Vừa đi, Phi Đào vừa kéo Lôi Vi cho bằng được. Lúc này bước chân của nàng thật sự hối hả. Bắc môn Huyền Vũ dần hiện ra trong sự mừng rỡ xen lẫn hồi hộp của nàng. Đã hai tháng nay rồi! Đã hai tháng nay rồi nàng không nhìn thấy dáng người tuấn tú ấy. Nàng nhớ chàng đến phát điên rồi.
Nhìn thấy vẻ vui mừng rồi bồn chồn của Phi Đào, Lôi Vi phải cố gắng lắm mới nén được cười. Bao nhiêu cảm xúc đều được nàng ấy thể hiện một cách rõ ràng trên gương mặt thanh tú. Người cổ đại thật dễ động tình nhưng cũng chung tình bậc nhất. Những câu chuyện về mỹ nhân thời xưa, nàng đọc không ít song tận mắt chứng kiến thấy sự động tình lẫn chung tình của họ nàng vẫn không khỏi ngạc nhiên. Nghĩ tới đây, nàng lại nghĩ đến Sước Xuyên, Phúc Hoằng và cả Phúc Khải. Chợt giật mình, nàng đưa mắt nhìn nhanh Phi Đào.
Cánh cửa lớn nặng nề mở ra. "Cộc...cộc...cộc...", tiếng vó ngựa vang lên mỗi lúc một dồn dập. Một đoàn quân cầm giáo mác vội chạy vào rồi dàn đội hình ra hai bên. Chẳng mấy chốc một đoàn ngựa chạy vào dẫn đầu là Thất Hoàng tử, theo sau là Đồng Vũ ở giữa tốp quân là một dãy xe tù. Nheo mắt lại, Lôi Vi nhìn thấy Nga Anh đang đứng trong đó. Bà ta vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh như nước, lạnh như băng của mình, không một chút sợ hãi. Nhìn thấy gương mặt ấy, nàng thật không biết mình nên khinh bỉ hay nên cảm phục người đàn bà này.
_ Đi thôi!
Chưa kịp định thần lại, Lôi Vi đã bị Phi Đào kéo đến chỗ Phúc Khải. Vừa nhìn thấy chàng, Phi Đào lấy lại dáng điệu khuê nữ cúi người thi lễ khiến nàng không khỏi bật cười. Nàng thật không ngờ tình yêu lại có thể khiến con người ta thay đổi đến vậy. Chỉ có điều, con người này còn lâu lắm mới có thể thay đổi triệt để. Nếu vậy không phải cứ là mình sẽ tốt hơn sao.
_ Nàng cười cái gì?
Câu hỏi của Phúc Khải khiến Lôi Vi bừng tỉnh nhận ra ở đây có ít nhất ba người đang nhìn nàng với đôi mắt khó hiểu.
_ Không có gì!- Vừa nói, Lôi Vi vừa nở một nụ cười rạng ngời.
_ Vậy sao không thi lễ với ta?- Phúc Khải cố tỏ vẻ nghiêm trọng.
Nghe ngữ điệu Lôi Vi biết ngay có kẻ muốn kiếm chuyện với nàng. Được thôi, nếu có người đã thích kiếm chuyện đến vậy nàng cũng không khách khí. Xem ra sau hai tháng Huyền Vũ môn lại được dịp "náo nhiệt".
_ Thi lễ với Ngài!?- Lôi Vi đẩy tông giọng của mình lên cao.- Tiểu nữ còn chưa tính sổ với Ngài về việc không dưng đuổi người ta về đây.
Đám binh lính hộ tống được dịp tròn xoe mắt ngạc nhiên. Họ không ngờ một nữ tử nhỏ bé, có gương mặt thanh tú lại có gan lớn đến vậy. Xem ra tri nhân, tri diện bất tri tâm [1] chính là đây.
Phúc Khải lập tức cứng giọng. Trước mặt bao nhiêu binh sĩ thế này sự đạo mạo của một Hoàng tử bị Lôi Vi làm cho mất sạch. Chàng thật không hiểu Ngũ huynh của mình đã dùng cách gì để đối phó lại với nữ tử này.
_ Được! Ta còn chưa định tội nàng về việc thi hỏng kỳ thăng cấp đấy.
Nghe Phúc Khải nói thế, Lôi Vi lập tức im re không nói gì. Hừ! Tên Hoàng tử đáng ghét, người ta sắp phải đi khỏi đây rồi cũng không cho người ta vênh váo một chút xíu. Nhưng càng nghĩ lòng nàng càng buồn bực. Kể ra nàng đã phụ lòng Thiên Phương Công chúa rồi. Rời khỏi cung rồi, nàng nào còn mặt mũi nào trở về Chiêu Anh hầu phủ nữa.
