Duyên Đến

Chương 3

“Phanh!” Cửa bị người dùng sức đẩy ra, thiếu chút nữa đụng phải vách tường phía sau cửa, một nhóm người lập tức thẳng tắp vọt vào trong phòng. “Lão Tam, nghe nói tìm được người, có phải thật vậy hay không?” Ngôn gia đại gia trưởng Ngôn Tứ Bảo vừa vào nhà, liền giương giọng hỏi. “Ở đâu? Ngươi nói tìm được người, người đang thế nào?” Ngôn gia nữ chủ nhân Phòng Văn vui mừng ngay sau đó hỏi, ánh mắt đồng thời hướng phòng trong quét tới. “Nhu Bình!” Theo sát phía sau, người thứ ba bước vào cửa là Trương Thục Phân đang nhanh chóng nhìn xung quanh, sau khi liếc mắt thấy, đã chạy vội đến chỗ con gái. “Không cần!” Vừa thấy có người đi về phía cô, Khương Hồng Lăng nhất thời kinh thanh thét chói tai trốn vào ngồi ở trong lòng Ngôn Nghiễm trên sô pha, một đôi tay còn gắt gao vòng ở cổ của anh, nước mắt vừa mới ngừng lại không lâu lại lần nữa rơi xuống. Theo tiếng thét chói tai của cô, mọi người nháy mắt đình chỉ tất cả các động tác, tầm mắt không tự chủ được từ nhìn cô, thong thả chuyển qua trên người Ngôn Nghiễm bị cô dùng tay ôm chặt lấy. “Không cần nhìn ta như vậy a.” Ngôn Nghiễm xấu tính nói. Anh rốt cuộc là trêu ai chọc người nào, tại sao phải xui xẻo như vậy đụng tới loại sự tình này chứ? “Lão Tam, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, các ngươi ở nơi nào tìm được Nhu Bình ?” Sau một hồi yên lặng, Ngôn Tứ Bảo mở miệng trước. “Chúng ta là ở trong công viên kế chung cư bên cạnh tìm được cô ấy.” Ngôn Chỉ trên mặt có loại biểu tình quái dị nói không nên lời. “Nó làm sao có thể chạy đến nơi đó?” Trần Chí Dục hỏi. Ngôn Chỉ nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu nhìn lom lom mũi chân mình.”Cô ấy nói muốn về nhà.” “Cái gì?” “Nhu Bình”, Ngôn Chỉ do dự nói ra hai chữ này, bởi vì hắn hiện tại căn bản không biết, có nên hay không tin tưởng cô gái trước mắt đang ôm Ngôn Nghiễm là Trần Nhu Bình.”Cô ấy nói mình phải về nhà.” “Về nhà?” Mọi người hoàn toàn không hiểu ra sao. “Chung cư Thúy Đình.” Hắn thở dài lại ngẩng đầu nói, “Cô ấy nói nhà cô ấy ở tại vùng núi chung cư Thúy Đình, nhưng cô ấy đi như thế nào đều không đến, cho nên liền trốn trong công viên khóc.” Trong phòng lâm vào một mảnh yên lặng. “Ngôn Chỉ, ngươi đang ở đây nói cái gì, ngươi đương nhiên biết Nhu Bình không phải ở tại chung cư Thúy Đình, nó. . . . . .” Trương Thục Phân chậm rãi lắc đầu nói, lại bị Ngôn Nghiễm vô lễ cắt ngang. “Cô ấy nói cô ấy tên Khương Hồng Lăng, không phải Trần Nhu Bình.” Trương Thục Phân sắc mặt trong nháy mắt trắng xanh. “Không !” nàng kêu to nhằm phía con gái, lại làm Khương Hồng Lăng một bên càng thêm kịch liệt kêu khóc. “Không cần —— chú cứu ta, không cần —— ô. . . . . . chú , a —— không cần , ô. . . . . .” Cô càng ôm chặt Ngôn Nghiễm, liều chết không chịu buông tay. Nếu không mở miệng nói cái gì đó, Ngôn Nghiễm chỉ sợ lổ tai của mình sẽ bị chấn điếc. “A di, ngươi trước bình tĩnh ngồi xuống được không?” Anh vươn tay, vẻ mặt kiên định đẩy Trương Thục Phân ra. “Bà xã, đừng như vậy, em ngồi xuống trước.” Trần Chí Dục lập tức đi lên trước ôm vợ, trấn an nói. “Nó rõ ràng chính là con gái chúng ta Nhu Bình nha, anh nói đúng hay không?” Trương Thục Phân cầm chặt tay chồng hỏi, nước mắt ngăn không được cuồn cuộn chảy xuống. Trần Chí Dục ôm lấy vợ đang thương tâm không thôi đi đến sô pha ngồi vào chỗ của mình, vợ chồng Ngôn thị cũng theo sau ngồi xuống, mà lão đại Ngôn Bút, lão nhị Ngôn Mặc, lão tam Ngôn Chỉ không phân biệt tìm tư thế thoải mái, hoặc đứng hoặc dựa vào ba góc tường khác. Ánh mắt bảy người toàn bộ chăm chú vào một góc sô pha trong phòng khách, nơi có hai người giống như trẻ sinh đôi kết hợp dính lại cùng nhau. Trong phòng khách một mảnh trầm tĩnh, chỉ nghe một trận lại một trận khóc thút thít. “Tốt lắm, đừng khóc” Ngôn Nghiễm khó khăn lấy hết sức nhẫn nại nhìn nữ nhân hoặc là nên nói là “cô gái” trên người anh nói. Khương Hồng Lăng hít hít mũi, đem nước mắt nước mũi lau cả trên quần áo anh, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Ta bụng thật đói.” “Em muốn ăn cái gì?” “Có thể được ăn. . . . . . MacDonald không?” Ngôn Nghiễm ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt bảy người, trừ Ngôn Chỉ vừa mới thấy qua biểu hiện này của Trần Nhu Bình, toàn bộ đều mở lớn hai mắt. MacDonald? Bọn họ có nghe lầm hay không? Bít tết trừ bít tết Thai Tố đều không ăn, trà chiều trừ trà Khải Duyệt đều không uống, thế nhưng mở miệng nói muốn ăn MacDonald?! Địa Cầu sắp bị hủy diệt sao? (A Tử: cái tên bít tết và trà mọi lần đầu nghe, ta cũng chẳng hiểu nên ai bit thì cm giải giúp ta. Nên mọi ng cứ tạm hiểu vậy nha) “Ta đi mua.” Duy nhất có Ngôn Chỉ mở miệng nói, tiếp theo liền xoay người ra cửa. “Có muốn uống nước giải khát không?” Ngôn Nghiễm không để ý sáu người kia giống như bị điểm huyệt, thẳng cúi đầu hỏi cô. Khương Hồng Lăng lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Nhưng là ta muốn đi toilet.” Ngôn Nghiễm gật đầu, lấy tay chỉ hướng hành lang, “Từ nơi này đi thẳng, em có thể tìm được toilet.” Nói xong thấy cô hoàn toàn không có động tĩnh gì, hắn đầu hàng thở dài hỏi: “Muốn anh mang em đi không ?” Khương Hồng Lăng quay đầu nhìn thoáng qua những người xa lạ cô không biết, nhịn không được sợ hãi gật đầu. Ngôn Nghiễm miễn cưỡng ức một tiếng rên rỉ, theo cô từ trên ghế đứng lên, để cô nắm tay của mình đi đến toilet. Đến cửa nhà vệ sinh, Khương Hồng Lăng cũng không có buông tay, ngược lại