Duy Ngã Độc Tôn
Chương 863
Thật lâu trước đây, Thông Thiên Đại Đế đã biết đại thế giới này, kỳ thật hùng mạnh nhất khôngphải là nơi Thần Vực, mà là...Vực Nội!
Năm đó Thông Thiên Đại Đế dẫn bộ tộc tử đồng từ Vực Ngoại đi đánh Giới Hạ, ở Vực Nội liền có một tiếng nói bay tới từ Vực Ngoại, truyền vào tai ông ta. Tiếng nói kia rất bình thản, chỉ nói một câu: Còn dám tới Vực Ngoại gây sự, ta sẽ lấy đâu ngươi!
Về sau, Thông Thiên Đại Đế tìm kiếm ở Tàng Kinh Các gia tộc Thần Vương, tìm được một quyển điển tịch xa xưa, bên trên dùng chữ viết cực kỳ lạ lẫm xa xưa, miêu tả những chuyện thời đại siêu cổ.
Trong đó, có một đoạn miêu tả thế này: Thời đại siêu cổ, chúng thần thú tung hoành, thiên địa sơ khai, đất đai mênh mông. Dùng đại pháp lực, toàn lực phi hành từ đông tới tây, không có thời gian ngàn năm, khó có thể xuyên suốt.
Siêu cổ có một nơi, gọi là Vực Nội, là nơi ở của Thần. Thần có pháp lực thông thiên, thủy tổ của nhân loại, chính là Thánh Hiền! (Nguyên văn: Thần bị giả. pháp lực thông thiên, vi nhân chỉ thủy tổ. thánh hiền dã!)
Ý nói rằng ở thời đại siêu cổ, có một chỗ gọi là Vực Nội, nơi đó có một nhân loại Thánh Hiền đại năng, là một Thân nhân, vô cùng hùng mạnh.
Thông Thiên Đại Đế vốn nửa ngờ nửa tin đối với chuyện thời đại siêu cổ, bao gồm cả truyền thuyết người áo xanh kia, cũng không quá tin tưởng. Nhưng Vực Nội quả thật có tồn tại đại năng hùng mạnh, đó là chuyện khẳng định.
Vực Ngoại cùng Vực Nội cách nhau vô cùng xa xôi, coi như là người như Thông Thiên Đại Đế muốn hư không hoành độ từ Vực Ngoại đến Vực Nội, không ngủ không nghỉ, bay đi ngày đêm, cũng phải bay tới mấy trăm năm!
Mà người bên kia, làm thế nào biết được mình khiêu khích tử đồng Vực Ngoại tiến công Trung Châu Giới Hạ, đồng thời truyền tiếng nói đó vào trong tai ông ta. Đây là cái thực lực gì?
Ít nhất, cho tới giờ thì Thông Thiên Đại Đế cũng không cho rằng mình có thực lực đó!
Nếu không, ông ta ở nơi Thần Vực vươn một tay ra, chẳng phải có thể vỗ chết Tần Lập ngay?
Cũng chính vì điểm này, Thông Thiên Đại Đế mới tin chắc rằng, khẳng định Vực Nội có một mặt càng thêm thần kỳ. Con đường thông ra bên ngoài Giới, ai dám nói Vực Nội không có chứ?
- Lâm Hồn ngươi đi, đi tới Vực Ngoại, truyền ra lời nói: Tần Lập có được vô thượng tuyệt học Tử Khí Quyết của bộ tộc tử đồng! Nhớ kỷ, nhất định phái đem tin tức này rải rộng ra ngoài!
Trong không khí truyền đến một tiếng "Rõ", sau đó dao động một trận tiếp theo liền trở về bình tĩnh.
Làm xong mọi chuyện Thông Thiên Đại Đế nhắm mắt ngưng thần lẩm bẩm nói:
- Lẽ nào, ta thật sự sợ người ứng vận này? Điều đó không thể nào, điều đó không thể! Ta là Đại Đế, ta là vị chúa tể chí cao vô thượng của toàn Giới Thượng Giới Hạ! Chỉ có người khác sợ ta, ta Cần gì phái sợ ai?
