Chia tay vị Công công nọ, Lôi Vi nhanh chóng chạy về Xuân Hoa viện. Nàng phải về trước khi mọi người trong Thái Thường Nhạc phủ kip tìm thấy mình, nếu không nàng có lẽ sẽ không toàn mạng mất. Vừa nghĩ đến đây, cơn thịnh nộ của nàng lại dâng lên. Nàng thật không biết tại sao Thanh Nhi lại lừa nàng, chỉ nàng tới Vọng Vũ đài. Nàng có làm gì đắc tội với nàng ta đâu chứ. Hay là do Tú Đình?
_ Quả có tiền đúng là khác!- Chất giọng của Lôi Vi đầy nộ khí.
Vừa chạy vừa mãi nghĩ, nên Lôi Vi không để ý xung quanh. Chỉ đến khi có tiếng "á" vang lên, nàng mới trở lại thực tế. Lúc này nàng mới nhận ra mình vừa đâm sầm một người. Xoa xoa cái đầu, nàng cố mở mắt ra.
_ Vũ Linh!?- Vừa chạy về phía Vũ Linh, Lôi Vi vừa lên tiếng. Chất giọng của nàng đầy ngạc nhiên.- Sao muội lại ở đây? Muội không sao chứ?
_ Muội không sao!- Vội đứng lên Vũ Linh vừa trả lời.- Vừa nãy muội đến đưa đồ cho tỷ, nghe Đồng Thảo tỷ nói tỷ đến Vọng Vũ đài nên vội vã chạy đến.
_ Ta vừa từ nơi đó ra. Thật không ngờ bọn người đó lại hiểm đến vậy.
_ Tỷ không sao là tốt rồi. Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây.
Nơi đây dù đã cách Vọng Vũ đài một khoảng cách tương đối nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Lôi Vi đã được an toàn nên cả nàng và Vũ Linh đều cố chạy về Xuân Hoa viện nhanh nhất có thể. Vừa chạy vừa thở cả hai hy vọng giờ này không ai còn chú ý đến họ nữa. Dừng ở cổng Xuân Hoa viện cả hai hít một hơi thật sâu rồi nhìn nhau mỉm cười.
_ Tới nơi rồi! Muội nên về đi không lại bị nghi ngờ.
_ Vậy cũng được! Chúng ta chia tay nhau ở đây. Hẹn gặp tỷ sau!
Nói đoạn Vũ Linh chậm rãi rời đi. Lôi Vi nhìn theo cho đến khi nàng ta chìm hẳn trong màn đêm tĩnh lặng nàng mới bước vào viện. Bước vào sân viện, nàng cảm nhận được một bầu không khí lạ lùng, nó im ắng đến lạ kỳ và ẩn sâu là một sự nguy hiẻm đang rình rập. Ánh đèn bên trong gian phòng hắt ra chút ánh sáng làm soi sáng một vùng nhỏ của sân viện khiến ta có cảm giác cô tịch. Nghi ngại, nàng đưa mắt nhìn khắp lượt sân viện. Nhận thấy không có gì bất thường, nàng mới đẩy cửa bước vào trong.
_ Hả?- Chất giọng của Lôi Vi đầy thảng thốt.
Trước mặt Lôi Vi là Quân Đài và Đồng Thảo nằm sóng soà ra đất. Ngay bên cạnh mỗi người là một thức dịch lỏng với không ít đồ ăn, dường như cả hai đã nôn mửa trước khi ngất. Một vài thứ trên bàn như ly, chén, đũa bị ngã đổ.
_ Quân Đài tỷ! Đồng Thảo tỷ!
Vừa kêu lên, Lôi Vi vừa chạy về phía hai người.
*
_ Ngươi nói cái gì?
Đóng nắp rương lại, Phúc Tuần quay sang nhìn Tiểu An Tử đầy ngạc nhiên. Trong khi đó, Tiểu An Tử vội quỳ mọp xuống đất.
_ Trúng độc sao?
_ Dạ vâng!- Tiểu An Tử vội thưa.- Quân Đài và Đồng Thảo đều bị trúng độc bởi củ của hoa thủy tiên. Thật may Cát tiểu thư không bị sao cả.
Tiểu An Tử nói vậy, lòng Phúc Tuần lại càng lo sợ hơn. Dường như chàng đang nghĩ đến một điều gì đó. Khả năng nó xảy ra không phải là không có. Song lúc này chàng cần phải giữ bình tĩnh để sáng suốt giải quyết mọi chuyện.
_ Nhưng nô tài nghe nói...- Chất giọng của Tiểu An Tử nhỏ bất thường.
