Sau khi được sắc phong làm Thái tử, từ Linh Vương phủ, Phúc Tuần nhanh chóng chuyển vào sống ở Đông cung bên trong Hoàng cung. Môi trường không mới, cuộc sống cũng không mới. Có mới chăng chính là địa vị của chàng lúc này đã khác trước. Và theo đó công việc bộn bề hơn, trách nhiệm nặng nề hơn. Ngày ngày chàng đều phải lên triều cùng Định An Hoàng đế nghe các đại thần tham tấu sau đó sẽ bàn bạc, đưa ra những phương án để giải quyết các vấn đề. Bên cạnh đó, chàng cũng phải giúp Ngài phê duyệt một số tấu chương, mỗi ngày chàng phải đọc không dưới một trăm cái.
Trước kia khi còn làm Vương gia, chàng chỉ đọc tấu chương ở một số nơi gửi về rồi tâu lên Hoàng đế mỗi khi thiết triều. Chàng căn bản chưa từng phải phê duyệt tấu chương. Nay khi cầm bút để làm việc này, chàng đều phải cân nhắc mọi khía cạnh của vấn đề để có thể phê duyệt một cách chính xác nhất. Làm công việc này rồi, chàng mới hiểu tại sao phụ hoàng của chàng mới chỉ ở tuổi ngũ tuần mà trên đầu đã có hai màu tóc...
Theo lẽ thường, tân Thái tử vào sống tại Đông cung, Quản sự phòng sẽ cử người đến hầu hạ. Nhưng Phúc Tuần lại bảo sẽ đem người đã từng hầu hạ mình khi còn ở Vương phủ vào cung nên cuộc sống, con người cũng không trở nên quá xa lạ với chàng. Điều này cũng giúp chàng thoải mái, thư thái phần nào.
Phúc Tuần được sắc phong làm Thái tử, Ngọc Nhạn cũng nhanh chóng được sắc phong. Căn cứ theo địa vị của nàng khi chàng còn làm Vương gia, nàng được sắc phong thành Ngọc Lương đệ ở tại Hoàn Bân [1] các, cai quản hậu cung của Đông cung. Thực ra cái hậu cung này ngoài nàng ra cũng chắc có nữ nhân khác. Bề ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ nàng đang được đắc sủng nhưng kỳ thực nội tình chỉ có người bên trong mới hiểu rõ. Song có chịu hiểu hết hay không lại là chuyện khác. Cuộc sống của nàng vẫn cứ trôi qua trong sự ngột ngạt như vậy. Thi thoảng nàng đến Thuần Quân điện tìm gặp chàng, Tiểu An Tử đều báo rằng chàng đang phải phê duyệt tấu chương, khi nào rãnh sẽ đến thăm nàng. Tình trạng này kéo dài quá lâu rồi. nàng không thể để kéo dài mãi. Huống hồ chi, mầm họa kia lại đang quay trở lại...không nó chưa bao giờ đi, làm sao có thể gọi là quay trở lại được, phải gọi là đang ngày một lớn dần lên mới đúng...
Hôm nay, từ sau khi thiết triều xong, lòng Phúc Tuần cứ liên tục bồn chồn hồi hộp khiến chàng không thể tập trung đọc tấu chương. Dù chàng biết mọi chuyện đã được an bài đâu vào đó rồi, nhưng tâm trí vẫn không thể nào tập trung được.
_ Tiểu An Tử!- Vừa đứng lên, Phúc Tuần vừa gọi.- Thế nào rồi?
Bên ngoài, Tiểu An Tử vội chạy vào.
_ Hồi Vương gia...nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!
Nhận ra mình nói sai, Tiểu An Tử vội quỳ xuống và vả vào miệng mình.
_ Thôi được rồi! Chưa quen có thể từ từ sửa đổi. Ta không trách phạt nhưng đừng để người ngoài nghe thấy.
_ Tạ ơn Điện hạ!
Lòng chàng đã rối như tơ vò mà Tiểu An Tử cứ mãi lằng nhằng.
_ Thế nào rồi?
_ Hồi Thái tử! Vẫn chưa ạ!
Chất giọng tiu nghỉu của Tiểu An Tử khiến Phúc Tuần không khỏi thở dài. Trong khi đó Phúc Khải, Phúc Tường đều cười lớn thiếu điều nằm bò ra cả ghế.
_ Lui ra đi! Có gì nhớ bẩm báo.
_ Vâng!
Dứt câu Tiểu An Tử vội lui ra ngoài. Chờ hắn đi khỏi rồi, Phúc Khải vừa tiến đến chỗ Phúc Tuần vừa thở dài.
_ Thái tử của đệ! Thái Thường Nhạc phủ tuy nói là một phủ độc lập nhưng vẫn nằm dưới quyền của Lễ bộ, vậy nên họ phải coi ngày giờ cẩn trọng rồi mới xuất hành.
_ Không phải chứ?- Phúc Tường góp giọng vào.- Theo đệ thấy Thái Thường Nhạc phủ này dựa vào nha đầu đó mà khinh thương Đông cung rồi. Hoàng huynh!
_ Thật vậy sao?- Phúc Khải vờ tỏ ra kinh ngạc.
_ Tất nhiên! Huynh! Khi bọn họ tới nhất định phải nghiêm trị.
_ Trị thế nào?- Phúc Khải hỏi.
_ Cứ bắt kẻ gây chuyện lại mà trị. Nếu Hoàng huynh không nỡ...để đệ trị cho.
Hai đệ đệ của chàng người tung kẻ hứng thật khiến chàng không khỏi đau đầu.
_ Hai đệ...thật là...! Mau giúp ta xem tấu chương này đi.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đẩy một bảng tấu chương về phía Phúc Khải và Phúc Tường.
_ Không xem nữa!- Phúc Tường đẩy tấu chương lại về phía Phúc Tuần.- Có xem cũng không giải quyết được.
_ Tại sao?- Phúc Tuần ngạc nhiên.
Trong khi đó, Phúc Khải, Phúc Tường lại được một phen cười bể bụng.
_ Huynh là ngốc thật hay ngốc giả thế?- Vừa cười, Phúc Tường vừa châm chọc.
