Duy Ngã Độc Tôn
Chương 622
- Khi chó nhìn người, thấy người rất thấp, rất nhỏ. Thế nên chó không sợ người, không coi người ra gì, thấy người là cắn. Sau này người ta gọi những kẻ không coi ai ra gì là "cẩu nhãn khán nhân đê".
Sau khi Lý Uyển rời đi, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, một đôi con mắt linh động đảo tới đảo lui. trong lòng khó chịu, thâm nghĩ:
- Hừ! Cha không cho ta đi gặp hắn ta tự mình không thể đi gặp được sao? Hắn cũng không phải là con mãnh thú hay dòng nước lũ gì. ta thật không sợ! Nghe nói bên người hắn rất nhiều hồng nhan tri kỷ. ta thật ra muốn nhìn xem hồng nhan bên người hắn, có bao nhiêu ưu tú!
Đoàn người Tần Lập ở một khách sạn rất lớn tại thành Thông Thiên. Khách sạn này trang trí hoa văn cô kính, xem ra đã cỏ rất nhiều năm lịch sử. ngay cả tiêu nhị đón khách, một thân dao động nguyên lực đều thập phần rõ ràng, vẻ mặt ngạo nghễ. ít nhất thực lực có được cảnh giới hợp Thiên.
Đám người Thượng Quan Thi Vũ nhìn thấy có chút líu lưỡi, nhẹ giọng nói với Tần Lập:
- Địa phương cực Tây quả nhiên bất phàm, nơi này dường như người người đều có thực lực không kém.
Tần Lập mỉm cười không nói gì. ngược lại tên tiểu nhị tiếp dẫn bọn họ. ngạo nghễ nói:
- Vị nữ khách quan này nói đúng vậy, trong thành Thông Thiên ta này. đại đa sô người đều là võ giả, thực lực cũng không kém! Đây đều là nhờ phúc của thành chủ đại nhân đấy!
- ổ! Vì sao nói như vậy?
Bạch Trung Tuyết có chút khó chịu bộ đáng vênh vang của tên tiểu nhị. đảo mắt lườm hắn một cái, lạnh nhạt hỏi.
- Ngài này có điều không biết, trong thành Thông Thiên này vốn là môn phái gia tộc đông đúc nhiều như cây rừng, vẫn là thành chủ đại nhân chinh hợp những thế lực này đến cùng nhau, sau đỏ lại xuất ra rất nhiều chiến kỹ. công pháp cùng với đan được, cung cấp miễn phí cho cư dân thành Thông Thiên. Bằng không người như chúng ta. làm sao có cơ hội tu luyện chiến kỹ cực tốt như vậy?
Tiểu nhị vừa nói. vừa dẫn những người này vào bên trong, trong lòng lại có vài phần khinh thường đối với những người này. hắn thầm nghĩ:
- Vừa thấy những người này là biết không có thực lực gì, trên người ngay cả một chút dao động nguyên lực cũng không có.
Đám người Tần Lập đương nhiên không biết trong lòng tiểu nhị này đang nghĩ gi. Cho dù biết cùng sẽ không quan tâm.
Mấy người liền bao hẳn một đại viện riêng biệt trong khách sạn. lại bảo tiểu nhị dọn thức ăn lên, rồi thường cho tiêu nhị một ít vàng bạc?
Tiểu nhị mặc dù có chút khinh thường đoàn người này. nhưng đối phương ra tay thực hào phóng, cho nên thái độ đối xử vẫn còn tốt.
Đám người Tần Lập vừa mới bố trí xong, chợt nghe bên ngoài truyền vào một trận tiếng tranh cãi ầm ĩ, thanh âm càng ngày càng gần, một hồi sau đã tới chỗ cửa viện này của mấy người Tần Lập...
Kim Điêu hơi nhíu nhíu mày. nói:
- Công tử! Ta ra ngoài xem thử.
Tần Lập gật gật đầu. Kim Điêu cất bước đi ra phía ngoài.
Lúc này. ngoài cửa viện đang đứng mười mấy người trẻ tuổi. có nam có nữ. trong đó vài tên đang đỏ mặt tía tai tranh cãi cùng tiêu nhị vừa rồi.
- Ngươi có biết chúng ta là ai không? Một tên tiểu nhị như ngươi cùng đám nói chuyện với công tử nhà ta như thê? Hừ! Ngươi mau mau bảo người ở bên trong đôi chỗ khác đi. chúng ta trả gấp đôi giá!
Một thiêu nữ dáng người cao gây. vẻ mặt cao ngạo nói với tên tiêu nhị.