Thấy bộ dạng ngập ngừng, lúng túng của Tiểu An Tử khiến Phúc Tuần càng thêm hồ nghi.
_ Đứng lên đi!
Vội đứng lên, Tiểu An Tử ghé vào tai Phúc Tuần nói nhỏ. Sau khi Tiểu An Tử dứt câu, mặt chàng cắt không còn giọt máu.
_ Những ai đã biết chuyện này?
_ Đặng Chưởng sự và một vài ca vũ của phủ ạ. Họ đang tìm manh mối nhưng chưa ra.
Vậy là đã rõ, xem ra có kẻ muốn hãm hại Lôi Vi hòng để nàng bị đuổi khỏi Thái Thường Nhạc phủ. Từ lâu Phúc Tuần đã luôn lo lắng chuyện này. Thật không ngờ nó lại đến nhanh đến vậy. Giờ, địch trong tối, nguy hiểm lại trùng trùng. Không còn cách nào khác là nàng phải thận trọng bước từng bước. Nhưng quan trọng nhất vẫn là giờ chàng phải nghĩ cách để giải vây cho nàng.
_ Được rồi! Ngươi hãy đem cái rương này đến Xuân Hoa viện và làm theo những gì ta đã dặn.
Hiểu ý chủ nhân, Tiểu An Tử vội đứng lên cầm lấy rương gỗ rồi nhanh chóng lui ra.
...........................................
Đặt hai xô nước xuống, Lôi Vi nhanh chóng đẩy cửa nhà bếp ra rồi bước vào. Hiện giờ cả Đồng Thảo lẫn Quân Đài đều đang không thể xuống giường nên việc trong viện này nàng đều phải lo cả. Vốn việc nấu ăn với nàng thật ra rất đơn giản, song ở thời đại này nó trở nên khó khăn vô cùng. Nguyên nhân cũng bởi vì nàng chưa bao giờ nấu đồ ăn bằng củi cả. Việc này từ trước đến nay đều do Đồng Thảo phụ trách. Giờ việc đến tay, nàng mới biết mình vẫn chưa thật sự thích nghi với thế giới này.
Cho gạo rồi đổ một ít nước vào xoong, Lôi Vi bắt đầu nhóm lửa lên để nấu cháo. Công việc nhóm lửa tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại không hề dễ với nàng một tí nào. Thổi mãi, thổi mãi lửa mới chịu bắt củi và cháy. Chỉ trong một phút, mặt nàng đã dính đầy bụi, chiếc váy trắng của nàng cũng đã lấm lem.
"Khục...khục...", tiếng cười lập tức thu hút sự chú ý của Lôi Vi, nàng vội ngẩng đầu lên và không khỏi choáng nhẹ. Cả cơ thể nàng dường như đứng bất động khi nhìn thấy nam nhân mặc bộ lam y.
_ Ngài...ngài đến đấy có chuyện gì?
Mãi Lôi Vi mới có thể hỏi Phúc Hoằng một câu hỏi hoàn chỉnh.
_ Ta đến đây dĩ nhiên là để tìm nàng.- Chất giọng của Phúc Hoằng nghiêm túc.
Chậm rãi từng bước, chàng tiến vào bên trong gian bếp nhỏ bé.
_ Nhưng thật không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng thú vị này.
Lôi Vi không thèm đáp trả. Nàng trở lại với công việc của mình. Khiến cho người ta hoa đầu chóng mặt xong rồi lặng mất tăm đến nay mới xuất hiện. Nàng thật không thể nào hiểu được con người này. Mấy ngày nay vốn đã bức bối nên vừa nhìn thấy Phúc Hoằng lòng nàng lại càng bức bối, tức giận hơn. Nhận ra sự bất ổn, Phúc Hoằng tắt ngấm nụ cười trên môi.
_ Giận sao?- Vừa hỏi, Phúc Hoằng vừa tiến lại gần Lôi Vi.
_ Tiểu nữ nào dám giận Vương gia!- Chất giọng của Lôi Vi đầy mỉa mai.- Chẳng qua là tiểu nữ không có thời gian cho Vương gia đem ra đùa cợt. Xin Ngài đi cho. Còn có hai người cần tiểu nữ chăm sóc.
_ Nàng không tò mò tại sao lâu như vậy ta mới tới sao?
Chất giọng đầy nghiêm túc của Phúc Hoằng khiến Lôi Vi không khỏi bối rối. Nàng thật không thể nghĩ được điều gì cả. Lúc này quả thật tiến thoái lưỡng nan.
_ Vương gia! Nói chuyện này lúc này e không thích hợp.
_ Ta lại nghĩ đây là lúc thích hợp!- Phúc Hoằng khẳng định chắc nịch.
