Bạch Trung Tuyết bật kêu lên thất thanh sợ hãi: - Đại ca! Người trung thực Bạch Trung Hỏa cũng không kìm nổi bật người đứng lên. nắm chặt hai nắm tay. trên người bộc phát ra chiến ý mãnh liệt. Tào Hồng cắn răng, hai thanh chùy thủ linh khí ở trong tay bật lên bật xuống trong mười ngón tay, linh hoạt giống như một con bướm vờn hoa. nhưng hô hấp trâm trọng đã bán đứng trong lòng Tào Hồng giờ phút này không bình tĩnh. Tuy rằng hắn đi theo Tần Lập thời gian cũng không tính là lâu lắm. nhưng cùng Bạch Trung Sơn bọn họ lại kết thành tình bạn hữu thâm sâu. Hiện nay Tào Hồng đã biết mấy người Bạch Trung Sơn. Xà Xà là linh thú. Nhưng vậy thì sao chứ? Người cũng thế. linh thú cũng vậy. đều có tốt có xấu. Chỉ cần bọn họ thực sự xem Tào Hổng hắn là bằng hữu. thì Tào Hổng cũng tuyệt đối xem họ là bằng hữu. Hiện tại bằng hữu gặp nạn. Tào Hồng quả thực là đứng ngồi không yên. Điều này cùng với tâm tính lạnh nhạt của hắn nhiều năm qua bồi dưỡng thành. sinh ra xung đột thật lớn. Là một sát thủ chuyên nghiệp điều cân yếu nhất, chính là tính tình kiên nghị dù rơi vào núi rừng sụp đổ. mà mặt không đổi sắc. Cho nên. hiện tại tuy rằng thực lực của Tào Hồng đã tăng lên đến một cảnh giới rất cao. nhưng hắn cũng đã không thích hợp làm một sát thủ nữa rồi. Đôi mắt của Thượng Quan Thi Vũ nhìn chằm chằm vào thanh đao sinh, ra đao khí lợi hại của Hải Phong Khinh, đao khí này dường như có thể chém nát tan hết thảy vạn vật chặn ở phía trước nó. Thượng Quan Thi Vũ nhìn đạo đao khí này. cảm nhận được uy áp thật lớn trên nó. Nàng thâm nghĩ trong lòng: - Nếu đôi lại là mình đôi mặt với đao khí này, chỉ sợ cũng chỉ có mở ra trận pháp niết bàn trên Phượng Hoàng Bảo Y. mới có thể cứng rắn chống lại được. Mà Bạch Trung Sơn...Ôi! Hy vọng lão có thể không có việc gì. Mặc dù Thượng Quan Thi Vũ biết, có khá nâng rất nhỏ Bạch Trung Sơn không có nguy hiểm gì. Đột nhiên, hai mắt Bạch Trung Sơn trợn to nhu muốn nứt ra. đồng thời phát ra một tiếng gào thét rung trời bảo khí trường thương màu đen kia bị Bạch Trung Sơn phóng mạnh về phía Hải Phong Khinh. Bảo khí Hắc Thiết Đại Thương vạch một đường cong tối đen nhu mực trên bầu trời giống như một con Hắc Long phẫn nộ xé rách hư không, trong nháy mắt nô nát một ngọn núi khí thế hùng vĩ đang áp bách tới trước người lão. Đồng thời với ngọn núi lớn vỡ nát. bộc phát ra cổ lực lượng cực kỳ cường đại. làm cho rất nhiều chim thú đang phóng tới trên bầu trời, đều bị xé thành từng mảnh nhỏ. Đồng thời với tiếng phẫn nộ gào thét của lão vượn Bạch Trung Sơn. cũng ẩn chứa uy áp khổng lồ của linh thú hùng mạnh sống hơn vạn năm này. trực tiếp khiến cho rất nhiều linh thú cường đại đang bố nhào tới trước mặt lão. từ không trung rơi xuống, có một sô hơi yếu nhược một chút, thì trực tiếp bị khí tức Lôi Kiếp của lão vượn Bạch Trung Sơn phát ra chấn nát. Hải Phong Khinh thấy thế ngược lại càng thêm kiên định túi niệm của mình: - Địch nhân này của mình, đã sức cùng lực