_ Huynh đúng là bị tiểu muội muội của đệ không chỉ nắm giữ trái tim mà nắm giữ luôn lý trí rồi.
_ Hồi Thái tử!
Trong lúc mặt Phúc Tuần đen xì, đầu bốc khói, Tiểu An Tử bên ngoài vọng tiếng vào. Ngay lập tức chàng vội đứng lên rảo bước đến cửa thư phòng.
_ Nói đi!
Chỉ hai từ nhưng ẩn chứa trong đó là sự gấp gáp, hồi hộp.
_ Nhóm Thượng đẳng ca vũ và Thượng đẳng nhạc công của Thái Thường Nhạc phủ đã đến Nhã Khiết viên rồi ạ.
_ Được! Chúng ta đến đó!
Nói rồi Phúc Tuần rời khỏi thư phòng, mặc kệ hai đệ đệ của mình vừa đi vừa bàn tán phía sau. Nhưng nếu không phải tại Lôi Vi, hôm nay chàng đã chẳng thất thần đến độ bị hai người đó đem ra làm trò cười. Lần này, chàng nhất định, nhất định phải tìm cách phạt nàng mới được...
Nhã Khiết viên là khu vườn nằm ngay sau lưng Đông cung, là nơi luyện tập cũng như sinh hoạt của ca vũ. Lần trước, Lôi Vi đến nơi này là để nương nhờ nên thân phận khi đó hoàn toàn không giống bây giờ. Lần này quay trở lại, nếu không giữ vững tinh thân, e rằng nàng sẽ nhanh chóng bị đá văng khỏi nơi này không thương tiếc, đặc biệt là khi La Phức Thư, một Thượng đẳng ca vũ cùng lứa và cùng hội với Nghê Tú Đình là quản lý nhóm ca vũ tại Đông cung điện. Thêm vào đó, trong nhóm ca vũ của Đông cung điện lần này còn có Thái Âm, Trinh Nhi, những nhân vật cùng hội cùng thuyền với họ thuở nào.
Khi còn ở Thái Thường Nhạc phủ, vì chịu sự quản lý của Vương Tổng quản cũng như các Chưởng sự nên bọn họ chả dám hó hé gì nhiều. Lần này được điều tới Đông cung, tuy vẫn vị Thái Thường Nhạc phủ quản lý nhưng sức ảnh hưởng lại giảm đi rất nhiều. Nên chắc chắn bọn họ sẽ thỏa sức tung hoành, ức hiếp Lôi Vi. Bọn chúng vốn chỉ là núp bóng Nghê Tú Đình để nói xấu nàng nhưng ở cùng nhau lâu ngày thể nào cũng bị nhiễm thói xấu của nhau. Khi nghe danh sách được cử tới Đông cung, nàng cũng đã lường trước việc này. Chỉ khổ cho Đồng Thảo lại phải theo nàng đến nơi này để rồi trước sau gì cũng bị vạ lây.
_ Phía đông Vũ Hồng viện là của nhạc công, phía tây của Vũ Hồng viện là của ca vũ chúng ta. Những gì ta dặn, các ngươi nhớ kỹ. Rõ chưa?- Đứng ở trên, Phức Thư cất tiếng hỏi to.
_ Rõ!
_ Được rồi! Tất cả về phòng dọn dẹp, nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập.
Chỉ chờ có vậy, Phúc Tuần nhanh chóng bước ra. Nhưng chưa kịp lộ mặt ra khỏi tán cây, Phức Thư đã lên tiếng.
_ Cát Lôi Vi!
Lôi Vi vốn biết Phức Thư kêu nàng lại nhất định là gây phiền phức. Nhưng giờ nàng đang chịu sự quản lý của nàng ta nên không thể không nghe.
_ La Trưởng quản! Có gì không?
_ Phía tây Vũ Hồng viện hết phòng rồi!- Phức Thư nói với một chất giọng khó chịu.- Từ nay ngươi sẽ đến ở Túc Duyên [2] các cùng với Đồng Thảo.
Túc Duyên các! Cái tên không hề ấn tượng với nàng một tý nào. Nàng tuy chỉ ở Tây Ẩn các nhưng mọi đài, các, phòng...của Đông cung nàng đều biết rõ. Trong Đông cung này, không có nơi nào tên Túc Duyên các cả.
_ Túc Duyên các? Đó là nơi nào?
_ Nơi nào à? Nơi nào thì tự tìm!- Phức Thư nhếch miệng lên.
Vốn biết nàng ta sẽ chẳng có hảo ý giúp mình, nên Lôi Vi cũng chả lấy làm ngạc nhiên. Điều khiến nàng ngạc nhiên lúc này chính là không hiểu nàng ta từ đâu lấy ra một cây chổi có cán dài thật dài.
_ Trước khi đi tìm nó, quét sạch chỗ này để ngày mai mọi người luyện tập. Quét không xong thì đừng mong rời khỏi đây.
Dứt câu Phức Thư quay đi. Lôi Vi phải nhịn lắm mới không bật cười. Nàng Phức Thư này chưa già mà tính tình chẳng khác nào như các mama già trong các bộ phim cổ trang nàng hay xem rồi.
Dưới tán cây gần đó, nhìn thấy Lôi Vi bị ức hiếp như vậy, Phúc Tuần không tài nào chịu được. Toan bước ra giải vây cho nàng, cả chàng lẫn Phúc Khải đã bị Phúc Tường giữ lại.
_ Hai huynh định làm gì vậy?
Phúc Tuần lẫn Phúc Khải chau quay lại chau mày nhìn Phúc Tường. Chẳng lẽ chàng còn không biết hay sao chứ.
_ Được rồi! Xem như đệ hỏi thừa vậy.- Phúc Tường thở dài.- Nhưng hai người không nghĩ rằng nếu giờ hai người ra giải vây, sau này nha đầu đó sẽ càng khó sống hơn sao?
_ Nhưng...
Phúc Khải định lên tiếng nhưng đã bị Phúc Tường cắt lời.
_ Hơn nữa hai người thật sự nghĩ rằng, nha đầu đó chịu để người khác ức hiếp mình sao?
