Nguyên Đức năm thứ 30, Triều Yên Khâu
Tháng 9 Nguyên Đức năm 30, Bình Nguyên Hoàng đế của triều Yên Khâu gia băng. Cả nước để tang. Thái tử Yên Khâu tiếp vị [1] trở thành Tân Hoàng đế của triều, quyết định cải niên [2] thành Thọ Thủy sẽ bắt đầu tính vào năm sau.
Yên Khâu là một đế quốc lớn nằm ở phía Nam của Tân Thục. Từ Tân Thục muốn đi đến nước này, đoàn người phải vượt qua vùng Thảo nguyên. Đây là nơi sinh sống của không ít dị tộc. Mỗi dị tộc có một Tộc trưởng của riêng mình. Các dị tộc này cũng đã trải qua một thời kỳ dài chiến tranh xâm lấn lẫn nhau, đến cuối cùng, dị tộc người Khiết giành chiến thắng, họ nhận được sự kính trọng của các dị tộc khác. Tộc trưởng của họ xưng Vương chủ, cai quả các dị tộc khác. Từ trước đến nay, những dị tộc này như một quốc gia độc lập, không chịu sự kìm hãm của Thục quốc cũng như Yên Khâu quốc nên bọn thảo khấu luôn hoành hành gây bất ổn vùng biên giới giữa hai nước. Lại nói về bọn thảo khấu phía Nam Thục quốc này không thể không nhắc đến vụ việc Linh Thân vương Phúc Tuần ba năm nay đi dẹp loạn và đến đầu năm nay đã diệt được toàn bộ. Nói diệt toàn bộ không hẳn là chính xác bởi những ai quy thuận, thề từ nay không gây rối, Phúc Tuần đều thả cả. Song vì đa phần bọn thảo khấu này là người Yên Khâu nên làm gì có chuyện bọn chúng quy thuận. Cũng chỉ là nói miệng mà thôi. Nhưng xem ra chúng cũng biết điều vì gần một năm nay bọn chúng chả quấy rối gì cả. Song việc này cũng khiến Yên Khâu tức giận không ít. Nói gì chúng cũng là con dân Yên Khâu. Con dân Yên Khâu lại bị Tân Thục bắt đi thử hỏi có vị quân vương nào lại không tức. Dù có tội hay không có tội cũng nên giao người cho Yên Khâu.
Cứ như vụ việc Khải Phát thương hội là thấy rõ. Thương hội này là một thương hội lớn của Yên Khâu thường xuyên giao dịch, làm ăn với các thương hội lớn của các nước khác. Mỗi năm làm giàu ngân khố của Yên Khâu không ít. Đó là còn chưa kể nhờ có thương hội này nên Yên Khâu cũng trấn áp được các thuộc quốc của mình. Nay, Hội trưởng Khải Phát thương hội là Nga Anh có ân oán cá nhân với Linh Thân vương nên kết bè đảng với Quang Dương thương hội ngầm ám hại Linh Thân vương. Tân Thục bực mình, Yên Khâu cũng tức giận không kém. Nhưng sao Tân Thục lại có thể xử tội người của nước khác được. Nếu muốn truy tận gốc tích vụ này cũng là tại Linh Thân vương mà ra. Nguyên do ba năm trước, Phúc Tuần trong lúc dẹp loạn thảo khấu vùng này đã lỡ tay giết chết một thủ lĩnh của bọn thảo khấu. Tên thủ lĩnh ấy lại trùng hợp là cháu của Nga Anh. Chị gái của Nga Anh vì quá đau buồn nên qua đời. Vì vậy Nga Anh sinh hận mà lên kế hoạch trả thù. Chung quy, mọi đầu mối đều là do ba năm trước gây ra cả.
Lại nói về Yên Khâu quốc. Yên Khâu là một trong hai nước lớn xưng đế của thời đại này. Nếu đem Yên Khâu so sánh với Tân Thục cả hai chỉ có ngang tài ngang sức nhau. Nhưng về cách trị quốc mỗi bên lại khác nhau. Thục quốc lấy thiên hạ bằng nhân tâm còn Yên Khâu quốc lấy thiên hạ bằng vũ lực. Điều đó đủ để thấy Yên Khâu có tham vọng lớn thế nào. Nói như vậy, không có nghĩa Tân Thục không động binh đao, họ vẫn sử dụng trong những trường hợp cần thiết. Còn Yên Khâu dù động binh đao nhưng cũng quyết không làm tổn hại đến dân lành, đây có lẽ là điểm chung duy nhất giữa hai nước này. Vậy nên sau nhiều trận chiến, hai nước mới quyết định đình chiến để dân hai nước có thể an cư lạc nghiệp. Song với một nước có dã tâm như Yên Khâu, Tân Thục không thể không phòng. Lần đi sứ này cũng vậy...
