CHƯƠNG 5
Hắn đang đề cao cảnh giác, tim đập nhanh hồi hộp thì một bóng xanh lam nhảy ra trước mặt hắn, trên tay cầm gói thuốc lắc lắc, chu môi đến đòi hôn hắn.
Hạ Mẫn thất kinh, tim như ngừng đập, đơ người mãi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
“Hàn… Hàn Băng… Tên hỗn đản nhà ngươi.” Hạ Mẫn tức giận tát nước vào người hắn.
Nhưng trong mắt Hàn Băng, đó lại là một hành động đáng yêu vô cùng, chỉ là chút giận dỗi như một con mèo nhỏ uỷ khuất. Y cười cười, Hạ Mẫn đúng là người dễ gây cho y cảm giác muốn chà đạp. Vì có sẵn bộ xiêm y ướt, y cũng chẳng ngại ngùng gì mà đưa tay lên thoát y phục, chui vào dục bồn cùng hắn.
“Ngươi mau đi ra.” Hạ Mẫn giơ cao thanh bảo kiếm. Thực ra hắn chỉ giơ cho oai thôi chứ có biết đánh đấm gì đâu.
Hàn Băng lại gần, giật thanh bảo kiếm vứt sang bên cạnh, tiến lại ngồi gọn bên cạnh hắn. May mắn là dục bồn cũng rộng, đủ chỗ cho cả hai nam nhân cao lớn.
“Hạ Mẫn, chúng ta ôn chuyện hồi nhỏ đi.”
“Ân.” Hắn cũng không chút ý lắm.
“Ta rất nhớ Đoan Mộc bá bá, ta nhớ nồi canh chua của bá bá kinh khủng, cả đời ta đến giờ vẫn không quên nổi mùi vị đó.”
Y lại nhắc hắn nhớ đến phụ thân, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Hắn chỉ “Ân.” một tiếng lấy lệ.
“Ta còn nhớ món…” Hàn Băng bên cạnh thao thao bất tuyệt, Hạ Mẫn càng nghe tâm tư càng trĩu nặng.
Thấy một lúc lâu mà Hạ Mẫn không có phản ứng gì, Hàn Băng quay sang, không để ý đôi mắt buồn vời vợi của hắn. Mà y như một tiểu hài tử, đưa hai tay lay mạnh bả vai hắn. “Hạ Mẫn, ngươi vẫn y như vậy, mười lăm năm không hề tay đổi, nói với ta nhiều hơn một lời ngươi sẽ chết sao?”
Hắn không nói gì, vơ lấy mảnh vải bước ra khỏi dục bồn.
“Này, ngươi như vậy là sao chứ?”
Chỉnh lại y phục gọn gàng, hắn trèo lên giường ngủ, để mặc Hàn Băng đang ủy khuất.
“Hạ Mẫn, mười lăm năm qua ngươi đã ở đâu? Ngươi cùng cha sống thế nào? Ta đã tìm hai người rất nhiều.” Hàn Băng cảm thấy khoé mắt đã cay xè. Không hiểu sao, khi ở bên cạnh Hạ Mẫn, tâm tư y luôn biến thành một tiểu hài tử. Luôn ủy khuất, làm nũng, vòi vĩnh người kia.
Hạ Mẫn nghe vậy mà xiết chặt đán chăn trong lòng bàn tay, răng có chút nghiến chặt, ấn đường nhíu lại, mắt vẫn không chịu mở ra.
“Hạ Mẫn.” Hàn Băng thay lại y phục, lên ngồi cạnh hắn.
Hắn vẫn không nói gì.
“Hạ Mẫn, trả lời ta đi.” y lay nhẹ cánh tay hắn.
“Về ngủ đi.” Âm thanh của hắn lạnh đến thấu xương.
Hàn Băng phẫn nộ cùng ủy khuyất lên án. “Hạ Mẫn, ngươi đối với ta thế là ý gì? Ta đã phải vất vả lắm mới trốn ra được đây gặp ngươi. Ngươi như vậy là làm sao? Ta thực chỉ muốn hỏi thăm ngươi cùng bá bá thôi.”
Hạ Mẫn như không nén nổi nữa, bật dật, thét vào mặt hắn. “Phụ thân ta mất rồi, ngươi thoả mãn chưa. Giờ thì về ngủ đi, nhớ khoá cửa cho ta.” Hắn nói xong cũng trùm chăn lại giả vờ ngủ.
Hàn Băng sững người, y thực không biết việc này, cứ nghĩ hắn đã có một cuộc sống hạnh phúc. Hắn được làm vương gia cơ mà. Nhưng nghe chừng, bao lâu qua hắn đã chịu không ít buồn khổ. Lặng lẽ kéo chăn hắn ra, thấy hai giọt lệ lăn trên gò má, y cũng đau lòng không kể xiết. Cúi xuống, hôn lên giọi nước mắt, y nói nhỏ. “Ta thực xin lỗi. Thuốc ta đã lấy từ chỗ thái y, ngươi nhớ sắc uống đều.” Rồi lại không nén được, thơm lên trán hắn. “Hạ Mẫn, ngủ ngon.” Nói rồi hắn cũng lặng lẽ rời khỏi đó, đi ra còn không quên đóng cửa.
