Bước những bước vội vàng, Ông Quốc Dương vừa đi vừa nghĩ cách nên trả lới thế nào với Hoàng thượng. Người mà Người cần tìm ông thật sự không thể giúp được, trả lời không khéo, nhẹ thì chức Tổng quản Đại điện của ông sẽ bay mất, nặng thì e mạng khó toàn. Hít một hơi thật sâu, ông đưa mắt lên ngước nhìn cánh cửa rộng lớn. Tấm hoành phi được làm từ vàng với ba chữ Thanh Đức điện nổi rõ khiến người đối diện không khỏi nhức mắt. Lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, ông chậm rãi đẩy cửa vào. Bên trong vài tỳ nữ đứng hầu xem chừng tỏ ra mệt mỏi nhưng vẫn phải đứng vững.
_ Các ngươi lui ra đi!
Bọn tỳ nữ nghe vậy vội nhanh chóng cúi người thi lễ rồi lui ra ngoài. Ngoáy đầu nhìn bọn họ một lúc, ông chậm rãi đẩy cửa bước phòng làm việc của Định An Hoàng đế.
_ Ông Quốc Dương! Ngươi đã về rồi đấy à?
_ Vâng! Nôi tài đã về.
Cái lưng của Ông Quốc Dương lại thấp thêm mấy phần.
_ Thế nào? Ngươi đã tìm được người chưa?
_ Hồi Hoàng thượng! Chuyện này...- Ông Quốc Dương tỏ ra lúng túng.
_ Vẫn chưa tìm thấy?- Chất giọng của Định An Hoàng đế vẫn điềm tĩnh.
Nghe vậy, Ông Quốc Dương vội quỳ mọp xuống sụp lạy xin tha mạng. Định An Hoàng đế cũng biết việc này có phần làm khó ông ta vì ngoài việc vẽ lại nhân dạng, ông cũng không biết gì hơn về người này. Khẽ thở dài, ông chậm rãi đứng lên tiến về phía cửa sổ.
_ Người...chắc chắn là ở trong cung. Phạm tội tày trời như thế không thể không có ai biết.
_ Nô tài sẽ tiếp tục tìm.
_ Tìm được rồi phải báo cho ta ngay. Không được rút dây động rừng.
Nghe Hoàng thượng nói vậy trong lòng Ông Quốc Dương dấy lên một mối nghi ngờ. Tại sao Hoàng thượng lại không để chuyện này cho Hoàng hậu điều tra mà lại tự mình điều tra? Thêm vào đó tại sao sau khi điều tra lại không muốn lộ chuyện? Rốt cuộc Người đang lo lắng điều gì? Hay là...
_ Hoàng thượng!- Hít một hơi thật sâu, Ông Quốc Dương tiến lại gần Định An đế.- Nô tài có một thắc mắc...
_ Nói!
_ Chuyện này nói lớn không phải lớn. Tại sao Hoàng thượng lại...
_ Liên quan đến một mạng người, ngươi dám nói là không lớn?
_ Nô tài không dám!- Ông Quốc Dương vội quỳ mọp xuống.- Nô tài không dám!
_ Ngươi đi theo ta bao năm rồi sao lại có thể nói như thế?
_ Nôi tài nhất thời hồ đồ. Xin Hoàng thượng tha mạng!
_ Thôi được rồi!- Định An Hoàng đế khẽ thở dài.- Ngươi tiếp tục tìm đi! Nhớ không được cho ai biết. Bằng không ta sẽ lấy mạng ngươi thí cho nàng.
Ngay lập tức, Ông Quốc Dương tái mét mặt mày. Có thể khiến Hoàng đế nói ra những câu ấy, xem ra con người này quả không tầm thường.
_ Vâng! Nô tài xin cáo lui!
Không nói gì, Định An Hoàng đế xua tay ý bảo Ông Quốc Dương ra ngoài. Phóng tầm mắt ra xa, hình ảnh ấy lại hiện lên trong đầu ông....
*
Trung thu tới! Lại thêm một lễ hội nữa để cả Hoàng tộc hội tụ đầy đủ với nhau. Nửa tháng nay, trong ngoài cung cấm ai nấy cũng bận rộn trang hoàng lại Đại điện, sửa sang lại các cung tẩm để thêm phần rực rỡ. Cũng nửa tháng nay, những vị Thân vương là anh em của Hoàng đế, những Quận chúa, Công chúa xuất giá nơi xa...được lệnh triệu về đều gấp rút hồi cung. Vậy nên Thiên Phương Công chúa không phải là một ngoại lệ. Thế nhưng vì nàng đang trong thời kỳ sinh nở nên cả nhà mất hơn nửa tháng mới đến nơi. Khi nàng về đến nơi cũng đã sát ngày Trung thu.
