô dừng xoa đầu nó rồi nói:Tao vào nhà đây, mày đừng sủa không thì mọi người biết đấy!. Anh và cô tiến lại chỗ ngôi nhà, con chó cũng ve vẩy cái đuôi mà đi theo phía sau. Vừa mới đứng trước thềm hai người đã nghe tiếng cười rôm rả. -Mọi người đang ở trong nhà. Vào thôi!*Cô bước lên thềm tiến lại phía cửa nhà* Anh đi theo cô. Cô vừa bước lại chỗ cửa nhà đẩy nhẹ cánh cửa ra. Chiếc cửa từ từ mở ra. Cả nhà đang ngồi trong phòng này thì phải. Cụ ngồi ở chiếc ghế chính giữa con cháu thì ngồi bên cạnh và những chiếc ghế xung quanh. Cô bước vào giữa nhà nhìn mọi người rồi nói: Con chào cả nhà anh vào sau, đứng cạnh cô cũng mở lời ý như cô vậy. Tất cả mọi người đang cười nói thì đều im lặng. Trên mặt ai cũng đầy rẫy sự kinh ngạc. -Mọi người không vui sao? Vậy con về đây! Không gian vẫn im lặng. -Hể? Cả nhà!! Con nói là con về mà không ai ra cản à? Không ai ra cản là con về đó...Về thật đó nha...*Cô nhìn mọi người đang ngồi trên ghế* Ơ con về thật nha...Về thật đấy.... Đáp lại cô vẫn là sự im lặng. -Không cho nhau chút danh dự nào sao? Con về thật đó! Về thật đó!! *Cô xoay người bước đi* -Đứng lại! *Tiếng của một cụ già vang lên trong im lặng* Cô vui vẻ chạy quay lại. Chạy về chỗ cụ già rồi ngồi xuống gần cụ. Mấy người xung quanh cũng tự giác nhường chỗ. Cô ôm cụ rồi nũng nịu:Con tưởng là cả nhà không cho con chút danh dự nào cơ. Nói về mà cũng chẳng ai thèm giữ! Vậy không phải bà già này giữ cô lại rồi sao? Về đây mà không báo trước gì cả. Làm cả nhà bất ngờ quá! Cụ còn tưởng lần này sẽ theo cha mẹ con ra đấy để được gặp con nữa chứ!* -Sao mà thế được!! Sao mà thế được!! Cụ tuổi già sức yếu rồi sao người cháu này giám để cụ đi xa. -Biết vậy mà bao năm không chịu về!! -Vậy cháu về rồi còn gì nữa!!! Con còn đem một người nữa về. Không biết là cụ có chấp nhận không? -Ai? -Là bạn trai cháu! Anh ấy đứng kia nãy giờ cụ có thèm để ý đâu! Lúc này cụ già mới đưa mắt ra nhìn anh. Anh vội đặt vali xuống cúi người chào cụ và mọi người rồi tự giới thiệu mình với cả nhà. Bà cụ gọi anh lại ngồi. Anh ngồi xuống cạnh cô. Đương nhiên là anh cũng đã chuẩn bị quà tặng hết rồi. Mấy người già thì tốt nhất là nên tặng đồ bổ. Anh tặng cụ nhân sâm và một cái máy mát xa. Ngày mai nhân viên sẽ đem tới. Còn mấy người con của cụ anh tặng mấy thứ khác cũng toàn đồ bồ. Còn mấy người cùng hàng với bố mẹ của cô là phiếu đi ăn nhà hàng 5 sao. Mấy người cùng hàng với cô thì là phiếu để đi shopping. Cô cũng phải nói là người này hào phóng quá rồi đấy. Cô thì tất nhiên tiền chả có nên quà cũng chả có nhiều rồi. Cô đừng dậy đi lại cái vali của mình mở ra rồi cầm tới chỗ cụ. Cụ ơi! Con tặng cụ cái này. Chúc cụ sống lâu chăm tuổi. Cái này là lá bùa bình an mà cô đã xếp hàng mất gần hai tiếng để lấy lúc ở trên đỉnh núi ở đền. Bà cụ cầm lấy vui vẻ. Bà quay sang bảo với một cậu thanh niên. Mang đồ của hai em lên phòng đi. -Oa! Cụ vẫn để phòng cho