Yên Khâu quốc
Buổi sớm, ánh mặt trời cuối thu không còn rực rỡ nữa. Nó trở nên chan hòa hơn khiến bầu không khí dịu nhẹ và giúp lòng người thư thái, thanh tịnh. Mặt trời vừa mới nhô lên cao, xe ngựa của các vị quan đại thần đã lần lượt kéo nhau vào cung để thượng triều. Vì vẫn đang trong thời kỳ để tang nên ai cũng phải mặc tang phục. Từ quan lại đến thái giám cung, cung nữ, ai ai cũng mặc. Chẳng những thế sắc trắng còn bao phủ lên toàn bộ cung điện. Màu trắng chưa bao giờ trở nên bi thương đến thế.
Cái lạnh của mùa đông đã bắt đầu rồi. Những cơn mưa cũng bắt đầu rơi. Từng dòng người tiến bước về Đại điện trong lặng lẽ như những linh hồn mãi không thể siêu thoát.
_ Hoàng thượng thiết triều!
Bùi Tổng quản vừa dứt câu các đại thần bên dưới đã sụp lạy.
_ Ngô Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
_ Bình thân!
Sau câu nói đó, Anh Đức Hoàng đế chậm rãi đưa mắt nhìn Bùi Tổng quản và gật đầu. Bùi Tổng quản tiến về phía trước rồi dõng dạc gọi:
_ Cho mời sứ thần Tân Thục nhập điện!
Từ cửa điện, Phúc Tuần cùng đoàn tùy tùng khiêng lễ vật cống tặng vào điện. Sự tao nhã dường như thể hiện ngay trong từng bước chân của chàng thế nhưng nó cũng không kém phần mạnh mẽ kiêu hùng. Chàng đi tới đâu tiếng bàn tán nổi lên đến đó. Ánh nhìn của các quan đại thần dành cho chàng vừa có cả sự thán phục lẫn bất phục.
_ Sứ thần Tân Thục Mạnh Phúc Tuần tham kiến Yên Khâu Bệ hạ!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa chắp tay về phía trước hành lễ.- Yên Khâu Bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế.
_ Sứ thần Tân Thục to gan!- Một vị quan đại thần vừa quát vừa bước ra giữa điện.- Gặp mặt Hoàng đế sao lại không hành đại lễ.
Hơi nhếch môi lên, Phúc Tuần chậm rãi quay lại nhìn vị đại thần kia.
_ Hành đại lễ? Vì Tân Thục không phải là thuộc quốc của quý quốc, nên chúng tôi không biết phải hành đại lễ thế nào mong Ngài chỉ giáo.
Nhìn bề ngoài câu chữ nghe như Phúc Tuần đang khiêm nhường nhưng xét kỹ càng sẽ thấy chàng chính là muốn nói Thục quốc cũng là một đại quốc và chỉ có bằng hoặc hơn Yên Khâu quốc chứ không hề kém. Tiếng bàn tán nổi lên, còn vị đại thần kia không biết cãi lý thế nào. Vâng! Cãi thế nào được với vị Vương gia văn hay chữ tốt này chứ.
_ Được rồi!
Anh Đức Hoàng đế lên tiếng dập tắt sự ồn ào bên dưới.
_ Chu khanh! Thục quốc là một đại quốc coi trọng đời sống của dân chúng nhất là vấn đề lễ nghĩa nên sao có thể không hiểu vấn đề này được chứ?
_ Là lỗi của hạ thần!- Vừa nói, vị quan họ Chu kia vừa sụp lạy.
Đưa mắt nhìn vị quan họ Chu kia thêm lần nữa, Phúc Tuần hơi nhếch môi lên tạo thành kiểu cười nửa miệng.
_ Bệ hạ nói phải! Thục quốc là đại quốc coi trọng đời sống của dân chúng. Đặc biệt là vấn đề lễ nghĩa. Từ nhỏ con dân Thục quốc đã được dạy rằng không được để người khác chèn ép mình. Và thần biết quý quốc cũng là một nước coi trọng lễ nghĩa không kém gì Tân Thục. Vậy nên theo lí mà nói, hai ngày sau khi sứ thân đến nước sẽ được yết kiến Bệ hạ của quý quốc. Nhưng hôm nay là ngày thứ tứ, Bệ hạ mới triệu kiến sứ thần. Tôi thiết nghĩ có phải Bệ hạ muốn việc đón tiếp được chu toàn? Như thế lại hay, chúng tôi cũng sẽ có thời gian chuẩn bị tốt hơn.
