Editor: Thanh Việt   Các phòng đều phải chuẩn bị danh sách những người sẽ rời khỏi Hoành thành, rốt cuộc nếu phải ra khỏi cửa thì đều lấy danh nghĩa nữ quyến đi thăm người thân, không thể mang theo quá nhiều nô bộc, hạ nhân dù biết được việc này cũng không thể đi ra ngoài nói bừa, dù vậy cũng không thể giúp bọn họ được chủ tử mang theo. Mặt khác hai phòng lén lút tranh đấu gay gắt, Tiên Y lại không biết gì, nàng chỉ để ý việc mình có thể rời khỏi nơi này, một lần nữa được thở không khí bên ngoài, nhị phòng không phải không tốt, nhưng nàng luôn cảm thấy đó không phải nhà của mình, cho dù nhị phòng không có trưởng bối đè nặng, còn được ở đơn độc trên núi, từ trong xương cốt nàng thực ra luôn nhớ tới toà tiểu trạch ở Lâm Thanh ghi dưới tên của nàng kia, đó là toà nhà nàng sống sau khi thành thân, tuy không lớn nhưng lại làm nàng nhớ mãi không quên. Kim Phong Hoa lần này thoả hiệp muốn đi theo Tiên Y, Tam lão thái gia thật vất vả mới có thể tìm được một thiếu niên như vậy kế thừa nhị phòng, tất nhiên ông sẽ không để hắn gặp nguy hiểm, lại nói cả một gia đình chuyển đi như vậy, tất phải có một người có thể quản lí mọi thứ, trưởng tử đại phòng đương nhiên không được, tam phòng thì tuổi còn nhỏ, còn lại đều là nữ tử, Kim Phong Hoa có tuổi tác và tính cách, là người được chọn vừa đúng có thể bảo hộ toàn gia tốt nhất.   Lần này gần như toàn bộ nữ quyến đều phải đi trừ mấy di nương không được sủng ái, dù sao bọn họ cũng không sinh ra con nối dõi nào, có thể ở lại chăm sóc sinh hoạt cho hai phòng lão gia. Chỉ là, nếu là kẻ thức thời còn đỡ, nếu là kẻ nghĩ đến mưu cầu phú quý trong hiểm cảnh, chờ nhóm nữ chủ tử phía trên đi rồi, các nàng nói không chừng còn có thể xoay người, nhưng lại có một người đầu óc hồ đồ sợ chết, nghe được tin tức kia liền chạy đến trước mặt Đại lão gia khóc lóc kể lể, cuối cùng bị Trương lão phu nhân chặn miệng trói rồi nhốt vào phòng chứa củi, vào ban đêm liền đánh kẻ sợ chết này một trận, chỉ tuỳ tiện tìm đại phu chẩn bệnh, sau này còn không biết có thể sống được hay không. Một chiêu giết gà doạ khỉ, không người nào của hai phòng dám lên tiếng, ngay cả bên phía nhóm nô bộc cũng kẹp chặt cái đuôi, không dám cầu xin loạn. Nhưng mà hạ nhân nên mang đi các phòng luôn hiểu rõ, ít nhất lão phu nhân sẽ mang theo mấy người dùng thuận tay, còn có người bên cạnh của các vị thái thái hay ma ma hồi môn cũng không thể ném đi chỗ khác, hơn nữa bên cạnh các tiểu chủ tử cũng cần có người làm việc nặng, vì thế mấy chục nô bộc trong nhà phải mang đi là chắc chắn. Ngay cả Tiên Y vạn sự không để ý cũng đối với việc phải mang người nào đi mà phát sầu, người Kim phủ nàng không quá quen thuộc, người của mình là phải mang đi rồi, ai cũng biết đi rồi biết khi nào mới trở về, nhưng nếu nàng chỉ mang theo những người đó, người của Kim phủ lại không có ai, tương lai chắc chắn sẽ có người nói nàng bất công, nặng bên này nhẹ bên kia. Cuối cùng bất đắc dĩ vẫn phải do Kim Phong Hoa quyết định, gia nhân