Lần này hồi cung ngoài việc dự yến tiệc Trung thu ra, Thiên Phương Công chúa còn muốn biết rõ hơn tình hình của Lôi Vi. Dù vẫn nhận được thông tin của nàng thông qua Ông Công công nhưng nàng vẫn rất lo lắng. Những chuyện xảy ra với Lôi Vi thật nằm ngoài dự tính của nàng. Nhưng điều đó cũng giúp nàng biết được rằng mình không hề nhìn nhầm Lôi Vi. Song suy cho cùng, giờ Lôi Vi chả khác nào bước trên băng mỏng, nàng lại ở xa, không thể nào ứng cứu nàng ấy kịp thời. Nàng nhất định phải tìm cách bảo vệ thật tốt nàng ấy cũng như bảo vệ thật tốt mối lương duyên của đệ đệ mình.
Đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh. Trong đầu Thiên Phương chợt có một cánh diều bay ngang qua. Một đoạn ký ức như hiện về trong đầu nàng...
"Ấy là Trung thu cách đây hai năm trước. Khi ấy sau khi lấy Nam Cung Hàn một thời gian, nàng và quân hầu hồi cung để thăm Thái hậu cũng như mọi người và dự yến tiệc. Thời điểm nàng hồi cung, bọn thảo khấu phương Nam vẫn đang quấy nhiễm vùng biên cương nên phụ hoàng nàng phải phái Phúc Tuần đi dẹp loạn. Cứ đi rồi về, về rồi lại đi mãi đến gần giữa năm nay đệ đệ nàng mới dẹp xong loạn.
Một buổi chiều, sau khi Thiên Phương viếng thăm dưỡng phi, Giao phi nương nương, nàng chậm rãi bước trên con đường nhỏ của Ngự Hoa viên. Vừa đi, nàng vừa phóng tầm mắt quan sát khung cảnh xung quanh. Cảnh xưa không đổi khác, khiến lòng nàng ấm áp. Bởi nơi đây là nơi lần đầu tiên nàng gặp Nam Cung Hàn. Những ký ức ngày đầu mới gặp nhau hiện về trong đầu nàng khiến nàng chìm đắm và vô thức bước đi. Bất thình lình, một loạt tạp âm lọt vào tai nàng khiến nàng không khỏi chau mày. Vội bừng tỉnh thoát khỏi dòng ký ức, nàng nhanh chân bước về phía trước và nhìn thấy một cảnh tượng không mấy đẹp đẽ.
_ Xuống!- Chất giọng của Ngọc Nhạn nghe thật đáng sợ.- Xuống nhặt diều lên cho ta!
Tiếp sau đó, một tỳ nữ mà Thiên Phương Công chúa không nhìn rõ mặt vội lội ra giữa hồ để nhặt con diều hồ điệp lên cho Ngọc Nhạn.
_ Nhanh lên!- Trên bờ, Ngọc Nhạn ra lệnh.- Ngươi làm cái gì mà chậm như con rùa vậy? Ta nói cho ngươi biết diều đó là của Tuần huynh tặng cho ta, ngươi mà để nó tổn hại gì ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Càng ra giữa hồ, nước càng dâng cao khiến những bước chân của tỳ nữ ấy thêm phần khó khăn. Thấy tình hình không ổn, Thiên Phương Công chúa vội tiếng về phía Ngọc Nhạn Công chúa.
_ Muội thôi ngay đi!- Vừa tiến tới, Thiên Phương Công chúa vừa lên tiếng.- Con diều tuy quý thật nhưng mạng người mới quan trọng. Diều mất rồi, Tuần đệ có thể làm lại cho muội con khác. Người chết rồi, muội có đền được mạng cho người ta không?
Trong khi đám tỳ nữ lẫn nô tài vội cúi người thi lễ với Thiên Phương Công chúa, Ngọc Nhạn lại chả thèm nhìn nàng một cái.
_ Thiên Phương tỷ! Người hầu của muội, muội muốn làm gì thì làm. Tỷ đừng có quản việc không phải của mình.
_ Đây vốn dĩ là việc liên quan đến mạng người, ta không thể không quản.- Nói đoạn, Thiên Phương vội quay nửa người về phía mặt hồ.- Ngươi lên bờ đi!
_ Yên Mai! Ngươi dám! Chưa lấy được con diều đó mà dám lên bờ cẩn thận cái mạng của ngươi.
_ Muội...Tiểu Nhạn! Muội thật quá đáng! Xem ra Tuần đệ đã nhìn lầm muội rồi.
_ Tỷ tỷ! Muội đã nói rồi! Người của muội, muội tự có cách quản. Tỷ đừng xen vào.
Vừa lúc đó, Yên Mai đã nhặt được diều và tiến lên bờ. Bộ váy vì bị ướt nên bệt dính vào người còn đôi bàn chân nhỏ nhắn của nàng máu đã tứa ra từ khi nào.
_ Hồi Công chúa, nô tỳ đã nhặt được diều rồi ạ.
Liếc nhìn Thiên Phương Công chúa, Ngọc Nhạn tiến về phía tỳ nữ Yên Mai cầm lấy con diều. Bất thần nàng quăng nó xuống nước trước sự kinh ngạc của Thiên Phương Công chúa.
