Duy Ngã Độc Tôn
Chương 921
Ngay khi các cường giả khác trong Thần Thành không nhịn được muốn ra tay, một cái bóng trắng lăng không bay vụt lên từ một nơi trong thành, như một thanh kiếm nhọn bắn tới địch nhân với tốc độ cực nhanh. Nhanh đến mức không thể tin được, trực tiếp cắt đứt tiếng quát cuông vọng lạnh lùng kia, chỉ thấy trên bầu trời, có một bóng người rơi xuống từ trên cao.
Còn cái bóng trắng kia, đã biến mất không thấy!
- Xảy ra chuyện gì?
Có người sắc mặt kinh hãi hỏi.
- Vừa rồi hình như thấy một đạo kiếm khí màu trắng, chém về phía người trên trời, có phái ta hoa mắt không?
- Dường như không phải là kiếm khí màu trắng, mà là một người!
- Làm sao có thể là người được? Tốc độ của con người không thể nào nhanh như vậy!
Mọi người vẻ mặt chấn động, đứng đó không ngừng bàn tán.
Chỉ có một số nhân vật lão thành cấp bậc hoá thạch sống, cùng một số Giáo chủ đại có mặt ở hiện trường, trong mắt tràn ngập không thể tưởng tượng. Bằng cảnh giới của bọn họ, cũng chỉ có thể thấy trong cái bóng màu trắng, không phải một đạo kiếm khí, lại càng không phải một người, mà là...một thanh kiếm!
Nói cho chính xác, là một kiếm hồn của một thanh kiếm!
Hóa thành một cái bóng trắng, trực tiếp bay lên trời cao, một kiếm chém người đang gào thét kia thành bụi bặm!
Phải đạt tới cảnh giới nào? Mới có được uy thế đó?
Ngay cả những nhân vật lão thành hoá thạch sống, cùng với Giáo chủ giáo, cũng đều không thể giải thích được.
Tần Lập yên lặng ngồi trong khách sạn, nhìn Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm bay trở về, tự động trở vào bao, không phát ra một chút tiếng động. Trên mặt Tần Lập cũng không có thần sắc đắc ý gì, ngược lại càng tăng thêm vài phần sâu lo. Vừa rồi người ở trên trời cao cũng giống như Vương Kỳ U Thánh tử Lang Gia Võ Đô Thần Giáo, không phải là bản thân họ, mà là cường giả lão thành cấp bậc hoá thạch sống bị bộ tộc Quỷ Mị chiếm lấy thân thể.
Rốt cuộc vẫn tìm tới đây!
Tần Lập thở dài một tiếng, đến bây giờ hắn cũng không biết chuyện này đối với Lang Gia Đại Lục mà nói là tốt hay xấu. Chẳng qua cũng như Thủy Sinh Liên đã nói, dù là mấy người Thủy Hận Sinh Thủy Hướng Đông cùng Ô Quận Vương không mở ra đạo phong ấn kia, vậy thì phong ấn cũng sẽ không duy trì được bao lâu nữa.
Tần Lập tin tưởng Thủy Sinh Liên sẽ không gạt mình, bởi vì không cần phải thế. Tần Lập cũng không phải hạng người lưng gánh nhiệm vụ vì an nguy chúng sinh thiên hạ, hắn sẽ không muốn thấy sinh linh đô thán, nhưng thật tới lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ tuyệt đối không giữ lề lối giữ pháp tắc cũ.
Người kia ở trên trời cao kêu gào, đồng thời chém giết một vị Giáo chủ cảnh giới Đế vương, hơn nữa rất có thể không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Điều này làm cho Tần Lập vốn không muốn để ý tới bọn họ có chút tức giận, trực tiếp tế ra Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm chém tên bộ tộc Quỷ Mị kia. Cứ thế, vết rách giữa Tần Lập cùng bộ tộc Quỷ Mị cũng ngày càng sâu.