Tựa người ra phía sau, Anh Đức Hoàng đế đưa tay lên xoa nhẹ huyệt thái dương. Mới vừa tiếp nhận ngôi báu này, căn cơ vẫn chưa vững, chàng xem ra vẫn còn phải lao tâm khổ tứ nhiều.
_ Hoàng thượng!- Bên ngoài Bùi Tổng quản vọng lên.- Mật thám từ Tân Thục đã về ạ.
_ Truyền!
Sau câu nói đó, Anh Đức Hoàng đế ngồi thẳng rồi chỉnh lại tác phong. Mật thám kia chính là người từ Tân Thục trở về. Bao lâu nay động tĩnh trong triều Tân Thục, Yên Khâu đều nắm rất rõ. Ngược lại, e là động tĩnh của Yên Khâu, Tân Thục cũng nắm rất rõ. Hai bên cứ thế mà kìm kẹp nhau.
_ Thần Triệu Trung khấu kiến Hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế.
_ Miễn lễ!
_ Tạ Hoàng thượng!
_ Triệu Trung! Lần này đi Tân Thục lâu như vậy ngươi có tìm hiểu được gì không?
_ Khởi bẩm Hoàng thượng! Sau vụ Khải Phát Thương hội, hiện triều Tân Thục khá im ắng, không có chút lộn xộn nào cả. Duy chỉ có chốn hậu cung là có chút vấn đề.
_ Vấn đề gì?
_ Thần nghe nói Linh Thân vương Mạnh Phúc Tuần vì một ca vũ trong Thái Thường Nhạc phủ mà hủy hôn với Ngọc Nhạn Công chúa. Ngọc Nhạn Công chúa ban đầu không can lòng nhưng cách đây vài ngày, không hiểu sao nàng ta lại thay đổi chủ ý.
_ Nghe có vẻ thú vị đấy! Vậy Định An Hoàng đế xử lý vụ này thế nào?
_ Định An Hoàng đế khá tức giận nhưng vì nhận ra sự thay đổi này của Linh Thân vương từ lâu nên cũng có ý hủy hôn tìm cho Ngọc Nhạn Công chúa một hôn sự khác. Song Thái hậu lại hết sức khuyên ngăn nên ông ta chỉ hoãn hôn sự chứ không hủy.
_ Có thể làm khuynh đảo chốn hậu cung, xem ra ca vũ này cũng không vừa. Ngươi có biết ca vũ này là ai không? Biết đâu nàng ta lại giúp ích được cho chúng ta.
_ Thưa Hoàng thượng! Thần nghe nói ca vũ này vốn xuất thân trong Chiêu Anh hầu phủ ở Quang Dương thành.
_ Quang Dương thành?!- Mi tâm của Anh Đức Hoàng đế khẽ chau lại.
_ Vâng ạ! Nghe nói nữ tử này họ Cát tên Vi. Thường được Linh Thân vương gọi là Vi Nhi.
_ Vi Nhi?- Môi Anh Đức Hoàng đế hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười.- Không bàn chuyện đó nữa. Triệu Trung! Ngươi có biết được Tân Thục lần này cử ai đi sứ không?
_ Thưa! Chính là Linh Thân vương Mạnh Phúc Tuần ạ. Cách đây sáu ngày trước đã khởi hành.
Nghe đến đây Anh Đức Hoàng đế bật cười. Để Linh Thân vương đi không phải Tân Thục muốn vào chỗ chết đấy chứ. Đối với Yên Khâu, Linh Thân vương là người khơi mào cho tất cả những vụ việc xảy ra trong ba năm gần đây. Đối với Tân Thục, Linh Thân vương lại là yếu nhân. Không kể đến vị Thái tử ốm yếu Mạnh Phúc Vân kia và Duyệt Thân vương Mạnh Phúc Vĩnh thích hưởng lạc thì con người đó là người có khả năng thừa kế ngai vàng nhất, bên cạnh đó cũng không thể không nói đến Hinh Thân vương Mạnh Phúc Hoằng. Cho Phúc Tuần đi khác nào Định An Hoàng đế tự chặt mất tay của mình? Ông ta rốt cuộc là không biết điều này hay đang suy tính điều gì?
