CHƯƠNG 65 Hồng nhi sau khi hai người đi thì tiến vào, thấy Kỉ Hàn đang thất thần nhìn theo bóng áo hoàng kim đã vội vã rời xa. Nàng lại gần, mỉm cười. “Nương nương, để nô tì giúp ngươi chỉnh lại vạt áo.” Hàn Băng cũng không để ý, chuyên tâm nhìn hướng kia. Hồng nhi tiến lại gần sửa vạt áo của hắn. Một lúc sau, mắt Kỉ Hàn bỗng trợn ngược, quay sang nhìn Hồng nhi rồi cúi đầu. Phía dưới, một lưỡi dao bị đâm quá nửa vào bụng hắn, miệng vết thương không ngừng trào ra máu tươi. “Hồng… Hồng nhi…” “Xin lỗi. Ngôn Quý phi.” Nói rồi nàng vung tay, cái chặn giấy đập mạnh vào đầu Kỉ Hàn khiến hắn bất tỉnh. Lau sạch tay, nàng bước đi, khi ra không quên để lại cái túi thơm của Hạ Mẫn. —– Hạ Mẫn cựa người dần tỉnh dậy. Hắn thấy cả người mỏi nhừ, phần sau gáy thì đau đến khó tả. Hắn muốn cử động một chút, nhưng chân tay đã hoàn toàn bị trói chặt lại. Hắn mơ hồ nhớ ra những chuyện trước khi bất tỉnh. Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, thấy cô cô mà hắn luôn thầm quý mến đang trói tảng đá lớn vào sợ dây thừng trói chân hắn. “Cô cô.” Người đó ngẩng đầu lên, quát một câu. “Câm miệng.” Hắn nhìn quanh, đây là hồ nước cạnh lãnh cung, nơi vùi xác những phi tần đã chết trong lãnh cung. Vốn không có người lui qua đây. Người ta nói ở nơi đây âm khí nặng, người sống đến đây sẽ bị các oan hồn kéo chân xuống nước. Bất quá, hắn không tin vào chuyện ma quỷ. Nếu thực sự có ma quỷ thì hắn đã sớm chết từ khi lên sáu do ngủ trong nhà hoang rồi. “Cô cô nói dẫn con đi tìm nhi tử.” Hắn vẫn nhớ mục tiêu chính theo người này. “Phải, ta dẫn ngươi đi tìm nhi tử. Nhi tử ngươi đã chết, để ta tiễn ngươi đi gặp nó.” —- “Hạ Mẫn.” Hàn Băng xục xạo ở tất cả những nơi có thể, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn. Trong tim y nổi lên lo lắng vô cùng. Hạ Mẫn nơi đây thân cô thế cô, rất có thể đã bị người khác hại. Một ý nghĩ xoẹt qua đầu y. Không phải sẽ như năm sáu trước, Hạ Mẫn bị người ta hãm hại rồi tìm cách giết chết đó chứ? Không được. Y không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa. Hàn Lân thở hổn hển đi đến phía sau y. “Hạ Mẫn sát thực mất tích chưa lâu, lính canh cổng hoàng cung cũng nói không có xe ngựa qua lại. Thực sự hắn vẫn chỉ ở trong hoàng cung này.” “Nhưng hắn ở đâu mới được. Hoàng cung rộng lớn như vậy, biết tìm ở đâu?” Hàn Lân nghĩ một chút. “Người này muốn hại Hạ Mẫn ắt sẽ không hại ở chỗ của mình. Trong cung các phi tử cũng không có khả năng có mật thất. Có làm gì cũng cần kín đáo một chút. Và tuyệt đối là không để lại manh mối.” Hàn Băng nhíu mày, đột nhiên quay ra nhìn Hàn Lân. Hắn cũng ngẩng lên nhìn y. Ánh mắt hai người giao nhau, đầu cũng chung một ý nghĩ. —– “Cô cô người…” “Câm miệng. Ngươi còn ở đây giả tình giả nghĩa. Đừng tưởng ta không biết thứ nghiệt chủng nhà ngươi từ đâu mà ra.” Hạ Mẫn khó hiểu nhìn người nữ tử trước mắt. “Ngươi là con hoang, là loại nghiệt chủng do tên Đoan Mộc cùng Hàn Ly sinh ra.” Hạ Mẫn đơ người, chuyện này người khác không có khả năng phát giác. Trên đời chỉ có vài người biết là cùng. “Sao? Bị nói trúng sao?” Nàng ngẩng mặt lên trời cười ngặt nghẽo. “Ngươi cũng sắp chết, còn gì nuối tiếc hay không?” Nếu như người này biết thân phận hắn. Thì chắc hẳn… “Cái chết của phụ thân ta có liên