Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...
Chương 26
Ôi mẹ ơi, lâu không cử động mạnh tự dưng thấy ê ẩm. Một bàn tay đặt lên vai tôi làm tôi giật mình quay ra. Là Hữu Thần. Hắn cau mày, tay cầm túi kem. Đồ keo kiệt, thấy con gái bảo muốn ăn kem thì mua mỗi kem thôi sao? Ngốc thật đấy.
-Ai cho em đánh nhau?
-Tại bọn họ trọc tôi trước chứ.
Oái. Sao tôi lại phải giải thích cho hắn cơ chứ. Điên thật. Tôi giằng lấy túi kem từ tay hắn rồi ngồi xuống, mặt hắn trừng trừng quát:
-Anh đã nói là em không được đánh nhau nữa cơ mà.
-Thế sao anh không bảo vệ tôi, ở cạnh tôi lúc đó lại còn càu nhàu. Mà sao anh mua hộp kem nhỏ vậy, chả bõ dính răng.
Hắn ngồi xuống cạnh tôi, mặt đăm chiêu rồi đột nhiên giằng hộp kem từ tay tôi, buông một câu làm tôi suýt ngất.
-Em đang ốm, không được ăn lạnh.
-Thế anh mua làm gì? Vứt đi thì phí lắm.
-Không được.
-Có đưa đây không? –Tôi trừng mắt quát vì quả dâu ở trên đầu hộp kem hấp dẫn quá. Thèm chết đi được. Hắn lắc đầu nghiêm nghị. Nếu bỏ qua trái dâu thì tiếc quá. Tôi buông giọng năn nỉ:
-Một miếng thôi. Đi mà… (Tôi kéo tay áo hắn.) Anh có biết tôi thèn sắp nhỏ dãi ra rồi không hả? Ôi trái dâu chín. Cho tôi một miếng thôi… hix…
-Hahaha.. Em cũng biết làm nũng hả? Dễ thương thật đớ. Thôi được.
Hắn cười tủm tỉm, tay cầm trái dâu giơ lên. Ôi háo hức quá. Trái dâu tan chảy trong miệng sẽ tuyệt lắm đây. Nhưng hắn giơ trước mặt tôi, cười nửa miệng:
-A.. đi.
-Anh thật là. A..a..
Tôi định đớp lây trái dâu chín mọng kia, ai dè… Thịch…thịch…thịch… Tim tôi lại đập nhanh trong lồng ngực. Dâu đâu chẳng thấy, chỉ thấy môi hắn đang ở trên bờ môi mình. Một cái kiss thật bất ngờ. Đầu tôi gần như đóng băng luôn. Cái kiss ngọt ngào trong khung cảnh lãng mạn. Hắn buông ra, mắt nhìn tôi chằm chằm. Chắc mặt tôi ngố lắm hay sao mà hắn ôm bụng cười.
-Haha. Em dễ thương quá. Cái kiss của anh ngọt hơn trái dâu đúng không?
Đầu tôi như có hàng ngàn quả pháo hoa đang nổ lung tung bành, thật khó chịu. Tôi đưa tay cho hắn một cú đấm bất ngờ vào mặt làm hắn méo mặt luôn. Tôi quát:
-Ai cho anh làm thế? Cái giống becgie kia.
-Becgie! Em dám mắng anh vậy ư?
Hăn xoa tay trên mặt, mắt nhìn tôi trừng trừng. Thật bực mình, đan háo hức muốn ăn thì hắn… Đây là cái giá hắn phải trả, dám làm cụt hứng của tôi. Tôi cau có nhìn ra phía sông, không thèm nói chuyện với hắn nữa.
-Này! Sao không nói gì vậy?
-…
-Giận hả? Ầy, anh tưởng Liễu Liễu nhà ta không biết giận cơ đấy.
Nhìn bóng đêm bao trùm, tôi lại thấy trong lòng trống trải. Một cảm xúc gì đó len lỏi trong tâm trí. Dột nhiên có luồng ánh sáng lấp lánh xuất hiện trước mặt tôi. Hữu Thần tay cầm mấy que pháo bông đưa cho tôi.
-Đẹp quá.
-Vừa nãy đi mua kem, tiện thể anh mua luôn.
Hắn ngồi trước mặt tôi, tay quơ quơ que pháo bông. Tôi đỡ lấy que pháo tứ tay hắn, nhìn từng đốm sáng tóe ra. Hắn bất thình lình keo chân phải tôi ra:
-Này. Anh định làm gì vậy?
-Im xem nào.
Hắn kéo ống quần tôi lên. Bao nhiêu người đi đường lúc đó nhìn vào. Tên mắc dịch tháo luôn giày của tôi ra rồi lôi trong túi quần hắn ra một hộp nhỏ. Tôi cố giằng chân về phía mình nhưng cổ chân bị bàn tay hắn bóp chặt. Trong cái hộp có một chiếc vòng nhỏ sáng lấp lánh, hắn từ từi đeo vào chân tôi.
-Gì kì vậy? Tháo ra ngay. –Tôi quát.
-Anh đã yếm bùa rồi đó, từ nay em sẽ khoog rời khỏi anh được đâu. Anh cấm em tháo ra nghe chưa.
-Dở hơi quá. Haha. –Tôi bật cười thành tiếng.
Hắn nhếch môi, tủm tỉm cười, đeo giầy lại cho tôi rồi đứng dậy:
-Chắc em đói rồi hả? Chúng ta đi thôi.
-Đi đâu?
-Tí biết liền. Mau lên xe đi.
Tôi ngồi trên xe hắn vi vu. Dù trời lạnh nhưng vẫn rất nhiều sao. Người ngồi trước tôi cũng là một ngôi sao lớn và sáng. Tôi ghé sát tai hắn, thì thầm:
-Có một chuyện liên quan đến anh, anh có muốn biết không hả?
Tôi tưởng tiếng gió rít làm hắn không nghe thấy, ai dè hắn đọt nhiên dừng xe lại. Tôi quát:
-Điên à?
-Chuyện gì về anh vậy? Nói đi.
-À. Là một bí mật mà từ khi gặp anh lần đầu cho đến bây giờ chỉ có em biết thôi. Em chưa nói cho ai.
-Hả.Là chuyện gì mà em luon dấu kín trong lòng vậy?
-Ấy. Đói quá. Hiện tại em lại mất hết cảm hứng để nói rồi.
-Nói đi.Xin em đó. Đừng làm anh tò mò.
-Không thích.
Nhìn bộ mặt ngố tàu của hắn làm tôi không nhịn được cười. Tôi nhất quyết không nói làm hắn cau có nổ xe đi tiếp. Tưởng hắn đưa tôi đi đâu, ai dè đến nhà hắn.
-Về đây làm gì?
-Vào đi. Người em lạnh run rồi kìa.
-Không thích.
-Không thích cũng phải vào.
-Khôngđi. Anh làm gì được tôi nào?
Hắn bế xốc tôi lên từ đằng sau. Cái tên becgie này. Hắn dám làm thế? Tôi giãy nảy:
-Đố dâm dê kia. Bỏ tôi xuống mau.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
56 chương
17 chương
82 chương
111 chương