_ Quay xuống nhặt diều cho ta! Chưa có lệnh của ta, ngươi không được lên bờ.
_ Muội...
Không nói gì, Ngọc Nhạn chỉ đưa mắt nhìn Thiên Phương Công chúa rồi mỉm cười, một nụ cười đầy ác ý.
_ Ngươi xuống giúp Yên Mai đi!- Quay nửa người về phía sau, Thiên Phương Công chúa ra lệnh cho nô tài của mình.
_ Nếu tỷ nghĩ cách đó có thể giúp được ả ta, muội khuyên tỷ nên thôi đi.
Nói là khuyên nhưng thật ra lại là một lời cảnh báo. Thiên Phương Công chúa không còn cách nào khác ngoài việc phải đứng nhìn Yên Mai chịu đau mà lội xuống hồ nhặt diều lên cho Ngọc Nhạn.
_ Hồi Công chúa! Nô tỳ đã nhặt được diều rồi ạ.
_ Đem lên đi!- Ngọc Nhạn hạ lệnh.
Hít một hơi thật sâu, Thiên Phương dõi mắt nhìn theo Yên Mai đang cố gắng bước vào bờ. Nàng ta vừa lên đến nơi, nàng khẽ thở phào. Nhưng chưa được bao lâu đầu nàng lại căng lên như dây đàn khi nhìn thấy Ngọc Nhạn tiến về phía Yên Mai. Rồi sau đó, Ngọc Nhạn dùng một chân dúi Yên Mai ngã xuống hồ.
_ Tiểu Nhạn! Muội quá quắc quá rồi đấy. Giờ, ta sẽ đến gặp Thái hậu, để xem muội còn dám nữa hay không.
Thiên Phương Công chúa vội quay đi nhưng mới chỉ bước được một bước, nàng đã phải đứng bất động tại chỗ, tiếng cầu xin của Yên Mai khiến nàng vội quay người lại. Lúc này tỳ nữ Yên Mai đã được kéo lên bờ nhưng vài tên nô tài lại theo lệnh của Ngọc Nhạn mà đánh nàng ấy. Dù cảm thấy tội nghiệp cho Yên Mai nhưng phận nô tài không ai dám bất tuân.
_ Muội...muội dừng lại ngay cho ta.
_ Tỷ tỷ!- Chất giọng của Ngọc Nhạn lạnh còn hơn cả băng.- Nếu giờ tỷ tỷ đi nói với Thái hậu, muội không đảm bảo mạng Yên Mai sẽ không sao đâu.- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa tiến về phía Thiên Phương Công chúa.- Tỷ tốt nhất đừng quản những chuyện không liên quan đến mình đi. Bằng không sẽ có người phải trả giá cho cái gọi là thấy chuyện bất bình chẳng tha của tỷ đấy.
_ Thì ra đây mới thật sự là con người muội.- Vừa nói, Thiên Phương Công chúa vừa liếc nhìn Ngọc Nhạn.- Thì ra ta từ trước đến nay đã đánh giá lầm muội. Tuần đệ cũng nhìn nhầm muội. Ta nói cho muội biết, ta sẽ không để muội bước chân vào Linh Thân vương phủ nửa bước.
Nghe Thiên Phương Công chúa nói vậy, Ngọc Nhạn bật cười. Tiếng cười của nàng khiến vầng thái dương phải vội núp sau những áng mây vẩy cá đang lượn lờ quanh nó.
_ Muội và Tuần huynh là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Bọn muội làm gì cũng có nhau, tình cảm lại rất gắn bó. Hơn nữa, huynh ấy rất hiểu tính muội. Tỷ nghĩ Tuần huynh sẽ nghe những gì tỷ nói sao?
_ Muội đừng quên, dù muội có là thanh mai trúc mã với Tuần đệ nhưng ta và đệ ấy từ nhỏ đã nương tựa nhau mà sống. Vậy nên cho dù không tin song đệ ấy vẫn nghe lời ta. Bởi vì ta là tỷ tỷ ruột của đệ ấy.
Dứt câu, Thiên Phương Công chúa quay ngoắt đi để mặc Ngọc Nhạn đứng đó tức nổ đom đóm mắt."
Phóng mắt về phía xa, Thiên Phương Công chúa nhìn thấy Phúc Tuần đang đứng thất thần dưới mái hiên. Tâm trạng thất thần này khẳng định rõ ràng rằng đệ đệ của nàng đã biết chuyện gì đó hoặc cũng có thể đệ ấy đang lo lắng cho Lôi Vi. Khẽ mỉm cười, nàng chậm rãi tiến về phía Phúc Tuần.
_ Đệ đang nghĩ gì vậy? Lo lắng cho Lôi Vi sao?
Vội quay về phía Thiên Phương Công chúa, Phúc Tuần hơi mỉm cười, một nụ cười chả vui vẻ gì.