Vừa nói xong, tiếng nói của Tiên Hậu dường như quanh quản bên tai ông ta: Người sẽ tự hủy ở trong tay mình!
Tiếng nói kia vươn vẩn quanh tai, không đuổi đi được.
Thông Thiên Đại Đế phiền não đứng đậy, hai tay nắm chặt, lạnh lùng lẩm bẩm:
- Ta sẽ chỉ thành tựu bá nghiệp càng thêm huy hoàng! Ta...là Thông Thiên Đại Đế! Người ứng vận, thì tính là cái gì? Bốn cái Thần Vương không giết được ngươi, bốn mươi cái thì sao?
Thân thể Tần Lập lung lay muốn rơi xuống, gần như không thể phi hành. Nếu không phải dựa vào một hơi chống đỡ, chỉ sợ hiện giờ hắn đã rơi xuống từ không trung.
- Phu quân!
- Công tử!
- Tông chủ!
Một đám đông người lăng không bay lên từ cực xa, lớn tiếng hô lên.
Thân thể Tần Lập được hai nàng Cơ Ngữ Yên cùng Xà Xà đỡ lấy, trong mắt hai nàng ngậm lệ, nhẹ giọng kêu gọi.
- Huynh...không sao, không sao cả!
Tần Lập cố làm ra vẻ tươi cười, một hơi vừa buông lỏng, trực tiếp ngất đi.
Trên trời cao, thiên đạo pháp tắc bị thay đổi, im hơi lặng tiếng vận chuyển, cỗ oán khí kinh thiên lâu mãi không tan, khiến cho một mảnh bầu trời mây đen rậm rạp, sôi trào như mực.
Mười ngày sau, Tần Lập rốt cuộc mở mắt. Lúc này, Tần Lập có vẻ cực kỳ suy yếu. Vừa thắng cấp đến cảnh giới Đế vương, liền gặp phải trọng thương như thế, nếu đổi thành người khác, sợ rằng đã sớm không qua khỏi.
Thân thể Tần Lập đã sớm rèn luyện vô số lần trong quá khứ, cùng tinh thần lực mạnh mẽ đến mức gần như biến thái, cùng với ngũ tạng được ngũ hành nguyên tố rèn luyện bảo vệ, làm cho hắn từ bờ vực tử vong giãy giụa trở về.
Có thể nói, đây là may mắn. Cũng có thể nói, đây là kết quả Tần Lập liều mạng tu luyện đến tận bây giờ.
Người khác nhìn thấy, chỉ là Tần Lập uy phong tung hoành ngạo nghễ thiên hạ, thậm chí ghen tị nói hai ba câu: Người này số mệnh xông thẳng Cửu Tiêu, là người ứng vận, ai có thể so sánh?
Nhưng không có người nghĩ tới, một người trẻ tuổi ngồi trên danh hào người ứng vận kia, năm xưa đã giãy dụa ra từ một hoàn cảnh như thế nào.
Ba phần trời định, bảy phần dựa vào liều mạng!
Thế giới này trước giờ sẽ không tồn tại chuyện cái bánh rơi từ trên trời xuống. Tần Lập năm xưa, nếu như không phải đánh liều được ăn cả ngã về không, tu luyện chiến Kỳ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn thậm chí khó có thể sống tới ngày hôm nay.
Ở trên Huyền Đảo, nếu như không có loại dũng khí tiến tới mãnh liệt, mãi không dừng bước, như vậy Tần Lập ngày hôm nay tối đa cũng chỉ có thể là kiêu hùng một phương ở nơi thần bí kia. Hơn nữa, có thể còn đang tranh giành kiềm chế với quần hùng Huyền Đảo.