Rõ ràng là chửi người ta nhưng không ai có thể tìm được đường để bắt bẻ. Cao tay! Các vị đại thần chỉ còn biết đưa mắt nhìn nhau, trong đó ẩn chưa ít nhiều nộ khí.
_ Thời gian gần đây ta bận nhiều việc nên đến giờ mới thu xếp được thời gian gặp sứ thần.
_ Vâng!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa hơi cúi thấp đầu xuống.- Nếu đã như vậy, sứ thần Tân Thục không làm mất thời gian của Bệ hạ nữa.
Dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi quay về phía đám người đi theo. Họ nhanh chóng mở từng nắp rương ra. Vải vóc, châu báu nhanh chóng hiện ra trước mắt mọi người.
_ Nhân dịp Tân Hoàng đế Yên Khâu đăng cơ, Tân Thục chúng tôi có một tí quà để chúc mừng. Mong quý quốc nhận lấy tấm lòng của Thục quốc.
Vừa nói, Phúc Tuần vừa chắp tay về phía trước. Ngôn hành cử chỉ của chàng nhất nhất đều chừng mực không e dè nhưng cũng không ngạo mạn. Quay về phía sau, chàng chậm rãi giới thiệu từng tặng phẩm một. Bên trên, Anh Đức Hoàng đế vừa dõi theo từng cử chỉ của chàng vừa chú ý lắng nghe những gì chàng nói. Phong thái điềm tĩnh, có chút lạnh lùng của chàng khiến vị Hoàng đế trẻ tuổi có chút nghi ngờ những gì mình nghe được về chuyện hậu cung của Tân Thục. Vẻ bề ngoài như thế quả thật khiến người khác nhìn không ra.
_ Đây là những tặng phẩm của Hoàng đế Tân Thục tặng cho quý quốc. Hy vọng hai nước sau này sẽ giao hảo thật tốt. Mong Bệ hạ nhận cho.
_ Tấm lòng cũng như tặng phẩm của Hoàng đế Tân Thục ta sẽ nhận. Ngươi hãy giúp ta chuyển lời cảm ơn đến Bệ hạ của các ngươi. Sứ thần chắc cũng đã mệt mỏi. Ta cho ngươi lui xuống.
_ Tạ Bệ hạ! Chúng tôi cáo lui!
Dứt câu, Phúc Tuần cùng tốp người của mình cúi người hành lễ rồi chậm rãi rời khỏi Đại điện.
*
Tân Thục triều
Nằm dài trên cành cây, Lôi Vi không khỏi nén tiếng thở dài đầy mệt mỏi. Từ sau hôm được Đậu Chưởng sự giao cho phòng trống, nàng sáng luyện tập cùng các Sơ kỳ, chiều lại đến phòng trống luyện tập. Cứ thế, cứ thế trong thời gian ngắn toàn thân nàng dẻo dai đâu chưa thấy chỉ thấy mỏi nhừ. Đôi khi đầu óc lại choáng váng cứ như người say. Hôm nay, nàng tự cho phép mình nghỉ ngơi một bữa để lấy sức mà luyện tập tiếp.
Vừa xoa bóp cánh tay, Lôi Vi vừa nghĩ đến những gì xảy ra mấy ngày hôm nay. Từ sau khi được Thái hậu triệu kiến, nàng Dung phi rồi Giao phi gọi đến để nói rõ sự tình. Hôm ấy, tại Ngâm Hương cung của Giao phi còn có cả Hoàng hậu đương triều. Nàng vừa ngẩng mặt lên để Hoàng hậu nhìn, Người ngay lập tức đánh đổ tách trà đang cầm trên tay rồi miệng lẩm bẩm:
"_ Giống! Thật giống!"