_ Thời gian gần đây nàng ấy thường xuyên gặp chuyện. Đầu tiên là ở Vọng Vũ đài sau đó là bị nghi oan đầu độc mà tống giam. Kế là bị trật chân rồi xảy ra chuyện trong lúc thi. Giờ lại là ngã từ trên cầu thang xuống. Những chuyện này rõ ràng là muốn dồn nàng ấy vào chỗ chết.
Từ sau khi biết tin Lôi Vi bị nghi đầu độc mà tống giam Thiên Phương Công chúa quả thực rất lo lắng nhưng nàng vẫn tin Lôi Vi là cát nhân tự hữu thiên tướng, hoàng thiên sẽ phù hộ nàng. Song hồi cung rồi nàng thật không ngờ Lôi Vi lại gặp nhiều chuyện như vậy. Về chuyện Vọng Vũ đài chắc chắn phải do người trong cung gây ra, hơn nữa người này còn phải biết chuyện gì đã xảy ra trong cung vào mười bảy năm trước.
_ Về chuyện bị nghi oan đầu độc, đệ đã điều tra được gì chưa?
_ Có khả năng là do một Hạ cấp làm. Đệ vẫn phải điều tra thêm. Nhưng xem ra có hai kẻ muốn hại nàng ấy. Hôm đệ thăm tù một Học sự mới hay có một người trong cung muốn hại nàng ấy nên đã tìm cách ép Học sự đó ra tay. Nhưng Học sự này không hề hạ độc hay vu oan đầu độc cho Vi Nhi.
_ Xem ra chuyện này diễn biến ngày một phức tạp rồi!- Chất giọng Thiên Phương Công chúa lo lắng.- Đệ dự tính như thế nào?
Phúc Tuần lặng im không nói. Hết lần này đến lần khác Lôi Vi gặp chuyện vậy mà chàng chưa một lần nào bảo vệ nàng một cách chu toàn cả. Giờ, dường như cả đến tư cách bảo vệ nàng, chàng cũng không có.
_ Có phải đệ đã tìm ra được manh mối gì rồi không?- Thiên Phương Công chúa dò hỏi.
_ Đệ cũng không biết nữa!
Nhìn sắc mặt của Phúc Tuần, Thiên Phương Công chúa đoán chàng bảy, tám phần là đã biết được chuyện gì đó nhưng lại không muốn thừa nhận. Chàng không muốn thừa nhận chỉ có một khả năng. Xem ra, đã đến lúc nàng cần cho đệ đệ của mình nhìn thấy rõ mọi chuyện, nhìn thật rõ ràng, nhìn thật kỹ càng rồi. Tiến một bước về phía trước, nàng quay lại nhìn Phúc Tuần.
_ Chuyện của Lôi Vi nói là chuyện thì không phải nhỏ nhưng cũng phải to. Nóng vội không được. Phải chờ thời cơ thích hợp thôi. Vậy nên đệ có thể từ từ giải quyết. Giờ ta muốn đệ tìm hiểu một việc.
Phúc Tuần hơi nhăn trán nhìn tỷ tỷ mình.
_ Đệ còn nhớ Yên Mai chứ?
_ Yên Mai? Là một tỳ nữ của Tiểu Nhạn?
_ Đúng vậy! Nữ tử này vốn hoạt bát nhưng hai năm nay lại trở nên sợ hãi, dễ bị hốt hoảng. Còn thân thể đang khỏe mạnh không hiểu sao lại cứ yếu dần. Ta muốn đệ thử tìm hiểu xem sao.
_ Nhưng nửa tháng trước, Yên Mai đã rời khỏi cung rồi.
_ Ta biết!- Thiên Phương Công chúa mỉm cười.- Nhưng ta tin, nếu đệ thật sự muốn tìm hiểu, chắc chắn sẽ có cách. Ta hơi mệt! Có gì đệ cứ đến Bối Hồng cung tìm ta.
Hít một hơi thật sâu, Thiên Phương Công chúa chậm rãi rời đi để lại cho Phúc Tuần một dấu hỏi to đùng. Bất chợt, nàng dừng chân quay đầu lại.
_ Bên ngoài hoàn mĩ chưa chắc bên trong đã như vậy. Đồ vật cũng vậy, con người cũng vậy.
*
Hít một hơi thật sâu, Phúc Tuần chậm rãi tiến về phía Xuân Hoa viện. Tối nay Trung thu, ở Đại điện tổ chức yến tiệc nhưng vì để tránh đến việc Thái hậu lại đem chuyện hôn sự ra bàn nên chàng đành phải tránh mặt. Xét theo tình hình, giờ chỉ còn cách này là khả dĩ vậy nên chuyện ở đó đành phải nhờ đến tỷ tỷ chàng và Phúc Khải ứng phó. Nhìn thấy Quân Đài và Đồng Thảo cầm đèn lồng rời khỏi viện, bước chân của chàng bước mỗi lúc một nhanh hơn. Chàng thật không hiểu tại sao Thái Thường Nhạc phủ năm nay lại được lệnh phải để Tân Sơ kỳ mới được tuyển tham gia phục vụ yến tiệc. Tiệc lớn chỉ có Thượng đẳng ca vũ và Trung sinh mới được múa. Không triệu tập Hạ cấp thì thôi sao lại triệu tập Sơ kỳ?