Chẳng qua Tần Lập cũng không phải rất để ý chuyện này, nhiều năm qua, kẻ thù của hắn đến giờ vẫn không thiếu, nhiều lúc còn nguy hiểm hơn bây giờ, hắn vẫn luôn đi thẳng một đường.
Nhất là bây giờ Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm đã dựng dục ra kiếm hồn, ý niệm Tần Lập sai khiến, Ẩm Huyết Kiếm liền có thể không gì không công phá được!
Trong thiên địa này, dường như thật sự không có thứ gì là Ẩm Huyết Kiếm không chém ra được!
Kiếm thuật tu luyện đến mức tận cùng, liền có thể hình thành kiếm đạo. Loại đạo này có thể chém tận thiên địa, chém rơi sao trời tuy rằng hôm nay Tần Lập chỉ mới nhìn sơ cửa ngỏ, nhưng thi triển ra liền khiến người ta chấn động.
Tên bộ tộc Quỷ Mị bám trên người vị cấp bậc hoá thạch sống kia, bị Ẩm Huyết Bàn
Long Kiếm một kiếm chém đến thần hồn câu diệt, thân thể rơi trên bầu trời Thần Thành. Độ cao như thế, cũng không khiến bộ thi thể Đế vương này hư hao bao nhiêu.
Bởi vậy, người này cũng được một số nhân vật lão thành còn sống nhận ra, chính là một Hộ pháp cao cấp ở Lang Gia Võ Đô Thần Giáo, đại giáo sáu vạn năm trước!
Mọi người trong lòng không khỏi nghiêm túc, đều biết rõ nhất định đã xuất hiện biến cố nào đó mà bọn họ không giải thích được. Nếu không, Lang Gia Võ Đô Thần Giáo biến mất sáu vạn năm, không thể nào lại xuất hiện lần nữa.
Lẽ nào thật như lời đồn bộ tộc Quỷ Mị đã hiện thế? Những người sáu vạn năm trước, đều bị bộ tộc Quỷ Mị chiếm giữ thân thê?
Nghĩ đến đó, gần như mọi người đều cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Đồng thời, cái bóng trẳng kia cuối cùng là ai, đã gây ra tranh luận rất lớn giữa Lang Gia Thân Thành. Không ít người đều suy đoán, cái bóng kia là Tần Lập nổi danh Bất Động Như Sơn trong thời gian gần đây!
Nhưng có không ít người duy trì ý kiến phản đối, lý do là tuy rằng Bất Động Như Sơn rất mạnh, nhưng rõ ràng là một thanh niên, không thể nào có được thực lực mạnh mẽ như thế.
Sau đó, lại có một chút tin tức lần lượt truyền ra, mấy tin tức này làm cho vô số người càng chìm sâu vào Mơ hồ. Bởi vì những tin tức này, đều là những nhân vật lão thành có danh vọng, cùng nhân vật cấp Giáo chủ truyền ra.
Nói ngày đó chém rơi Hộ pháp cao cấp Võ Đô Thần Giáo, căn bản không phải là người, cũng không phải kiếm khí, mà là một kiếm hồn vũ khí trên tay của siêu cấp cường giả!
Điều này ngược lại làm cho hiềm nghi Tần Lập giảm bớt phần nào, những người vốn ủng hộ Tần Lập cũng đều dao động lòng tin.
Tần Lập quá trẻ tuổi rồi!
Kiếm hồn? Trước đừng nói Tần Lập có thể dụng dục ra vũ khí có kiếm hồn hay không, coi như là có, hắn cũng tuyệt đối không thể không chế!
Kiếm hồn đó là tồn tại đỉnh cao trong binh khí!
Làm sao có thể chịu loại người thanh niên như Tần Lập không chế?
Đối mặt với những lời đồn loạn xạ này, Tần Lập không làm ra phản ứng gì, cũng không hề có bất cứ câu trả lời nào.