Thái độ của Hoàng hậu khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Câu nói của Người cũng làm nàng nhớ lại hôm đầu tiên nàng bị xuyên không đến Chiêu Anh hầu phủ. Hôm ấy trong cơn mê man, nàng có nghe thấy một giọng nữ thản thốt nói nàng giống. Nhưng giống ai nàng lại không biết. Đến giờ nhớ lại, nàng cảm thấy giọng nữ này có chút quen thuộc. Càng nghĩ, mi tâm của nàng càng nhăn lại. Rốt cuộc nàng giống ai, sao lại khiến cho ai nấy trong hậu cung vừa nhìn thấy nàng đã giật mình? Rốt cuộc đây là phúc hay họa của nàng?
_ Vi Nhi!
Bên dưới, chất giọng trầm vang lên nhưng xem ra Lôi Vi chả để tâm.
_ Vi Nhi! Vi Nhi! Cát Lôi Vi!
_ Hả?
Lôi Vi giật mình quay lại nhận ra Phúc Khải đã đứng bên dưới từ khi nào. Trông sắc mặt của chàng lúc này thật khó coi.
_ Khải ca!- Lôi Vi vọng tiếng xuống.- Huynh làm gì ở đây vậy?
_ Ta phải hỏi muội mới đúng! Muội ngoài việc trèo lên cây ra thì không biết làm gì à?
_ Muôi chỉ là...
Lôi Vi chưa hoàn tất câu nói, Phúc Khải đã phi người lên rồi bế nàng xuống. Đây là lần thứ mấy nàng được bay rồi nhỉ? Xem ra con người thời này chả cần máy bay làm gì. Họ cứ bay lên, bay xuống chả khác nào siêu nhân. Nghĩ đến đó nàng bật cười ngô nghê mà nàng cũng quên béng đi rằng việc bay lên bay xuống ấy là nhờ tập võ công, khinh công mà ra.
_ Muội cười gì thế?- Đáp xuống đất, Phúc Khải quay lại hỏi.
_ Không có gì!- Vừa cười Lôi Vi vừa nói.- Có nói huynh cũng không hiểu.
Phúc Khải vờ thở dài đầy thất vọng.
_ Muội không nói, dĩ nhiên ta không hiểu rồi. Đi!- Vừa nói Phúc Khải vừa nắm tay Lôi Vi.- Đi theo ta!
_ Đi đâu!- Lôi Vi vội giữa tay Phúc Khải lại.
_ Đưa muội đến một nơi! Cứ đi rồi sẽ biết!
Cứ vậy, Lôi Vi bị Phúc Khải kéo đi rồi cho vào xe ngựa. Đi được một quãng đường, nàng bắt đầu nghe thấy tiếng huyên náo. Vội vén màn lên, nàng không khỏi ngạc nhiên và mỉm cười thích thú khi nhận ra mình đã ra khỏi Hoàng cung. Nhịp sống của mảnh đất dưới chân thiên tử vẫn luôn ồn ào và huyên náo như vậy. Cũng hơn một tháng rồi nàng không được ra ngoài. Giờ được ra ngoài, nàng có cảm giác nhịp sống nơi này đã nhanh hơn thì phải. Ra ngoài rồi, nàng mới có một chút cảm giác thân thuộc. Sự huyên náo, ồn ào, tấp nập...ngoại trừ cảnh quan và quy mô, công nghệ ra còn nơi này quả có giống thời đại của nàng.
_ Lâu lắm rồi không ra ngoài! Thật là thích!
_ Chỉ mới tầm một tháng thôi mà!- Vừa nói, Phúc Khải vừa bật cười.
_ Đúng vậy!- Lôi Vi vờ xụ mặt.- Đúng là chỉ mới có tầm một tháng thôi. Nhưng một ngày ở trong cung chả khác nào một năm cả. Rất lâu! Rất lâu!
Nhìn dáng bộ của Lôi Vi, Phúc Khải còn bật cười lớn hơn lúc nãy. Nàng quả thật đáng yêu, ngay cả đến xụ mặt làm nũng cũng đáng yêu thế này thử hỏi chàng làm sao có thể cầm lòng cho được.
_ Vậy...vậy hôm nay muội hãy chơi cho thỏa thích đi!