Ở nơi cực Tây, nếu như Tần Lập bị thành Thông Thiên Hải gia cùng Nguyệt Diêu Tiên Cung che mờ mắt, lưu luyến dưới nhu tình của Vĩnh Xuân Thượng Nhân. Như vậy Tần Lập hôm nay tối đa chỉ là đứng đầu một phái, có thể còn đang lo lắng vì thù oán với Hải gia cùng bộ tộc tử đồng.
Con đường võ đạo, như đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi!
Nhiều năm qua đi, Tần Lập chưa từng lui nửa bước!
Cho dù là sau khi tiến vào nơi Thần Vực, đối mặt đủ loại cường quyền, đối mặt Thông Thiên Đại Đế khẽ vung tay là có thể đè chết hắn, Tần Lập vẫn chưa từng buông tha!
Tần Lập không biết trên đời này cuối cùng có người ứng vận chân chính hay không, càng không biết bản thân mình có phải là số mệnh tận trời. Hắn chỉ biết, là nếu như không cố gắng, nếu như không liều mạng, vậy đừng nói người thân của mình, nữ nhân của mình, bạn bè của mình, những đoàn người đi theo mình...Ngay cả chính bản thân mình cũng khó mà bảo toàn được!
Thông Thiên Đại Đế, cũng đã từng chỉ là một võ giả thiên tài mà thôi!
Từ xưa tới nay, có thể thành tựu một phen đại nghiệp kinh thiên trên con đường võ đạo, có người nào dựa vào tổ tiên che mát đi ra?
- Phu quân, chàng tỉnh rồi.
Giọng nói ôn như như nước, mang theo một tia mừng rỡ, thậm chí có một tia sợ hãi, ngoài Thượng Quan Thi Vũ ra thì còn là ai?
Nhìn ánh mắt sưng đỏ của Thượng Quan Thi Vũ, Tần Lập nhẹ nhàng vươn tay, vuốt khuôn mặt có chút gầy đi của Thượng Quan Thi Vũ, khẽ cười nói:
- Nàng cũng có lúc khóc nhè?
- Có khóc sao? Muội không nhớ.
Thượng Quan Thi Vũ cầm lấy tay Tần Lập, ôn nhu nói:
- Nếu chàng còn không tỉnh lại, muội sẽ đi theo cùng.
Một câu nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng nói ra cỏi lòng Thượng Quan Thi Vũ.
- Xin lỗi, làm nàng lo lắng. Muội phải tin tưởng huynh, huynh sẽ không chết!
Vẻ mặt Tần Lập hiện lên một tia mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Những người khác thế nào?
- Vẫn tốt, không có chuyện gì, chàng yên tâm đi.
Thượng Quan Thi Vũ nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tần Lập vẫn cảm giác được trong lời của nàng có chút ý nói không hợp lòng. Dường như...đang lên giấu điều gì đó.
Không còn cách nào, Tần Lập hiểu quá rõ Thượng Quan Thi Vũ. Bất luận là cô bé xấu hổ tự ti vì làn da màu lam xưa kia, hay là thiếu nữ thiên tài ở Huyền Đảo, hay giờ đây là trụ cột môn phái Viêm Hoàng, Thượng Quan Thi Vũ khí độ hòa nhã ở trước mặt Tần Lập, vĩnh viễn cũng là một thê tử ôn nhu như nước.
- Muội có chuyện gì giấu huynh?
Tần Lập nắm lấy bàn tay có chút lạnh của Thượng Quan Thi Vũ, làn da trơn bóng như ngọc, khóe miệng nổi lên ý cười nhàn nhạt, nhìn chằm chằm đôi mắt cực đẹp của Thượng Quan Thi Vũ:
- Không được nói dối.
- Thật là chuyện gì cũng không giấu được chàng.
Thượng Quan Thi Vũ khẽ than một tiếng:
- Vốn cảm thấy chàng trọng thương chưa khỏe, không nên nói với chàng những chuyện này. Nhưng nói ích kỷ một chút, chuyện này cũng không có quan hệ quá lớn với chúng ta. Phụ thân Linh Nhi, đã qua đời.
