Duyên tình kiếp trước
Chương 8 : Chương _06
_ Một khắc sau hắn ôm nương tử lên, đi vào giường lớn, lau khô người nàng, lấy lọ thuốc, hai tay tách nhẹ chân nàng, ngón tay hắn nhẹ nhàng thoa thuốc cho nàng.
_Nguyễn Ngọc nhìn tên phu quân gì đó của cái thân thể này, hắn cứ thản nhiên cuối đầu xuống chỗ tư mật của nàng mà thoa thuốc.Mặt dù cái thân thể này không phải là của nàng, nhưng linh hồn nàng đã vào trú ngụ, thì cũng xem như quyền sở hữu của nàng rồi .
_" Ôi mẹ ơi !"
_Nguyễn Ngọc: từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng qua lại với nam nhân,ấy vậy mà bây giờ xuyên qua đây mới có một ngày mà nàng phải nếm đủ hết vị của mùi đời, bị người ăn sạch sẽ, đến nỗi đi cũng không được, cũng mai là thân thể này cũng là người đã có gia đình rồi, nếu không nỗi đau còn gấp vạn lần như vậy,bây giờ chỗ tư mật của nàng lại bị tên sắc lang này nhìn không xót một ngóc ngách nào luôn mới ghê chứ .
_" Ôi trời ơi!" Nhục nhã không thể tả. Nguyễn Ngọc khóc không ra nước mắt luôn.
_Vì quá ngại ngùng, cùng xấu hổ hai chân nàng muốn khép lại, nàng muốn che đi chỗ đó lại.
_ Tuấn Thành: hắn biết được ý của nương tử , hai cánh tay hắn càng mạnh mẽ giữ chắc hai chân nàng, miệng lên tiếng đe dọa :" nương tử! nếu nàng không cho ta thoa thuốc, nàng có tin ta sẽ ăn tiếp nàng liền không? cho nàng một trăng nữa cũng không thể xuống giường không hửm?".
_" Hả! chàng nói gì?" Một trăng không thể xuống giường là sao? Nguyễn Ngọc miệng lầm thầm tính toán,: một tháng ở chổ mình, chẳng phải ở cổ đại gọi là một trăng hay sao? Đúng rồi tính không sai nhưng mà," hả! Một tháng sao?"
_Nguyễn Ngọc la lớn :" Không..không..không được đâu!"
_"Chàng không được làm như vậy với ta nha".
_Nguyễn Ngọc khóc la ầm ĩ. Hắn trong bụng cười thõa mãn khi đã dọa được nương tử khiếp sợ.
_Ánh mắt hắn nhìn lên gương mặt của nương tử, mặt nàng vì quá sợ mà xanh mét, còn đôi mắt phượng đỏ lên như sắp khóc.
_ Tuấn Thành nhẹ nhàng lên tiếng nói :"vậy nương tử nằm yên để ta thoa cho nàng, rồi còn ăn điểm tâm nữa, nàng không đói bụng hay sao?"
_ Nguyễn Ngọc nghe hắn nhắc đến ăn, cái bụng của nàng giờ nó đang biểu tình dữ dội nha.Nguyễn Ngọc vì sợ và vì đói bụng nên đành nằm yên cho hắn thoa thuốc cho mình.
_ Tuấn Thành thoa thuốc xong hắn cầm lược chải tóc cho nương tử,hắn cử chỉ nhẹ nhàng hai tay hắn bới tóc cho nàng, bới lên cao theo kiểu của những người nữ nhân đã lập gia đình, cài cây trâm ngọc lên tóc nương tử, hắn ôm nàng từ phía sau miệng hắn thổi hơi vào lỗ tai của nàng,một cảm giác tê dại chạy khắp người Nguyễn Ngọc làm nàng rùng mình, miệng khẻ phát ra tiếng rên nhẹ,hai má nàng ửng hồng,đầu vội cuối xuống không dám nhìn hắn, đôi mục quan hắn nhìn mặt nương tử lúc này làm bụng dưới hắn khó chịu,hai cánh tay càng ôm nương tử chặt hơn,đầu lưỡi hắn liếm nhẹ chung quanh vành tai của nàng,lúc này hơi thở của nàng càng gấp gáp, Nguyễn Ngọc cố đè nén không cho mình phát ra tiếng rên dâm đãng,vì thật sự nàng quá mệt và đau rồi.