Lôi Vi đưa đôi mắt ngạc nhiên của mình nhìn Phúc Hoằng. Và đáp lại nàng là đôi mắt ôn nhu nhưng cũng rất cương quyết.
_ Thân nữ nhi một mình nơi cung cấm, nàng lẽ nào không muốn tìm một chỗ dựa để mình có thể dựa vào sao? Lôi Vi! Ta thật sự muốn bảo vệ nàng.
Chất giọng đầy tha thiết khiến Lôi Vi thơ thẩn cả tâm thần. Điều Phúc Hoằng vừa nói không phải không có lí. Là thân con gái, một mình giữa nơi xa lạ, nàng cần tìm cho mình một chỗ dựa thật tốt cho bản thân để tránh mọi tai ương. Và chọn người sẵn sàng bảo vệ mình luôn là một lựa chọn đúng đắn. Nhưng Phúc Hoằng...tham vọng của chàng quá lớn liệu chàng có chịu buông bỏ? Và trái tim nàng...
_ Vương gia! Ngài thật sự muốn bảo vệ tiểu nữ?- Lôi Vi hỏi thẳng.
_ Đúng vậy!- Phúc Hoằng trả lời chắc nịch.
_ Vậy xin trả lời tiểu nữ một câu.
_ Được!
Phúc Hoằng hít một hơi thật sâu chờ đợi câu hỏi của Lôi Vi. Nhưng đáp lại chàng là ánh mắt đầy e ngại của nàng nhìn về phía cửa. Hiểu ý chàng quay lại đóng cửa rồi chậm rãi tiến lại gần nàng.
_ Mộng Hoàng đế! Ngài có không?
Như sét đánh ngang tai, Phúc Hoằng nhìn Lôi Vi đầy kinh ngạc. Nhưng rất nhanh sau đó chàng thu lại ánh mắt này. Chàng chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt nàng. Chàng thật sự muốn hiểu nàng đang nghĩ gì. Song gương mặt của nàng quá bình lặng khiến chàng không thể nhìn thấy gì cả. Chàng chỉ có thể biết được rằng, đây là cơ hội duy nhất của chàng. Nếu không nắm bắt, e rằng sau này chàng sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
_ Có!- Phúc Hoằng trả lời dứt khoát.
_ Vậy...
_ Chẳng phải nàng nói hỏi ta một câu sao?- Phúc Hoằng cắt ngang lời Lôi Vi.
_ Chỉ câu này nữa thôi!- Lôi Vi nhẹ nhàng mỉm cười.
Phúc Hoằng không nói gì, chàng chỉ gật đầu.
_ Giữa quyền lực và tiểu nữ. Nếu chỉ được chọn một và chỉ một, Ngài sẽ chọn điều nào?
Ra đây mới chính là câu hỏi Lôi Vi muốn hỏi Phúc Hoằng. Điều này chàng đã lường trước nhưng vẫn không tránh khỏi kinh ngạc vì chàng không ngờ nàng lại dám hỏi thẳng chàng như vậy. Một nữ nhi có vẻ ngoài tuy hoạt bát song mền yếu lại có khẩu khí lớn đến vậy. Và chàng càng ngạc nhiên hơn khi nàng hỏi chàng câu ấy, gương mặt nàng không hề có một chút ngập ngừng, đắn đó nào. Vẫn là gương mặt ấy, gương mặt tĩnh như nước và hồn nhiên như ánh nắng.
_ Nàng muốn ta trả lời như thế nào? Theo ý nàng hay theo ý ta.
_ Vậy Ngài thử trả lời theo cả hai ý xem.
_ Nếu theo ý ta, ta sẽ trả lời là quyền lực. Còn nếu theo ý nàng, ta sẽ trả lời là nàng.
Câu trả lời của Phúc Hoằng không nằm ngoài dự đoán của Lôi Vi khiến bản thân nàng có chút thất vọng. Nhưng điều đó giúp nàng biết được rằng Hinh Thân vương này cũng rất thẳng tính. Nên xét trên phương diện này, chàng là một người đáng tin cậy.
_ Xem ra Ngài cũng rất biết cách lấy lòng nữ nhân. Nhưng vế sau, Ngài trả lời sai rồi. Theo ý của tiểu nữ, Ngài vẫn sẽ chọn quyền lực.
Hết lần này đến lần khác, Lôi Vi khiến Phúc Hoằng kinh ngạc. Nàng quả thật có con mắt tinh tường. Chỉ mới mười sáu tuổi đầu, tại sao nàng lại có thể nhạy bén đến vậy? Câu hỏi ấy bỗng chốc thành hình trong đầu chàng và khiến chàng không khỏi cảm thấy tò mò thích thú cùng với đó là cả sự hiếu kỳ.