_ Ngươi lui ra đi!
_ Thần xin cáo lui!
Sau khi Triệu Trung lui ra, Anh Đức Hoàng đế lại gọi Bùi Tổng quản truyền các đại thần vào nghị sự. Trong đầu chàng vẫn lởn vởn mãi chuyện hậu cung của triều Tân Thục.
--------------------------
Triều Tân Thục
Hạ tay xuống rồi nâng tay lên. Lôi Vi cứ thế tập đi tập lại động tác này nhiều lần những mong có thể bắt kịp nhịp múa. Song điều ấy quả không dễ. Phúc Tuần trước khi đi có khuyên nàng thử tập múa trống để khi luyện điệu này sẽ dễ dàng hơn. Nàng cũng đã hỏi qua Đậu Chưởng sự. Bà ta nói căn cơ của nàng rất tốt nhưng để có thể múa trống, nàng cần phải luyện tập nhiều hơn nữa. Trước hết, nàng cần phải nắm bắt được nhịp của trống sau đó mới có thể múa được. Vậy là từ khi Phúc Tuần rời khỏi, nàng ngày nào cũng chạy sang Đông Khương viện nhờ những Nhạc công đánh trống bên đó chỉ cho nàng. Lần nào đi cũng tới tối mịt mới về khiến Phúc Hoằng lắm lúc cau mày trách mắng. Hôm nay vì Nhạc công bận thi nên nàng đành ra hồ luyện múa. Luyện đi luyện lại nàng cũng tự thấy căn cơ của mình cũng khá nhưng sao vẫn không hài lòng. Phải chăng vì ngày nào nàng cũng lấy Ipad ra mở những video Hạ Huyền múa lên xem nên nàng có phần tự ti ở bản thân, sợ mình chưa đủ tốt? Kỳ lạ! Nàng từ trước đến nay dẫu bị chê tơi bời cũng chưa từng mặc cảm bao giờ vậy mà nay...Chẳng lẽ là vì Hinh Thân vương?
Cũng có thể lắm chứ! Người ta là Hinh Thân vương xuất chúng. Là một trong những người con trai tài giỏi của Định An Hoàng đế. Từ địa vị đến tài năng đều cao hơn nàng gấp mấy lần. Còn nàng chỉ là một ca vũ nhỏ bé thôi. Chút tài múa của nàng chả thấm vào đâu cả. Thử hỏi nàng sao không tự ti cho được. Lời nói của Dung phi trong lần đầu tiên nàng đến Vĩnh An cung diên kiến như vẫn còn vọng lại. Bởi vậy nên nàng càng muốn cố gắng để có thể xứng đáng với chàng. Không xứng đáng về thân phận thì cũng xứng đáng về tài năng. Để người khác không thể coi thường nàng được. Càng nghĩ vậy, nàng càng quyết tâm hơn. Giờ Thượng đẳng ca vũ chính là đích ngắm của nàng. Nàng phải nổ lực mới được.
_ Ngươi là Cát Lôi Vi?
Chất giọng đầy nghi hoặc vang lên khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Vội quay lại, nàng nhận ra đứng cách nàng một khoảng là một nữ tử ăn vận vô cùng xinh đẹp. Xét dung mạo xem chừng nữ tử này vẫn còn rất trẻ. Mi tâm nàng khẽ nheo lại. Gương mặt này có chút quen thuộc, song nàng không tài nào nhớ ra. Theo sau nàng ta là một vài tỳ nữ.
_ Phải!- Lôi Vi chậm rãi trả lời.- Ta chính là Cát Lôi Vi. Cô nương là...
_ To gan!- Một nữ tỳ phía sau hét lên.- Ngươi dám vô lễ với Ngọc Nhạn Công chúa sao? Còn không...
_ Lệ Uyên!- Ngọc Nhạn Công chúa nghiêm giọng.
Lôi Vi sau một hồi đứng như trời trồng đã vội sụp lạy hành lễ. Trời đất ơi! Ở cái nơi này sao đi đâu cũng đụng phải người có địa vị cao thế này. Khi thì đụng phải Phúc Tuần, lúc lại đụng phải Phúc Hoằng, giờ lại đụng trúng Ngọc Nhạn Công chúa. Cũng may nàng chưa đụng phải Thái hậu hay Hoàng thượng cũng như các phi tần của Ngài không thì số nàng tận thật rồi.
