... Tại một nhà hàng sang trọng nào đó... - Oa, chị Như ơi, em yêu chị quá đi mất a~ Chỗ này đẹp thật đó! - Nó trầm trồ - Anh Kiệt nhỉ? Thư nhỉ? - Ừ, đẹp... đẹp thật... - Kiệt cười ngượng ngạo. Ở Thổ Thiên Long, những nơi như thế này thực là không có thiếu a. Như không nói gì, chỉ thấy chị hất mặt lên, vuốt mũi, nói: - E hèm, hôm nay, chị sẽ báo hết đồ ăn mọi người gọi, coi như là ăn mừng anh Kiệt mới dọn đến nhà và ăn mừng ngày đầu tiên đi làm của Nhi và Thư. Cả ba người vỗ tay đôm đốp. - Thôi, vào đó đi, cứ đứng ở ngoài cửa hàng mãi thế này, ngượng chết! - Thư nói rồi kéo tay nó chạy vào. ... Chao ôi! Bên trong còn đẹp hơn bên ngoài ấy. Bàn ghế thì sạch sẽ, sáng bóng. Đội ngũ nhân viên ăn mặc rất là nghiêm chỉnh. Chỗ nào cũng có một lãng hoa to đùng mà rực rỡ, đẹp mắt. Hoa văn trên tường rất tinh tế và trông rất sang trọng... cứ như là lạc vào nhà hàng của quý tộc ấy. Đây là một nhà hàng tuyệt vời a~ - Ôi, giống như là ở trong lâu đài vậy... - Thư trầm trồ. " Lâu đài còn đẹp hơn chứ " - Suy nghĩ này cùng hiện lên trong đầu nó và Kiệt. - Mà... ăn ở đây chắc tốn nhiều tiền lắm chị nhỉ? Nhìn thôi cũng đủ biết là mỗi món ăn mắc cỡ nào rồi.- Nó chẹp miệng. - Hì hì, không lo, chị quen với ông chủ của nhà hàng này mà, nên là chắc cũng được giảm giảm chút... cô cứ yên tâm đi! - Như vỗ vai nó. - Người quen á? Chị Như có bạn nhà giàu thiệt nha~ Mà, có phải bạn không ta, hay là... anh rể. Hí hí. - Thư liếc mắt sang nó rồi cười gian. - Ây da, cái con bé này. Người này á, không phải mình chị quen biết đâu nhé! Thôi, ngồi xuống mà gọi món đi. - Như cười rồi đẩy ba người ngồi vào một bàn trống. ... - Mời quý khách chọn món ạ! - Một anh chàng phục vụ đã đến chỗ bọn nó từ bao giờ, cung kính cúi người rồi đưa cho họ bốn quyển Menu. - Cảm ơn ạ! - Thư đưa tay lấy rồi cười. Anh chàng phục vụ này cũng điển trai ra phết nha. - Mọi người cứ tự nhiên chọn đi nhé! - Như nháy mắt. Ba người kia hình như chỉ đợi có thế, lật đi lật lại quyển Menu. - Dạ, anh phục vụ ơi, em chọn món này, món này, cả món này nữa này... - Cho em hết chỗ này đi, à khoan, thêm cả mấy món này nữa... - Của anh là mấy món này nhé, ấy từ từ đã, anh chưa chọn xong. Thêm cả mấy cái món này này... Như và anh phục vụ há hốc mồm nhìn ba người kia chọn món. Hình như họ chọn hết cả quyển Menu rồi thì phải. Như lau mồ hôi rồi quay ra cười ngượng với anh phục vụ... " Túi tiền của tôi... " - Như khóc ròng trong lòng. - Này, nói thật nhé, mấy người chọn cả quyển Menu này luôn đi cho nhanh. Ăn gì mà ăn lắm thế không biết! - Như chẹp miệng. - À ừ nhỉ, ý của chị Như hay đấy. Anh ơi, anh lấy cho em tất cả những món có trong quyển Menu này với nhé! - Thư cười tươi rói. - Hể?? Em... em làm gì vậy? Sao ăn lắm thế? - Như giật mình, trợn tròn mắt. - Ách, chị vừa bảo là chọn luôn tất cả cho nhanh mà... - Thư ngơ ngác. - Nhưng cũng đừng quá trớn như vậy chứ, với lại, chị nói là nói thế thôi. - Như tận lực giải thích. - Vậy thì cho mấy món mà bọn mình đã chọn đi. Chưa đến một quyển Menu đâu. - Nó cười cười. Miệng Như giật giật. Sai lầm khi nhận mời mấy con người ham ăn này đi ăn mà... Hức. ... Một lát sau. Bao nhiêu là món ăn được dọn lên bàn bọn nó. Nhìn mà hoa cả mắt. Mấy bàn xung quanh cứ trố mắt nhìn. Mỗi một món ăn mang lên như một nhát dao cứa sâu vào trong lòng Như, còn đối với nó, Thư và Kiệt là niềm vui không tả xiết. ... - Ăn được rồi đấy, mọi người ăn ngon miệng nhé! - Nó cười hì hì rồi nhanh tay gắp con tôm to bự chảng vào bát của mình. - Chu choa... ngon hết sảy a~ - Thư vừa nhấm nháp con mực nướng vừa cảm thán không thôi. - Như, em ăn đi, ngon lắm đó. Đừng ngồi à tiếc tiền nữa. Há há! - Kiệt vui vẻ vỗ vai Như. - Điệu cười của anh là như thế nào đây? - Như lườm Kiệt. - Đâu, làm gì có ý gì gì, anh chỉ buột miệng cười thôi mà... - Kiệt nhún nhún vai. - Có, anh rõ ràng là đang cố ý giễu em chứ gì! Em oánh anh chết bây giờ!! - Như bực mình lên. - Không, em tự suy luận thế chứ. - Kiệt phản lại. - Có mà ý anh là thế thì em mới suy luận ra được chứ bộ! - Như hất mặt. ... Tự dưng đang ngon lành thành ra cãi nhau to. Khổ! Kiệt lúc nào cũng gây sự được. Nó với Thư đang định lên tiếng thì bỗng thấy tất cả đội ngũ nhân viên phục vụ, quản lí tất tả chạy ra phía cửa lớn của nhà hàng, xếp thành đường lối đàng hoàng. Có vẻ là đón tiếp khách quý a. Mấy cô gái trong nhà hàng cứ xôn xao hết cả lên, người thì chỉnh sửa tóc tai, người thì lấy cả bộ trang điểm ra để soi soi ngắm ngắm... Làm sao thế nhỉ?? Nó, Thư cũng hướng ánh mắt ra phía cửa lớn. Như và Kiệt cũng ngưng cãi nhau mà nhìn ra đó. Tất cả mọi người cùng chờ đợi trong im lặng... Có cảm giác như có một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm và đặc biệt. Trống ngực nó tự nhiên đánh liên hồi. " Sao tự dưng thấy hồi hộp như hồi thi Đại học thế nhỉ? " - Nó lắc lắc đầu. ... - KÍnh chào Lý tổng và các vị khách quý! Đội ngũ nhân viên phục vụ, quản lí đều cúi rạp người xuống và đồng thanh hô lên. " Lý tổng ư? " - Nó nghi hoặc nhìn thật kĩ những con người đang đi vào đây. Ách... là... là bọn họ mà!! Nó giật mình, tim đập liên hồi. Thư nắm chặt tay nó. Kiệt thì tia mãi vào một người - Nam. Như đứng một bên cười. Hehe, cô đã phải vất vả lắm mới sắp xếp được kế hoạch này đấy nha~ ... Nó vội ngồi xuống ghế, quay lưng với họ. Đây là lần thứ hai nó gặp lại tất cả bọn họ cùng một lúc từ khi trở lại Trái đất. Mong họ sẽ không chú ý đến chỗ này và bỏ đi, đặc biệt là ba vị tổng giám đốc kia a~ Nhưng, ông trời không thuận theo ý nó rồi... Tiếng bước chân của bọn họ cứ tới gần và... Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên. - Ủa, là em hả Đào Đào? .... ---------- Hết chương ------------