Theo chuyện này xảy ra, Lang Gia Đại Lục phong vân sôi trào, dù là người không mẫn cảm nhất cũng đều cảm giác được, dường như có một chuyện không lường trước sẽ xảy ra.
Dưới bầu không khí bất thường bao phủ, Tần Lập nghênh đón trận đấu thứ mười, giai đoạn một Lang Gia Đại Bỉ.
Đánh đến bây giờ, còn có rất nhiều người ngay cả trận thứ hai thứ ba cũng chưa đánh, nhưng đã có người đánh xong mười trận, thuận lợi tiến vào giai đoạn hai.
Trận đấu thứ mười của Tần Lập, còn cách khoảng mấy canh giờ, tất cả chỗ ngồi ở khán đài đều bị nhét đầy!
Lang Gia Phi Tiên Phái Thánh nữ Đỉnh Linh, Thánh tử lâu Minh Vũ, Lang Gia Bách Giạ Phái Thánh tử Nhạc Văn Quân, Thánh nữ Tu vá Phi Phi, Lang Gia Cổ Giáo Thánh tự Cổ Kiếm Phong, cùng với Thánh nữ Lang Gia Cổ Giáo lần đầu tiên lộ diện, là Thánh nữ thần bí nhất trong các siêu cấp đại phái, Phong Tiêu Tiêu, tất cả đều có mặt trên khán đài.
Lang Gia Thần Giáo Thánh nữ Hoa Phượng Hoàng, Thánh tử Hà Đan Đằng, cũng đi đến sau đó.
Làm cho người ta chú ý nhất, chính là Thủy Sinh Liên nữ chủ nhân Như Ý Tiên Phường xuất hiện trên khán đài, lập tức gây ra một trận oanh động trong đám người.
- Nhìn kìa, nữ nhân đeo khăn che mặt kia chính là Thủy Sinh Liên nữ chủ nhân Như Ý Tiên Phường!
- Trời ạ, sao nàng cũng đến đây?
- Hắc, Ngươi còn không biết sao, mấy ngày trước ở Như Ý Tiên Phường đã xảy ra một chuyện rất náo nhiệt...
Mọi người đều xôn xao, Thủy Sinh Liên mắt điếc tai ngơ, dẫn theo mấy tỳ nữ xinh đẹp, tiểu tỳ nhanh mồm nhanh miệng, đồng thời ra tay đánh Thánh tử dự khuyết Lang Gia Phi Tiên Phái một cái tát cũng ở đó.
Chỉ là hôm nay, nàng không còn mặc trang phục tỳ nữ nữa, mà thay một bộ váy dài toàn thân đỏ rực như lửa, hơn nữa dung mạo cực đẹp kia, nhìn thật giống như một tân nương tử sắp xuất giá.
Nếu như có thể an tĩnh ngồi tại chỗ, vậy chắc chắn sẽ làm người ta nhìn thẳng mắt, trong lòng tán thưởng: đúng là một thiếu nữ xinh đẹp thật văn tĩnh!
Chẳng qua, văn tĩnh cùng rụt rè, dường như không có quan hệ gì với thiếu nữ này. Mặc một thân quàn áo vốn phải văn tĩnh ngồi yên, lại nhích tới dời lui, sắc mặt không được tự nhiên.
Còn nhỏ giọng hỏi Thủy Sinh Liên bên cạnh:
- Tỷ, sao muội cảm giác không được tự nhiên như thế? Tỷ nói, huynh ấy thật sẽ thích y phục muội mặc hay không?
- Nếu như muội có thể yên yên tĩnh tĩnh ngồi tại chỗ, huynh ấy nhất định sẽ thích!
Thủy Sinh Liên sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng lại đang cười trộm, nói.
Không ngờ tới, tiểu muội luôn không tim không phổi lại cũng có một ngày ưa thích nam nhân. Hơn nữa luôn không chịu mặc trang phục đẹp, lại thật sự nghe theo lời nói đùa của mình, mặc vào một thân quần áo xinh đẹp.