Sau câu nói đó của Phúc Tường là tiếng hét của Phức Thư khiến Phúc Tuần lẫn Phúc Khải phải giật mình quay lại. Lúc này họ không khỏi giật mình khi thấy toàn thân nàng ta bám đầy đất cát, bụi bặm.
_ Cát Lôi Vi! Ngươi làm cái quái gì thế?
_ Quét sân!- Lôi Vi tỉnh bơ trả lời. Nhìn một lượt Phức Thư từ trên xuống dưới, nàng vờ giật mình.- La Trưởng quản! Ngươi không sao chứ? Haizzz!!! Thiệt đúng là...ngươi biết đấy một mình ta làm sao quét hết cái sân rộng thênh thang này được nên ta buộc phải lợi dụng sức gió để quét cho nhanh. Ai ngờ đâu gió lại có tâm bay về phía ngươi đến vậy.
Nhìn bộ dạng của Phức Thư lúc này phải nén lắm Lôi Vi mới không bật cười. Đương lúc nàng ta lo phủi sạch bụi đất trên người, nàng bồi cho nàng ta thêm mấy câu nữa.
_ Cô biết không, đây người ta gọi là...ăn miếng trả miếng đó.
_ Ngươi nói cái gì?- Phức Thư tức khí.
Chất giọng cao ngất trời của nàng ta lập tức thu hút sự chú ý của các ca vũ và nhạc công. Họ nhanh chóng kéo về phía hai người. Dù chỉ mới học gần hết lớp mười nhưng những vụ ẩu đả trong trường Lôi Vi chứng khiến không ít bởi đối diện trường của nàng là một trường chuyên đi gây lộn đánh nhau. Những lúc như thế, điều quan trọng nhất đó chính là thu hút thật đông sự chú ý của mọi người để dạy cho bên kia một bài học dằn mặt. Nàng biết làm như thế này là ấu trĩ nhưng nếu không dạy cho nàng ta một bài học trước mặt mọi người, e rằng những ai không theo phe nàng ta sẽ phải chịu thiệt.
_ Á! Ta quên mất! Phải là gậy ông đập lưng ông mới đúng. Hay là...gieo nhân nào gặt quả nấy ta. Không đúng...chắc là...tai bay vạ gió.
Đứng dưới tán cây có ba người phải nhịn lắm mới không bật cười trước sự "ngô ngê" của Lôi Vi.
Lúc này cả ca vũ lẫn nhạc công đều tụ tập lại xem có chuyện gì xảy ra khiến Phức Thư đã tức lại càng tức hơn.
_ Chết rồi!- Đứng trong đám đông, Đồng Thảo khẽ thốt lên.
_ Cát Lôi Vi! Ngươi câm miệng lại cho ta!
_ Lôi Vi! Muội bớt lời đi!- Vội chạy đến chỗ Lôi Vi, Đồng Thảo vội khuyên.- Đừng chấp nhặt!
Đứng bên cạnh, Đồng Thảo vội khuyên Lôi Vi. Nhưng vô ích!
_ Ngươi lấy quyền gì để bảo ta câm miệng? Quyền của người đứng đầu quản lý ca vũ của Đông cung điện sao? Nói cho ngươi biết cái chức đó của ngươi không dọa được ta đâu.
_ Cát Lôi Vi! Người khinh người quá lắm!
_ Là ai khinh thường ai?- Lôi Vi hỏi ngược lại.- Trong tên của ngươi có chữ "Phức" phải không?
_ Phải!
Chất giọng của Phức Thư có chút cảnh giác. Những đòn đá xoáy của Lôi Vi nàng ta đã từng tận mắt chứng kiến, không thể khinh thường được.
_ Ta tự hỏi, chữ "Phức" trong tên của ngươi là chữ "Phức" nào vậy? Là "Khổn phức vô hoa" [3] hay "Cương phức tự dụng" [4]? Ngươi bảo ta một mình quét cái sân này, ta có thể làm và cũng thừa sức để làm. Nhưng ngươi đừng nghĩ rằng có chút quyền trong tay là có thể sai khiến người khác. Điều đó chỉ càng khiến ta khinh thường ngươi thêm thôi.
_ Ngươi...
Đứng bên cạnh, Đồng Thảo không khỏi lo lắng. Hai người này cãi nhau càng lúc càng to, nàng thật không biết nên làm gì.
_ Hãy nhớ cho rõ! Ngươi khinh thường ta được ta cũng có thể khinh thường ngươi được. Đây chính là "gậy ông đập lưng ông" đấy. Muốn người khác tôn trọng mình trước tiên phải học cách tôn trọng người khác. Đây là bài học cơ bản để làm người đấy.
_ Ngươi đang lên mặt dạy đời ta sao? Ngươi dựa vào cái gì để dạy đời ta chứ? Ngươi dựa vào Thái tử Điện hạ sao? Cát Lôi Vi! Ta nói cho ngươi biết, ta không phục!
_ La Phức Thư! Ngươi điên à?- Vội tiến tới, Đức Minh vội kêu lên.
_ Ta điên hay không tự ta biết rõ, không cần huynh nhắc nhở.
Nghe Phức Thư la hét ầm ĩ như vậy, Lôi Vi cười một tiếng. Nàng ta và Tú Đình quả thật giống nhau. Không thức thời, chẳng màn lợi hại. Nàng ta thừa biết mình đang đứng ở đâu vậy mà vẫn có thể lớn tiếng thế này được, nàng thật không thể không phục nàng ta ở điểm này.