_ Tam huynh!
Nghe thấy chất giọng vừa nghiêm túc vừa mừng rỡ của Phúc Khải, Lôi Vi nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ và đưa mắt về phía trước. Hinh Thân vương Phúc Hoằng xuất hiện cùng với dáng vẻ đạo mạo thật khiến người ta có cảm giác vừa gần vừa xa. Chợt nhớ đến dáng vẻ ân cần của chàng khi ở bên cạnh nàng, nàng cảm thấy chàng tuy một mà thành hai người vậy. Một nụ cười khẽ nở trên môi nàng.
_ Thất đệ! Đệ đã về!
_ Vâng! Tam huynh! Nhờ có huynh sai Tiêu Nhất đến nên vụ này mới được phá nhanh như vậy.
_ Phụ hoàng đã giao cho ta điều tra, ta lại làm phiền đệ thế này nên tự thấy hổ thẹn...
Nhìn hai huynh đệ nhà này chơi trò tung hứng, Lôi Vi khẽ lè lưỡi rồi chậm rãi tiến về phía Đồng Vũ.
_ Đồng Vũ huynh! A Sa thế nào rồi?
_ Bọn huynh đã sắp xếp ổn thỏa cho nàng ấy rồi. Từ giờ trở đi nàng ấy và gia đình sẽ không phải lo bị bắt gán nợ nữa.
_ Thật tốt quá!- Vừa nói, đôi mắt Lôi Vi vừa vụt sáng.- Cảm ơn huynh!
_ Là chuyện nên làm!- Đồng Vũ từ tốn nói.
Trong khi Lôi Vi trò chuyện với Đồng Vũ, Phúc Khải vừa nói chuyện với Phúc Hoằng vừa không ngừng đưa mắt nhìn về phía nàng. Chàng nhận ra rằng nụ cười của nàng đã kém tươi đôi phần. Cũng phải thôi! Với một người trọng tình nghĩa như Lôi Vi, việc bị đuổi khỏi Thái Thường Nhạc phủ xem như là nàng đã phụ tấm lòng của Công chúa. Sao nàng có thể vui được. Trên đường hồi kinh, khi nhận được tin này, chàng thật sự lo lắng cho nàng biết bao. Giờ, chàng đã về, chàng chắc chắn phải tìm cơ hội để giúp nàng ở lại. Không hẳn là để nàng không phải áy náy với Công chúa mà còn là vì bản thân chàng. Tuy không thể ở bên cạnh nàng, nhưng chàng muốn được gặp nàng mỗi ngày...
Trong khi đó, Phi Đào lại không ngừng đưa mắt nhìn về phía Phúc Khải. Lần này chàng trở về, nàng cảm thấy chàng phiêu dật hơn, trưởng thành hơn và dường như chàng đặt tâm tư của mình vào Lôi Vi nhiều hơn. Tính tình Lôi Vi cởi mở, dễ gần, ai tiếp xúc lần đầu cũng đều mến cả. Nàng cũng vì vậy mà mến nàng ấy huống hồ chi là chàng. Nhưng trái tim vốn có lý lẽ riêng của nó, nó có sự ích kỷ riêng không thể nào lý giải được. Là nữ nhi, nàng cũng mong tìm được một đấng trượng phu cho riêng mình, yêu thương nàng, bảo vệ nàng suốt đời suốt kiếp. Chỉ là người nàng khao khát lại...Càng nghĩ lại càng buồn lòng.
*
Im lặng! Cả bầu không khí của Đại điện lặng im như tờ. Trong khi Định An Hoàng đế đang xem xét tấu chương, bên dưới Thái tử cùng các Hoàng tử cũng như các quan đại thần ai nấy cũng cúi người xuống không dám hó hé. Đứng giữa Đại điện, cả Hinh Thân vương lẫn Linh Thân vương đều đang hồi hộp chờ đợi phán quyết của Hoàng đế đồng thời cũng là phụ hoàng của mình. Dù không ai để lộ ra ngoài nhưng sự lo lắng của họ luôn thường trực. Bởi đối với Hinh Thân vương đây là một vụ án lớn lại liên quan đến hoàng đệ, nếu không chu đáo ắt sẽ gặp họa. Còn đối với Linh Thân vương sự trong sạch của chàng đều nằm cả trong đó, không những vậy nó còn liên quan đến tính mệnh của người phụ nữ tứ tuần kia.