_ Không cần đa lễ đâu!- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa đưa tay ra ý bảo Lôi Vi đứng lên.
Vừa đứng lên Lôi Vi vừa đưa mắt quan sát. Cử chỉ ngôn hành đều cho thấy Ngọc Nhạn là một người con gái thanh tao, hiền thục. Nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn ở người con gái này. Linh cảm của nàng chưa bao giờ sai nên có lẽ nàng nên giữ một khoảng cách chừng mực với con người này thì hơn. Đụng ai nàng cũng có thể đụng nhưng bảo nàng đụng vào Lữ hậu [3] hay Chiêu Tín [4] nàng thật không dám đụng. Mà khoan đã! Tại sao nàng phải sợ? Nàng có định cưa Phúc Tuần đâu cơ chứ. Đúng là nghĩ vớ vẩn!
_ Ta có đi ngang qua đây vài lần, lần nào cũng nhìn thấy người luyện múa rất chăm chỉ. Ngươi múa, ta cảm thấy rất đẹp.
_ Công chúa quá khen!- Lôi Vi từ tốn nói.- Tiểu nữ chỉ là nổ lực hết mình để lời nói của mình không trở thành trò đùa thôi.
Lời nói Lôi Vi nói ra không hề ám chỉ bất kỳ điều gì, nhưng Ngọc Nhạn lại nghe ra và nghĩ đến tuyên bố trong vòng một năm sẽ trở thành Thượng đẳng ca vũ của nàng. Môi Ngọc Nhạn hơi nhếch môi lên.
_ Chỉ cần kiên trì sẽ được!- Ngọc Nhận chậm rãi quay về phía Lôi Vi.- Có thể đi dạo cùng ta một lúc được chứ?
_ Vâng!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cúi đầu xuống.
Ngự hoa viên của Hoàng gia bao giờ cũng là khu vườn đẹp nhất với nhiều loài trân cầm dị thảo nhưng đi cùng với Ngọc Nhạn, Lôi Vi thực chả có tâm trạng để ngắm cảnh. Quả mọi người nói chẳng sai tí nào. Ngắm cảnh phải đi với người mình thích, hoặc chí ít người mình cảm thấy thoải mái mới có thể thưởng thức được trọn vẹn vẻ đẹp của thiên nhiên. Còn đi với người khiến bản thân bất an, cảnh đẹp đến mấy bản thân cũng cảm không được.
_ Ngươi vào Thái Thường Nhạc phủ chắc cũng đã lâu?
_ Thưa Công chúa! Tiểu nữ vào Thái Thường Nhạc phủ được khoảng bốn tháng.
_ Vào lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi. Dung mạo ngươi cũng được lắm. Rất giống một đóa Phù Dung.
_ Công chúa quá khen! Tiểu nữ không dám nhận!
_ Có gì đâu mà không dám nhận!- Ngọc Nhạn mỉm cười.- Câu này ta chỉ nói lại thôi.
_ Nói lại ạ?- Chất giọng của Lôi Vi có chút ngạc nhiên.
_ Đúng vậy! Ta nói lại từ những ai đã gặp qua ngươi.- Chất giọng của Ngọc Nhạn trở nên vui vẻ hẳn.- Họ nói ở Thái Thường Nhạc phủ có một nữ tử từ Chiêu Anh hầu phủ đến. Trông nữ tử đó chẳng khác nào một đóa Phù Dung kiều diễm khiến ai cũng say đắm cả. ta chỉ thắc mắc...- Nàng dừng chân quay về phía Lôi Vi ra chiều nghĩ ngợi.-...không biết nếu ngươi thật sự là một đóa Phù Dung, ngươi sẽ khiến bao nhiêu nam nhân đau khổ vì ngươi. Vì nói về Phù Dung ta chỉ có một chữ để nói. Đó là "Bạc".
Câu cuối cùng của Ngọc Nhạn khiến Lôi Vi cắt không còn giọt máu. Bạc mệnh lại bạc tình. Không! Nàng không muốn làm hồng nhan bạc mệnh càng không muốn làm hồng nhan họa thủy. Nhưng nói đến đây, nàng chợt nhớ đến ngày Đại thọ của Thái hậu, Linh Thân vương tỏ thái độ không muốn kết hôn ngay với Ngọc Nhạn. Mấy ngày gần đây nàng lại nghe được Hoàng thượng hoãn hôn sự của Phúc Tuần và Ngọc Nhạn. Thật sự nguyên nhân việc này dúng như Hinh Vương phi nói, đều là vì nàng sao? Hít một hơi thật sâu, nàng lấy lại dáng vẻ bình thường nhìn thẳng vào đôi mắt Ngọc Nhạn.