_ Thật chứ?- Lôi Vi reo lên, đôi mắt nàng sáng rỡ.
Không nói gì, Phúc Khải mỉm cười gật đầu. Không ngờ nhìn thấy người mình yêu thương vui vẻ lại hạnh phúc đến vậy. Nhưng chàng hạnh phúc chưa được bao lâu đã nhận ngay ánh mắt nghi ngờ của Lôi Vi.
_ Huynh không phải đang có âm mưu gì đấy chứ?
Chất giọng của Lôi Vi lộ rõ sự nguy hiểm khiến Phúc Khải dù bản thân không làm gì sai cũng cảm thấy ớn lạnh.
_ Muội đa nghi quá rồi đấy!
_ Muội không phải Tào Tháo nhưng đang yên đang lành lại dẫn muội ra khỏi cung thế này chắc chắn có âm mưu.
_ Được rồi! Ta có âm mưu!- Phúc Khải thở dài.- Tí nữa, muội sẽ biết!
Vậy là suốt dọc đường đi Phúc Khải phải chịu đựng ánh mắt đầy nghi ngờ của Lôi Vi. Chàng thật chỉ mong lúc này trên đường ít người qua lại một chút để xe ngựa có thể chạy nhanh hơn. Nếu không phải vì giúp nàng có thể luyện tập múa trống, chàng quyết không để nàng thắng thế còn bản thân chịu ấm ức thế này. Cát Lôi Vi! Nợ này ta nhất định phải tính lên đầu nàng. Nghĩ vậy, chàng kín đáo nở một nụ cười.
Xe dừng lại. Phúc Khải nhanh chóng nhảy xuống xe và đỡ Lôi Vi xuống. Vừa vén màn lên nàng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy một lầu các lộng lẫy với đèn và hoa. Chưa kể bên ngoài người ra kẻ vào lại tấp nập mà đa phần họ toàn là nam nhân.
_ Phi Thiên lâu?!
Vừa bước xuống xe, Lôi Vi vừa đọc tên của lầu. Cái tên khiến nàng liên tưởng đến một nơi nhưng nàng không dám khẳng định. Quay sang nhìn Phúc Khải với ánh mắt ngờ vực, nàng chờ đợi câu trả lời.
_ Là thanh lâu!- Phúc Khải trả lời tỉnh bơ.
_ Hả? Thanh lâu?!- Lôi Vi hét lên.- Huyng đưa muội đến thanh lâu? Huynh thừa biết đây là chỗ nào mà. Sao huynh lại đưa muội đến chỗ này? Mạnh thất Công tử! Huynh định bán muội à?
Vốn đã nghĩ đến phản ứng này của Lôi Vi song Phúc Khải thật không ngờ nàng lại phản ứng thái quá đến vậy. Chỉ vài ba câu úp úp mở mở chàng lại khiến nàng sợ đến cắt không còn giọt máu. Chàng thật là muốn cười thật lớn.
_ Muội nghĩ ta sẽ bán muội?
_ Nếu không, huynh dẫn muội tới đây để làm gì? Muội nói cho huynh biết, sĩ khả sát bất khả nhục [1]. Huynh coi chừng, muội sẽ không để yên cho huynh đâu. Huynh...huynh đúng là biết ức hiếp người khác.
Vừa giữ chặt tay Phúc Khải, Lôi Vi vừa nói liên thanh không ngừng khiến Phúc Khải phải bịt tai lại. Còn người đi đường cứ nhìn hai người bọn họ bằng đôi mắt kỳ quái. Kể ra cũng phải! Một đôi nam nữ nhìn rất xứng đôi thế mà lại có mặt tại một thanh lâu đã vậy lại còn cãi nhau, ai mà không ngạc nhiên cho được. Người đi đường không khỏi thở dài.
_ Dừng!- Bức quá, Phúc Khải phải hét lên.- Ta mà bán muội, ít nhất sẽ có một người giết chết ta. Ta còn chưa muốn chết. Chẳng lẽ muội từ trước đến nay chưa nghe qua những cái tên Vệ Tử Phu [2], Điêu Thuyền [3], Hoắc Tiểu Ngọc [4], Tiết Đào [5].
