Duyên Hay Nghiệt, Cốt Chỉ Một Chữ Ái
Chương 59
CHƯƠNG 58
Gần trưa, thời tiết giữa đông mà có chút giá buốt. Hàn Lân tình cờ đi qua Hạ Chi cung. Bên trong là tiếng quát dữ tợn của Hàn Băng còn cả tiếng khóc ẩn nhẫn theo gió lạnh truyền đến.
“Hạ Mẫn, ngươi dám làm vậy với trẫm? Hỗn đản.” Y vừa nói, tay vừa vung roi lên. Tiếng roi quất lên da thịt đanh lại trong không khí lạnh giá.
Hàn Băng hắn điên rồi. Hàn Lân lao vào bên trong, bị một màn trước mắt làm cho đờ người.
Hàn Băng hất hất cằm ám chỉ. Như hiểu ra gì đó, hắn đổi ánh mắt, lao lại giữ lấy roi. “Hàn Băng ngươi điên rồi. Hạ Mẫn thân thể luôn bất hảo. Ngươi làm vậy hắn chết mất.”
“Chết thì chết. Trẫm không cần loại lăng loàn này.” Y nói càng thêm to rõ như muốn tất cả cùng nghe thấy, tay cũng vì thế dụng lực thêm vài phần.
Cung nữ cùng thái giám đã vây ngoài cung cũng đã chật ních. Hàn Minh nghe lời qua tiếng lại của nô tì, tức tốc chạy đến. Thân hình nhỏ nhắn chen qua đám cung nữ chạy vào. Đứng trước cửa cung. Hàn Minh một trận đơ người. Cũng may nó đủ thông minh để nhận ra tình thế, lao lại ôm chân Hàn Băng gào khóc nức nở. “Phụ hoàng, xin người tha cho phụ thân.”
“Các người buông hết ta ra.” Y dãy dụa muốn thoát khỏi hai người. Tay cầm roi chỉ về phía trước. “Trẫm hết lòng sủng ái ngươi. Vì thứ gì ngươi lại đi cầu hoan ở bên ngoài? Hả? Trẫm hỏi ngươi.”
Không một tiếng đáp lại, chỉ có tiếng khóc nức nở vang lên.
“Còn khóc, xem ngươi vào lãnh cung rồi còn khóc được không.” Y quay lại nhìn Lý công công. “Tịch thu tài sản, biếm Thần phi vào lãnh cung. Từ giờ trở đi, không ai được nhắc đến hắn trước mặt trẫm. Kẻ nào trái lệnh chém không tha.”
“Tuân lệnh hoàng thượng.”
Hàn Băng thoát khỏi hai người, hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài. “Các ngươi xem cái gì?” Y bực mình liếc đám nô tì.
Không một lời, trăm người tự động tản về trăm hướng, ai cũng nơm nớp lo sợ. Đi mà không dám quay đầu lại.
Hàn Băng rời đi, Hàn Lân lập tức ra đóng cửa lại. Bên trong, bốn người nhìn nhau thở hắt ra một hơi.
Hạ Mẫn đỡ thắt lưng đứng dậy, nhặt chiếc chăn ở dưới đất lên ngắm qua. “Hàn Băng không phải đã từng học võ đi. Đánh kiểu gì mà rách cả chăn.” Hắn nhíu mày, cực kì tiếc rẻ.
Tiểu An tử gạt lệ, xoa xoa hai mắt xưng húp.
“Vất vả.” Hạ Mẫn vỗ vai hắn, lấy trong người ra một thỏi bạc. “Thưởng cho ngươi.”
“Tạ ơn Thần phi nương nương.” Hắn cúi đầu, khóc từ sáng đến giờ cũng đã mệt lử.
“Con cũng có.” Hàn Minh tiến đến, dụi dụi khuôn mặt đầy nước mắt vào y phục hắn.
“Hảo, tất cả đều tốt.”
Cùng Hàn Băng diễn một vở kịch này cũng cực khổ cho mọi người quá. Mọi việc coi như tạm ổn. Hắn sẽ an ổn dưỡng thai trong lãnh cung. Đợi khi sinh xong Hàn Băng sẽ tìm cách đưa hắn ra. Hài tử sẽ nói do một vị nương nương nào đó sinh hạ rồi qua đời. Kế sách này cũng không tồi đi.
—–
“Ngươi nói cái gì?” Kỉ Hàn bật dậy khỏi giường, chăm chú nhìn cung nữ Hồng nhi đang đứng gần đó.
“Bẩm nương nương, hoàng thượng làm loạn bên Hạ Chi cung, xóa bỏ tước vị, biếm Thần phi vào lãnh cung.”
“Ngươi có chắc? Nhưng mà tại sao?”
“Thần phi nương nương cùng nam nhân khác.”
Ngôn Kỉ Hàn lắc đầu. Chuyện này không có khả năng. Hạ Mẫn nói như vậy không có lẽ gì lại đi cùng nam nhân khác. Chuyện này ắt hẳn có ẩn khúc.