_ Công chúa! Tiểu nữ là người tự do phóng khoáng, thích nói chuyện thẳng thắn cởi mở. Vậy nên Người không cần phải nói bóng gió xa xôi đâu. Về chuyện xảy ra giữa Người và Linh Thân vương tiểu nữ cảm thấy...bản thân mình không có lỗi. Tình cảm là tự do bản thân mỗi người chứ không phải là do người khác quyết định. Không ai có quyền quyết định tình cảm của người khác. Linh Thân vương có cảm tình với tiểu nữ hay không, tiểu nữ không biết và cũng không muốn biết bởi đó là chuyện của Ngài ấy, tiểu nữ quản không được. Còn bản thân tiểu nữ từ trước tới nay chưa hề có tư tâm với Ngài ấy. Mối quan hệ giữa tiểu nữ và Ngài ấy hoàn toàn trong sạch.
_ Ngươi thẳng thắn lắm!- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa gật gù.- Nhưng ta chưa nói gì, sao ngươi đã vội thanh minh?
_ Không! Tiểu nữ không thanh minh cho mình.- Lôi Vi khẳng định.- Công chúa dù có lớn đến đâu cũng không bằng Hoàng thượng. Hoàng thượng dù có lớn đến đâu cũng không bằng ông trời. Ông trời dù có lớn đến đâu cũng không bằng lương tâm của chính mình. Vậy nên tiểu nữ nghĩ rằng mình không có trách nhiệm phải giải thích với Công chúa về chuyện của mình cả. Tiểu nữ chỉ cảm thấy Linh Thân vương là một hảo nam nhân. Ngài ấy không đáng bị hiểu lầm.
Lôi Vi nói vậy Ngọc Nhạn giận run. Hiểu lâm sao? Phúc Tuần đã rực tiếp thừa nhận vậy còn hiểu lầm chỗ nào nữa?
_ Hỗn láo!- Ngọc Nhạn nghiêm giọng.- Ngươi dám buông lời bất kính với Hoàng thượng. Ngươi quả thật ngông cuồng!
Những tưởng Lôi Vi sẽ sợ hãi sụp lạy nào ngờ nàng vẫn đứng vững như bàn thạch khiến Ngọc Nhạn Công chúa không khỏi ngạc nhiên.
_ Công chúa! Có bất kính hay không, Người phải suy xét đã chứ. Hoàng thượng được dân chúng gọi là Thiên tử. Thiên tử chính con của trời. Mà đã là con của trời rồi sao có thể lớn hơn trời được.
_ Ngươi...
Ngọc Nhạn á khẩu không biết nói gì hơn. Nữ tử này quả thật miệng lưỡi sắc bén, ngay đến cả Hoàng thượng nàng cũng không tha. Xem ra để đối phó với nàng, Ngọc Nhạn phải tốn không ít công sức rồi. Cố hít vào một hơi thật sâu, Ngọc Nhạn từ từ lấy lại bình tĩnh.
_ Nói hay lắm!
Tiếp sau câu nói đó là một tiếng cười giòn tan khiến Ngọc Nhạn lẫn Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên mà phải quay lại nhìn. Theo gió, mùi thuốc bay tới khiến Lôi Vi biết được người đang tiến tới là ai.
_ Tham kiến Thái tử! Thái tử cát tường!
_ Tiểu nữ Cát Lôi Vi tham kiến Thái tử! Thái tử cát tường!
_ Đứng lên cả đi!- Vừa nói, Phúc Vân vừa đưa tay về phía trước.
_ Tạ Thái tử!
Khẽ mỉm cười, Phúc Vân tiến một bước lại gần Lôi Vi. Chàng nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng. Một đôi mắt tĩnh lặng không hề gợi sóng và có chút gì đó tinh quái. Càng nhìn, chàng càng nhận ra rằng nữ tử này thực sự rất cuốn hút. Chân thành, thẳng thắn, không hề giả tạo một chút nào.