kiệt rồi! Không ngờ ngay cả vũ khí đều ném đi. ngươi còn có chuẩn bị cái gi ở sau ư? Hải Phong Khinh căn bản không thèm để ý tới cây Bảo Khí trường thương sau một kích nô nát một ngọn núi đó, liền tù trên không trang rơi xuống mặt đất. Với hắn mà nói. chỉ cần giết chết tên địch nhân này thì hai kiện bảo khí thuộc về Hải gia. đều có thể trực tiếp thu hồi. Đây là chuyện không ai có thể ngăn cản. bất cứ ai cũng không được. Hải Phong Khinh thầm nghĩ trong lòng, cắn răng một cái. thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay này. quả thực làm tiêu hao lực lượng của lão lớn đên mức kinh người. Bởi vậy. Hải Phong Khinh cũng muốn làm ra một kích phải giết. Chỉ có như vậy, mới có thể giữ thể lực tốt nhất, để tiếp tục trận chiến kế tiếp với người của Tần Lập. Muốn cho thế nhân nhìn thấy, Hải gia cũng không phải hữu danh vô thực, cho dù hai lão tố Địa Tiên trong gia tộc không tới đây. bọn họ cũng có đủ thực lực tiêu diệt nhóm người Tần Lập này. Cứ như vậy đao khí tuyệt đẹp nhoáng lên một cái. trực tiếp chém rách hư không, rõ ràng nhanh đến khó tin. nhưng dường như thời gian cũng đừng lại. lại khiến cho mọi người có cám giác giống như đã trải qua một cái thế giới dài lâu như vậy. - Ầm! Hắc Thiết Lệnh Bài trên người Bạch Trung Sơn rốt cuộc không chịu nổi áp lực cực lớn này. trực tiếp thoát thể mà ra. Đầy mạnh thân thể lão vượn Bạch Trung Sơn bay về phía sau. - Bùng! Luồng đao khí này chém thẳng vào Bảo khí phòng ngự Hắc Thiết Lệnh Bài vốn cùng thuộc về Hải gia. chém cho biến thành bột phấn. Lúc này luồng đao khí cũng hơi bị kiềm hãm một chút. Nhưng loại đình trệ rất nhỏ này. trừ phi là cường giả Lôi Kiếp có thể nhìn ra. còn trên khán đài ở bốn phía, gần như đa số người đều chỉ thấy trước mắt luồng đao khí vô địch này. trực tiếp nổ nát Hắc Thiết Lệnh Bài của Bạch Trung Sơn tế ra, sau đó không hề bị cản trở chém về phía Bạch Trung Sơn đang lui về phía sau. - Ngươi chết tiệt! Trong mắt Bạch Trung Sơn đầy vẻ kinh hãi. hai tay mỗi tay một nắm Linh Bạo Đan, liều mạng ném về phía luồng đao khí. Loại uy thế khủng bố này chỉ sợ cho dù là Tần Lập gặp phải, đều sẽ cảm thấy kinh hồn bạt vía, không người nào dám thở ơ. - Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Liên tiếp tiếng nổ mạnh, khiến hai mươi mấy vạn người bốn phía khán đài kia hoàn toàn kinh sợ đến ngây người. Toàn bộ bên trong lôi đài bụi mù đầy trời, giống như ngày tận thế. Lôi đài quan cách lôi đài gần nhất, chỉ cách lôi đài thật lớn này một đạo cấm chế, giờ phút này bị biến hóa liên tiếp, làm kinh sợ tới mức mặt xám như màu đất. hai chân hắn như nhũn ra, gần như đã có dấu hiệu đứng không vững. Hắn miễn cưỡng vịn vào thứ gì đó bên cạnh, mới đứng vững tại đó. Hắn cảm nhận được cái loại lực lượng tấn công này sau khi bị cấm chế chắc chắn ngăn cản, mạnh mẽ ập vào mặt mình. Gã lôi đài quan rốt cục không đứng được, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất. trong miệng thì thào lẩm