lôi kéo anh vào trong toilet, Ngôn Nghiễm sợ tới mức vội vàng dừng lại, đương nhiên, sức kéo của anh khiến Khương Hồng Lăng cũng bị kéo ngừng lại. Cô quay đầu nhìn anh. “Em không phải muốn đi toilet sao? Nhanh đi nha.” Anh giả bộ trấn định nói, trong lòng nghĩ, cô không phải là không thể tự mình thoát quần trên toilet mà muốn anh hỗ trợ đi ?! “Theo giúp ta.” “Két ?!” Ngôn Nghiễm cằm thiếu chút nữa rớt xuống. “Theo giúp ta.” Khương Hồng Lăng vành mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm anh không chuyển mắt nói. Cô hoàn toàn không biết mình tại sao lại biến thành một người lớn, lại tìm không thấy đường về nhà. Cô nhớ rõ số điện thoại nhà, cũng bấm thật sự rõ ràng, nhưng là vì sao cha với mẹ cũng không muốn tiếp điện thoại của cô? Cô tên Khương Hồng Lăng, không phải Trần Nhu Bình, vì sao bọn họ cả đám đều gọi cô là Nhu Bình, còn nói cô bị bệnh rồi? Cô không có bệnh, không muốn tiêm cũng không cần uống thuốc, lại càng không nguyện ý ở trong bệnh viện. Cô muốn gặp cha mẹ mình, hai người đó không phải là cha mẹ của cô, cô căn bản là không biết bọn họ. Vì sao bọn họ lại nói với cô một đống truyện kỳ lạ…, lại dùng cái loại biểu tình kì quái này nhìn cô? Hại cô cảm thấy rất sợ hãi rất sợ hãi. . . . . . Cô vụng trộm thừa dịp không có người chú ý chạy ra ngoài, cô phải về nhà, cũng nhớ rõ địa chỉ nhà mình, nhưng là nàng đi đã lâu đã lâu rồi mà vẫn tìmkhông được đường về nhà. Sau lại có một chú tốt bụng nói muốn mang cô về nhà, cô thật là cao hứng nhưng lại rất sợ hãi, bởi vì mẹ nói không thể tin tưởng lời người xa lạ…, cũng tuyệt đối không thể theo bọn họ đi. Nhưng là nàng nhớ…muốn về nhà, thật sự nhớ…quá, lại rất sợ chú xa lạ kia là người xấu, sau chú đó đột nhiên lại sờ soạng cô, nàng rốt cuộc biết nguyên lai hắn thật là người xấu, bởi vì mẹ nói người xấu sẽ sờ loạn thân thể của mình. Cô rất sợ hãi, liều mình chạy nhanh về phía trước, cuối cùng chạy đến trốn tránh phía sau cái cây cũng không dám lộ tiếng nói ra ngoài. Thẳng đến tối rồi cô vẫn không dám ra, nhưng một mình cô rất sợ hãi nha, cha mẹ, cô phải về nhà, còn có bụng cô thật đói thật đói nha. Cô vẫn khóc vẫn khóc, khóc đến mắt đau quá đau quá, nhưng là cô vẫn chỉ có một mình, sau đó đột nhiên một thanh âm dọa cô nhảy dựng lên, quái thúc thúc phát hiện ra cô. Người xấu. . . . . . chú là người xấu, nhưng là cô tìm không thấy người quen biết, chỉ có hắn, chỉ có quái thúc thúc là cô biềt, chỉ có quái thúc thúc biết cô là Khương Hồng Lăng, không phải là cái gì Trần Nhu Bình , chỉ có hắn, chỉ có hắn. Cô trơ mắt nhìn hắn, ánh mắt hồng hồng lại vô cùng đáng thương, thấy thế nào cũng giống như con vật nhỏ làm người ta thương tiếc. Nhưng Ngôn Nghiễm căn bản không