_ Là nữ nhi, khi đặt ra câu hỏi này, ai cũng mong muốn nam nhân sẽ trả lời là mình. Nhưng Vương gia...chúng ta quen nhau được bao lâu? Tình cảm Ngài dành cho tiểu nữ được bao phần? Nó có đủ đậm để Ngài đánh đổi cả giang sơn này không? Thêm vào đó, Ngài nghĩ rằng tiểu nữ sẽ chấp nhận là hồng nhan họa thủy sao?
Những gì Lôi Vi nói thật khiến cho Phúc Hoằng không còn gì để nói. Tiếp xúc với nàng vài lần, cũng biết nàng có tài ăn nói nhưng đây là lần đầu tiên chàng bị nàng dồn vào thế bí như thế này. Nữ tử này quả đúng là biết cách gây ấn tượng với người khác. Phúc Hoằng càng lúc càng thấy thú vị.
_ Cát tiểu thư!
Tiếng Tiểu An Tử từ sân vọng vào khiến cả Lôi Vi và Phúc Hoằng giật mình. Nàng vội đẩy cửa bước ra. Thấy Tiểu An Tử hết ngó đông rồi ngó tây khiến nàng không khỏi bật cười.
_ Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Thấy Lôi Vi bật cười, Tiểu An Tử hơi cúi đầu xuống. Nhưng nhìn dáng vẻ của nàng, hắn phải gắng lắm mới không bật cười.
_ Tiểu thư! Tiểu thư đi đâu nô tài tìm mãi.
_ Chẳng phải ngươi đã tìm ra rồi sao? Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Toan mở miệng nhưng nhìn thấy Phúc Hoằng từ trong gian bếp bước ra, Tiểu An Tử không khỏi ngạc nhiên.
_ Vương gia cát tường!- Vừa tung hô, Tiểu An Tử vừa sụp lạy.
Lôi Vi quay đầu lại và nhận ra Phúc Hoằng đang tiến lại gần. Nhìn về phía Tiểu An Tử, mặt nàng đỏ bừng lên chả khác nào sắc đỏ lúc mặt trời đang lặn.
_ Đứng lên đi!
_ Tạ Vương gia!
Có mặt Phúc Hoằng ở đây, Tiểu An Tử không biết nên mở lời với Lôi Vi như thế nào. Bàn tay hắn cứ giữ chặt chiếc rương đang cầm trên tay.
_ Tiểu An Tử!- Phúc Hoằng chậm rãi lên tiếng.- Ngươi đang cầm cái gì trên tay vậy?
_ Hồi Vương gia! Đây...đây là một ít tư trang Chiêu Anh Công chúa gửi cho Cát tiểu thư ạ.
_ Chiêu Anh Công chúa gửi cho ta?- Lôi Vi tỏ ra ngạc nhiên.- Ngươi nhận được ở đâu?
_ Thưa tiểu thư! Nô tài nhận được từ chỗ...Thất Hoàng tử vào sáng nay.
_ Ra là vậy!- Lôi Vi gật đầu.
Xem trong cách nói của Tiểu An Tử, Phúc Hoằng đoán được hắn đang nói dối Lôi Vi. Còn nguyên nhân tại sao, chàng cũng đã rõ. Câu chuyện này quả thật khá thú vị. Và chàng đang chờ xem Ngũ đệ của chàng sẽ làm như thế nào khi nàng biết rõ mọi sự. Nhìn về phía Tiểu An Tử, chàng hơi nhếch môi lên kín đáo tạo thành một nụ cười.
Tiểu An Tử thận trọng đặt rương gỗ lên bàn đá gần đó rồi quay sang Lôi Vi.
_ Vương gia! Cát tiểu thư! Không còn việc gì, nô tài xin phép cáo lui.
_ Uhm!- Vừa nói, Lôi Vi vừa gật đầu.
Khẽ thở phào nhẹ nhỏm, Tiểu An Tử vội rời gót. Nhưng chưa kip ra khỏi viện, một toán người toàn là cung nữ bước vào trong. Nhìn cách ăn mặc của họ cả ba người đang có mặt trong viện không khỏi kinh ngạc.
_ Trương Tổng quản! Nhân Chính phủ có việc gì vậy?- Vừa tiến về phía trước, Phúc Hoằng vừa lên tiếng, chất giọng dầy uy nghiêm.
Toán người vừa bước vào không khỏi ngạc nhiên trước sự có mặt của Hinh Thân vương Phúc Hoằng, song người dẫn đầu lấy lại dáng vẻ bình thường rất nhanh.