_ Có nghe!- Lôi Vi gật đầu.
_ Họ đều là những danh kỹ đấy! Bán nghệ chứ không bán thân.
Lôi Vi tại sao lại không biết họ là những danh kỹ nổi tiếng chứ. Dù nàng tới từ thời đại cách thời đại này gần ngàn năm nhưng e rằng số danh kỹ nàng biết còn nhiều hơn Phúc Khải biết. Dám cá là chàng không biết Tần Hoài bát diễm [6].
_ Muội biết họ đều là những danh kỹ bán nghệ không bán thân. Muội còn biết cái kết cuộc đời họ rất thảm.- Vừa nói, Lôi Vi vừa thở dài.- Sao? Huynh định biến muội thành kỹ nữ lừng danh để cuộc đời muội bảy nổi ba chìm giống họ phải không?
_ Muội...
Phúc Khải á khẩu, không nói lại được Lôi Vi. Bực mình, chàng vội nắm lấy tay và kéo nàng vào trong. Nàng chống trả quyết liệt còn chàng phải dùng hết sức bình sinh mới kéo nàng vào được. Lần đầu tiên chàng cảm thấy nàng nhát đến vậy. Nhưng vậy cũng tốt. Dù nói buông tay song chàng vẫn muốn mình trở thành chỗ dựa cho nàng mỗi khi nàng cần đến. Chàng nhẹ nhàng kéo nàng lại gần rồi cả hai nhanh chóng chọn cho mình một chỗ ngồi kín đáo gần vũ đài. Ngồi ngay ngắn xong chàng mới giải thích lý do chàng đưa nàng tới chỗ này. Phi Thiên lâu vốn là một vũ lâu do Cô cô của chàng mở ra. Nơi này, chỉ cần nữ nhân nàng có tài đều được Cô cô của chàng thu nhận. Khách đến nơi đây cũng chỉ để thưởng thức tài năng lẫn mỹ vị chứ không như các chốn thanh lâu khác. Vậy nên khác tới đây đều là những văn nhân mặc khách tứ phương nên mới đông đến vậy. Hiện trong lầu, có một ca vũ xinh đẹp múa giỏi, đặc biệt là múa trống nên chàng dẫn nàng tới để nàng có thể học hỏi. Nói đến đây, chàng chăm chú quan sát gương mặt Lôi Vi, tâm trạng có chút bất an. Bởi nói gì, nhìn nơi này vẫn có vẻ giống một thanh lâu.
_ Muội có sao không? Nếu không thích, ta sẽ đưa muội về.
_ Không sao!- Vừa nhìn Phúc Khải bằng đôi mắt oán hận, Lôi Vi vừa lắc đầu.- Chỉ là...muội cảm thấy nơi này chẳng khác nào cái lò hấp. "Nóng"!
_ Nóng?
Không hiểu hàm ý của Lôi Vi, Phúc Khải chau mày hỏi lại. Đáp lại chàng là một tiếng cười thích thú của nàng. Nàng nhớ hồi đầu năm nay, ba mẹ nàng phải đi dự hội thảo ở nước ngoài, Phong Đạt phải trực ở bệnh viện còn Hạ Huyền lại đi lưu diễn ở thành phố khác, anh chị em họ của nàng đã đầu độc tâm hồn nàng bằng cách kéo nàng vào vũ trường. Trời ạ! Nàng vẫn đang ở tuổi vị thành niên mà. Ôi những con người có đầu óc đen tối đó...Cũng may nơi họ ở trong phòng riêng hát hò quậy phá không nàng chắc chắn sẽ không xong mất. Lần đầu tiên nàng vào vũ trường, cảm giác của nàng chính là "nóng" Còn lần này, vào một nơi gần giống với vũ trường, nàng chính là cảm thấy "nóng" theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Thật đúng là nóng mắt!
"Đào lý phương phi lê hoa tiếu
Chẩm tỷ ngã chi đầu xuân ý náo
Thược dược a na lý hoa tiêu
Hương trà nhất trản nghinh quân đáo
Tinh nhi dao dao
Vân nhi phiêu phiêu
Hà tất Tây Thiên vạn lý dao?