tinh thần đi chú ý cô. “Giúp em?” Ngôn Nghiễm thiếu chút nữa không cẩn thận cắn đứt đầu lưỡi của mình.”Em biết mình đang nói cái gì sao?” Hắn khống chế không nổi hướng cô kêu to. “Wow nha ——” Khương Hồng Lăng nhất thời sửng sốt liền khóc lớn. chú thật hung dữ. . . . . . “Làm sao vậy, làm sao vậy?” trong phòng hai cô gái đồng thời lao đến. “Wow nha” Khương Hồng Lăng tiếp tục khóc to . “Lão Tứ!” Phòng Văn vui mừng chọc ghẹo lão tứ , “Ngươi làm chi lớn tiếng như vậy﹖ cô ấy đang bị bệnh ngươi cũng không phải không biết, chẳng lẽ ngươi không thể theo cô ấy một chút sao?” “Nhu Bình. . . . . .” Trương Thục Phân muốn lại gần xem con gái,tại sao sau khi bị Ngôn Nghiễm nói thì con gái liền khóc lớn, một đôi tay níu lấy y phục của hắn, còn người thì trốn phía sau lưng hắn chính là không cho cô tới gần. ” Cô ấy muốn ta theo vào Toilet ,ngươi muốnn ta theo giúp cố ấy?” Ngôn Nghiễm nhịn không được lớn tiếng nói ra. “Cái gì ” Trương Thục Phân cùng Phòng Văn vừa vui mừng đồng thời há hốc mồm. Ngôn Nghiễm dùng sức xoa nhẹ huyệt Thái Dương, liền quay đầu hướng ở phía sau lưng hắn cầu xin cô ấy: “Đừng khóc được không?” “Chú thật hung dữ. . . . . .” Khương Hồng Lăng vẫn khóc thút thít không ngừng. “Không nên gọi ta là chú.” Ngôn Nghiễm nói, liền nhu nhu càng lúc càng xoa huyệt Thái Dương Hắn thật sự không hiểu nổi xưng hô kỳ quái rốt cuộc là từ đâu tới đây , hắn mới mười chín tuổi mà thôi nha, làm sao giống chú? Huống chi diện mạo của hắn lại có không điểm nào kỳ quái, thế nhưng trong công viên đột nhiên cô liền lao vào trong lòng ngực của hắn sau đó vẫn không buông hắn còn mở miệng kêu hắn là “chú” ! Chú—— thật sự là con mẹ nó! “Nhưng là ngươi vốn chính là chú nha.” cô thút tha thút thít nói. Ngôn Nghiễm nói dùng sức hít vào, áp chế lửa giận trong lòng.”Ngươi không phải muốn đi toilet sao? Mau vào đi.” Hắn gỡ tay ra cô mà thúc giục. “Theo giúp ta.” Tay nhỏ bé trong nháy mắt lại dính trên người hắn. ” Khương, Hồng, Lăng.” Hắn rốt cục mất đi tính nhẫn nại, bất tri bất giác mà dùng phương thức lấy ra để đối phó nàng, gằn từng chữ lạnh lùng kêu tên của nàng. Thấy cô mở to miệng —— “Không cho phép khóc.” Ngôn Nghiễm lập tức ngăn lại nói. Cắn môi, nước mắt ở trong hốc mắt quay tròn chuyển, nhưng nói mà ko suy nghĩ, Khương Hồng Lăng thật sự không lên tiếng mà khóc lớn, hắn vội vàng liền nắm cơ hội. ” Đi toilet đi.” Thấy cô tuy rằng phản ứng thật chậm, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đi toilet, hắn thiếu chút nữa liền thở sâu ra một ngụm đại khí, hoàn hảo đúng lúc nhịn được, bởi vì sự tình vẫn chưa xong. “Đem cửa đóng lại.” Hắn lại nói. Cô ngay cả gọi hắn cùng vào toilet cũng dám nói ra, khó bảo đảm cô sẽ không mở cửa đi