- Phụ thân Linh Nhi? Thú Vương? Đã qua đời?
Tần Lập vừa mới tỉnh táo lại, đầu óc lại chưa hoàn toàn thanh tinh. Lần này bị thương đúng là đủ nặng, năng lượng trong cơ thể tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng.
Làm cho mình hơi thanh tinh một chút, Tần Lập khó tin nói:
- Làm sao được chứ? Dù cho bộ tộc Thú Vương có suy thoáị cũng tuyệt đối không thể bị người ta công phá trong thời gian ngắn như vậy. Bản thân thú Vương cũng đã là cường giả cảnh giới Thần Vương tứ trọng, là ai có thể chém giết ông ta được?
Thượng Quan Thi Vũ khẽ than một tiếng, ôn nhu nói:
- Chuyện này, để cho Linh Nhi nói với chàng đi.
Nói rồi, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
- Tần Lập, cha...cha muội bị giết rồi, muội không còn nhà nữa!
Nhìn thấy Tần Lập, nước mắt Linh Nhi không nhịn được ào ào tràn ra, bộ dạng lệ rơi như mua làm người ta sinh lòng thương tiếc.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, muội làm sao biết được rõ ràng như vậy, có phải trong chuyện này đã có chuyện gì sai hay không?
Tần Lập khôi phục chút sức lực, tựa trên giường, nhẹ giọng an ủi.
- Bộ tộc Thú Vương có huyết mạch truyền thừa. Trước khi người mang huyết mạch đời trước chết đi, có thể đưa tin tức truyền vào đầu con cháu...
Linh Nhi thút thít, nói xong câu này, liên rơi vào trầm mặc thật lâu, chỉ là rơi lệ, nhưng không nói một lời.
Tần Lập chân mày dính chặt, nhẹ giọng nói:
- Hẳn là vì huynh giết ba tên tâm phúc Thông Thiên Đại Đế tạo thành.
Linh Nhi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tần Lập:
- Dù là không có huynh, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế. Thú tộc quá yếu, thiên hạ nơi Thần Vực sớm muộn gì cũng là của nhân loại. Tần Lập, muội muốn bế quan, mặc kệ phải trả cái giá lớn cỡ nào, muội nhất định phải báo thù này!
- Ra tay, là thế lực nào?
Tần Lập không tiếp lời Linh Nhi, mà trâm tư khẽ hỏi.
- Vương tộc Tam Địa! Phái ra hai mươi mấy Thần Vương, gần như dốc toàn bộ lực lượng, Huyết Anh Đường của Lâm gia cũng phải ra mấy chục người. Toàn bộ Thú Vương Cốc máu chảy thành sông, phụ thân muội, ông ấy...ông ấy tự bạo mà chết!
Linh Nhi hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Trước khi chết, ông ấy hối hận cách làm của mình, nói với muội đừng nghĩ tới báo thù cho Thú tộc, muốn muội đi theo huynh, nói rằng trong nhân loại, ông ấy chỉ tín nhiệm một người.
Khóe miệng Tần Lập khẽ co quắp mấy cái, sau đó hỏi:
- Hiện giờ Nhất Địa bị Vương tộc Tam Địa chiếm lĩnh rồi?
Linh Nhi khẽ gật đầu, nói:
- Còn có Nhị Địa, Nhị Địa theo sát Tam Địa, từ trước đến nay là quan hệ đồng minh. Lần này đi đánh Thú Vương Cốc, Vương tộc Nhị Địa cũng phải ra ba Thần Vương.
- Được! Linh Nhi, muội tin tưởng huynh chứ?
Tần Lập bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Linh Nhi...
Truyện khác cùng thể loại
345 chương
94 chương
79 chương
1725 chương
203 chương
457 chương
171 chương
685 chương