_ Ta đâu có cần ngươi phục!- Lôi Vi điềm tĩnh nói.- Ở chỗ ta sống trước kia có một thứ gọi là "dư luận". Dư luận này ngươi có thể tạm hiểu là thú vui "trà dư tửu hậu" của các người. "Dư luận" là con dao hai lưỡi. Ngươi làm chuyện tốt thì nó sẽ lan truyền, người làm chuyện xấu nó sẽ soi mói ngươi. Đối với kẻ bị nó nhắm trúng, nó thật sự rất đáng sợ. Một khi nó đã nhắm ngươi rồi, nó chẳng khác nào cơn đại hồng thủy, ngươi chạy đằng trời cũng không thoát. Nếu ngươi không vững tâm ngươi sẽ bị nó lợi dụng làm trò vui hoặc thê thảm hơn nó có thể khiến ngươi thân bại danh liệt. Trước đây, ta chưa từng vướng phải rắc rối nào lớn đến mức đó, nhưng những rắc rối nho nhỏ cỡ bằng...những lời bàn tán ta nghe được ở Hoàng cung này thì ta đã gặp qua. Vậy nên ngươi có gây chuyện với ta như thế nào, bài xích ta ra sao, bêu xấu ta với ai, ta chẳng quan tâm. Đơn giản là vì một trong những cách hành xử của ta chính là "vượt lên dư luận mà sống". Ngươi nói ta dựa vào Thái tử, đó là chuyện của ngươi, ta không quản và cũng chẳng muốn quản. Nhưng ta nhắc nhở ngươi chớ có đem chuyện này mà rêu rao khắp Hoàng cung vì người chịu thiệt chỉ có ngươi thôi. Bởi trên dưới trong Hoàng cung này ai cũng biết đương kim Thái tử là người như thế nào, là ngươi đáng tôn kính như thế nào. Vậy nên đừng rãnh rỗi sinh nông nổi mà đi nhổ răng cọp.
Thay vì bảo vệ mình, Lôi Vi ra sức bảo vệ Phúc Tuần. Điều này đều khiến cả Phúc Tuần lẫn Phúc Khải, Phúc Tường không khỏi ngạc nhiên. Trong suốt hơn một năm qua, nàng luôn tìm cách giúp chàng vượt qua nguy hiểm, âm mưu của các huynh đệ, điều này họ biết nhưng ngoài chàng ra hai người kia chưa lần nào tận mắt chứng kiến nàng bảo vệ chàng.
Dứt câu, Lôi Vi cầm chổi quay đi. Nàng định sẽ cùng mọi người quét cái sân này để ngày mai ca vũ và nhạc công bắt đầu luyện tập.
_ Chẳng lẽ không phải sao?- Vừa tiến về phía Lôi Vi, Phức Thư cất cao giọng nói của mình lên.- Thái tử mà ta nói đến, không phải là đương kim Thái tử mà chính là Tư Thái tử.
Những ai có mặt đều kinh ngạc. Nói Lôi Vi dựa vào Thái tử Phúc Tuần còn có lý. Nhưng nàng dựa vào Thái tử Phúc Vân nghe chẳng hợp lý một chút nào.
_ Ngươi có ý gì?- Lôi Vi khó hiểu.
Mỉm cười, Phức Thư tiến về phía ca vũ lẫn nhạc công đang bàn tán.
_ Hẳn là mọi người ra tò mò Thượng đẳng ca vũ Cát Lôi Vi của chúng ta đã biến mất khỏi Thái Thường Nhạc phủ như thế nào cách đây hơn một năm trước phải không? Vậy để ta kể cho mọi người nghe. Hôm ấy, ta được chọn vào trong đội rước dâu để đưa Ngọc Nhạn Công chúa đến Linh Vương phủ. Sau khi xong việc ta cùng đội rước trở về cung, đến Lễ bộ để bấm báo lại quá trình rước dâu diễn ra như thế nào. Bẩm báo xong, vì trời còn sớm nên ta đã ra Ngự Hoa viên đi dạo. Đúng lúc này ta thấy Cát ca vũ của chúng ta y phục xộc xệch, bước chân loạng choạng. Tò mò đi theo, ta phát hiện ra nàng ta đi về hướng của Đông cung điện này. Sau đó, chẳng bao lâu ta thấy Tư Thái tử đang trở về Đông cung. Khi nhìn thấy nàng ta, Thái tử đã đưa nàng ta về Đông cung điện. Cuối cùng là chẳng hiểu vì sao nàng ta trở thành Thượng đẳng ca vũ Đông cung.
Những gì Phức Thư nói khiến Phúc Tuần không thể nào nín nhịn được nữa. Đó là quãng thời gian đen tối nhất trong mối quan hệ của chàng và Lôi Vi. Nếu không có sự giúp đỡ của Phúc Vân, e rằng mối quan hệ của hai người đến giờ vẫn không thể nào tốt lên được. Vậy mà nó lại biến thành con dao trong tay Phức Thư để nàng ta đâm vào Lôi Vi từng nhát, từng nhát như vậy.
_ Đủ rồi!- Vừa xông ra, Phúc Tuần vừa lên tiếng. Chất giọng lạnh băng không chút cảm xúc.
Cùng với giọng nói của Phúc Tuần là tiếng "bốp" vang lên. Một cái tát trời giáng! Lôi Vi thật không thể nào nhịn được nữa. Phức Thư này xem ra còn ghê gớm hơn cả Tú Đình.
_ Thái tử cát tường! Thất Hoàng tử cát tường! Ninh Thân vương cát tường!
Nghe tiếng tung hô, Lôi Vi vội quay lại cúi người thi lễ. Trong khi đó, Phức Thư vừa cúi người thi lễ vừa nhếch miệng lên cười. Nhìn điệu cười là biết ngay nàng ta nghĩ rằng nàng đã tới số. Nhưng nàng ta đã quên mất một điều, dù Phúc Tuần có ghen song trên hết chàng rất yêu Lôi Vi, hai người yêu nhau sâu đậm và lâu như vậy lẽ nào lại không hiểu phần nào con người của nhau?
_ Đứng lên cả đi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa quay nửa người về phía mọi người.- Cái sân này, chiều nay các ngươi cùng nhau quét để mai luyện tập. Giờ không có việc gì của các ngươi nữa. Lui ra cả đi!
Đồng Thảo hết đưa mắt nhìn Phúc Tuần rồi lại nhìn Lôi Vi. Không nói gì, nàng nhanh chóng thi lễ rồi cùng mọi người rời đi.
Phúc Tuần không nói gì, chàng đứng nhìn Lôi Vi đang cố kìm nén tức giận mà không khỏi xót lòng.