toilet. “Không cần.” ” Khương, Hồng, Lăng.” Khương Hồng Lăng cố nén không để cho mình khóc lên.”Kia. . . . . . Ngươi phải đáp ứng ta không thể đi nha.” Cô yêu cầu. Ngôn Nghiễm gật gật đầu. “Không thể gạt ta nha.” cô vẫn là không yên lòng. “Mau vào đi.” Hắn lạnh lùng dọa cô, chỉ thấy động tác của cô rất nhanh, bình một tiếng đóng cửa toilet. “Lão Tứ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao ngươi lại kêu Khương Hồng Lăng mà Khương Hồng Lăng là ai?” Phòng Văn vui mừng lập tức đặt câu hỏi. “A di, bác sĩ nói thật sự là mất đi trí nhớ sao?” Ngôn Nghiễm không trả lời vấn đề, mà đưa mắt nhìn sang Trương Thục Phân. “Bác sĩ. . . . . .” Trương Thục Phân chỉ nói hai chữ, trong nhà vệ sinh đột nhiên truyền đến âm thanh thét chói tai. “A ——” Ngoài cửa ba người đồng thời nhìn trong nhà vệ sinh mà Ngôn Nghiễm cũng đang đứng gần cửa trong nháy mắt đúng lúc dừng lại, bởi vì hắn nhớ tới bên trong hiện tại là một cô gái trưởng thành chứ không phải là một bé gái. Hắn lập tức xoay người đưa lưng về phía cửa toilet, thấy cha, Trần thúc thúc, đại ca cùng nhị ca đồng thời hướng bọn họ rất nhanh mà đi tới, cũng nghe thấy mẫu thân cùng Trương a di trong nhà vệ sinh khẩn trương hỏi vấn đề. “Làm sao vậy, chuyện gì xảy ra?” ” Bình, làm sao vậy?” “Ô. . . . . . Của ta. . . . . . Ô. . . . . . Lông dài.” Trong nháy mắt Ngôn Nghiễm chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí vọt mạnh thượng hắn hai má, hắn nhìn trên hành lang đột nhiên dừng lại, cùng hắn đồng dạng có xấu hổ biểu tình bốn người, im lặng không nói gì. “Hư, đây là tự nhiên , vốn là nên có, tựa như tóc ngươi. . . . . .” Trong nhà vệ sinh ở một trận trầm tĩnh sau, vang lên âm thanh vui mừng của Phòng Văn. “Nhưng là ta vốn không có nha.” Trong nhà vệ sinh lại lần nữa lâm vào một mảnh trong trầm mặc. “Đây là muốn trưởng thành mới có .” Phòng văn vui mừng còn nói. “Nhưng là nó đen sẫm nhìn khó coi, ta. . . . . .” Nhất thời, ngoài cửa năm người không hẹn mà cùng nhanh chóng hướng phòng khách mà đi. ☆☆☆ “Lão Tứ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Năm người trở lại phòng khách tìm chổ ngồi xuống, nhìn lão tứ mà hỏi nghiêm túc . Ngôn Nghiễm không có trả lời ngay, lại đem tầm mắt chuyển hướng Trần Chí Dục, sau đó nhíu mày hỏi: “Trần thúc thúc, giữa trưa lúc ta rời khỏi bệnh viện sau chuyện gì xảy ra, còn có, bác sĩ đối với bệnh này có giải thích gì không?” Trần Chí Dục ở trầm mặc một hồi nhi sau, vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu. “Bác sĩ căn bản nói không ra nguyên nhân, mặc kệ chúng ta hỏi cô vấn đề gì,cô đều trả lời được, chẳng qua câu trả lời của cô ấy lại. . . . . .” tiếng nói của hắn trở nên tích ách . ” Khương Hồng Lăng, mười tuổi, liền