đi theo sáu phần là người một nhà, bốn phần là người của Kim phủ, người mình mang đến không đưa đi đều là tuyệt kĩ cao thủ, một khi thực sự có chuyện gì, bọn họ có thể bỏ chạy kịp, mà bốn phần người Kim phủ lại là Nghiêm tổng quản cùng hậu bối của các lão nô nhị phòng, Nghiêm Thọ chính là một trong số đó, tiểu tôn tử của Nghiêm tổng quản cũng vậy, đưa theo để có thể ở bên cạnh chơi đùa với Du nhi. Những người này đều là người duy trì hương hoả của nô bộc nhị phòng, coi như là Kim Phong Hoa sử dụng cách biến tướng khác để thu mua nhân tâm.   Lúc trước khi rời đi, Tiên Y biết được Trương lão phu nhân đem một ít vật quý trọng trong nhà vùi vào sau núi của Kim gia, còn xử lí một ít đồ lớn không thể mang đi, thực ra Tiên Y từ trước khi biết Trương lão phu nhân muốn cùng đi đã cảm thấy kì quái, Trương lão phu nhân rõ ràng yêu thương nhi tử như vậy, cũng yêu thương tôn tử, nhưng cố tình vào thời điểm này, bà ta một câu cũng không nói muốn được ở lại, phảng phất như đang thuận theo tự nhiên, ở giữa mình và nhi tử, bà ta lại lựa chọn cho mình đi thoát hiểm trước một bước. Tiên Y khó tránh khỏi cảm thấy Trương lão phu nhân ích kỉ, nhưng tóm lại lại có chút buồn bã, có một lão phu nhân vị kỷ như vậy, tương lai đại phòng đúng là khó nói, nghe nói lúc trước lão phu nhân vẫn luôn thu xếp hôn sự của Nhị thiếu gia, nhưng vì hắn ta sống chết không chịu trở về xem, lúc này bà mới tạm thời bỏ tâm tư đó xuống, bà sợ hãi vạn nhất Nhị thiếu gia ngang ngược lên, cho dù lão phu nhân đính hôn hắn cũng không quay về thành thân, đến lúc đó mặt già bà ta sợ sẽ mất hết. Cho nên mới nói lão phu nhân yêu thương Đại tôn tử thực ra cũng không hẳn là do sức khoẻ hắn không tốt, rất khó nói có thể do Nhị thiếu gia có chủ kiến của mình làm lão phu nhân không có cách nào khống chế, mới có thể chọc bà ta không vui.   Đồ của Tiên Y cũng rất nhiều, nhưng nàng luôn luôn biết rằng ra khỏi cửa thì nên ít mang đồ, trừ những vật dụng thiết yếu, tiền là quan trọng nhất, còn những thứ nhỏ nhặt không mang theo là tốt nhất, giống như cái gì huân hương, lư hương, hay là màn che xa hoa gì gì đó, theo cách nghĩ của nàng, mấy thứ này không mua lại được, mua được cũng không cần mua tốt như vậy, chỉ cần dùng được là được, nàng không phải là đại tiểu thư nũng nịu, sẽ không bởi vì trong chăn không có mùi hương liền trằn trọc khó ngủ, càng sẽ không vì không mang theo trà hoa hay hoa khô mà không thể nói chuyện hay tắm rửa, ở trong xương cốt của Tiên Y, nàng chính là một công dân nhỏ có thể sống ở nơi nào cũng được, còn phô trương giống như lão phu nhân cùng hai vị thái thái và đại tẩu, chỉ sợ cả đời nàng cũng không thể làm một cách tự nhiên đến vậy. Không khác lắm so với suy nghĩ của Tiên Y, bản thân Kim Phong Hoa cũng không phải người theo đuổi cuộc sống vật chất, cho dù kiếp trước hắn ngồi được vào vị trí kia, những thứ bên người được hạ nhân an bài hận không thể bỏ quy tắc vượt qua đệ tử hoàng thất cũng không làm hắn cảm thấy đặc biệt thoải