con sao? Con còn tưởng phải ngủ chung với chị chứ! -Nhà này xây ra để mấy đứa ở. Phòng đứa nào thì vẫn là phòng của đứa đó. Không tranh chấp. -Bây giờ con biết vì sao cụ xây nhà vừa rộng vừa cao rồi nhé. Để tụi con ở chứ gì. -Cô nói từ nãy giờ không biết mệt hả? Vậy cô ăn gì chưa? -Con thì tất nhiên là chưa ăn rồi. Vẫn về đây để hưởng lộc ăn mà. Nghe cô nói cụ chỉ nhìn về phía mấy người đang ngồi ử trên ghế thì mấy người đó cũng tự giác mà đứng dậy đi vào bếp. -Đợi mấy bác nấu xong thì hai đứa vào ăn đi. -Vâng! *Nhìn về phía dì của mình sau đó cô nói tiếp* Cụ ơi! Chẳng phải cụ nói là nếu cháu tìm được đối tượng tốt thật tốt thì mới được kết hôn không thì không được kết hôn bừa bãi chỉ vì sự thúc éo của nhưng người xung quanh đúng không cụ? -Ừ! Sao lại hỏi vậy? -Nếu mà chưa tìm được đối tượng tốt thật tốt thì không cần kết hôn đúng không cụ? Điều này áp dụng với tất cả mọi người đúng không ạ? -Đúng rồi! Vậy thì sao? Ngay lập tức người ngồi bên cạnh cụ phía bên kia nhường chỗ cho dì của cô. -Đấy! Chẳng phải bà nói vậy sao? Sao năm nào bà cũng bắt cháu kết hôn cho kì được vậy? -Cô khác còn nó khác! -Con thấy không khác gì hết nha. Vậy nên cụ đừng thúc con nhé. Để con tự tìm đối tượng tốt thật tốt về cho cụ xem. Con đi lên phòng đây!* Nói rồi chạy luôn lên tầng không nghe câu trả lời từ cụ* -Hai đứa chúng mày giỏi lắm. Cấu kết có đúng không? -Cụ đừng giận!! -Được! Không giận. Vừa mới về thì tốt nhất là giữ hòa khí. -Hai đứa vào ăn cơm đi! Xong hết cả rồi này. *Người từ trong bếp đi ra bảo với cô* -Dạ con xin phép vào ăn cơm. Mọi người cứ nói chuyện vui vẻ nhé! Cô đứng dậy kéo anh vào bếp. ----------- -Ở đây tốt nhất đừng để lộ cái gì đấy! Một chút cũng không?*Cô để bát cơm xuống bàn rồi nói với anh* -Ok em yêu! Em yêu ăn đi này! *Anh gắp thức ăn vào bát cho cô* Đang nói chuyện bỗng có người đi vào. Hai người thấy có người thì tỏ ra rất đỗi thân mật. Người đi vào là mấy anh chị ở đây. Họ vào rồi đóng cửa bếp lại. Mấy người đó nguồi xuống xung quanh. -Cứ ăn tự nhiên đi. Anh đây không làm nghẹn đâu. Cô cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm rồi nói, ánh mắt còn không kém phần sắc sảo: Tất nhiên! Mấy người trình gì mà làm tôi nghẹn. Tôi không làm mấy người nghẹn chết thì thôi. -Ăn nói với người bề trên mà thế hả? Mày về đây là có ý gì? Tính lấy lòng bà già đó sao? -Lấy lòng? Liệu tôi có cần vậy không? Đừng tưởng tôi không biết ý nghĩ của các người. -Khôn hồn thì giữ chừng mực. -Ha..Các người là ai mà tôi cần phải giữ chừng mực. Các người còn chịu khó ở cái ngôi nhà này không phải vì tiền sao? -Chắc mày về đây không phải vì tiền. Mày nói như mày thanh cao lắm. -Thanh cao? Tất nhiên là thanh cao. Còn mấy người một chút cũng không có. -Mày....*Chỉ tay vào mặt cô* -Tôi? Tôi sao? Tôi nói cho mấy người biết...Tôi một khắc còn ở đây thì chính là một khắc các người không hoàn thành được ý nguyện.