Cửa vừa đóng, Hạ Mẫn lập tức mở mắt, nhìn lên trần nhà mông lung nghĩ ngợi. “Phụ thân, con quyết đòi lại công bằng cho người.”
——
Sáng hôm sau, Hạ Mẫn lười nhác mở mắt, nhìn quanh phòng, nước ấm cùng khăn mặt đã được chuẩn bị đầy đủ. Lại liếc trên bàn, trên đó đủ các món ngon bày sẵn, sau khi rửa mặt súc miệng xong, hắn tiến lại bàn, trên đó có một mẩu giấy nhỏ: Để ngươi tự mình sắc thuốc ta thật không an tâm, ngươi rất dễ thấy phiền mà không chịu uống. Thôi vậy, vẫn là để ta tự mình giúp ngươi sắc đi. Ăn xong nhớ uống đấy. Sẽ có người đến kiểm tra.
Hạ Mẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn bát thuốc.
Bên kia, Hàn Băng ngồi trên ngai vàng nghe triều thần bẩm báo mà thần trí toàn bộ đặt trên người nào đó. Y hận mấy lão đại thần này, nói gì mà thao thao bất tuyệt. Lòng hắn khó chịu, chỉ muốn đá bay mấy lão để lao đến gặp người đó. Nhìn hoàng thượng nóng lòng trên ngai vàng, lão công công bên cạnh cũng cố cúi đầu nén cười. Hoàng thượng lớn vậy mà bất quá cũng chỉ như một tiểu hài tử.
“Các ái khanh còn ai có việc gì cần bẩm báo nữa không?” Hàn Băng lần thứ tư lặp lại câu này. Lần này y không đợi đám triều thần có cơ lên tiếng, đã trực tiếp phẩy tay. “Vậy thì buổi triều hôm nay kết thúc tại đây.” Triều thần đang định nói gì đó, khi ngẩng mặt lên đã thấy hoàng thượng đi mất từ lúc nào.
Lão công công cố nhịn cười hô: “Bãi triều.” rồi nhanh chóng chạy theo y.
Một bước đá loạn, hai bước đá loạn, Hàn Băng đi thật nhanh đến phủ sứ thần. Đến nơi, nhìn thấy tấm biển trên cao, xúc động vì sắp được gặp hắn, chân nang đá chân chiêu lập tức vấp ngã. Đám công công hớt hải chạy đến nhưng vẫn không thể kịp đỡ y. Bỗng cửa phủ bật mở. Một bàn tay nam nhân đưa đến đỡ lấy hai tay y.
“Ô… Ô… Hạ Mẫn.” Hàn Băng xúc động không thôi. Là Hạ Mẫn đỡ hắn, là Hạ Mẫn của hắn giúp hắn không bị ngã. Hàn Băng nghĩ mà muốn cười ngất tại chỗ. Hồi còn nhỏ, dù y có ngã hắn cũng mặc kệ, không chú ý, lần này lại được hắn đỡ, đúng là làm y cao hứng vô cùng. Y từ từ ngẩng mặt lên, nhìn thấy mặt người kia thì khoé môi đang cong lập. Ngươi đó đương nhiên không phải Hạ Mẫn. Nói cũng phải. Nếu người đó là Hạ Mẫn thì y đã trực tiếp hôn giày hắn rồi.
Mà bình tĩnh…
“Hàn Lân…” y giật mình nhìn người kia.
Hàn Lân giúp y đứng vững sau đó quỳ xuống hành lễ. “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Lúc này đám công công cũng đã đuổi đến nơi, Hạ Mẫn trong phòng thấy náo loạn cũng đi ra.
Hàn Băng nhìn Hàn Lân, rồi lại nhìn Hạ Mẫn, đầu y thực muốn bốc khói. Lao lại kéo tay Hạ Mẫn vào bên trong, y cố ý sập cửa thật mạnh. Đám người bên ngoài không hiểu chuyện gì. Hoàng thượng của họ hai ngày hôm nay thật dễ khiến người khác đau đầu.
Vừa vào đến nơi, còn chưa để Hạ Mẫn hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hàn Băng đã lao lại, hôn hắn thật sâu. Sau khi cả hai cùng không thể chịu được nữa, y mới từ từ thả hắn ra. “Không được nghĩ đến người khác ngoài ta.”
Hạ Mẫn trợn tròn mắt, hất hắn ra, lấy tạm vài quyển sách trên bàn ngồi đọc.
“Như vậy ý tứ là thế nào?” Hàn Băng đứng cạnh bắt đầu lải nhải, không để hắn yên.
“Bớt nói lời vô nghĩa.” Hắn vẫn chăm chú đọc sách, lạnh lùng buông một câu.
“Ân.” Hàn Băng vẫn chưa hiểu gì, ngó xung quanh, Cái kia, ý là thế nào? Ai nói cho hắn biết đi. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
12 chương
337 chương
33 chương
35 chương
119 chương
11 chương
33 chương