nói mình đang học lớp 4, nhà ở số 3, lầu 8, khu A, chung cư Thúy Đình, phố Trường An, điện thoại XXXXXXXX, ba ba tên là Khương Cẩm Đào, mụ mụ tên là Diệp Hiệu Linh.” Ngôn Nghiễm tiếp tục nói, giống như anh đã biết trước đem toàn bộ nói ra. Trần Chí Dục ngạc nhiên nhìn hắn, liền suy sụp gật đầu, khàn giọng nói: “Đúng vậy, đây là câu trả lời của cô ấy. Nhưng là làm sao có thể? Cô ấy rõ ràng chính là Nhu Bình, làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể. . . . . .” “Lão Tứ?” Tứ Bảo nhịn không được kêu lên, bởi vì hắn nghe không hiểu ra sao. “Nói đơn giản là Nhu Bình bị tai nạn xe cộ, sau khi tỉnh lại trong cơ thể của cô ấy là nhâm nhâm —— có lẽ ta nên nói là linh hồn, không còn là Trần Nhu Bình , mà biến thành một cô bé 10 tuổi tên là Khương Hồng Lăng.” Ngôn Nghiễm nói, nhìn vẻ mặt khó hiểu của phụ huynh . “Ngươi đang nói thật hay nói giỡn? ﹗” nói bút mị thu hút, vẻ mặt không tin. Ngôn Nghiễm đang định mở miệng, bỗng nhiên cửa mở ra , Ngôn Chỉ tay cầm đồ ăn MacDonald đi tới. “Không tin, các ngươi có thể hỏi hỏi hắn, ” tay anh chỉ vào Ngôn Chỉ, “Xem bên trong Trần Nhu Bình đến tột cùng có phải cô ấy không”. Ngôn gia mỗi người đối với Trần Nhu Bình điều hiểu rỏ, cho nên mọi người tự nhiên có thể nhận ra Trần Nhu bình đích thực giả. ” Ngôn Chỉ, lời ngươi nói là sao?” Ngôn Bút đem khẩu ánh nắng chuyển hướng lão Tam hỏi. Ngôn Chỉ trước đem trên Fastfood bỏ lên bàn sau đó mới thong thả nâng người lên rồi nói “cô ấy không phải Nhu Bình.” “Điều này sao có thể ?”Ngôn Bút vẫn như cũ không tin, thân là cảnh sát, hắn đã nói tìm được chứng cớ, một chứng cứ thật sự có thể chứng minh “Ta, nhân chứng cùng chứng cớ đến đây, ngươi có thể bắt đầu kiểm tra .” Ngôn Mặc xê dịch cằm, cảm thấy hài hước mà mỉm cười nói. Nghe vậy, mọi người nhất trí chuyển hướng ra hành lang, Ngôn Nghiễm cũng không ngoại lệ, nhưng anh mới vừa quay đầu thì đã bị vật nặng chạy vội đến ép cả người anh vào trong sô pha, thiếu chút nữa làm toàn bộ không khí trong cơ thể anh thoát ra khỏi phổi, hại anh hít thở không thông mà chết. “Chú!” Khương Hồng Lăng nức nở kêu to. “Khụ khụ, ngươi muốn hại chết ta nha!” Ngôn Nghiễm than vãn hỏi, đồng thời đem Khương Hồng Lăng đẩy ra để lấy hơi. “Ngươi gạt người!” cô hít hít cái mũi hồng hồng, nhìn chằm chằm hắn lên án “Ta làm sao gạt người rồi?” Hô hấp hơi thuận, Ngôn Nghiễm nhíu mày cúi đầu nhìn chằm chằm cô vẫn đặt ở trên người hắn . “Ngươi nói ngươi sẽ không đi, nhưng là ta không thấy được ngươi.” hít hít cái mũi, cô cảm thấy ủy khuất, nước mắt giọt giọt rớt xuống. Hắn thiếu chút nữa không thốt ra lời. “Ta đi đến làm sao, ta không phải ở trong này sao?” Hắn nhíu mày mệnh lệnh “ngồi xuống.” “Không cần! Ngươi bế ta