Thủy Sinh Liên thầm nghĩ, yên lặng quan sát tiểu muội, cảm thấy nàng mặc một thân quần áo này thật là quá xinh đẹp, đẹp đến mức làm người ta không nở rời mắt.
Một hồi như thế, liền trở thành trung tâm nơi này, gần như mọi người đều nhìn vào thiếu nữ váy đỏ kia, vẻ kinh diễm trong ánh mắt không cách nào che giấu được.
Nhưng thiếu nữ váy đỏ này hiển nhiên không có phần giác ngộ đó, nàng căn bản không để ý đến việc mình trở thành tiêu điểm trên lôi đài, ngay cả mấy người Nhạc Văn Quân đã gặp qua nàng cũng không nhịn được nhìn nàng vài lần. Bây giờ tiểu cô nương đang trong rối rắm khó chịu:
- Tỷ, không lẽ tỷ gạt muội ư, muội làm sao cứ cảm giác có chút là lạ? Còn nữa, cái tên kia sao còn chưa xuất hiện? Chúng ta đều ở đây chờ nửa ngày rồi, hắn ngược lại, ngay cả cái bóng cũng không thấy!
Trong lòng Thủy Sinh Liên không nhịn được thở dài một tiếng: Xong rồi, xem ra cô gái nhỏ này thật là nghiêm túc, lần này nên làm gì đây? Nói cho nàng, Tần Lập đã có mười mấy vị hồng nhan tri kỷ? Hay là nói, tỷ đây cũng thích hắn, muội muội hay là nhường bước đi...
Trò đùa này có chút lớn quá, trong lòng Thủy Sinh Liên rất bất đắc dĩ, chẳng qua nàng cũng là một nữ tử tính tình hào hiệp, phân rõ ràng phải trái lòng dạ khí phách không phải nữ nhân bình thường có thể sánh bằng.
Cho nên, mặc dù phát hiện tiểu muội dị dạng, nhưng vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Bây giờ trên lôi đài còn có người chưa đánh xong mà, cũng phải chờ người ta đánh xong mới tới lượt Tần Lập ca ca của muội chứ.
- Cái gì Tần Lập ca ca của muội, người ta không muốn nghe đâu!
Thiếu nữ váy đỏ sắc mặt ửng hồng, mỉm cười hồn nhiên, khẽ liếc Thủy Sinh Liên:
- Tỷ, không lẽ tỷ cũng thích tên kia hay sao, chúng ta có thể cùng gả cho hắn mà! Đến lúc đó, tỷ muội chúng ta sẽ không cần tách ra nữa!
Thiếu nữ váy đỏ nói giọng rất nhỏ, nhưng ngồi xung quanh là những người nào? Lập tức có không ít người con mắt thẳng ra, thầm hô đôi tỷ muội hoa này nói tới là người nào? Mẹ nó, còn có thiên lý hay không? Hai nữ nhân xinh đẹp như thế, ở chỗ này lại nghiên cứu gả cho một người? Nếu lời này truyền ra ngoài, nam nhân trên toàn bộ Lang Gia Đại Lục, sợ rằng đều sẽ tan vỡ mất?
Thủy Sinh Liên xì một tiếng, đỏ mặt thấp giọng nói:
- Nói lời điên gì đó, tiểu nha đầu thật là không biết xấu hổ!
- Hắc, người ta tùy tiện nói mà thôi!
Thiếu nữ váy đỏ nói rồi, hàng mi dựng thẳng nhìn những người xung quanh cười lạnh nói:
- Bản cô nương nhớ kỷ bộ dạng các ngươi rồi!
Những người đó đầu tiên là sững sờ, tiếp đó sắc mặt hơi trắng bệch gật đầu:
- Cô nương yên tâm, chúng ta không có nghe được gì cả!
Truyện khác cùng thể loại
345 chương
94 chương
79 chương
1725 chương
203 chương
457 chương
171 chương
685 chương