_ Quân Đài! Đồng Thảo!- Vừa tiến về phía họ, Phúc Tuần vừa cất tiếng gọi.
_ Linh Thân vương cát tường!- Vừa tung hô, cả hai vừa cúi người thi lễ.
Vừa cúi người, Đồng Thảo hơi nhướng mày lên để có thể quan sát Phúc Tuần. Chàng vẫn anh tuấn như ngày nào, gương mặt vẫn bình thản như vậy nhưng đôi mắt lại mang một nỗi buồn, một nỗi buồn chất chứa. Là điều gì đã phủ bóng lên đôi mắt tinh anh của chàng? Phải chăng là vì bị Lôi Vi cự tuyệt? Càng nghĩ, Đồng Thảo càng không khỏi chạnh lòng.
_ Miễn lễ!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đưa tay ra ra hiệu.- Lôi Vi có ở trong viện không?
_ Hồi Vương gia! Lôi Vi giờ vẫn ở trong viện ạ.- Đồng Thảo chậm rãi trả lời.
_ Nàng ấy vẫn còn đau?
_ Dạ phải!- Quân Đài khẽ lên tiếng.- Bị lăn vài vòng như vậy, thương tích của muội ấy nói nặng thì không nặng nhưng cũng không nhẹ ạ. May là muội ấy không bị gãy tay hay gãy chân gì cả.
_ Ta nhất định sẽ làm rõ chuyện này.- Phúc Tuần khẳng định chắc nịch.- Hai người đi đi kẻo trễ nãi.
_ Vậy...tiểu nữ xin cáo lui!
Sau khi Đồng Thảo và Quân Đài đi khỏi, Phúc Tuần nhanh chân bước về Xuân Hoa viện. Hôm nay chàng đem theo ít cao cho nàng hy vọng dán lên nàng sẽ bớt đau. Nhưng khi vừa bước vào sân, chàng không khỏi ngạc nhiên khi thấy bầu không khí trong viện lạnh ngắt như tờ. Bỗng nghe thấy tiếng động, chàng vội vàng chạy ra sau và nhìn thấy một nhân ảnh quen thuộc đang chạy đi.
_ Vẫn còn chưa khỏi mà nàng chạy đi đâu thế không biết!
Thầm nghĩ, Phúc Tuần nhanh chóng chạy theo. Nhưng xem dáng chạy lén la lén lút của nàng, chàng bèn chạy chậm lại. Chàng thật rất muốn biết nàng rốt cuộc định làm gì.
.......................
Bước chân của Lôi Vi mỗi lúc một nhanh dần. Yến tiệc trong cung tuy vui nhưng cũng chỉ là phù phiếm, sự phù phiếm của một nơi chốn xa lạ mà thôi. Vậy nên nàng đã tìm cách trốn buổi yến tiệc này. Huống hồ chi, giờ lại có người kiên quyết chờ nàng.
Băng qua con đường nhỏ dẫn vào Ngự hoa viên, Lôi Vi nhanh chóng tiến về phía bờ hồ, nơi nàng vẫn thường hay tập múa. Trời tối đen như mực thêm vào đó nàng vừa mới bị ngã cầu thang nên những bước chân của nàng có phần chậm lại song không vì thế mà nó kém phần vội vàng. Hít một hơi đầy căng hương thơm thanh tân của buổi đêm, nàng nở một nụ cười, một nụ cười thật tươi. Dừng chân, phóng tầm mắt ra xa, nàng nhanh chóng bắt được một chuyển động.
_ Vương gia cát tường!- Lôi Vi cúi người thi lễ.
_ Nàng tới rồi!
Trong đêm tối, chất giọng quen thuộc vang lên khiến trái tim nhỏ bé của Lôi Vi đập nhanh vài nhịp. Cả gương mặt của nàng như nóng lên. Và giờ nàng thầm cảm ơn thời đại này không có đèn điện nếu không có lẽ nam nhân trước mặt sẽ nhìn thấy gương mặt đang đỏ lên của nàng mất. Tiến về phía Phúc Hoằng, nàng cố điều chỉnh lại nhịp thở của mình, một nụ cười hé nở trên gương mặt thanh tú của nàng.
_ Nào!