Đứng ở một bên, Thất Hoàng tử Phúc Khải khẽ liếc mắt lên nhìn phụ hoàng rồi đưa mắt qua nhìn tấm lưng cũng Ngũ huynh mà lòng dần mất kiên nhẫn. Sau hơn hai tháng điều tra, cuối cùng chàng và Đồng Vũ cũng truy ra gốc tích và tìm được chủ mưu. Ngay khi có kết quả, chàng lập tức phi ngựa không quản ngày đêm trở về kinh thành bàn bạc với Tam huynh của mình để đưa ra kế sách vẹn toàn nhất. Cuối cùng, ngày hôm nay, ngày minh oan cho Ngũ huynh cũng đã tới.
_ Ta đã xem kỹ các chứng cứ cũng như khẩu cung mà Hinh Thân vương cùng như Thất Hoàng tử thu thập được.- Định An Hoàng đế chậm rãi lên tiếng.- Tất cả đều rất rõ ràng. Tuyên!
Nghe vậy, Trịnh Tổng quản đứng hầu nhanh chóng bước lên phía trước mở thánh chỉ ra và đọc to.
"Thuận thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết:
Sau hơn hai tháng điều tra hai vụ án có liên qua đến Linh Thân vương là cái chết của cung nữ Ngâm Hương cung và cái chết của đầu bếp tại Ngự Trù phòng, với sự thú nhận của phạm nhân, cuối cùng vụ án cũng đã được sáng tỏ. Nay ta tuyên:
Linh Thân vương trong sạch. Từ giờ trở đi các hình phạt của Linh Thân vương sẽ được xóa bỏ cũng như khôi phục lại hoàn toàn phẩm vị của Linh Thân vương.
Các phạm nhân trong vụ án này đã phạm tội cực kỳ nghiêm trọng không chỉ vu oan cho Linh Thân vương mà còn bôi nhọ danh dự của Hoàng tộc. Bên cạnh đó, bọn chúng còn lợi dụng sự giao thương của nước ta với các nước vùng biên giới để trục lợi cá nhân, mưu đồ bất chính hòng gây ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ của nước ta với các nước khác. Những tội này không thể tha thứ được. Nay tuyên: Hội trưởng Khải Phát thương hội, Nga Anh là chủ mưu trong vụ án, chém đầu. Hội phó Quang Dương thương hội, Nữu Minh can tội cấu kết với Hội trưởng Khải Phát thương hội hòng trục lợi cá nhân, làm mất uy tín của các thương hội triều ta bên cạnh đó còn phạm thêm tội ám hại cố Hội trưởng Quang Dương thương hội, nay tuyên ban rượu độc. Các đồng bọn còn lại không dính líu trực tiếp đến vụ án nên tha cho đường sống. Tuy nhiên tội chết có thể miễn tội sống không thể tha. Nay tuyên, các phạm nhân này lưu đày biệt xứ, vĩnh viễn không được trở về. Giờ ngọ ba khắc ngày mai thi hành lệnh này.
Trong việc phá vụ án có công không nhỏ của Hinh Thân vương Phúc Hoằng, Thất Hoàng tử Phúc Khải. Nay phong Hinh Thân vương là Ngự sử hàm tam phẩm. Thất Hoàng tử là Thị lang Hình bộ hàm tứ phẩm. Bên cạnh đó không thể không kể đến công lao của Đồng Vũ. Xét thấy Đồng Vũ là người có võ nghệ cao cường lại thêm túc trí đa mưu nay phong làm Chương Minh giám, thống lĩnh đội cấm vệ Chương Minh cung.
Không thử"
_ Hoàng thượng anh minh!- Bên dưới, vừa tung hô mọi người vừa quỳ xuống.- Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
*
Bước từng bước mỏi mệt ra khỏi nơi ngục tù, Lôi Vi không khỏi xót xa trước những gì mình về được nghe. Thanh Nhi, cuộc đời của một kỹ nữ. Giờ khi đã hiểu rõ nguồn cơi, những gì còn đọng lại trong nàng là một sự thương cảm. Thân phận của nữ nhi chưa bao giờ rẻ rúng đến thế. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của nàng.