_ Phức Thư!- Phúc Tuần chậm rãi lên tiếng. Chất giọng bình ổn nhưng ẩn chưa không ít nộ khí.- Ngươi to gan lớn mật thật. Dám bôi nhọ Tư Thái tử! Có phải ngươi chán sống rồi không?
_ Tiểu nữ không dám!- Phức Thư vội cúi người xuống không dám ngẩng đầu lên.- Tiểu nữ không dám! Tiểu nữ nhất thời hồ đồ! Xin Điện hạ tha mạng!
_ Ngươi dám hay không, ta không quan tâm! Gan của ngươi to bao nhiêu, ngươi tự biết lấy.- Vừa lên tiếng, Lôi Vi vừa quay về phía Phức Thư. Chất giọng nàng bình ổn không thể nào nghe ra cảm xúc.- Chuyện giữa ta và Tư Thái tử là hoàn toàn trong sạch nên chẳng có gì để giải thích cho ngươi. Nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi nói về ta như thế nào, dở thủ đoạn gì với ta, ta không thèm đếm xỉa đến, song nếu ngươi dám bêu xấu anh linh của Tư Thải tử thì lần sau sẽ không đơn giản là một cái tát đâu. Ta sẽ dựa vào chính sức mình trừng trị ngươi.
_ Còn không mau cút!- Phúc Khải nghiêm giọng.
_ Tiểu nữ cáo lui!
Phức Thư vội vàng thi lễ rồi nhanh chóng rời đi.
_ Vi Nhi!- Vừa đặt tay lên đôi vai Lôi Vi, Phúc Tuần vừa lên tiếng. Chất giọng đầy xót xa.- Ta xin lỗi! Ta thật không ngờ...ta sẽ sai Thái Thường Nhạc phủ...
_ Không cần đâu!- Lôi Vi nhẹ nhàng cắt ngang lời Phúc Tuần.- Chín người mười ý, em không để tâm.
_ Nhưng ta để tâm!- Phúc Tuần gắt giọng.- Ta không muốn nàng phải chịu bất kỳ ấm ức nào cả.
Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười. Có câu nói này của Phúc Tuần là đủ rồi. Nàng thấy ấm lòng vô cùng.
_ Ngươi mà xảy ra chuyện gì, Thái tử đây xót lắm đấy!
Vừa nói, Phúc Tường vừa tiến về phía Phúc Tuần. Đến lúc này Lôi Vi mới để ý đến sự hiện diện của Phúc Khải và Phúc Tường.
_ Thảo nào từ nãy giờ tiểu nữ luôn có cảm giác có ai đó theo dõi mình. Thì ra quả đúng là có hai cột...ờm...hai con kỳ đà thật.
Chất giọng đầy châm chọc của Lôi Vi khiến Phúc Tuần không khỏi bật cười. Trong khi đó Phúc Khải lẫn Phúc Tường đều không nói nên lời.
_ Tiểu muội à! Ta vừa giải vây cho muội đấy!
_ Vậy có phải muội nên tìm mọi cách báo đáp hai người không?
_ Không...
_ Đúng vậy!- Phúc Tường lên tiếng đánh gãy lời của Phúc Khải.- Bọn ta sẽ ghi nợ việc này để sau này tìm ngươi tính nợ. Còn giờ, ta về nghĩ cách đòi nợ đây.
Dứt câu, Phúc Tường nhanh chóng kéo Phúc Khải rời đi để lại không gian cho đôi nam thanh nữ tú kia.
_ Em muốn nghỉ ngơi!
_ Được! Để ta dẫn nàng về.
Mỉm cười, Lôi Vi gật đầu rồi để Phúc Tuần dẫn nàng đi. Vừa đi, nàng vừa ngắm nhìn gương mặt của chàng. Gương mặt bình tĩnh không để lộ bất kỳ nộ khí nào ngoài sự yêu thương đong đầy.
_ Em không sao đâu! Anh đừng lo lắng!
_ Vi Nhi! Nàng không thể dựa vào ta sao?
Phúc Tuần chính là muốn nói đến việc Lôi Vi tự mình trừng phạt Phức Thư nếu chuyện vừa rồi tái diễn. Nàng hoàn toàn có thể dựa vào chàng. Và chàng sẵn sàng làm chỗ dựa vững chắc cho nàng. Nhưng tại sao nàng lại không chịu?
_ Ai nói không?- Lôi Vi làm nũng.- Bây giờ em thật sự muốn dựa vào anh. Em buồn ngủ chết đi được!
Phúc Tuần chào thua! Cô nàng cứng đầu này...thật tình...
_ Nhưng...Túc Duyên các là nơi nào vậy?
_ Là Thanh Sương các trước kia!
Nghe Phúc Tuần nói, Lôi Vi lập tức tỉnh ngủ.
_ Hả?
*
Thanh Sương các là một các nhỏ nhưng có sân rộng rãi thoáng mát nằm rất gần Thuần Quân điện của Phúc Tuần. Nơi đây được chia thành hai dãy nhà. Dãy nhà lớn nhìn ra cái hồ rộng lớn của Đông cung. Dãy này nối với dãy nhà nhỏ bằng một lối đi được lát gạch, có lan can và mái che.
Khi Phúc Vân còn sống, Thanh Sương các này tuy không có người ở nhưng luôn được người hầu hàng tháng đến dọn dẹp một lần vậy nên nơi này không trở nên quá hoang tàn, tiêu điều, thiếu sinh khí. Song sau khi chàng qua đời, người hầu đều được Quản sự phòng phân phó đến các cung khác nên Thanh Sương các cũng như Đông cung này đều không được dọn dẹp kỹ càng. Chỉ cho đến gần bốn tháng trước khi Phúc Tuần được tấn phong thành Thái tử, toàn bộ Đông cung mới được quét dọn sạch sẽ, tinh tươm. Khi chuyển vào đây sống, chàng đã đổi tên Thanh Sương các thành Túc Duyên các.
Túc Duyên! Mối ràng buộc từ kiếp trước.