_ Tham kiến Hinh Thân vương!- Vừa tung hô, Trương Tổng quản và đám cung nữ đi theo vừa sụp lạy.- Vương gia cát tường.
Khẽ liếc nhìn về phía Lôi Vi, Phúc Hoằng chậm rãi nói:
_ Đứng lên đi!
Trong khi Phúc Hoằng và Tiểu An Tử đã lấy lại dáng vẻ bình thường, Lôi Vi vẫn ở trong trạng thái ngạc nhiên. Nàng nhớ, theo như những tài liệu lịch sử ghi chép, Nhân Chính phủ là phủ chuyên giải quyết các xung đột cũng như điều tra các vụ án xảy ra nơi hậu cung của triều Tân Thục. Họ tìm đến nơi này, xem ra sự việc tại Vọng Vũ đài đã bại lộ rồi. Chỉ cần nghĩ đến đó, tim nàng lại đập như trống trận. Gắng lấy lại bình tĩnh, Lôi Vi chậm rãi tiến về phía trước thi lễ.
_ Chào Trương Tổng quản! Không biết Tổng quản đến đây có việc gì?
_ Ngươi là Cát Lôi Vi, Học sự của Thái Thường Nhạc phủ?- Trương Tổng quản hỏi thẳng.
_ Dạ vâng!
_ Chúng ta tới để đưa ngươi về Nhân Chính phủ điều tra.
_ Về việc gì?- Phúc Hoằng hỏi.
_ Hồi Vương gia! Chúng thần nhận được thư tố cáo cô nương đây đầu độc Trung sinh Thang Quân Đài và Học sự Đồng Thảo của Thái Thường Nhạc phủ hiện đang sinh hoạt cùng Cát cô nương trong viện này.
Những gì Trương Tổng quản nói khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Thật ngoài sức tưởng tượng của nàng.
_ Đầu độc?- Chất giọng của Lôi Vi đầy kinh ngạc.- Là ai? Là ai đã tố cáo tôi?
_ Ta không thể nói cho ngươi biết. Tốt nhất ngươi nên hợp tác với chúng ta. Hãy theo ta về phủ để điều tra.
Một sự không can chịu toát ra từ người Lôi Vi. Kẻ nào lại cả gan đi vu oan giá họa chứ? Nàng thật sự không can tâm. Không thể để mọi chuyện diễn ra theo ý muốn của kẻ đó được. Nàng nhất định không để kẻ đó đắc thắng. Nhưng giờ nếu nàng không đi theo họ, không phải mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối sao? Song Quân Đài và Đồng Thảo hiện không thể xuống giường được. Nàng cần phải ở lại chăm sóc họ.
_ Trương Tổng quản! Tiểu nữ sẵn sàng hợp tác với phủ để lấy lại sự trong sạch cho mình. Nhưng giờ Quân Đài và Đồng Thảo đang cần người chăm sóc...
_ Chuyện này Nhân Chính phủ sẽ lo.- Trương Tổng quản cắt ngang lời Lôi Vi.- Chúng ta còn phải lấy khẩu cung của họ.
_ Vậy tiểu nữ không còn gì để nói.
Dứt câu, Lôi Vi quay lại thi lễ với Phúc Hoằng rồi bước đi thẳng. toán người Nhân Chính phủ cũng vội thi lễ rồi nhanh chóng rời đi trả lại cho Xuân Hoa viện một bầu không khí cô tịch và lạnh lẽo đến thấu xương.
Dõi mắt nhìn theo dáng Lôi Vi đôi mắt Phúc Hoằng như se lại. Và âm ỉ bên trong nó là một ngọn lửa đang bừng cháy mãnh liệt.
_ Tiểu An Tử!- Phúc Hoằng cất tiếng, chất giọng đầy uy quyền.
_ Có nô tài!- Tiểu An Tử vội vàng đáp lại.
_ Chiêu Anh Công chúa đang mang thai hồi cung không tiện. Nhưng một bức thư thì có thể đấy.
_ Nô tài lập tức hồi báo cho Linh Thân vương.
_ Đi đi!
Chỉ chờ có thế, Tiểu An Tử vội rời đi. Hắn chạy thục mạng về Bảo Khánh cung để báo tin cho chủ tử của mình. Vừa chạy, hắn vừa nhớ lại những gì vừa mới xảy và nhận ra, Lôi Vi quả thật có sức hút. Bỗng chốc hai từ "họa thủy" xuất hiện trong đầu hắn.
--------------------------------
Hết chương 19
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
21 chương
9 chương
47 chương
20 chương
124 chương