Vừa nói, Phúc Hoằng vừa dìu Lôi Vi về phía bờ hồ. Một chút ngập ngừng thoáng hiện lên trong bước chân của nàng khiến chàng càng cảm thấy thú vị. Cảm giác hồi hộp không hiểu sao lại len lõi rồi ngấm dần, ngấm dần vào bên trong chàng, cứ như thể đây là lần đầu tiên chàng biết thế nào là rung động vậy. Quả thật khó tin, một người đã có thê tử như chàng lại có lúc gặp phải trường hợp này. Chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, chàng đưa mắt ngắm nhìn nàng. Đôi mắt đen láy và lấp lánh như ngôi sao đêm. Nụ cười ngây thơ thích thú như trẻ thơ. Ánh trăng tròn vành vạch soi sáng nhân gian, soi sáng nàng khiến chàng có cảm giác nàng thật hư ảo, mơ hồ và khó nắm bắt biết bao.
_ Đẹp quá!- Lôi Vi reo lên.- Trăng đêm nay đẹp quá!
_ Đêm nay là Trung thu tất nhiên trăng sẽ đẹp rồi!
Lôi Vi không nói gì. Nụ cười của nàng tươi hơi trước. Nhưng rồi rất nhanh sau đó nó lại vơi đi đôi phần. Tết Trung thu ở thời đại nàng cũng có ý nghĩa như Tết Nguyên Đán vậy, Tết của sự đoàn viên. Nhưng...giờ nàng và gia đình mình lại ở hai thế giới cách biệt, không thể nhìn thấy nhau. Nàng từng thầm ước rằng mình có thể có được cánh cửa thần kỳ hay cỗ máy thời gian của Doraemon để có thể quay trở lại thế giới của mình. Ở nơi đó nàng có ba mẹ, có anh chị. Cả nhà vui vầy bên nhau thật hạnh phúc. Ở nơi đó, nàng sẽ được người cậu là ảo thuật gia chỉ dạy cho nàng những màn ảo thuật đặc sắc để rồi vào dịp lễ tết hai người lại cùng nhau khiến cả ngôi nhà vang vọng tiếng cười...Song giờ điều đó lại không thể nào. Biết đến khi nào nàng mới có thể quay về nhà, quay trở lại vòng tay của cha mẹ, quay trở lại với sự yêu thương, cưng chiều của Phong Đạt và Hạ Huyền? Ngắm vầng trăng sáng tỏ, nàng chợt nhớ đến bài Tĩnh dạ tư của Lý Bạch:
"Sàn tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương."*
Nghĩ đến đó lòng nàng lại thắt lại. Một giọt nước mắt được mặt trăng chiếu sáng lấp lánh khẽ lăn dài trên gò má của nàng.
_ Nàng sao vậy?- Chất giọng của Phúc Hoằng lo lắng.- Chân nàng lại đau sao?
_ Không có!- Lôi Vi ra sức lắc đầu.- Tiểu nữ không sao! Chỉ là một chút cảm thán trong lòng thôi.
Quay hẳn người về phía Lôi Vi, Phúc Hoằng đặt hai tay lên đôi bờ vai của nàng rồi nhẹ nhàng xoay người nàng lại. Ngập ngừng, chàng đưa tay về phía nàng, áp lên gò má và lau đi giọt nước mắt vẫn còn vương trên gương mặt nàng. Những cử chỉ ấy của chàng khiến nàng có chút không quen nên cái đầu dẫu đã cúi thấp lại thấp hơn đôi phần. Khẽ thở ra, chàng chậm rãi hạ tay mình xuống cằm và nâng gương mặt nàng lên rồi nhìn thật sâu vào đôi mắt đang mọng nước của nàng.
_ Có chuyện gì nàng không thể sẻ chia cùng ta được sao?
Lôi Vi không nói gì. Nàng muốn tránh ánh nhìn quá tha thiết của Phúc Hoằng và trên hết, nàng vẫn chưa quen với những cử chỉ ân cần này của chàng. Song đôi mắt chàng như có một mị lực khiến mắt nàng không thể dịch chuyển dù chỉ một chút.
_ Nếu nàng không muốn nói, ta cũng không ép. Nhưng ta hy vọng ta có thể trở thành người có thể cùng nàng tâm sự mọi điều, sẻ chia buồn vui. Dù chuyện ấy là nhỏ hay lớn ta vẫn mong nàng có thể nói cho ta biết. Bởi nó thể hiện niềm tin của nàng dành cho mối quan hệ của chúng ta.
_ Thiếp rất nhớ nhà!- Chất giọng của Lôi Vi nghẹn ngào.- Thật sự rất nhớ nhà! Thiếp nhớ phụ mẫu! Nhớ ca ca, nhớ tỷ tỷ! Nhớ món bánh Trung thu mà thiếp được ăn. Nhớ những chiếc lồng đèn được phụ mẫu tặng. Nhớ! Thiếp thật sự rất nhớ!