Lúc trưa, khi Phúc Tuần đưa Lôi Vi về. Nhìn lên tấm Hoàng phi sơn son thiếp vàng đề tên các, nàng không nén nổi tò mò mà hỏi chàng tại sao lại là Túc Duyên các. Khi đó chàng đã nói với nàng mấy câu thế này.
"_ Túc Duyên! Nghĩa là sự ràng buộc từ kiếp trước. Lôi Vi! Nàng là người của thời đại sau, ta là người của thời trước. Chúng ta đến với nhau nhất định là duyên này đã được ông trời định sẵn. Vậy nên ở thời đại của ta, nàng chạy không thoát khỏi ta, đến thời đại của nàng, nàng cũng không trốn được ta.- Trong giọng nói của Phúc Tuần có lẩn khuất tiếng cười.
_ Gì chứ? Hai thời đại đều yêu phải một người.- Chất giọng Lôi Vi đầy bông đùa.- Bộ anh là lão yêu tinh hay sao mà sống dai dữ vậy? Em không yêu nổi yêu tinh. Càng không yêu nổi một ông già đâu.
Vâng! Lôi Vi có thể tưởng tượng ra được trên trán Phúc Tuần có mấy cái vạch đen.
_ Vậy còn nàng? Mỹ nhân hồ ly ngàn năm không chết à?
_ Cái gì? Em là bị cái thứ chưa lý giải được đưa xuyên không đến đây mà.
_ Được rồi! Được rồi!- Vừa ôm lấy vai Lôi Vi, Phúc Tuần vừa âu yếm.- Tóm lại, Cát Lôi Vi, Mạnh Phúc Tuần ta thề, dù ở thời đại nào, ta nhất định sẽ không buông tay nàng. Kiếp này, kiếp sau, hay kiếp sau nữa ta chỉ có mình nàng thôi.
Bĩu môi, Lôi Vi đánh một cái vào tay Phúc Tuần.
_ Sến súa!
Vừa nói, Lôi Vi vừa quay đi để giấu đôi gò má đang ửng hồng lên của mình. Còn Phúc Tuần cứ mãi nhìn nàng đầy yêu thương như vậy."
Gió heo may khẽ thổi khiến đêm thu có chút lạnh lẽo. Ngọn lửa nhỏ theo gió mà nhảy múa trông thật sinh động, nhìn thật thích mắt.
Sau khi cùng Đồng Thảo ăn tối xong, Lôi Vi đã để nàng ấy về dãy nhà nhỏ nghỉ ngơi. Dù gì cả hai cũng đã phải dọn dẹp cả một ngày trời rồi cần phải dưỡng sức để mai bắt đầu luyện tập. Thêm vào đó, túi xách của nàng không thể để bên ngoài quá lâu. Bằng không sẽ bị nhiều người phát hiện mà sinh nghi.
Hết nhìn trái rồi nhìn phải, Lôi Vi quan sát một lượt khắp xung quanh sân trước của Túc Duyên các rồi đóng cửa lại. Tiến về phía chiếc ghế gần đó, nàng nhanh chóng mở túi ra lấy quyển sách Bách khoa Toàn thư, Ipad, đèn pin mini, bút chì lẫn bút chì màu, gôm, gọt bút chì, giấy và hộp màu nước ra. Sau đó vội kiểm tra lại ngăn bên kia của túi xách. Ngăn bên kia là những bộ quần áo thường mặc của nàng: ba cái áo thun, một cái áo ren, một quần jean, hai quần sọc, một áo khoác kaki và bốn chiếc váy. Ngoài ra còn có kem tạo kiểu tóc và bộ bảy chai nước hoa Love You Daily perfume. Hai ngăn hai bên ngoài cùng là dùng để đựng những bộ thiết kế của nàng. Những bộ thiết kế ấy, trước khi lên đường tham gia Cuộc thi thiết kế thời trang dành cho học sinh của FK, đều đã được nàng xếp ngay ngắn gọn gàng và bỏ vào trong từng bao bóng riêng biệt.
_ Xem ra không thể dùng đến chúng mày được rồi!- Vừa nói, Lôi Vi vừa thở dài ảm não.
Đúng vậy! Bị xuyên không đến thời đại này, trừ phi muốn chết Lôi Vi mới lấy nó ra dùng. Ước mơ, hoài bão, khát khao của một cô gái trẻ về một tương lai tươi sáng có thể thành danh trong làng thời trang của nàng sớm đã chấm dứt rồi. Đến thời điểm này, xem ra nàng không thể quay trở lại thời đại của mình để thực hiện nó được. Nhưng nàng tuyệt không vì thế mà buồn phiền hay khổ sở. Bởi ở đây, nàng đã gặp được người mình yêu thương và người đó cũng yêu thương nàng. Như vậy là đủ rồi!
_ Kỷ lai chi, tắc an chi [5]!- Lôi Vi tự nhủ.- Chỉ cần có chàng ấy bên cạnh vậy là đủ rồi. Còn mọi chuyện cứ để tự nhiên thôi.
Nghĩ vậy, Lôi Vi nhanh chóng khóa túi xách lại sau đó nhanh chóng bỏ nó vào cái rương trong phòng nghỉ như xếp cất những kỷ niệm về thời đại của mình lại.
"Cốc...cốc...", tiếng gõ cửa vang lên khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Nàng vẫn chưa dọn dẹp xong những thứ đang để trên bàn.
_ Ai đấy?- Lôi Vi thận trọng hỏi.
_ Là ta đây!
Nhận ra giọng của Phúc Tuần, Lôi Vi mới thở phào nhẹ nhỏm. Nàng nhanh chóng ra mở cửa kéo chàng vào trong rồi lại nhanh chóng đóng cửa lại.
_ Làm gì mà nàng vội vàng vậy?
Vừa hỏi, Phúc Tuần vừa tiến về phía chiếc ghế gần đó. Nhìn thấy đống đồ nàng đang để trên bàn chàng lập tức hiểu ra vấn đề.
_ Nàng đang dọn dẹp?
Không nói gì, Lôi Vi gật đầu rồi tiến về phía bàn để thu dọn. Nhưng chưa kịp dọn đi, Phúc Tuần từ phía sau đã ôm lấy nàng.