Lôi Vi còn nhớ rất rõ cái cảm giác tức giận khi biết được Thanh Nhi đã hại mình khiến nàng suýt nữa bị phát hiện ở Vọng Vũ đài. Sáng hôm sau, nàng đã tìm Thanh Nhi để hỏi cho ra lẽ, chẳng những vậy nàng còn rút giận lên nàng ấy trong khi nàng ấy chỉ đứng im thin thít. Đến hôm Thanh Nhi bị người của Hình bộ đến dẫn đi nàng không khỏi bàng hoàng. Đến hôm nay nàng mới biết rõ mọi việc. Thanh Nhi vốn là con gái của một gia đình nông phu nghèo khó bên ngoài Chương Thủy thành. Vì là con gái lớn trong nhà nên những việc trong nhà nàng đều phải quán xuyến cả để mẫu thân của nàng ra đồng làm công cho người ta. Phụ thân của nàng lại là một gã đàn ông bê tha, rượu chè cờ bạc. Mẫu thân nàng làm được bao nhiêu, ông ta đều lấy đi chơi bạc hết cả. Không ngày nào ông ta không triền miên trong những cơn say. Nên gia đình nàng đã nghèo lại càng nghèo. Năm nàng tròn mười bốn tuổi, mẫu thân của nàng qua đời vì ngã bệnh do phải làm việc quá mức. Từ đó việc nhà, việc đồng áng...đều tới tay nàng. Mấy đứa em nàng còn nhỏ nên chúng chỉ có thể ở nhà làm vài việc đơn giản để công việc của nàng đỡ vất vả hơn. Nàng những tưởng rằng sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân nàng sẽ tu tỉnh, cải tà quy chính, chăm sóc gia đình, nhưng nào ngờ ông ta vẫn chứng nào tật nấy thậm chí còn hơn cả thế khiến gia đình nàng tan hoang. Cho đến một ngày, vì mắc nợ sòng bạc, ông ta đem nàng đi bán cho Mỵ Hoa lâu, một kỹ viện nổi tiếng của Chương Thủy thành. Ba năm nàng sống trong đó là ba năm đầy đau đớn, nhục nhã. Đã biết bao nhiêu lần nàng tìm cách thoát thân nhưng đều bị bắt lại và bị đánh cho thừa chết thiếu sống. Và cũng không ít lần nàng tìm đến cái chết hòng được giải thoát nhưng không thành công.
Rồi một ngày, nàng hạ quyết tâm chạy trốn. Sau khi chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, nàng đã trèo qua cửa sổ của kỹ viện và chạy trốn ngay trong đêm. Đối với nàng đó là một đêm kinh khủng. Nhưng nếu không có đêm đó có lẽ nàng mãi sẽ không thoát khỏi Mỵ Hoa lâu. Khi phát hiện ra nàng bỏ trốn, Mỵ Hoa lâu đã sai người lục tung cả Chương Thủy thành để tìm nàng khiến nàng mãi không thể ra khỏi thành. Khi cơ hội tới, nàng lại bị bọn chúng phát hiện và đuổi theo. Nàng chạy bán sống bán chết để thoát khỏi bọn chúng. Nhưng vì sức nữ nhi lại thêm trên người chằng chịt vết thương nên chẳng mấy chốc bọn chúng đã đuổi kịp nàng. Không còn cách nào khác nàng đành gieo mình xuống sông và lịm đi lúc nào không hay. Đến lúc nàng tỉnh lại đã là mười ngày sau tại trong một ngôi nhà nhỏ của một lão bà tại Bắc Đình thành. Và nàng quyết định làm lại cuộc đời mình tại đây. Nàng nhận lão bà ấy là bà và giúp đỡ bà quán xuyến mọi việc trong nhà. Nàng thích múa từ nhỏ thêm vào đó nàng cũng có tài, nên ở đây nàng đã chăm chỉ luyện múa. Lão bà cũng đồng ý và sẵn sàng dẫn nàng vào thành để học múa. Cứ vậy, cuộc sống của nàng trôi đi trong những ngày tháng êm ả cho đến nửa năm sau đó, lão bà bị bệnh nặng qua đời. Nhận ra mình không thể ở đây lâu thêm nữa, nàng bèn tìm đến Lưu Khải Minh để giả hộ tịch sau đó xin vào phủ đệ của Duệ Thân vương, đệ đệ của đương kim Hoàng thượng làm ca nữ. Nhận thấy nàng là một ca vũ tài năng nên Duệ Vương phi đã gợi ý việc đến Thái Thường Nhạc phủ để học tập và đã giúp đỡ nàng.
Câu chuyện của Thanh Nhi càng khiến Lôi Vi hiểu được thế nào là thân phận bèo trôi của nữ nhi thời đại này. Ngay từ khi sinh ra, họ không có quyền nắm giữ số mệnh của mình. Họ chỉ là những công cụ! Công cụ trao đổi. Công cụ mua vui. Công cụ mua bán...Nghĩ đến đây, một cảm giác ớn lạnh như chạy dọc xương sống của nàng và nó càng rõ ràng hơn khi nàng nhớ lại những gì Thanh Nhi vừa cảnh báo với nàng.