Nói đến đây chất giọng của Lôi Vi vỡ òa. Trên gương mặt nàng, nước mắt đã chảy thành hai hàng dài từ khi nào. Không nói gì, Phúc Hoằng chậm rãi dịch lại gần nàng, nghiên và tựa đầu nàng vào vồng ngực của mình rồi vòng tay qua ôm lấy bờ vai đang run lên của nàng. Tất cả mọi cử chỉ của chàng đều tràn ngập sự yêu thương và quan tâm. Và trong thâm tâm chàng bỗng dấy lên một sự sợ hãi. Sợ rằng đến một ngày nào đó nàng sẽ rời xa chàng...
Càng về khuya, ánh trăng càng lên cao, ánh sáng của nó càng trở nên lung huyền hơn khiến người ta thật muốn chìm đắm vào cõi mộng. Dù Lôi Vi đã ngưng khóc nhưng Phúc Hoằng vẫn ôm chặt bờ vai nàng. Và chàng nhận ra nàng mỗi lúc rúc một sâu vào vồng ngực chàng. Có lẽ là vì sương đêm đã rơi dày khiến nàng lạnh. Dù là vậy, lòng chàng vẫn không kiềm được mà reo lên vui sướng. Vẽ một nụ cười thật tươi trên gương mặt, chàng chậm rãi cúi đầu xuống nhìn nàng và nhận ra nha đầu này đã ngủ từ khi nào.
_ Lôi Vi!- Vừa gọi, Phúc Hoằng vừa lay vai Lôi Vi.- Lôi Vi! Dậy đi nào! Lôi Vi!
Đang mơ màng bị gọi dậy, Lôi Vi cố mở mắt ra. Hít một hơi thật sâu nàng đưa tay lên dụi mắt và nhận ra từ nãy giờ mình vùi đầu vào người của Phúc Hoằng mà ngủ ngon lành. Hốt nhiên cả gương mặt nàng đỏ bừng lên. Một cách nhanh chóng, nàng vội dịch người ra sau. Nhìn một loạt hành động có chút ngô nghê của nàng, Phúc Hoằng phải gắng lắm mới không bật cười. Đứng lên phủi sơ y phục, chàng chậm rãi quay người ra sau. Nhìn theo dáng chàng, nàng cũng nhanh chóng đứng lên và không khỏi ngạc nhiên.
_ Khổng Minh đăng [1]!- Chất giọng của Lôi Vi đầy ngạc nhiên.- Ngài chuẩn bị từ khi nào thế?
_ Nàng đổi cách xưng hô với ta nhanh thật!- Quay nửa người về phía Lôi Vi, Phúc Hoằng nghiêm giọng.
Ngẩn người ra một lúc, Lôi Vi khẽ nhăn mặt rồi cúi xuống. Vừa này nàng không chỉ khóc một trận mà còn chàng chàng thiếp thiếp với Phúc Hoằng. Thiệt là mất mặt quá đi mất.
_ Gọi lại xem nào!
Câu nói của Phúc Hoằng khiến Lôi Vi giật mình. Nàng ngẩng đầu lên mở to mắt nhìn chàng đang chậm rãi tiến về phía mình. Trong khi chàng vừa tiến tới vừa cười, nàng lại đứng chôn chân tại chỗ không biết phải làm thế nào.
_ Lôi Vi? Gọi lại ta nghe nào?
_ Th...thi...- Lôi Vi lúng búng mãi không thành câu.
Thật đúng là ép nàng mà. Nàng đã xuất giá đâu mà phải xưng thiếp thiếp chàng chàng chứ. Chẳng qua khi nãy do quá kích động nên nàng mới gọi thế. Phúc Hoằng có cần ép nàng đến thế không?
_ T...thi...thi...Tiểu nữ muốn xưng hô với Ngài như thế nào là chuyện của tiểu nữ. Sao Ngài lại ép tiểu nữ?
Phúc Hoằng không nói gì, chàng chỉ nhìn xoáy vào đôi mắt đang thể hiện rõ sự bực dọc lẫn khó chịu của nàng. Quả đúng là giang sơn khó đổi, bản tính khó dời.
_ Người ta không quen mà!- Chất giọng của Lôi Vi tiu nghỉu.
_ Không có chuyện gì có thể quen ngay từ lần đầu cả.- Phúc Hoằng bật cười.- Nếu có thể quen ngay thì chẳng cần phải luyện tập làm gì. Được rồi! Ta tạm tha cho nàng. Nhưng lần sau, ta quyết không tha đâu. Chúng ta thả đèn thôi không trễ.- Vừa nói, chàng vừa quay người đi.
Nhìn theo bóng lưng của Phúc Hoằng, Lôi Vi không khỏi bĩu môi.
_ Là Ngài làm trễ chứ ai.
_ Nàng nói gì thế?
Giật bắn mình, Lôi Vi vội lắc đầu rồi cười giả lảng với Phúc Hoằng. Hít một hơi đầy căng, nàng nhanh chóng tiến về phía Khổng Minh đăng. Đôi mắt nàng lộ rõ vẻ thích thú. Ở thời đại của nàng, Khổng Minh đăng dần trở thành một thứ xa xỉ phẩm bởi không có chỗ thích hợp để thả nó. Nhìn ngọn lửa nhỏ nhảy múa bên trong đèn, lòng nàng chợt dâng lên một niềm vui thích.