_ Lôi Vi à! Ngươi thật sự khiến ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác đấy. Thật không ngờ cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi lại có thể thốt ra những lời vàng ngọc đó.
Biết Thái tử đang có ý trêu đùa khiến mình tức giận, Lôi Vi chỉ cười khẽ.
_ Lời vàng ngọc? Thái tử! Ngài nói thế có phải là đang hạ thấp giá trị bản thân mình không vậy.
_ Ngươi...
Chỉ mới một câu, Phúc Vân đã không thể nào cãi lại Lôi Vi. Giờ thì chàng chả thấy nữ tử này đáng yêu chút nào cả. vậy mà không hiểu sao Tam đệ, Ngũ đệ rồi cả Thất đệ của chàng lại có thể để tâm nữ tử này đến vậy.
_ Ngọc Nhạn!- Vừa quay về phía Ngọc Nhạn, Phúc Vân vừa thở dài.- Muội xem đây! Đến ngay cả ta, nha đầu này cũng không tha. Nên muội đừng để ý đến những gì nàng ấy nói.
_ Ngọc Nhạn không dám!- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa cúi đầu xuống.
_ Công chúa! Người cũng đang đề cao tiểu nữ quá rồi. Tiểu nữ thật ra cũng chỉ là một nữ tử bình thường, không đáng để Người phải bận tâm đâu. Người dành thời gian để bận tâm đến tiểu nữ như thế này chi bằng người hãy dành thời gian tìm cách nối duyên lại thì hơn.
Tình địch mà đứng cạnh nhau chỉ có một khả năng là sấm chớp nổi lên mà thôi. Trong trường hợp này dù Lôi Vi không có tư tình với Phúc Tuần nhưng Ngọc Nhạn vẫn xem nàng là tình địch vậy nên, bỗng chốc Phúc Vân cảm thấy trên đầu có một đám mây vần vũ vây quanh. Không nên đến đây! Giờ chàng có hối hận cũng đã muộn! Thật là khổ!
_ Tình cảm là phải đến từ hai phía.- Phúc Vân chậm rãi nói.- Nếu thật sự bền chặt thì dù có người thứ ba cũng không sao cả. Muội hiểu ý ta chứ Ngọc Nhạn?
Ngọc Nhạn không nói gì chỉ hơi cúi người xuống thi lễ rồi chậm rãi quay người đi. Nhìn theo bóng nàng dần xa khuất, Phúc Vân không khỏi thở dài.
_ Ngươi đừng lo lắng! Ngọc Nhạn sẽ ổn thôi!
_ Vâng! Hy vọng Công chúa ổn không thì cái mạng của tiểu nữ khó bảo toàn.
_ Ngươi thật ích kỷ đấy!- Vừa nói Phúc Vân vừa bật cười.
_ Trước khi có thể lo cho người khác thì tiểu nữ phải lo tốt cho bản thân mình. Mà cái miệng này của tiểu nữ lại vô phép vô tắc vô cùng. Nên dĩ nhiên tiểu nữ phải lo cho cái đầu mình trước rồi.
Nghe Lôi Vi ca thán, Phúc Vân càng cười to hơn. Thật lâu lắm rồi chàng không được cười sảng khoái như thế này. Tiếng cười của chàng mỗi lúc một lớn và khá lâu khiến tâm trạng của chàng tốt lên.
Đám tỳ nữ, nô tài theo hầu không khỏi ngạc nhiên. Thái tử vốn xưa nay ít cười không ngờ lần này lại cười nhiều đến vậy.
_ Cuối cùng cũng thấy Ngài cười! Từ khi quen Ngài, đây là lần thứ hai tiểu nữ gặp Ngài. Chả lần nào tiểu nữ thấy Ngài cười thật thoải mái cả.
_ Khi nãy không phải là ta cười rất thoải mái sao?- Phúc Vân ngạc nhiên hỏi.
_ Không!- Vừa kéo dài giọng, Lôi Vi vừa xụ mặt lắc đầu.- Khi cười tiếng cười phải to, phải sảng khóa. Cười đến độ ta cảm thấy không thể cười được nữa nhưng vẫn muốn cười thì đó chính là tiếng cười thoái mái nhất.
_ Ta thấy như thế đã tươi lắm rồi! Hay là như thế này đi, sau này chúng ta gặp nhau thường xuyên, người dạy ta cách cười thế nào cho thoải mái có được không?
_ Dạy cười?