——
“Như này đã được chưa?” Hàn Lân dùng chút phấn trên mặt Hạ Mẫn. Thực sự nhìn không ra những vết thương này là giả.
Hắn gật gù. “Cũng đẹp đấy.”
“Quá đẹp đi.” Hàn Lân đặt cây lược xuống, mãn nguyện mà cười ha hả.
“Chúng ta đi.” Hạ Mẫn khoác lại áo choàng, đội chiếc mũ có vành vải mỏng che khuất, chậm rãi cùng đám người rời đi.
Ai nhìn thấy hắn trên đường cũng xì xào bàn tán, đứng lại chỉ chỏ đủ điều. Hạ Mẫn vẫn ngẩng cao đầu chậm rãi bước đi.
“Thần phi.” Một giọng nữ nhân nghẹn ngào từ phía sau truyền đến.
Hắn quay lại, Hiền phi khuôn mặt đầy nước mắt lao qua trước mặt hắn. “Thần phi.”
Hắn có chút trấn động, không nghĩ Hiền phi sẽ một mặt đầy nước mắt chạy theo tiễn hắn.
Quân lính phía sau thấy hắn dừng lại, không kiêng nể mà giơ gậy đánh vào chân hắn một cái thúc giục. “Đi mau.” Hắn quay lại nhìn tên kia rồi quay lại gật đầu với Hiền phi. “Nàng bảo trọng.”
Hắn nặng nề bước từng bước, tâm trạng vẫn không có gì bất ổn lắm nhưng nhờ kĩ thuật hóa trang của Hàn Lân mà nom vẻ thê lương.
“Khụ.” Hắn bất giác đưa lay lên giữ ngực ho khẽ.
Hàn Lân cũng không thể tiễn hắn thêm, đành đứng lại nhìn theo bóng lưng một lúc rồi dùng khinh công rời khỏi đó.
Hạ Mẫn theo đám quân lính đi về lãnh cung trong ánh mắt coi khinh của tất cả cung nữ cùng phi tần hậu cung. Hóa ra, cuộc sống trong cung là như vậy. Lúc được sủng hạnh thì ai cũng muốn lấy lòng, lúc thất sủng, một bóng dáng an ủi cũng không thấy. Quả thực quá mức phũ phàng. Hắn khẽ thở dài một hơi.
“Đến nơi rồi. Đặt đồ xuống.” Tên chỉ huy nhìn hắn một lúc rồi lệnh cho tất cả rời đi.
Hắn cười nhạt. Quả nhiên, bị người ta coi thường nhất vẫn là nam sủng.
Tiểu An tử giúp hắn bước vào bên trong. Quả thực tồi tàn không thể tưởng tưởng được. Mái ngói sộc sệch lộ vài chỗ vá để nắng chiếu vào trong. Chuột cùng gián chạy loạn trên sàn nhà, nhện chăng tơ quanh nóc. Hắn vào bếp một chút. Không còn gì ngoài bụi bặm. Hàn Băng này quả thực…
“Này!” Một giọng nam nhân vang lên. Hắn giật mình quay lại. Hàn Lân đang đứng trước một cái giá sách cũ.
Hàn Lân khẽ di chuyển tượng nhỏ trên bàn, giá sách lập tức mở ra một lối đi nhỏ. Hắn bước vào theo người kia.
Phía sau, một căn nhà nho nhỏ đứng trong làn sương mờ ảo từ ôn tuyền bốc lên. Phía xa xa, hai hòn giả sơn hữu tình. Nơi đây thật tĩnh lặng cùng yên bình làm tâm hồn hắn thư thái lạ thường.
Như vậy là quá cẩn trọng rồi. Hàn Lân đẩy cửa nhà. “Vào xem chút chứ?”
Hạ Mẫn đứng trước cửa, trong lòng một đợt rung động. Những cánh bướm giấy nhỏ được treo bằng chỉ mảnh bay bay trong không trung. Hắn nhìn lên. To có nhỏ có, đủ màu sắc, dáng vẻ. Trên co một lớp, dưới thấp một lớp nhiều không đếm xuể. Hắn bước vào, bươm bướm bay bay trên vai dập dìu. Chính hắn cũng lầm tưởng mình vừa lạc vào chốn bồng lai. Phía bức từng bên trái, từng mẩu giấy hắn đã viết cho Hàn Băng đều được đính lên tường ngay ngắn.
“Qua đây.” Hàn Lân kéo tay hắn đến gần hòn giả sơn. Hàn Lân động một chút, trên hòn đá. Một đường hầm đột nhiên mở ra. “Mau vào.” Hàn Lân kéo hắn. Hai người cùng nhau đi như vậy không biết bao lâu bỗng thấy một bước trường chắn. Nhưng nhìn không giống đất lắm. Hàn Lân sờ loạn phía gần nơi đó. Vật chắn rung chuyển một lúc rồi mở ra. Trước mắt là một tấm vải mỏng màu đỏ. Hắn thấy bóng Hàn Băng trên long ỷ nhìn mình thật lâu. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
68 chương
12 chương
42 chương