Hoan lạc tự tại kim triêu" *
Nghe Lôi Vi ngâm bài thơ, Phúc Khải không khỏi chấn động. Chàng nhìn nàng với ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Thật không ngờ nữ tử này lại có thể làm ra một bài thơ ý tứ lẳng lơ đến vậy.
_ Thật không ngờ muội lại có thể làm ra bài thơ này.
_ Nếu đặt trong bối cảnh rõ ràng, ý nghĩa của bài thơ sẽ khác. Đừng nhìn muội như vậy. Muội chỉ tức cảnh ngâm thơ thôi. Bài thơ này không phải của muội.
_ Vậy thì là của ai?- Phúc Khải tỏ ra hiếu kỳ.
_ Uhmmm...là...uhmmm...
Lôi Vi tỏ ra lúng túng không biết nên kể như thế nào cho Phúc Khải hiểu. Không lẽ lại kể đây là một câu chuyện được viết bởi một nhà văn sống sau thời đại này vài trăm năm nữa. Nàng nhăn trán suy nghĩ để tìm ra một câu chuyện hợp lý. Nếu nàng nhớ không nhầm câu chuyện này có từ thời Đường. Lập tức một tía sáng lóe lên trong đầu nàng.
_ Chuyện là ở đời Đường, dưới thời vua Lý Thế Dân, có một Cao tăng tên là Trần Huyền Trang thường được gọi là Đường Tam Tạng. Ông ta được Quan Thế Âm Bồ Tát chỉ định sang Tây Trúc, đến chùa Đại Lôi Âm của Phật Tổ thỉnh chân kinh. Trên đường đi ông ta thu nhận được ba đồ đệ. Ba đồ đệ này của ông ta đã giúp ông ta thoát khỏi yêu ma quỷ quái.
_ Yêu ma quỷ quái? Nghe có vẻ ly kỳ đấy.
_ Đúng vậy! Rất ly kỳ! Rất nhiều yêu ma quỷ quái muốn ăn thịt ông ta vì cho rằng ăn thịt ông ta có thể trường sinh bất lão. Còn có con lại muốn cưới ông ta. Trong số các yêu nữ muốn cưới ông ta có một yêu nữ tên là Hạnh Tiên Cô, là một cây Hạnh đã luyện thành tinh. Con yêu nữ này thật sự rất đa tình nên nó đã làm bài thơ này để níu chân Đường Tam Tạng ở lại. Vậy nên trong bài thơ mới có câu "Hà tất Tây Thiên vạn lý dao? Hoan lạc tự tại kim triêu".
Phúc Khải chậm rãi gật đầu rồi ngâm lại bài thơ. Ngâm lại chàng cảm thấy bài thơ thật thú vị. Có sự e lệ cũng như có sự bạo dạn của nữ nhi. Tình ý chan chứa. Thật khiến người khác không khỏi say lòng.
_ Hương Y! Hương Y kìa!
"Tùng...tùng...tùng...", tiếng trống nổi lên, Phúc Khải và Lôi Vi vội hướng nhìn về vũ đài. Lúc này nàng mới để, sân khấu của lầu này là một sân khấu nổi giữa mặt nước, hoàn toàn tách biệt với khán đài xung quanh. Trong hồ có không ít cây sen. Vì đã qua mùa sen nở nên giờ chỉ còn có lá mà thôi.
Trên vũ đài là một thiếu nữ mặt y phục màu đỏ đang đánh đều từng nhịp trống. Từng động tác uyển chuyển linh hoạt khiến mọi người không thể rời mắt. Bên cạnh đó, tiếng trống đôi khi dồn dập, đôi khi chậm rãi khiến mọi người phải chú ý lặng nghe. Nhìn những động tác nhanh nhẹn, uyển chuyển của cô gái đó, Lôi Vi không khỏi thán phục. Đôi mắt nàng dường như không thể nào rời khỏi từng bước chân nhanh nhẹn uyển chuyển của nàng ấy. Múa kết hợp cùng với đánh trống, độ khó tăng lên gấp nhiều lần thế nhưng nữ tử đó lại trình diễn thuần thục và đẹp đến như vậy đủ để thấy được muốn múa được điệu múa này người tập phải kiên trì và bền bỉ đến mức nào.