"_ Lôi Vi! Cuộc đời ta vốn là chuỗi ngày đen tối nên khi vào đây ta chỉ muốn được yên ổn mà thôi. Vì vậy ta vốn dĩ không có ý định làm hại muội. Huống hồ chi muội lại là một cô nương lương thiện. Nhưng vì ta bị uy hiếp nên không thể không làm thế. Ta xin lỗi!
_ Uy hiếp?- Lôi Vi ngạc nhiên.- Là ai?
_ Ta không rõ! Ta vốn chỉ gặp một tỳ nữ. Ta đoán người đó có thể là một cung phi. Cung cấm muôn vàn nguy hiểm. Các cung phi luôn tìm cách hạ bệ nhau thậm chí họ không ngần ngại ra tay để giết chết địch thủ của mình bất kể người đó là ai hòng độc chiếm ân sủng của một nam nhân duy nhất. Nơi này so với bên ngoài còn nguy hiểm hơn nhiều. Những chuyện ta đã làm, ta xin lỗi muội.
_ Những chuyện tỷ đã làm? Vậy tỷ không chỉ hại muội một lần?- Lôi Vi nhíu mày.- Có phải là tỷ đã đẩy muội ngã hôm trước khi thi?Và khiến muộ bị ngã trong lúc thi?
_ Đúng là ta đã đẩy ngã muội. Còn chuyện thả hạt cườm trong y phục của Đồng Thảo không phải ta làm.- Thanh Nhi cúi đầu thú nhận.- Ta bị dồn vào chân tường rồi. Ta không thể...nhưng ta tuyệt nhiên không bức muội đến đường cùng.
Lúc này Lôi Vi thật không biết nên cười hay nên khóc.
_ Lôi Vi! Muội phải hết sức cẩn thận. Nếu có cơ hội hãy thoát khỏi nơi này, một đi không trở lại. Bằng không, muội phải tìm cho mình một chỗ dựa thật tốt rồi sau đó khẳng định địa vị của mình để họ có muốn cũng không thể ra tay một cách dễ dàng được."
Những lời Thanh Nhi vừa nói như vẫn văng vẳng bên tai khiến Lôi Vi không rét mà run. Nàng thật không ngờ trong cung này lại có người muốn tìm cách diệt trừ nàng. Không lẽ từ giờ trở đi nàng sẽ không có nổi một ngày bình yên sao? Nàng thật không dám nghĩ thêm nữa.
_ Ngươi có phải là Cát Lôi Vi?
Chất giọng ái nam ái nữ của một Công công khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Nhìn thấy sự hoảng sợ lộ rõ trên mặt nàng, ông ta không khỏi nhăn trán khó hiểu. Song khi nhìn kỹ gương mặt nàng, ông ta không khỏi giật mình.
_ Tiểu nữ chính là Cát Lôi Vi.- Lôi Vi gắng giữ bình tĩnh để nói hết câu.- Không biết Công công tìm tiểu nữ có chuyện gì?
_ Giao phi nương nương muốn gặp ngươi.
_ Giao phi nương nương!?
Vừa nói, Lôi Vi vừa nhăn trán khó hiểu. Nếu nàng nhớ không nhầm, Giao phi chính là mẫu thân của Phúc Khải, là dưỡng phi của Thiên Phương Công chúa và Linh Thân vương Phúc Tuần. Từ khi vào cung, nàng chỉ thấy bà ta một lần duy nhất, ấy chính là trong buổi Đại thọ của Thái hậu. Nàng và bà ta chưa hề gặp nhau lần nào, vậy bà ta muốn gặp nàng rốt cuộc là có chuyện gì?
_ Chúng ta đi thôi!
Nghe thấy tiếng vị Công công kia giục, Lôi Vi vội vàng bước theo. Vừa đi, nàng vừa suy nghĩ cách ứng phó với mọi trường hợp. Bởi, đối với nàng đây là một chuyện bất bình thường. Đầu nàng bắt đầu căng lên khiến nàng gần như không nghĩ được gì cho ra hồn. Cố gắng trấn tĩnh bản thân, tự khuyên mình không việc gì phải lo lắng nhưng cái cảm giác sợ hãi không hiểu sao cứ bủa vây lấy nàng. Từng bước chân của nàng trở nên thận trọng hơn như sợ chỉ cần sơ sẩy một cái là nàng sẽ không toàn mạng trở về. Nàng thật không muốn như thế một tý nào. Hít vào rồi lại thở ra nàng gắng lấy lại bình tĩnh thêm lần nữa vì nàng biết chỉ có cách này mới có thể giúp nàng qua ải. Lo lắng sẽ chẳng được gì. Chi bằng cứ bình tĩnh đương đầu với thử thách. Đó mới chính là con người nàng. Nghĩ vậy, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại tác phong của mình. Quan sát cảnh vật xung quanh, nàng biết rằng mình đang tới rất gần Ngâm Hương cung. Hít vào thật sâu, nàng bước từng bước thật vững chắc tiến về phía Ngâm Hương cung.
