CHƯƠNG 70 PN3 Phiên ngoại: Đừng nhìn ta! Đệ muội con từ nay sẽ do cha con sinh. Hàn Minh ngày càng thích tiểu đệ. Sáng dậy phải chạy qua nhìn một cái, ăn cơm cũng phải nhìn, tối cũng qua thăm một lần. Ngày càng gắn bó với tiểu đệ nó càng khao khát có một tiểu đệ đệ. Thế là hôm đó, nó đánh liều lúc hai vị phụ thân đang ân ái mà xông vào. Hạ Mẫn thẹn cực điểm khi ăn mặc không một chút chỉnh tề trước mặt hài nhi. Hàn Băng còn ra vẻ rất hào hứng. “Hàn Minh qua đây làm gì?” Hàn Băng ngồi dậy, che đi Hạ Mẫn phía sau. “Cha, con muốn có tiểu đệ.” Hàn Băng cùng Hạ Mẫn nghe xong đều bất động, nhìn hài nhi nho nhỏ trước mặt. Hình như này vừa trùng khít nguyện vọng của Hàn Băng nha. Y cười. “Tiểu Minh ngoan, cha cùng phụ thân ngươi đang tạo đệ đệ, muốn nhanh có liền đi ra.” Hàn Minh nghĩ nghĩ một ���CC�t rồi lao đi. Nó rời đi không lâu phía sau liền truyền đến một tiếng động mạnh. “Ngươi cút.” Hạ Mẫn ngồi trên giường nói với Hàn Băng đang ngồi xoa mông phía dưới. Hàn Băng tiếp tục mặt dày leo lên, mạnh mẽ áp hắn xuống giường. “Ta muốn có thật nhiều hài tử.” “Nhưng ta không muốn.” Hạ Mẫn nói. Quả thực từ lúc nhìn thấy cảnh đó đến giờ hắn vẫn còn sợ sinh, rất sợ. “Nhưng ta muốn.” “Ta không muốn.” “Ta muốn.” “Không muốn.” “Muốn.” “Không muốn.” “Muốn.” “Muốn ngươi tự đi mà sinh.” Hạ Mẫn đẩy y ra trừng mắt một hồi. Hàn Băng dở khóc dở cười nhìn người trước mặt. Y cũng không hiểu vì sao hắn không chịu sinh cho y dù hắn cũng thích tiểu hài tử. Nhìn cách hắn chăm chút cho hài tử của Lâm Ngôn (Lâm phu tử x Ngôn Kỉ Hàn) hai người là hiểu. Hàn Minh a Hàn Minh, ngươi thực sự không biết là vì lời nói của ngươi mà cha ngươi bị phụ thân ngươi không cho lên giường hơn một tháng khiến y triệt để buồn bực. Hạ Mẫn cũng không phải hôn mê như trước. Cớ sao y vẫn phải cùng tay phải qua đêm? Nhưng rồi đột nhiên một ngày trời nắng đẹp. “Oẹ.” Hạ Mẫn lao lại góc phòng nôn khan. Hàn Băng nhìn dáng vẻ của hắn cười thầm trong bụng. Không nhầm thì trong bụng hắn đã có tiểu bảo bối rồi nha. Y chạy theo giúp hắn vỗ lưng. “Hạ Mẫn ngươi có sao không?” “Ta…” “Không sao, ta hiểu mà.” Y hướng bên ngoài nói lớn. “Mau truyền Triệu thái y.” “Quả thực không cần.” Hàn Băng chưa khép nổi miệng cắt lời hắn. “Tuy ta với ngươi đều hiểu nhưng vẫn cần chắc chắn.” “Này…” “Không sao. Triệu thái y đến rồi.” Y đỡ hắn lại gần bàn, rút tay đưa cho Triệu thái y bắt mạch. “Hàn Băng ta…” “Không sao, yên lặng để Triệu thái y bắt mạch.” Y đưa một ngón tay lên che miệng hắn. Hạ Mẫn đang định nói gì đó nhưng liên tục bị Hàn Băng cản lại. “Hắn có rồi phải không?” Hàn Băng mong chờ nhìn Triệu thái y. Triệu thái y chưa kịp nói gì đã bị Hạ Mẫn cướp lời. “Hàn Băng, ta chỉ là bị dị ứng loại đậu này. Từ bé đã vậy, ngươi vì sao lại quên nhanh thế?” “Ân?” Hàn Băng mù mờ một lúc rồi như chợt hiểu ra quay sang Triệu thái y ánh mắt có chút thất vọng. “Bẩm hoàng thượng, nương nương quả thực không có.” Y ỉu xìu, llệnh cho thái y đi. Vì sao chứ? Y cùng hắn bao lâu qua, từ lúc hắn tỉnh cũng đã được hơn nửa năm, vì sao vẫn chưa có hài tử? (anh nghĩ em nó mắn như gà, nói đẻ là đẻ sao? liếc mắt xem thường) Triệu thái y vừa nãy bắt mạch cho hắn nhận ra chút gì đó, nhưng chưa kịp bẩm báo đã bị cho lui xuống. Lão lắc đầu, để lần sau cũng được. Nhưng trời đâu chiều lòng người. Một tháng tiếp theo, Hàn Băng hơi tí là lại tuyên hắn dù Hạ Mẫn chỉ là có một chút dấu hiệu