Chăm chú theo giỏi từng nhịp múa, nghe từng nhịp trống Lôi Vi cố gắng quan sát thật kỹ mọi động tác của ca vũ trên đài. Bước chân linh hoạt, thanh thoát hệt như một con chim nhỏ giúp ca vũ vừa có thể múa vừa có thể giữ nhịp trống. Càng về sau điệu vũ càng lúc càng nhanh tiếng trống cũng càng lúc càng dồn dập khiến người xem chú ý xem kỹ hơn vì nếu không họ có lẽ sẽ lỡ mất động tác nào đó. Nàng quả không thể không thán phục người con gái đó. Càng thán phục bao nhiêu, nàng càng hạ quyết tâm phải múa được điệu múa trống này bấy nhiêu.
_ Khải ca!- Vừa nói, Lôi Vi vừa kéo nhẹ tay áo Phúc Khải.- Sau này, huynh có thể dẫn muội tới đây nhiều hơn không?
Đang xem múa, nghe Lôi Vi nói vậy Phúc Khải không khỏi giật mình. Chàng vội quay lại và nhìn nàng với đôi mắt đầy ngạc nhiên.
_ Tới đây? Thường xuyên?
Lôi Vi gật đầu lia lịa. Nhưng rồi nàng chợt nhớ ra dù việc ra vào Thái Thường Nhạc phủ so với các nơi khác trong Hoàng cung tương đối thoải mái song ra ngoài quá thường xuyên chắc chắn sẽ bị để ý.
_ Khoảng tám hoặc chín ngày một lần!
_ Không được!- Phúc Khải dứt khoát từ chối.- Tuy đây không pải là thanh lâu, nhưng muội là thân nữ nhi ra vào chốn này thường xuyên không tốt cho muội.
_ Muội sẽ cải trang!
_ Cải trang cũng không được. Muội thử nghĩ đi, có nam nhân nào lại mình hạc sương mai như muội không? Nhìn vào là nhận ra ngay muội là nữ nhi rồi. Không được! Chuyện này dứt khoát không được.
Thái độ cương quyết của Phúc Khải khiến Lôi Vi ấm ức không chịu được. Mọi việc đâu đến nỗi tệ hại. Vậy mà chàng lại làm quá lên như vậy. Hơn nữa, nàng đâu có vào chốn này một mình. Nàng rõ ràng là nhờ chàng dẫn đi cơ mà. Càng nghĩ, nàng lại càng tức.
_ Nếu muốn tốt cho muội thì ngay từ đâu huynh đừng có dẫn muội tới đây.
Chỉ một câu nói của Lôi Vi khiến Phúc Khải phải ngậm đắng nuốt cay. Thành ý của chàng lại bị nàng biến thành ra thế này đây. Nếu không phải vì giúp nàng có thể hiểu hơn vễ múa trống, chàng tuyệt không đưa nàng đến nơi này. Nàng liệu có biết từ khi vào đây, ngoài mặt thì cười nói với nàng nhưng trong lòng chàng lo lắng cho nàng biết bao nhiêu không? Tuy nơi này không xấu, Phi Thiên là một thanh lâu gồm các nữ nhi chỉ bán nghệ chứ không bán thân, họ có thể ngồi tiếp khách chứ tuyệt không có chuyện làm ra những trò đồi bại, nhưng chàng vẫn không an tâm, dù gì đi chăng nữa nàng vẫn là nữ nhi. Nữ nhi bước vào chốn này, thử hỏi sau này danh phẩm của nàng sẽ bị tổn hại thế nào. Hôm nay là chàng liều mạng đưa nàng vào đây vậy nên chàng sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Nhưng không thể để nàng cứ vào đây mãi được.
_ Dù thế nào, đây sẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nàng đặt chân vào đây.
Từ ngày quen biết Phúc Khải, đây là lần đầu tiên Lôi Vi thấy chàng cự tuyệt lời đề nghị của nàng như vậy. Cục tức này thật nuốt không trôi.