_ Nương nương! Cát Lôi Vi đã tới!- Vị Công công đi cũng Lôi Vi lên tiếng thông báo.
_ Cho vào!
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chậm rãi bước chân vào bên trong Ngâm Hương cung. Một hương thơm dịu ngọt tỏa ra khắp gian phòng khiến nàng ngay khi vừa đặt chân vào đã cảm thấy bị cuốn hút. Với lối kiến trúc đậm chất Tân Thục, sự thoải mái, sang trọng được tôn lên hàng đầu khiến ai bước vào cũng thấy nơi này thật rộng lớn và xa hoa. Tiến vào gian phòng khách bên trái, nàng nhanh chóng nhìn thấy một cung nhân ăn vận sang trọng với bộ y phục màu đỏ có thêu những đám mây bồng bềnh bằng chỉ vàng thật khiến người ta choáng ngợp.
_ Tham kiến Giao phi nương nương!- Vừa sụp lạy, Lôi Vi vừa tung hô.- Nương nương cát tường!
_ Miễn lễ!- Chất giọng của Giao phi không chậm cũng không nhanh nhưng dứt khoát rõ ràng.- Ban ngồi!
Giao phi vừa dứt câu, một cung nữ đã vội bưng ra một chiếc ghế thấp đặt bên cạnh Lôi Vi, đối diện với Giao phi.
_ Tạ ơn nương nương!
Vừa nói, Giao phi vừa quan sát gương mặt của Lôi Vi. Và lòng bà không khỏi chấn động. Bà thất thần nhìn nàng với đôi mắt vừa có sự ngờ vực lẫn ngạc nhiên.Phải mất một sau đó bà mới có thể bừng tỉnh.
_ Ngươi là Cát Lôi Vi, là ca nữ của Chiêu Anh hầu phủ. Giờ đang là Học sự của Thái Thường Nhạc phủ. Ta nói đúng chứ?
_ Dạ...dạ vâng!- Lôi Vi ấp úng thưa.- Hiện tại, tiểu nữ vẫn ở Thái Thường Nhạc phủ.
Cách nói của Lôi Vi khiến Giao phi mơ hồ nhận ra điều gì đó. Nhưng rất nhanh sau đó, bà nở một nụ cười.
_ Thật không ngờ ngươi ít tuổi như vậy lại có thể giúp Hinh Thân vương và Thất Hoàng tử phá được một vụ án lớn.
Vừa nói, Giao phi vừa chậm rãi nhìn một lượt Lôi Vi từ trên xuống dưới để đánh giá. Càng nhìn lòng bà càng không khỏi chấn động bởi sự giống nhau đến kỳ lạ. Ngũ quan của hài hòa của nàng tạo nên một nét đẹp kín đáo, càng nhìn kỹ càng thấy được vẻ đẹp cũng như tư chất thông minh của nàng. Đặc biệt là đôi mắt sắc, sáng cộng với nét mày thanh tú khiến người khác không thể không bị cuốn hút. Đôi môi nhỏ xinh như một đóa hoa đang hé nở. Giờ, bà đã hiểu tại sao Phúc Tuần lại ra sức chống đối hôn sự với Ngọc Nhạn.
_ Việc ngươi xuất cung cùng Thất Hoàng tử để phá án, vạn lần không thể công khai được. Nên hôm nay ta mới triệu kiến người đến đây để ban thương cho ngươi.
Giao phi vừa dứt câu, mắt của Lôi Vi lập tức tròn xoe. Dường như nàng không tin vào những gì mình vừa mới nghe được. Nàng thật không thể ngờ rằng nàng sẽ được Giao phi một trong hai ái phi của Định An Hoàng đế ban thưởng.
_ Ban...ban thưởng ạ?- Lôi Vi ngập ngừng hỏi lại.
_ Đúng vậy!- Chất giọng của Giao phi chắc nịch.- Ngươi muốn ta ban thưởng cái gì, cứ nói.
_ Nương nương! Chuyện này...chuyện này quá đột ngột với tiểu nữ...Tiểu nữ....