không rõ ràng. Triệu thái y quả thực bực chết, ảnh hưởng đến công việc nghiên cứu của lão rất nhiều. Lão không nhịn được, một lần liều mạng bẩm báo. “Bẩm hoàng thượng, thần bắt mạch cho nương nương phát hiện ra một điều.” “Nói.” Hàn Băng nhìn lão rồi lại nhìn Hạ Mẫn. “Bẩm hoàng thượng, nương nương quả thực bây giờ rất khó thụ thai.” Hàn Băng nghe xong cả thân trấn động, cả người tràn ngập chút thất vọng. “Ý ngươi…” Hạ Mẫn bên cạnh đã hiểu ra. Trong lòng tuy không muốn sinh nhưng biết mình không thể có thêm hài tử cũng có một chút không vui. “Bẩm hoàng thượng, do lần trước sảy thai cùng sinh non dẫn đến…” Hàn Băng như đã hiểu, không muốn làm Hạ Mẫn buồn liền cắt lời y, kêu thái y lui ra. Chỉ còn hai người trong phòng. Hạ mẫn cúi mặt một lời cũng không nói ra làm y trong lòng dâng lên đau xót. Nghĩ đến biểu hiện của hắn một tháng qua, y chợt ngộ ra rằng có lẽ hắn đã biết truyện này nên mới cố ý nói không muốn sinh để y không phải thất vọng. Vậy mà y còn làm như vậy, chắc hẳn đã tổn thương hắn nhiều lắm. Y cảm thấy thật có lỗi, chạy qua ôm hắn vào lòng. “Hạ Mẫn, không sao, không sinh được thì thôi, ta vẫn yêu thương ngươi trọn đời.” Hạ Mẫn im lặng, một lúc mới ngước khuôn mặt có chút ngập nước lên nhìn, tay cầm chén rượu bên cạnh. “Hàn Băng, cảm ơn ngươi. Nhưng ta vẫn…” “Ta thề.” Y đoạt chén rượu trong tay hắn uống một hơi. “Rượu ta đã uống cạn. Ngươi tin ta được chưa?” Hạ Mẫn gật gật đầu. “Được.” Vậy tất cả đều ổn rồi. Y ôm lấy hắn vào lòng, không để ý Hạ Mẫn đang khẽ nở nụ cười nửa miệng. “Khụ.” Hàn Băng thấy có gì đó không đúng, cả thân nóng rừng rực ngứa ngáy vô cùng, đầu một đợt rồi lại một đợt choáng váng. Còn chưa kể đến địa phương kia một đợt nhốn nháo làm bụng dưới ẩm ẩm đau. Nhận ra sự khác biệt của y, Hạ Mẫn lên tiếng. “Nhưng ta muốn có hài tử.” “Nhưng… Ngươi làm sao…” Hàn Băng bất giác xoa xoa cổ họng đang khô ran, nhìn người trước mắt mà quả thực không thể kiềm chế thêm một chút nào nữa. Hạ Mẫn tiến đến, thì thầm vào tai y. “Ngươi sinh cho ta cũng được.” Trong lúc nói, hắn còn cố ý thổi vào từng đợt khí. Hạ Mẫn nhìn khuôn mặt bất động của y muốn tiến đến bế bổng y quẳng lên giường, ăn cho y không chừa một chút xương. Nhưng mà hắn không bế nổi y đành một tay kéo, một tay đỡ đặt y lên giường. Hắn thuần thục cởi đi nút áo, Hàn Băng cũng vì xuân dược bị hạ mà đột nhiên có chút cam chịu để hắn tuỳ hứng trên người mình. Hạ Mẫn cảm giác ở trên cũng thật vui nha. Hắn mân mê cùng hôn xuống dọc khắp, lắm chỗ còn cố tình liếm đến để thêm phần động tình. Thoải mái vậy hèn chi Hàn Băng thích ở trên. Hắn cười hắc hắc, thật nhanh giúp nơi kia của y thích ứng rồi một lần đưa phân thân của mình xuống. Bất quá, đó chỉ là do Hạ Mẫn hoang tưởng. Hàn Băng ngay sau khi nghe được câu nói của hắn có chút đờ người, nhưng ngay lập tức đã bị tác dụng của xuân dược làm mất thần trí. Y không nói nửa lời lập tức quăng hắn lên giường tích cực cày bừa. Hạ Mẫn sau khi hết hoang tưởng thì cũng là lúc Hàn Băng đưa vật cực đại vào địa phương kia. Hắn thực khóc không ra nước mắt. Vì sao người bị đè vẫn là hắn. Vì hôm đó Hạ Mẫn cho nhiều xuân dược quá khiến chính mình một tuần không lết được xuống giường. Không chỉ thế, Hàn Minh còn đến bè nheo hắn đòi có đệ muội, nhớ đến buổi “khởi nghĩa” không thành mà thẹn quá hoá giận. Hắn quát nó. “Đừng nhìn ta! Đệ muội con từ nay sẽ do cha con sinh.” Đăng bởi: admin