Nhìn thấy gương mặt của Lôi Vi mỗi lúc một đỏ lên vì tức giận, Phúc Khải lại càng bất an. Những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán chàng. Nữ nhân tức giận thật đáng sợ. Sự im lặng của họ lại càng đáng sợ hơn. Để làm dịu tình hình, chàng nhanh chóng nhờ Cô cô của chàng cho nàng ca vũ kia ra tiếp chuyện. Và rất nhanh chóng nàng và Hương Y nói chuyện rất hợp ý nhau. Những gì họ nói xoay quanh vấn đề về điệu múa trống. Hương Y đã chỉ cho nàng những điều cơ bản cần lưu ý khi múa trống cũng như làm thế nào để động tác trở nên nhanh nhẹn, linh hoạt hơn...Nhìn hai người họ nói chuyện với nhau, Phúc Khải cảm thấy yên tâm phần nào nhưng chàng không ngờ rằng nữ tử ngồi cạnh chàng đang vạch ra một kế hoạch...
_ Thế nào? Muội chắc học hỏi được nhiều lắm phải không?- Vừa bước ra khỏi Phi Thiên lâu, Phúc Khải vừa quay sang hỏi Lôi Vi.
_ Cũng khá nhiều!- Vừa nói Lôi Vi vừa gật đầu.- Giờ muội biết mình nên chú ý điều gì rồi.
_ Vậy thì tốt!
Vừa nói Phúc Khải vừa thở ra nhẹ nhỏm như trút được một gánh nặng. Chàng quả thật rất sợ, sợ Lôi Vi đòi chàng dẫn nàng tới đây thêm lần nữa. Chốn này dù sao cũng không phải là nơi tốt đẹp. Đưa nàng tới một lần là quá đủ rồi.
_ Ta dẫn muội đi ăn rồi đưa muội về cung.
Không nói gì, Lôi Vi vừa mỉm cười vừa gật đầu nhìn Phúc Khải.
-------------------------------------------
[1] Sĩ khả sát bất khả nhục: kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục.
[2] Vệ Tử Phu: Vệ Hoàng hậu, Hoàng hậu thứ hai của Hán Vũ đế nhà Tây Hán xuất thân là ca nữ trong Bình Dương hầu phủ của Bình Dương Công chúa.
[3] Điêu Thuyền: là một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc. Nàng được mệnh danh là Bế nguyệt Điêu Thuyền. Nàng là ca nữ trong phủ Tư đồ Vương Doãn cuối thời Đông Hán.
[4] Hoắc Tiểu Ngọc: nàng vốn là một tiểu thư bị hại đến bước lưu lạc lầu xanh. Nàng sống dưới thời Đường.
[5] Tiết Đào: nàng sống vào thời vãn Đường. Nàng là ca kỹ, thi kỹ nổi danh đất Thành Đô.
[6] Tần Hoài bát diễm: tám ca kỹ đẹp nhất bến sông Tần Hoài dưới thời nhà Minh. Có một bài thơ khái quát về tám mỹ nhân này như sau:
Phong lưu nữ hiệp Khấu Bạch Môn
Trường trai tú phật Biện Ngọc Kính
Hiệp cốt phương tâm Cố Mi Sảnh
Diễm diễm phong trần Đổng Tiểu Uyển
Phong cốt tằng tuấn Liễu Như Thị
Hiệp can nghĩa đảm Lý Hương Quân
Khuynh quốc danh cơ Trần Viên Viên
Linh tú đa tài Mã Tương Lan.
* Bài Hà tất Tây phương vạn lý dao của Hạnh cô để dụ dỗ Đường Tăng trong Tây Du ký:
Đào mận ngát hương, hoa lê hé nở
Sao bằng được em: trên cành ý xuân xốn xang rạo rực
Hoa thược dược mềm mại, hoa mận xinh tươi
Sao bằng được em: mưa thấm ướt cánh sen hồng thuỳ mỵ đẹp đẽ
Trà thơm một chén đón chàng đến
Sao sáng lung linh
Mây trôi lững lờ
Việc gì phải đi xa ngàn dặm đến Tây thiên?
Hãy hoan lạc ngay tại ngày hôm nay
--------------------------------
Hết chương 31
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
75 chương
18 chương
166 chương
44 chương
112 chương