_ Đừng căng thẳng!- Vừa cười, Giao phi vừa chậm rãi nói.- Đây là chuyện ta nên làm. Thứ nhất là vì ngươi đã giúp Thất Hoàng tử phá vụ án này, trả lại sự trong sạch cho Linh Thân vương. Hẳn ngươi cũng biết chúng từ nhỏ đều một tay ta nuôi nấng và chúng chơi với nhau rất thân.
_ Tiểu nữ biết ạ!
_ Vậy nên, chuyện này đối với ta rất quan trọng. Thứ hai, ta muốn bù đắp để ngươi không phải chịu uất ức, thiệt thòi khi không thể ban thưởng cho ngươi trước Đại điện.
_ Tiểu nữ không dám!- Vừa nói, Lôi Vi vừa sụp lạy.- Tiểu nữ chỉ nổ lực hỗ trợ Thất Hoàng tử phá án. Tiểu nữ chưa từng có ý nghĩ về vấn đề thiệt hay không thiệt, được ban thưởng hay không ạ.
Vừa cười, Giao phi vừa tiến về phía Lôi Vi. Bà chậm rãi cúi người xuống, từ từ nâng hai tay của Lôi Vi và đứng lên.
_ Đứa trẻ ngốc này! Ngươi quá thật thà, quá thiện lương. Nơi cung cấm này, mấy ai được như ngươi. Vậy nên ta càng phải thưởng.
Hơi ngẩng mặt lên, Lôi Vi quan sát thật kỹ Giao phi. Ở khoảng cách gần thế này, nàng mới cảm nhận được vẻ đẹp sang trọng, quý phái cũng như sự đôn hậu của bà. Bỗng chốc nàng thấy con người này thật gần gũi, ấp ám như mẹ của nàng.
_ Linh Thân vương tới! Thất Hoàng tử tới!
Tiếng hô của Thái giám đứng bên ngoài điện khiến dòng suy nghĩ của Lôi Vi bị gián đoạn. Nàng vội quay về phía cửa. Nhưng nơi ấy chỉ là một khoảng không với thứ ánh sáng trắng xóa của ánh nắng mặt trời.
_ Cho vào!- Chất giọng của Giao phi khoan thai.
Từ ngoài cửa, hai nhân ảnh chầm chậm tiến vào. Hai nhân ảnh ấy đối với Lôi Vi không thể quen thuộc hơn nữa. Tuy nhiên nàng vẫn không thể không ngạc nhiên. Và hai con người kia cũng ngập ngừng bước chân khi nhìn thấy nàng.
_ Tham kiến dưỡng phi! Dưỡng phi cát tường!
_ Tham kiến mẫu thân! Mẫu thân cát tường!
Một tiếng nổ váng trời vang lên trong đầu Lôi Vi. Sước Xuyên gọi Giao phi là dưỡng phi. Điều đó có nghĩa chàng chính là Linh Thân vương bấy lâu vẫn được mọi người không chỉ thời đại này mà thời đại của nàng ca tụng. Thì ra, ngay từ đầu nàng đã bị lừa. Nàng thật quá ngốc khi dễ dàng bị mắc lừa như vậy. Thật không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào nữa.
_ Đứng lên cả đi!
Vì mải đuổi theo những dòng suy nghĩ của mình, Lôi Vi không để ý rằng ngoài Phúc Tuần và Phúc Khải, những ai có mặt trong phòng này cũng nhìn nàng bằng đôi mắt kỳ lạ. Một vài tiếng xì xầm nổi lên. Cho đến mãi một lúc sau, nàng mới ý thức lại mình đang đứng ở đâu.
_ Tham kiến Linh Thân vương!- Lôi Vi cúi người xuống thi lễ.- Tham kiến Thất Hoàng tử! Nhị vị cát tường.
_ Miễn lễ!- Chất giọng của Phúc Tuần đượm sự lo lắng.
_ Tạ ơn Vương gia!
Lòng vốn đã tức giận, lại nghẹt nỗi bản thân đang bị triệu kiến, nên Lôi Vi phải nắm thật chặt đôi bàn tay của mình lại để không làm điều bất kính. Song càng nghĩ, nàng càng tức nên không thể tránh được việc nàng hít vào thở ra liên tục để kiềm ném sự tức giận của mình.
_ Hai con tới thật đúng lúc! Ta đang muốn ban thưởng cho Lôi Vi vì đã giúp Phúc Khải điều tra được án này, minh oán cho Phúc Tuần. Nhưng nghĩ mãi chưa ra. Hai con nói xem, ta nên ban tặng cho Lôi Vi cái gì bây giờ?
_ Nương nương! Người quá lời rồi! Tiểu nữ không dám nhận đâu ạ!