Nhẹ nhàng nâng chiếc đèn Khổng Minh lên, Lôi Vi và Phúc Hoằng nhìn nhau mỉm cười.
_ Một!- Cả hai người cùng đếm.- Hai! Ba!
Buông tay ra, nhìn chiếc đèn đang dần bay cao, Lôi Vi nhanh chóng chắp hai tay rồi nhắm mắt lại nguyện cầu. Lời nguyện cầu về sự đoàn viên, về bình an. Một, hai, ba...rất nhiều ánh đèn sau đó được thả lên trời đêm tạo nên một vùng sáng huyền ảo mang theo không biết bao nhiêu hy vọng...
Ngắm Lôi Vi chắp tay nguyện cầu, Phúc Hoằng có cảm giác bình yên vô cùng. Chàng thầm mong thời gian có thể đứng yên. Chỉ có như vậy, chàng mới có thể ở bên cạnh nàng mãi. Chỉ có như vậy chàng mới có thể thỏa sức ngắm nhìn nàng...
_ Nàng ước điều gì vậy?
Chậm rãi mở mắt ra, Lôi Vi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao rộng. Giữa màn đêm bao la rộng lớn là những ánh đèn đang mỗi lúc một xa dần, xa dần. Và ánh đèn của nàng đang đem theo lời ước nguyện của nàng. Nàng hy vọng, nó có thể trở thành sự thật.
_ Không nói được!- Vừa nói, Lôi Vi vừa quay về phía Phúc Hoằng.- Nếu nói điều ước ra sẽ mất linh.
Khẽ mỉm cười, Phúc Hoằng quay đầu nhìn về phía bầu trời đêm rồi sau đó quay lại nhìn Lôi Vi. Ánh mắt chàng trầm ấm hơn bao giờ hết.
_ Còn nguyện ước của ta đã trở thành sự thật rồi!
Dứt câu, Phúc Hoằng tiến một bước về phía Lôi Vi. Hơi nghiên đầu qua một bên, chàng cúi đầu xuống. Chậm rãi, chậm rãi từng chút một. Hai hơi thở dần quyện hòa vào nhau. Lôi Vi khẽ khép rèm mi lại và chờ đợi, chờ đợi điều ngọt ngào nhất mà nàng những tưởng chỉ có trong tiểu thuyết, trong phim. Trán rồi sóng mũi chạm vào nhau. Hơi thở của cả hai hốt nhiên phiêu tán theo gió...
"Hắt...xì...", tiếng hắt hơi rõ to vang lên khiến Phúc Hoằng vội mở mắt. Và trước mặt chàng là gương mặt đầy xấu hổ của Lôi Vi. Cả thân thể nàng cũng co lại vì lạnh. "Hắt...xì..." lại một tiếng hắt hơi khác vang lên. Khẽ thở ra hơi thở đầy tiếc nuối, chàng nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra quàng cho nàng.
_ Trời lạnh rồi! Để ta đưa nàng về!
Không nói gì, Lôi Vi ngượng ngùng gật đầu rồi nhanh chóng theo Phúc Hoằng rời đi...
Xa xa, khuất sau một gốc cây, Phúc Tuần tựa đầu vào thân cây và nhắm mắt lại. Vốn đã nghĩ đến khả năng này, vốn đã muốn quay về khi biết được Lôi Vi đi gặp ai nhưng thật không ngờ chàng lại trở thành kẻ rình trộm, chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối để rồi người đau lòng lại là chàng. Khẽ mỉm cười, một nụ cười có phần chua chát, chàng chậm rãi bước ra khỏi gốc cây. Những gì vừa diễn ra như hiện lên trong tâm trí chàng. Đôi mắt chàng như se lại.
_ Tam huynh!- Hướng mắt về Khổng Minh đăng giờ chỉ còn là cái chấm hư ảo trên bầu trời, Phúc Tuần chậm rãi nói lên ước nguyện của mình.- Huynh nhất định...nhất định...phải khiến Vi Nhi hạnh phúc. Nhất định phải khiến nàng ấy được hạnh phúc. Huynh nhất định phải làm được!
-----------------------------
[1] Khổng Minh đăng: đèn được làm bằng giấy dùng để thả cho bay lên trời sau khi đốt lên do Khổng Minh Do Gia Cát Lượng thời Tam Quốc phát minh. Khổng Minh đăng còn được gọi là Thiên đăng (đèn trời). Đốt đèn trời bắt nguồn từ ước vọng mong cuộc sống trường tồn. Đốt đèn trời vào dịp lễ tết còn có ý nghĩa xua đuổi ma quỷ.
* Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch
Đầu giường ánh trăng sáng
Ngỡ mặt đất phủ đầy sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương
------------------------------------
Hết chương 26
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
75 chương
18 chương
166 chương
44 chương
112 chương