_ Phúc Tuần! Em đang dọn đồ!
_ Để đó đi! Có ta ở đây, không ai dám nghi ngờ nàng đâu.
Nói đoạn Phúc Tuần nhẹ nhàng xoay người Lôi Vi lại và xiết chặt vòng tay của mình quanh thân hình nhỏ bé của nàng.
_ Sao thế?
Cảm thấy Phúc Tuần có chút khác lạ, vừa dịch đầu ra ngẩng lên nhìn chàng, Lôi Vi vừa cất tiếng hỏi.
_ Ban ngày ta đã để nàng phải chịu ấm ức rồi.
Ra là vì chuyện này, Lôi Vi sớm đã quên rồi. Bởi nàng không muốn nhớ đến những chuyện như thế.
_ Em không sao! Chuyện lúc đó em sớm đã quên rồi. Nhưng đúng là khi ấy em quả thật rất bực bội vì những lời nói của Phức Thư mà không kiềm được nên mới tát nàng ta một cái.
Nhìn vẻ mặt có chút hối lỗi của Lôi Vi, lòng Phúc Tuần khẽ nhói lên. Nàng lớn thật rồi. Tuy vẫn còn bốc đồng nhưng đã biết suy nghĩ kỹ càng hơn. Vì những tổn thương mà chàng đã gây ra đã khiến nàng trưởng thành. Càng nghĩ, chàng càng không khỏi xót lòng. Nếu có thể, chàng chỉ muốn nàng mãi như thế, dựa vào chàng để chàng bảo vệ nàng.
_ Vi Nhi! Ta...
Lời chưa kịp tới miệng Phúc Tuần đã ngập ngừng. Chàng muốn nói ra tất cả cho Lôi Vi biết. Chàng muốn bù đắp, muốn xóa đi những tổn thương chàng đã gây ra cho nàng. Nhưng nói rồi thì sao? Liệu có thay đổi được gì hay không hay chỉ khiến mọi việc thêm khó khăn.
Trong khi đó, Lôi Vi vẫn nhìn Phúc Tuần đầy chờ đợi. Nhìn nét mặt ưu tư của chàng, nàng biết ngay chàng có chuyện muốn nói.
_ Ta chỉ muốn nói rằng, sau này nếu gặp phải trường hợp tương tự nàng đừng nên tự mình giải quyết khiến bản thân mình rơi vào thế không có đường lùi như hôm nay. Nàng nên kiềm chế cảm xúc của mình thật tốt. Bằng không, người gặp rắc rối chính là nàng.
_ Em biết rồi!- Vừa nói Lôi Vi vừa buông tay Phúc Tuần ra tiến về phía bàn.- Sau này em sẽ kiềm chế tính khí nóng nảy của mình lại.
Phúc Tuần biết, nếu chàng khuyên Lôi Vi dựa vào chàng, nàng sẽ không bao giờ đồng ý. Bởi nàng đến từ thời đại khác. Chàng không biết nữ nhi thời đại của nàng như thế nào, nhưng cứ nhìn nàng là có thể thấy, nữ nhi thời đại đó làm chuyện gì cũng độc lập, thẳng thắn, không dựa dẫm bất kỳ ai. Trong đầu chàng lúc này hiện lên hai chữ "cá tính". Có lẽ hai chữ này đã khái quát được tính cách của nàng.
_ À phải rồi!- Sực nhớ ra chuyện gì đó, Lôi Vi vội quay lại hỏi.- Chuyện giữa em và Tư Thái tử...
Nói đến đây, Lôi Vi ngập ngừng không nói. Nàng không muốn Phúc Tuần nghi ngờ nàng, càng không muốn chàng nghi ngờ Phúc Vân. Nhưng nàng thật không biết nên nói chuyện này sao cho rõ ràng.
_ Ta tin hai người.
_ Hả?
Lôi Vi có chút ngạc nhiên. Vậy mà vừa rồi nàng đã nghĩ chàng sẽ ghen.
_ Một người là Hoàng huynh yêu quý của ta, một người là nữ nhi ta yêu thương. Hai người gộp lại lẽ nào không bằng một người ngoài cuộc không hiểu nội tình?
Không nói gì Lôi Vi cười thật tươi sau đó nàng quay trở lại thu dọn đồ đạc trên bàn thật nhanh rồi quay lại với Phúc Tuần. Kỳ thực nàng cũng có chuyện muốn nói với chàng đã lâu. Nhưng gần đây mọi chuyện bộn bề nên nàng chưa nói được. Hôm nay, mọi việc tạm gọi là êm xuôi nên có lẽ nàng nói sẽ dễ dàng hơn.
_ Có chuyện này, em muốn nói với anh.- Vừa ngồi xuống ghế, Lôi Vi vừa chậm rãi nói.
Không nói gì, Phúc Tuần quay về phía Lôi Vi và chờ đợi.
_ Khi em quyết định...quay trở về, em đã nghĩ rất nhiều về chuyện này. Anh luôn hiểu rõ em muốn gì, lo lắng điều gì hoặc em sẽ làm gì trong những sự việc cụ thể...
_ Vì nàng có tâm tư đơn thuần!
Mỉm cười, Phúc Tuần đánh gãy lời của Lôi Vi.
_ Không giỡn!- Vừa cười, Lôi Vi vừa nói.
_ Được rồi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đứng lên, tiến về phía Lôi Vi và ngồi trên thành ghế của nàng.- Nàng nói đi! Ta xin rửa tai lắng nghe.
Thật không thể chịu nổi Phúc Tuần. Lúc cần nghiêm túc lại chẳng nghiêm túc tý nào. Phớt lờ sự đùa giỡn của chàng, Lôi Vi tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
_ Có thể nói, anh rất hiểu em. Nhưng...em lại không hiểu anh nhiều như vậy.- Chất giọng của Lôi Vi trầm buồn.- Anh hiểu em cần gì, em lại không hiểu được anh cần gì. Anh hiểu em lo lắng điều gì, em lại gần như không thể. Anh giúp em giải quyết hậu quả mọi chuyện, em lại chẳng giúp gì được cho anh. Giờ nhìn lại, đôi khi em cảm thấy mình rất tệ. Khiến anh phiền não, chẳng những thế cả hai lại cãi nhau nữa.