_ Lôi Vi! Ta thấy mẫu thân nói vậy hoàn toàn đúng. Nàng đừng e dè. Ta vốn định tâu lên phụ hoàng thưởng cho nàng nhưng xét thấy làm như vậy không ổn nên đến giờ vẫn chưa có cách nào ổn thỏa. Nay mẫu thân ta đã nói thế, ta thấy đây cũng là cách hay.
Phúc Khải nói thế, Lôi Vi càng tức hơn. Tên này quả là một tên ba hoa, gió chiều nào ngả chiều nấy lại thêm cái tật nói dối nữa. Chẳng phải trước khi điều tra án, chàng ta đòi dành công lao với nàng sao giờ lại nói vậy. Đã thế lại còn giúp tên khùng kia nói dối nàng. Quả đúng là huynh đệ tốt của nhau. Đang lúc bực mình, Lôi Vi đưa mắt liếc xéo khiến Phúc Tuần lẫn Phúc Khải không rét mà run. Giờ, họ cuối cùng đã biết cơn giận của nữ nhi dễ sợ đến thế nào. Chỉ có điều, đây mới chỉ là bắt đầu.
Vẫn cố giữ phong thái bình thường, nhưng kỳ thực lòng Phúc Tuần rối như tơ vò. Chàng định chờ vài hôm nữa, đến ngày sinh thần của Lôi Vi, chàng sẽ nói hết tất cả mọi chuyện với nàng và hy vọng nàng có thể trở thành nữ chủ nhân duy nhất của Linh Thân vương phủ. Song giờ xem ra việc ấy còn khó hơn cả lên trời. Tính thế nào chàng cũng không thể nào ngờ được, dưỡng phi của chàng lại triệu kiến nàng. Càng không thể ngờ được hai người lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Xem ra, lần này chàng quả thật sai một ly đi một dặm rồi. Nhưng tuyệt đối, chàng sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.
_ Tặng quà là biểu thị thành ý của Dưỡng phi cũng như của ta và Thất đệ đến nàng. Nàng đừng phụ lòng của ta và Thất đệ, trên hết là của Dưỡng phi.
Mỗi người một câu góp vào khiến Lôi Vi không biết phải xử trí như thế nào. Nếu không nhận thì không phải. Nhưng nhận trong hoàn cảnh thế này lại chẳng khác nào nàng tha thứ cho hai huynh đệ nhà này chuyện nói dối nàng. Làm gì có chuyện dễ dàng như thế được.
_ Chuyện này...
_ Quyết định như thế!
Lôi Vi chưa kịp lên tiếng, Giao phi đã lên tiếng khiến nàng không thể từ chối thêm được nữa. Không còn cách nào khác nàng đành ngập bồ hòn làm ngọt. Nhưng ý nàng đã quyết, nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hai người này. Dám lừa gạt nàng lâu như vậy, nàng phải tìm cách trả đũa mới được...
Vừa bước ra khỏi Ngâm Hương cung, Lôi Vi quay ngoắt lại liếc xéo cả Phúc Tuần lẫn Phúc Khải một cái rồi bỏ đi khiến hai chàng không rét mà run. Họ biết họ đắc tội với nàng nhưng làm căng đến thế này thật khiến hai người lao đao. Nói đến đây cả hai không khỏi thở dài, đường đường là Hoàng tử đương triều lại đi sợ một nữ nhi chân yếu tay mền. Có phải là hơi quá đáng không? Song kỳ thực, giờ họ chả thế nghĩ được nhiều đến thế. Giờ họ chỉ mong có cách nào đó giúp họ có thể làm Lôi Vi nguôi giận mà thôi.
_ Ngũ huynh! Huynh đuổi theo nàng ấy đi.- Phúc Khải vội giục.- Đệ sẽ vào nhà lao trước.
_ Nàng ấy đang giận. Giờ giải thích cái gì cũng vô ích.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa thở ra.- Hơn nữa, việc quan trọng nhất là phải minh oan cho nàng ấy. Chuyện này, ta sẽ tìm cơ hội giải thích sau.
Dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi tiến về phía trước nhìn theo bóng người đang khuất dần sau những hàng cây. Là chàng có lỗi trước nên giờ chàng sẽ phải tìm mọi cách để chuộc lỗi. Chàng chỉ hy vọng nàng có thể hiểu phần nào nỗi lòng của chàng.
_ Chúng ta đi thôi!- Vừa quay về phía Phúc Khải, Phúc Tuần chậm rãi nói.
----------------------------------
[1] Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt không biết lòng.
---------------------------------
Hết chương 22
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
75 chương
18 chương
166 chương
44 chương
112 chương