đi “ thân thể của cô trong nháy mắt lại dính trở lại người anh giống như gấu koala làm anh bước đi khó khăn. Ngôn Nghiễm có chút bất đắc dĩ giấu diếm sắc mặt càng lúc càng khó coi nhìn Ngôn Chỉ, trong mắt tràn ngập ta cũng không nguyện ý như vậy, trong lời nói có biện pháp ngươi sẽ đem nàng kéo rời đi ta. “Tĩnh —— không, Khương Hồng Lăng, anh có giúp em mua MacDonald nha, em có muốn ăn hay không?” Ngôn Chỉ đưa mắt nhìn sang cô gái mà mình yêu thích nói, tuy nói hiện tại “cô ấy ” không phải là cô ấy. Aiz… ! hắn tâm tình bây giờ thật sự thật phức tạp. Hắn tự tay theo trong túi giấy xuất ra cọng khoai tây tưởng đưa cho cô, sao biết Khương Hồng Lăng vừa thấy có người xa lạ tiếp cận, lập tức đem vùi lên ngực của Ngôn Nghiễm, hai tay càng ôm chặt. Ngôn Chỉ nhất thời đứng tại nguyên chỗ, biểu tình âm tình bất định. Ngôn Nghiễm dùng sức thở dài một hơi, nhanh đem hai tay của cô kéo xuống dưới. Tuy nói bọn họ cũng đều biết hiện tại Trần Nhu Bình không phải Trần Nhu Bình, nhưng là trước mắt thân thể vẫn là của cô, việc ôm một cô gái nử tính như thế này thì không ổn cho lắm. Huống chi, tục ngữ không phải nói bằng hữu vợ không thể đùa, vì vậy càng phải giữ một khoảng cách. “Ngồi xuống.” Hắn vỗ vỗ Khương Hồng Lăng, cũng thân thủ đem nói giấy trên tay cọng khoai tây lấy tới nhét vào trong tay cô “Mau ăn!” “Ta còn muốn Côca.” cô mút lấy cái mũi sợ hãi yêu cầu. Ngôn Nghiễm liếc mắt, đem Côca Ngôn Chỉ đưa tới nhét vào tay cô, sau đó chỉ thấy nàng khoái hoạt một ngụm bánh một ngụm Côca bắt đầu ăn. “Lão Tứ ngươi nói, việc này rốt cuộc là phát sinh như thế nào, Nhu Bình bị xe đụng vào có cái điều gì không thích hợp sao?” Ngôn Tứ Bảo đem tầm mắt từ con gái của bạn tốt sang con trai của mình, sắc mặt phi thường ngưng trọng. Ngôn Nghiễm liếc mắt, đem Côca Ngôn Chỉ đưa tới nhét vào tay cô, sau đó chỉ thấy nàng khoái hoạt một ngụm bánh một ngụm Côca bắt đầu ăn. Ngôn Nghiễm đầu tiên là thở dài thật mạnh, sau đó mới do dự mở miệng.”Có mấy lời con vốn không muốn nói, nhưng là. . . . . .” “Có lời gì là không thể nói? Về chuyện của Nhu Bình sao?” Trần Chí Dục cắt ngang lời của hắn, vội vàng hỏi. Hắn chần chờ gật đầu. “Nó không phải lại làm chuyện gì không nên làm chứ ?” Hiểu con không ai bằng mẹ, Trương Thục Phân hỏi vào trọng tâm. Bà vẫn biết con gái đối con trai thứ tư của Ngôn gia là vô cùng si tình, cũng biết hắn không yêu con gái mình, lại nói con thứ ba của Ngôn gia đối với con mình vô cùng tốt, nhưng là chuyện tình cảm nên nói thế nào đây? Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, những lời này thật đúng là nói hết hết thảy. “Kỳ thật tai nạn xe cộ cũng không phải ngoài ý muốn, mà là Nhu Bình một tay chỉ đạo, mục đích là vì lôi kéo sự chú ý của con.” Ngôn Nghiễm sau khi trầm mặc một hồi lâu, rốt cục đem chuyện hắn vẫn giấu diếm nói ra. “Cái gì ? Cháu nói cái gì?” Trần Chí Dục nhịn không được cao giọng kêu lên. “Lão Tứ, con đừng nói lung tung!” Ngôn Tứ Bảo trừng mắt cảnh cáo con trai. “Người gây ra họa là Lâm Mỹ Quân, bạn thân nhất của Nhu Bình, chắc cô, chú đều biết cô ấy, nếu mọi người không tin, hiện tại có thể gọi điện thoại hỏi, hoặc là mời cô ấy lại đây giáp mặt đem mọi chuyện nói rõ ràng.” Ngừng một chút, Ngôn Nghiễm lại tiếp tục bổ sung, “Kỳ thật người đưa Nhu Bình đến bệnh viện cũng là cô ấy, bởi vì cô ta không nghĩ tới mình thật sự đụng vào nhu Bình, còn làm cô ấy ngất đi, cô ta cũng bị sợ hãi.” “Tại sao có thể như vậy? Nhu Bình nó. . . . . . Nó làm sao có thể làm loại này việc ngu ngốc này?” Trương Thục Phân nhịn không được khóc lên, mà Trần Chí Dục thì mặt xanh mét. “Cho nên ý của em là, kỳ thật trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, thân thể Trần Nhu Bình vẫn chứa linh hồn cô ấy, thẳng đến sau tai nạn xe cộ, việc hoán linh hồn mới đột nhiên xuất hiện?” Ngôn Bút trầm ngâm nói. “Đúng.” “Nhưng là việc này cũng không thể nào xảy ra a, có ai bị tai nạn xe cộ hôn mê tỉnh lại sẽ biến thành như vậy đâu” Ngôn Bút vẫn như cũ không thể nhận chuyện vớ vẩn này là thực.”Mất đi trí nhớ thực phổ biến, nhưng là trao đổi linh hồn? Này tính cái gì? hồ sơ X sao?” Ngôn Nghiễm nhìn thoáng qua vợ chồng vợ chồng đã không biết nên nói cái gì vợ chồng, cùng với cha mẹ đang vội vàng trấn an bọn họ, sau đó bình tĩnh mở miệng, “Bất kể là hồ sơ X hoặc hồ sơ Y, anh cả, anh làm việc cho chính phủ, muốn lấy được một ít hồ sơ đặc thù chắc không khó?” Xem ra, bây giờ có thể bình tĩnh xử lý chuyện này chỉ còn bốn anh em bọn họ. “Em muốn làm cái gì?” Ngôn Bút quay đầu nhìn về phía túi khôn của bốn anh em-lão Nhị. “Vậy còn phải nói ư, đương nhiên là điều tra tất cả tư liệu về Khương Hồng Lăng, xác định xem có thật là một người khác phải không ?.” Ngôn Mặc tức giận nói. “Sau đó thì sao?” “Sau đó đương nhiên là muốn đem thân thể của cô tìm ra, nhìn xem linh hồn Trần Nhu Bình có phải thật vậy hay không cùng cô trao đổi. Cái này cũng muốn ta nói nữa sao?” Hắn không khỏi đảo cặp mắt . “Ngươi cho là ngươi thật sự có hồ sơ X sao?” Ngôn Chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, hắn còn tưởng rằng lão Nhị đầu óc thông minh sẽ có không giống người thường sẽ có ý kiến hay đấy, kết quả. . . . . . “Bằng không ngươi có chủ ý nào tốt hơn không?”Ngôn Nghiễm chọn lá chắn hỏi. Ngôn Chỉ chau mày, há mồm muốn nói lại không biết nên nói gì sao. “Vậy cứ như thế đi, ” nói dưới giấy quyết định mở miệng, “Chúng ta trước tìm được Khương Hồng Lăng bản nhân nói sau.