_ Vi Nhi à! Không phải như vậy đâu!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa nhẹ nghiên đầu của Lôi Vi, để đầu nàng tựa vào người mình.
_ Em biết...cuộc sống này khiến anh không thể không giấu kỹ suy nghĩ, tâm tư của mình. Em không trách anh! Chỉ là em muốn hiểu anh. Muốn hiểu những điều nhỏ nhặt nhất của anh, như anh thích ăn gì, thích uống gì hay ghét điều gì, mong muốn điều gì. Có thể đối với anh, điều đó quá nhỏ nhặt, không đáng để tâm, nhưng đối với nữ nhi điều đó lại rất quan trọng.
Nghe Lôi Vi nói, Phúc Tuần không khỏi thở dài. Nàng sao có thể nghĩ đối với chàng những điều đó là nhỏ nhặt, chẳng đáng bận tâm được chứ. Song sự chân thành của nàng, chàng cũng cảm nhận rất rõ. Vì yêu thương nên mới mong muốn hiểu người mình yêu nhiều hơn. Nhớ lại lúc Phúc Tường giữ chàng bảo chàng không nên ra mặt giải vây cho nàng, nên để nàng tự giải quyết. Chàng mới thấy, mình vẫn chưa hiểu hết nàng.
_ Thực ra...có những lúc, ta cũng không hiểu nàng lắm.- Phúc Tuần thật thà thú nhận.
Nghiêng đầu qua một bên, Lôi Vi ngẩn đầu lên nhìn Phúc Tuần.
_ Vậy nên...chúng ta hẹn hò đi.
Dù biết Phúc Tuần không hề hiểu hai từ "hẹn hò" nghĩa là gì nhưng gương mặt Lôi Vi vẫn đỏ cả lên.
_ Hẹn hò?- Chất giọng của Phúc Tuần khó hiểu.- Nó là gì vậy?
_ Hẹn hò...nói một cách dễ hiểu là...hai người yêu nhau có những cuộc gặp mặt...ờm...không phải...là những buổi đi chơi, nói chuyện, tìm hiểu nhau để hiểu nhau hơn.
Theo từng câu nói, gương mặt Lôi Vi mỗi lúc một đỏ dần lên, đỏ còn hơn cả cà chua.
_ Đại ý là như thế!
Vừa nói, Lôi Vi vừa đứng phắt lên. Phải nói ra những điều này, đúng là ngượng chết đi được. Nếu không phải Phúc Tuần không hiểu khái niệm đó, nàng chắc chắn sẽ không mở lời đề nghị và giải thích. Thật muốn đào một cái hố để chui xuống.
_ Vậy sau khi hẹn hò xong là gì?- Tiến lại gần Lôi Vi, Phúc Tuần cất tiếng hỏi.
Có nhầm không vậy? Còn chưa hẹn hò mà Phúc Tuần muốn biết bước tiếp theo là gì rồi. Đây gọi là gì nhỉ...là được voi đòi tiên phải không? Mặc kệ là gì đi! Lôi Vi chỉ biết lúc này không biết là chàng thật sự muốn biết hay cố tình chọc nàng.
_ Em không biết!
_ Vậy à?!- Chất giọng của Phúc Tuần có chút hụt hẫng.
Nghe chất giọng trầm buồn của chàng, Lôi Vi cũng cảm thấy mủi lòng. Nhưng để nàng nói thì còn lâu nhé. Nàng mất mặt thế đủ rồi! Nếu nói ra, tự tôn của nàng chắc không còn nữa. Haizzz!!!
_ Ta đồng ý!
Nhẹ nhàng xoay người Lôi Vi lại, Phúc Tuần chậm rãi nói. Chất giọng trầm ấm đầy yêu thương khiến nàng như bị mê đắm. Ánh nhìn của chàng thật cuốn hút.
_ Tuy ta không hiểu chuyện này lắm, nhưng ta đồng ý. Ta nghĩ, chúng ta như vậy sẽ giúp cho sự gắn kết giữa ta và nàng thêm bền chặt. Vậy nên, chúng ta hẹn hò đi.
Sao Phúc Tuần lại có thể nói ra vấn đề này không chút ngượng ngùng nhỉ? Mà thôi bỏ đi! Đó không phải là vấn đề nàng quan tâm. Vấn đề cốt lõi chính là chàng hiểu được ý muốn của nàng và đồng ý thực hiện cùng nàng. Vậy là đủ rồi! Một nụ cười thật tươi hé nở trên môi nàng tựa đóa hàm tiếu sớm mai.
Không nói gì, Phúc Tuần nhẹ nghiên đầu mình về một bên rồi chậm rãi ghé lại gần gương mặt nàng. Rồi rất nhanh sau đó đôi môi chàng đã đặt lên cánh môi mềm mỏng của nàng. Một nụ hôn dịu dàng nhưng mãnh liệt, nồng nàn và say đắm. Đã lâu lắm rồi chàng không được ôm chặt nàng trong vòng tay, không được hôn lên đôi môi tươi tắn của nàng. Nụ hôn của chàng càng lúc càng trở nên khẩn khoảng hơn, tham lam hơn. Nó như muốn lấp đầy khoảng trống của cả hai trong những tháng ngày dài đằng đằng đã qua...
Và trong bầu không khí phảng phất hương thơm ngọt ngào của ái tình...
-------------------------------------
[1] Hoàn Bân: "Hoàn" là hoàn lại, trả lại; "Bân" là vẻ đẹp. "Hoàn Bân" nghĩa là trả lại vẻ đẹp ban đầu.
[2] Túc Duyên: mối ràng buộc từ kiếp trước.
[3] Khổ phức vô hoa: thực thà không phù hoa. [4] Cương phức tự dụng: tự ý làm càn. Chữ "phức" trong 2 câu này có cách viết hoàn toàn khác nhau.
[5] Kỷ lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó.
---------------------------
Hết chương 78
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
75 chương
18 chương
166 chương
44 chương
112 chương