bẩm: - Con bà nó! Đây là hai võ giả Lôi Kiếp chiến đâu sao? Lão từ tốt xấu gì cũng là võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không mà... Những người trên khán đài bốn phía thì đều hai mặt nhìn nhau, đều muốn biết rốt cuộc trên lôi đài đã xảy ra chuyện gì. - Lão già bên phía Tần Lập tự bạo hay sao? Ngươi xem dao động trên cấm chế kìa, quả thực quá khủng bố! - Ai mà biết võ giả tự bạo có thể nhiều tiếng vang như vậy? Đây rõ ràng là một loại vũ khí mà! - Lão già phe Tần Lập kia cũng đã không còn sức trả đòn, hai kiện bảo khí thì một kiện bị chém nát. một kiện kia cùng đã phóng ra. hắn còn làm sao có vũ khí? - Mẹ nó! Lão già Hải gia kia quá cường đại! Sơn Hà Đồ đó nhưng là bảo khí thứ nhất trong truyền thuyết thời đại thái cổ. hơn nữa trừ Sơn Hà Đồ. lão còn có thanh trường đao cù xì kia... Lập tức bên cạnh có người cắt ngang lời nói của hắn: - Thúi lắm! Đó là Thanh Long Yển Nguyệt Đao. đó là Kiếp khí chứ cái gì con mẹ nó trường đao cũ xì. thật đúng là đồ có mắt không tròng! - Ngươi nói ai có mắt không tròng? - Lão tử nói ngươi có mắt không tròng đó? Như thế nào? Còn muốn đùa với ta một trận sao? Đợi lôi đài trống, lão tử đi lên chờ ngươi, ngươi đám không? Không nói tới khán giả trên khán đài loạn thành một đoàn. Hải Phong Khinh trong lôi đài có thể nói là đã bực tức tới cực hạn. Nguyên vốn một đao tràn đầy tự tin. lão nghĩ rằng tất nhiên có thể chém chết địch nhân dưới một đao này, nhưng lại thật không ngờ. đổi phương không biết từ đâu lấy ra nhiều thứ gì đó có thể bùng nổ như vậy. Uy lực của mỗi một cái không ngờ không kém chút nào so với một cảnh giới Thiên Tôn Chí Tôn tự bạo. Nếu chỉ có một cái thì Hải Phong Khinh cũng không thèm quan tâm tới. nhưng không ngờ đổi phương ném ra tới mười mấy cái. Cho dù là tuổi thọ của Hải Phong Khinh sắp hết. cũng còn có tới mấy chục năm sống tốt. Không sợ chết cũng không có nghĩa là sẽ tùy tiện chịu chết, hơn nữa trải qua mấy trận chiến này. mấy chục năm trong tương lai, nói không chừng lão còn có thể có kỳ ngộ. biết đâu liền đột phá Lôi Kiếp, trở thành đại năng Địa Tiên thì sao. Bởi vậy, Hải Phong Khinh dùng Sơn Hà Đồ bảo vệ kỹ càng thân thể của mình, thu trở về toàn bộ những ngọn núi rừng đang trấn áp Bạch Trung Sơn. Uy lực của Linh Bạo Đan quả nhiên là võ giả Lôi Kiếp cũng phải tránh đi mũi nhọn, những ngọn núi cao mấy thước đó. trong nháy mắt này bị Linh Bạo Đan bùng nổ vỡ nát bảy tám cái. Trên lôi đài bụi mù đầy trời kia. chính là những ngọn núi lớn này bị nổ tan thành bụi sinh, ra. may mà trên những ngọn núi này đều có cấm chế đặc thù của đại năng thái cổ. cho dù vỡ vụn. cũng không có khôi phục độ lớn như bình thường, nếu không lôi đài nhìn như khổng lồ này. đã sớm bị chôn vùi không biết bao nhiêu lóp đất đá rồi. Mắt thấy núi rừng trong Sơn Hà Đồ bị phá hủy hơn phân nửa. Hải Phong Khinh vừa đau lòng vừa buồn bực. gần như muốn hộc máu. Kiếp khí Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay Hải Phong Khinh kia hư hư thực thực chém ra một đạo đao khí ẩn chứa thiên địa pháp tắc. đích xác vô cùng cường hãn trải qua nhiều tầng ngăn cản như vậy. vẫn như cũ chém trúng trên người lão vượn Bạch Trung Sơn. May mắn là đã trải qua nhiều tâng ngăn cản như vậy. luông đao khí này không có chém đứt thân thể Bạch Trang Sơn làm hai đoạn, không có trực tiếp lấy mất mạng của lão. Không may là luồng đao khí này đi thẳng vào trong cơ thể Bạch Trung Sơn. trực tiếp phá hủy kinh mạch trong thân thể Bạch Trung Sơn. sau đó theo kinh mạch chạy tới đan điền của Bạch Trung Sơn. mới hoàn toàn ngưng lại. Một cơn đau đớn dữ đội thiểu chút nữa khiến cho Bạch Trung Sơn ngất đi. nhưng lão biết rằng nếu lúc này mình hôn mê đi, khẳng định đối thủ tuyệt sẽ không nương tay. Đây là trận chiến sinh tử. đây không phải là luận bản trên lôi đài như bình thường. Cũng ít nhiều nhờ trước đó Bạch Trang Sơn đã dùng qua Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan. Loại đan dược này sở dĩ thân kỳ. được xưng là thân dược, chính vì nó chăng những có thể một lần cải tạo thân thể. mà còn có thể tàng thêm bảo vệ về sau. một khi kinh mạch bị hao tôn hiệu quả của Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan sẽ hiên hiện ra. củng cố và lại rất nhanh chữa trị kinh mạch bị hao tổn của thân thể. Đồng thời được lực của Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan. tự động bao vây đám đao khí khủng bố chui vào trong cơ thể Bạch Trung Sơn kia. rồi chậm rãi tiêu hóa sạch sẽ. Trên mặt Bạch Trung Sơn lộ ra một vẻ đỏ ừng kỳ dị. từ trong miệng lão phun ra một ngụm máu tươi, lão vội lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một nắm Long Đan. thảy vội vào trong miệng. Sau đó bụi mù tan đi. lộ ra Hải Phong Khinh với gương mặt đầy vẻ phẫn nộ. Bạch Trung Sơn nhìn thấy bộ đáng thất thố của Hải Phong Khinh liền có cảm giác buồn cười, lão nắm trên mặt đất ngoắc ngón tay về phía Hải Phong Khinh, máu tươi tràn ra khóe miệng cũng không thèm lau. - Thế nào? Hà hà! Thanh đao trên tay ngươi là Kiếp Khí à? Đại gia rất thích nó. còn tấm họa đồ trên đỉnh đầu của ngươi nữa. thật không tệ! Đáng tiếc bị ta đập nát nhiều ngọn núi như vậy rồi! - Ngươi câm miệng cho ta! Hải Phong Khinh giận dữ quát lớn. Hải Phong Khinh phẫn nộ không thể nhịn được. Bạch Trung Sơn chết tiệt! Đã phá hủy còn nói oang oang chọc tức! Hải Phong Khinh buồn bực nhất chính là cái này: Sơn Hà Đồ đấy! Đó chính là một Bảo khí thứ nhất trong truyền thuyết nha! Hải Phong Khinh lập tức bị Bạch Trung Sơn chọc giận, thanh đao màu xanh phong cách cổ xưa trong tay lại vung lên chém tới Bạch Trung Sơn. Lại là một luồng đao khí sắc bén ác liệt quét ngang tới Bạch Trung Sơn. Hải Phong Khinh dù có phẫn nộ mấy cũng sẽ không phạm sai lẩm của Hải Minh, tạo cơ hội cho đối phương đánh lén. Lão phải làm chính là mau chóng tung một đao chém đồ chết tiệt này làm hai đoạn. Chỉ có như vậy. mới có thể giảm bớt mối hận trong lòng lão.