Lôi Vi ngạc nhiên nhìn Phúc Vân chả khác nào nhìn người ngoài hành tinh. Trên đời này có chuyện gì còn lạ hơn chuyện này không. Dạy cười?! Nhưng kể ra cũng đúng! Một người có tài, có chí khí song lại mang bệnh tật trong người, không thể giúp sức được cho triều đình cũng như bá tánh làm sao có thể cười thật thoải mái được. Nghĩ vậy Lôi Vi lại chạnh lòng thương cảm.
_ Được! Tuy tiểu nữ không phải là khai tâm quả nhưng nếu Thái tử muốn, tiểu nữ sẽ giúp Ngài cười thật thoải mái.
_ Tốt! Uhmmm!!! Để cảm ơn ngươi, ta đem đến cho ngươi một tin tốt. Chiêu Anh Công chúa đã sinh rồi.
_ Công chúa sinh rồi?- Lôi Vi reo lên ngạc nhiên.
_ Đúng!- Phúc Vân gật đầu xác nhận.- Là một Hoàng tôn, sau này đứa trẻ này sẽ tập tước [5] của Nam Cung Hàn.
_ Whoa! Thật tốt quá! Thái tử! Tiểu nữ muốn chúc mừng Công chúa liệu có được không ạ? Dù gì Công chúa cũng có ơn cứu tiểu nữ, tiểu nữ muốn chúc phúc cho Người và Công tử.
_ Được! Tất nhiên là được! Muội ấy nếu biết Ngươi tặng quà chắc chắn sẽ mãn ý. Ngươi muốn tặng quà gì thì chuẩn bị đi, ta sẽ giúp ngươi chuyển đến Chiêu Anh hầu phủ.
_ Tốt quá!
Vừa reo lên, Lôi Vi vừa nắm lấy cánh tay của Phúc Vân và nhảy lên đầy vui mừng. Một chút bối rối thoáng hiện lên trên gương mặt chàng. Đây không phải là hành vi mạo phạm nhưng vì lễ nghĩa quân thần nên từ trước đến nay chưa có một ai nắm lấy tay chàng như thế này. Nhận ra sắc mặt đổi khác của chàng, Lôi Vi vội tắt ngấm nụ cười và không khỏi hoảng hốt khi biết mình đã nắm lấy cánh tay của Thái tử từ khi nào.
_ Tiểu nữ xin lỗi!- Vừa nói, Lôi Vi vừa cúi người xuống.- Tiểu nữ không cố ý mạo phạm ngọc thể của Ngài.
_ Không sao!- Vừa nói, Phúc Vân vừa đỡ Lôi Vi đứng lên.- Lôi Vi! Tính cách ngươi tự nhiên, chân thành như vậy thật sự rất đáng quý. Ta mong ngươi sau này dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng sẽ giữ được tính cách này. Nhưng ngươi phải nhớ ngươi nên cân nhắc cử chỉ ngôn hành của mình tránh rước họa sát thân.
_ Đa tạ Thái tử! Tiểu nữ sẽ ghi nhớ!
Phúc Vân không nói gì, chàng chỉ mỉm cười và gật đầu.
-------------------------------------
[1] Tiếp vị: tiếp bước,kế thừa ngôi vị.
[2] Cải niên: thay đổi niên hiệu.
[3] Lữ hậu: tên thật Lữ (Lã) Trĩ là Hoàng hậu của Hán Cao Tổ Lưu Bang. Bà là một người thông minh, rất biết cách đối xử với phi tần của chồng. Song "cơn ghen" của bà cũng rất khủng khiếp. Tiêu biểu đối với mỹ nhân Thích Cơ. Bà đã biến nàng thành "nhân trư" (người lợn) vì ý muốn phế trưởng lập thứ của nàng, đưa con trai của nàng là Lưu Như Ý lên ngôi Thái tử thay cho Lưu Doanh (con trai của Lữ Trĩ).
[4] Chiêu Tín: Dương Thành Chiêu Tín là Vương hậu của đất Quảng Xuyên dưới thời Hán Vũ đế. Từ khi nhập cung Quảng Xuyên nàng đã ra tay độc ác, giét hại các cơ thiếp của Quảng Xuyên vương khiến chốn hậu cung không được yên ổn. Nàng bị các sử gia đánh giá là ác phụ.
[5] Tập tước: kế thừa tước hiệu của cha.
-------------------------------------
Hết chương 29
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
75 chương
18 chương
166 chương
44 chương
112 chương