quan đến ngươi?” Đây không phải là hỏi mà là khẳng định. Sắc mặt nữ tử đại biến, ánh mắt cuồn cuộn dâng lên một tia căm hận thấu xương. “Phải, là ta làm đấy. Ta muốn rạch mặt hắn, lấy tóc che mặt, để có xuống âm tào địa phủ cũng không thể ngẩng đầu lên nhìn Diêm vương.” Hạ Mẫn rùng mình. Thì ra bao lâu nay hắn nghĩ oan cho cha mình, hắn thật sự quá bất hiếu. Cha, con xin lỗi. “Chuyện sáu năm trước…” Nữ tử đột nhiên bật cười lớn. “Phải, ta làm đấy. Cả đời ta hận thứ nghiệt chủng là ngươi, ta hận nam sủng. Đường đường là nam nhân lại đi cùng nam nhân phát sinh sự tình đó.” Hạ Mẫn nghe trái tim mình ngột ngạt vô cùng. Là hắn trách sai Hàn Băng rồi. Y quả thực không làm. Hắn cảm giác người thực sự phạm nhiều tội nhất chính là mình. Hắn vô cớ hận cha, hận Hàn Băng. Và hơn hết là hắn quá cứng đầu, một chút cũng không cho mấy người kia cơ hội để giải thích. Nữ tử phẩy tay, hai người nam nhân đi đến bế hắn dậy, vứt xuống hồ. Trong khoảnh khắc chớp mắt ấy, hắn thấy khuôn mặt lo lắng của Hàn Băng đi ra từ rừng cây tiến về phía hắn. Hắn chậm dãi nhắm mắt lại, cảm nhận từng chút một nước vây quanh cơ thể. ‘Hàn Băng, ta xin lỗi.’ “Hạ Mẫn.” Hàn Băng lao về phía Hạ Mẫn. Y đã chậm chân một bước rồi. Y nhanh chóng lột hài cùng long miện muốn nhảy xuống nước thì bị Hàn Lân một tay giữ lại. “Không được. Quá nguy hiểm.” Y gạt tay hắn ra, không còn thời gian để nghĩ nữa. “Để ta xuống.” Hàn Lân cởi giày. “Không được.” Y đẩy hắn lại. “Để ta.” Ít ra không cứu được hắn, ta có thể cùng hắn chết chung. Y hít một hơi thật sâu, nhảy xuống theo hắn. “Mẫu hậu.” Hàn Lân nhìn nữ tử. “Hàn… Hàn Lân…” Bà lại gần, thực không dám tin vào mắt mình. Đứa con biến mất sáu năm trước giờ đã trở lại trước mặt, không một thương tổn. Bà muốn chạm tay vào hắn nhưng Hàn Lân đột nhiên lùi lại. Hắn muốn tránh thật xa người kia. Sao con người độc ác này có thể là người sinh ra hắn chứ. Trong rừng cây, hắn đã nghe thấy tất cả. Là bà đã sắp kế giết Hạ Mẫn một lần rồi lại một lần. Hắn luôn bảo vệ Hạ Mẫn. Nhưng coi xem, hắn đang bảo vệ Hạ Mẫn khỏi các mưu kế của chính nương mình. Hắn thực sự không thể chấp nhận được. Phía xa, một bóng cung nữ đi đến. “Bẩm thái hậu, nô tì đã lo xong việc bên Quý phi.” “Tốt.” Bà phẩy tay. Hàn Lân trừng mắt người kia. Kia chẳng phải Hồng nhi luôn theo hầu Kỉ Hàn sao? Hắn nhớ lại lời Tiểu Huỳnh. Người nàng nhắc đến duy chỉ có Hồng nhi. Một chút cũng không nhắc đến Kỉ Hàn. Vậy… người thực sự hại hài tử của Hàn Băng cùng Hạ Mẫn là nương của hắn. Hắn cũng đã từng suy nghĩ đến người khác làm không phải Kỉ Hàn. Dù gì hắn cũng là nam nhân, mưu kế hiểm độc này không thể do hắn nghĩ ra. Nhưng xong việc bên Quý phi là thế nào? “Nương đã làm gì Kỉ Hàn.” Hắn dè chừng hỏi. “Cả đời ta ghét nhất là nam sủng.” “Không phải người đã giết hắn?” Thái hậu thản nhiên gật đầu. “Tuyệt đối không được.” “Vì sao?” “Vì hắn là con của người cùng phụ hoàng.” Một khắc lúc im lặng. Thái hậu bật cười. “Hàn Lân, đứa trẻ đó đã chết.” “Thực sự, Kỉ Hàn là con của người. Chính miệng hắn nói.” Hắn lúc đó từ bên ngoài nghe rất rõ cuộc đối thoại của hai người. (tình hình là vì hai bé cậy không có người + say mèn nên ra sức mà gào, bé Lân cũng tính cao thủ võ thuật -> bé nghe thấy từ xa.) Đăng bởi: admin