_Lúc này bụng Nguyễn Ngọc chợt phát lên tiếng kêu lớn, làm cho hắn giật mình tỉnh ngộ, hắn nhìn nàng miệng nở nụ cười tươi, hai tay bế nàng ôm vào lòng, chân bước đi ra ngoài phòng ăn của tướng phủ,dưới bao nhiêu cặp mắt hâm mộ của những gia nhân trong tướng phủ.
_ Tuấn Thành ôm nương tử đặt nàng ngồi vào ghế ở bàn ăn, hắn cũng ngồi xuống bên cạnh, lời nói ôn nhu hắn nhìn nương tử nói:" nương tử ta đút cho nàng ăn nha?"
_Không cần nghe nàng có đồng ý hay không, hắn đã gắp lên thức ăn đưa đến miệng nàng, Nguyễn Ngọc thật bị sự yêu thương này của hắn làm cho cảm động, nàng cũng há miệng cho hắn đút mình.
_ Nguyễn Ngọc với cánh tay gắp lấy thứ ăn, hành động nhẹ nhàng nàng đưa thức ăn đến trước miệng hắn nói nhỏ:" phu quân mở miệng ra thiếp đút cho chàng".
_Tuấn Thành quá bất ngờ vì hành động này của nương tử,lúc này hắn đơ người, mấy giây sau mới tĩnh,hắn vội vàng mở miệng cho nương tử đút thức ăn cho mình.
_ cả hai nhìn nhau nở nụ cười tươi hạnh phúc.
_ Bữa ăn cũng qua đi,Nguyễn Ngọc được hắn ôm về sương phòng nghỉ ngơi vì nàng còn đau và mệt.
_ Tuấn Thành trước khi đi dặn dò gia nhân phải để ý chăm sóc cho phu nhân của hắn thật tốt, xong hắn liền lên ngựa hướng doanh trại mà đi, ra đến nơi hắn vùi đầu vào việc luyện tập cho binh sĩ,còn phải lo những việc trong doanh trại.
_ Nguyễn Ngọc ngồi trên giường, ánh mắt ngó ra ngoài cửa sổ, lòng đầy rẫy những lo lắng, nhớ thương, nàng suy nghĩ: nàng xuyên qua như vậy, mẹ mình ở nhà có một mình không có ai tâm sự, chia sẻ những lúc buồn, và khi mẹ ngã bệnh thì có ai ở bên mà lo cho mẹ đây? . Mà nàng ở đây không có cách gì trở về nữa rồi.. haiza.
_Nguyễn Ngọc thở nặng nề tâm tư vô cùng chán nản. Bất ngờ có tiếng gõ cửa,cốc.cốc.cốc nàng lên tiếng :" vào đi!" Được lệnh một nha đầu trong phủ nhẹ nhàng mở cửa bước vào, cô bé mặc y phục màu hồng, gương mặt trắng dễ thương, cô bé cuối đầu chào nàng rồi nói:" phu nhân người có muốn ăn gì không để nô tì dặn người làm cho phu nhân".
_ Nguyễn Ngọc nhìn cô bé rồi lên tiếng nói:" ta không ăn gì, nhưng em có thể kiếm cho ta một cây tiêu,hay một cây cổ cầm được không?" ta buồn quá muốn chơi nhạc ,cô bé gật đầu nói :" dạ thưa phu nhân! cây tiêu thì phủ mình có ,nhưng cổ cầm thì không ạ" được em đem đến cho ta dùm.
_" Dạ phu nhân nô tì đi lấy liền ạ",dứt lời cô bé quay lưng rời khỏi phòng.
Ít giây sao cô bé quay lại, trên tay đưa trước mặt nàng một cây tiêu màu nâu, có trạm hoa văn trên thân cây tiêu, nhìn thật quá đẹp, tay Nguyễn Ngọc đón lấy,nàng đưa lên miệng thổi
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
194 chương
133 chương
315 chương
462 chương
79 chương