mái, đặc biệt vinh quang, đối với hắn mà nói, sinh hoạt xa hoa cũng chỉ dùng khi mượn sức quan viên, làm kinh sợ đối thủ hay là tuyên bố thân phận. Thực ra ngay cả ở nhà tù hán cũng có thể ngủ thoải mái, ăn cỏ ăn trấu cũng có thể sống sót, nếu không phải hắn nhọc lòng với Tiên Y quá nhiều, chỉ có một mình hắn lẻ loi, cái gì hắn cũng sẽ không mang theo là có thể lên đường. Rối rắm tới rối rắm đi, Tiên Y chỉ mang theo đồ vật Kim Phong Hoa chuẩn bị cho nàng, còn đệm chăn gì đó khó mang theo và khó giặt giũ, màn che một bộ cũng không mang đi, ngay cả lư hương, trừ bỏ mấy cái nhỏ nhỏ, còn lại đều khoá ở trong rương, đồ cổ tranh chữ Tiên Y cũng không mang theo, sợ lợi cho người khác. Kim Phong Hoa chuẩn bị một rương đồ, tìm cơ hội cài người vào Hoành thành, trộm chuyển đến Lâm Thanh, đồ đạc của bọn họ cũng không nhiều lắm, ngược lại lại là may mắn. Đối với đồ vật của Kim gia, Kim Phong Hoa cùng Tiên Y đều đồng lòng nhất trí, giúp đỡ Nghiêm tổng quản chôn hết toàn bộ ở sau núi, cho dù là bị người khác đào thì vẫn còn đó cho đến khi họ trở về, hai người không cần phải lo lắng.   Cả gia đình thoải mái hào phóng mà đi, bên ngoài chỉ biết là bọn nữ quyến phải về quê thăm người thân, dù sao các nam nhân môn hộ của Kim gia vẫn còn ở đó, cũng không gây ra hoạ lớn gì, chỉ là vẫn có một số nhà ngửi được dị thường, cũng dần dần an bài gia quyến của mình rời khỏi Hoành thành. Tiên Y cùng Kim Phong Hoa còn thêm mấy nô bộc là năm chiếc xe, tam phòng ít xe, còn lại đại phòng giống như là phải mười mấy chiếc xe ngựa mới đủ, có thể thấy được đồ vật bọn họ mang theo nhiều ít thế nào, tam phòng tuy số lượng ít hơn đại phòng nhưng cũng nhét đầy mười chiếc, hài tử tam phòng cũng nhiều, đương nhiên không thể mang thiếu đồ. An Quốc bá phủ bởi vì có tước vị cho nên đại phòng có hộ vệ, tam phòng bởi vì có quan hệ của Tam lão thái gia, mấy năm nay cũng bồi dưỡng không ít gia đinh có bản lĩnh, vì thế trừ phần lớn lưu lại bảo vệ Kim gia, số hộ vệ lần này cộng thêm của tam phòng cũng có hơn trăm người, tuy không thể mang theo ba trăm hộ vệ giống như hầu tước nhưng con số cũng đủ doạ người. Cũng may trong đội ngũ có lão phu nhân, phẩm cấp ở đây, người khác không thể nói thêm gì.   Tiên Y và Kim Phong Hoa chờ đoàn xe vừa đi liền mở đồ mà Nghiêm tổng quản trước khi đi giao cho hắn, tuy trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng Tiên Y vẫn bị hoảng sợ. Hơn một ngàn hai trăm ngân phiếu hoàng kim, gởi tại tiền trang ở kinh thành, danh sách của hồi môn của mẫu thân Nhị lão thái gia cùng công văn, còn có công văn phân chia quặng đồng thiết, khế ước cửa hàng ở kinh thành, Hoành thành, thậm chí còn có trại nuôi ngựa không lớn, một mảnh đất ở đỉnh núi nơi giao với kinh thành, đồ vật linh tinh vụn vặt thật không ít, cũng khó trách đại phòng nhìn thèm muốn chết, muốn thăm dò xem thế nào. Chưa nói đến cái khác, hoàng kim đó là hoàng kim thật của Phái quốc, nhà giàu người ta có khi còn chưa từng dùng được mười miếng, nhưng trong hộp này lại có hơn một ngàn hai hoàng kim, tuy không so sánh được với Vương gia nhiều tiền, ít nhất chẳng thiếu gì so với công hầu. Nhiều tiền như vậy, dù trong nhà nuôi thêm mười miệng chủ tử, nằm thôi không cần làm gì cả, mua hơn trăm nô bộc, ba đời cũng còn dư. Con người đều yêu tiền, ngay cả Tiên Y tiểu thị dân từ trong tâm cũng không nhịn được nhảy loạn.   “Chàng nói Nhị lão thái gia sao lại có nhiều tiền như vậy nhỉ?” Tiên Y cất đồ cẩn thận, sợ bị người nhìn đi.   “Ta nghe nói năm đó phụ thân của Nhị lão thái gia làm đại quan biên thuỳ, trên tay có binh quyền, mẫu thân lại là nữ nhi quận chúa, trong nhà cực kì phú quý, cha mẹ của Nhị lão thái gia cũng không ở Hoành thành, năm đó vì cha mẹ mất sớm nên Nhị lão thái gia mới bị đưa về nơi của tổ mẫu của ông ấy nuôi dưỡng.” Trước khi được nhận làm con nuôi, Kim Phong Hoa tất nhiên phải phái người tra xét qua.    “Vì sao mẫu thân của vị nhị lão thái gia kia lại có của hồi môn ở kinh thành?” Tiên Y tò mò hỏi.   Kim Phong Hoa bóp bàn tay mềm mại của thê tử, dựa vào vách xe lười biếng nói: “Đại lão thái gia, Nhị lão thái gia cùng Tam lão thái gia không phải cùng một mẹ, mẫu thân của Đại lão thái gia là nguyên phối của tổ thái gia, sau khi sinh hạ Đại lão thái gia không lâu thì chết, sau đó vợ kế là nữ nhi của quận chúa, sinh hạ lão nhị cùng lão tam, bà ấy làm mẹ kế tất nhiên sẽ có tâm tư của mẹ kế, cho nên chờ khi bà ấy sắp chết, liền sai người đưa phần lớn của hồi môn trở lại kinh thành, tìm người nhà mẹ đẻ đưa vào tiền trang, nói như vậy phần của Tam lão thái gia đã nhận được, còn của Nhị lão thái gia được phân vào tay chúng ta.”   “Tổ thái gia kia cũng đồng ý?” Tiên Y kinh ngạc nói, nhiều như vậy tiền mà.   “Tổ thái gia vốn dĩ có tiền, huống chi Đại lão thái gia cũng đã nhận tài sản của mẹ ruột hắn, nữ nhi quận chúa này chia tất nhiên phải chia đều cho hai đứa con trai do mình đẻ ra, ông lão tuy rằng không được tín nhiệm, nhưng phỏng chừng cũng cảm thấy như vậy là đỡ phải phiền phức.” Tầm mắt của nam nhân sao có thể nhìn chằm chằm vào nội trạch, có khi kết cục hôm nay là do tổ thái gia tán đồng, nếu ông ta lại cưới thêm một người vợ kế, chưa biết ai chết trước, lỡ như ông ta chết trước, như vậy vợ kế đang tuổi xuân thì sẽ chiếm đoạt tài sản của hai nhi tử, ông cũng không có cách nào khác đòi công đạo cho thê tử. Sự thật chứng minh, tổ thái gia làm vậy là đúng, tổ thái gia rất nhanh đã mất, người chưởng gia trở thành Đại lão thái gia, không nói vị An Quốc bá đã chết có phẩm chất thế nào, nhưng nhìn cái đức hạnh của Trương lão phu nhân, nếu hồi môn kia không ở kinh thành, chỉ sợ cũng không giữ được đến bây giờ. Lại nói khó nghe hơn, nếu năm đó An Quốc bá không chết, Trương lão phu nhân nói không chừng còn có thể dùng cách ghê gớm hơn để đùa nghịch hai chú em phía dưới, tài sản của Nhị lão thái gia cùng Tam lão thái gia có được cho hay không đều là khó nói, rốt cục vào thời điểm An Quốc bá chết, hai chú em phía dưới còn chưa thành thân.