Mà tiểu nhị kia cũng không có tự tin như lúc đối mặt với nhóm người Tần Lập. lúc này, hắn đang mày ủ mặt ê nói:
- Vị tiêu thư, các vị thiêu gia này! Thực xin lỗi. bòn điếm chỉ còn trống tiêu viện này! Hom nữa người ta đã giao tiên, chúng ta mở khách sạn, đâu có đạo lý nào đuổi khách nhân đi chứ? Hơn nữa khách sạn này sông còn cũng là nhờ thành chủ đại nhân che chở. Các vị tiểu thư, các vị thiếu gia! Các người xem. có thề đổi chỗ khác được không?
- Cái gì? Bảo chúng ta đổi chỗ khác? Có phải ngươi chán sống rồi hay không?
Thiếu nữ đáng người cao gầy với vẻ mặt lạnh ngạo quát:
- Đừng lấy thành chủ ra dọa ta. chỉ bằng người như ngươi mà cũng xứng nói với ta ư? Bảo người ở bên trong mau mau cút đi! Chớ chọc chúng ta mất hứng, đến lúc đó. cho dù có muốn chạy cũng chạy không được!
Lúc này. một nữ tử tuổi còn trẻ xinh đẹp khác cười lạnh nói:
- Cho dù thành chủ Lý Long Xuyên các ngươi nhìn thấy chúng ta, cùng phải khách sáo đối xử. ngươi tính cái gì vậy. dùng hắn ra dọa chúng ta à?
Tiểu nhị đột nhiên như là nghĩ tới cái gì. sắc mặt đại biến.
- Sao lại thế này?
Kim Điêu mở cửa viện, đôi mắt chim ưng. lạnh lẽo nhìn đám người bên ngoài này.
Sau khi Kim Điêu tiến vào cảnh giới Lôi Kiếp, dáng người càng cao lớn hơn lên. Thân cao hơn hai thước, tay chân to lớn vạm vỡ. đứng ở nơi đó cũng đã rất có khí thế. càng đừng nói đôi mắt ưng vô cùng sắc bén kia.
- Ôi! Vị khách quan này! Thực xin lỗi! Ngài xem. các ngài có thể đổi khách sạn khác hay không?
Tiểu nhị rầu rĩ hướng về phía Kim Điêu nói xong, vừa nháy mắt ra hiệu cho Kim Điêu:
- về phần tiền phòng, chúng ta sẽ trả lại đủ số...
- Dựa vào cái gì?
Kim Điêu vốn đã không phải hạng người tốt nhịn vừa nghe nói vậy liền giận tím mặt. nhìn tên tiêu nhị. lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi làm ăn như vậy sao? Ai cấp tiền nhiều., thì cho người đó ở à?
Tên tiểu nhị lúc này cũng hơi tức giận, đám thiếu gia tiểu thư này hắn không thể trêu vào. chẳng lẽ nhóm người bình thượng này hắn còn không thể trêu vào sao? Nghĩ vậy gã tiêu nhị đứng thăng ưỡn ngục, hướng về phía Kim Điêu lạnh lùng nói:
- Khách quan! Ngài hãy nhìn xem đây là địa phương nào! Nơi này là thành Thông Thiên! Khách quan đừng tự hại mình!
- Bốp!
Một tiếng vang giòn tan. Kim Điêu tát trên mặt tiểu nhị một cái. lập tức tên tiểu nhị bị đánh bay vèo đi.
- Đổ mắt chó không biết trời cao đất rộng!
Kim Điêu cười lạnh nhìn đám nam nữ kia đang sửng sốt, thản nhiên nói:
- Một đám trẻ nhỏ đừng tìm chết! Mau mau cút đi!
Thì ra Kim Điêu vừa rồi nghe nàng kia bảo người ở bên trong cút đi, nên lúc này tìm cách trả đũa. Cũng không trách Kim Điêu phẫn nộ, dám bảo chủ nhân mà hắn tôn kính nhất cút đi. Cho dù là gia chủ Hải gia cũng không có dũng khí đó. đám trẻ tuổi không biết sống chết này. dựa vào cái gì mà dám nói như vậy?
- Ha ha ha!
Một thanh niên trẻ trong vòng vây của đám nam nữ như trăng sáng giữa quần sao. phát ra một tràng tiếng cười lạnh, sau đó nhìn Kim Điêu, ung dung chậm rãi nói:
- VỊ tráng sĩ này! Nhìn bộ dạng ngươi cao lớn mà dường như đầu óc có chút không đủ để sử dụng đây! Đắc tội với người không nên đắc tội! Đến lúc đó. ngay cả chết cũng không biết vì sao mà chết!
- Nói cứ y hệt như thứ đàn bà!
Kim Điêu trợn trừng mắt, nhìn về phía gã thanh niên anh tuấn mắng:
- Cha ngươi không dạy qua khi nói chuyện với người thì phải ra vẻ một nam nhân sao?
- Ngươi...ngươi dám mắng ta? Ngươi đám chửi ta? Ngươi muốn chết!
Gã thanh niên tức giận đến gương mặt trắng anh tuấn đỏ bừng, quay sang người bên cạnh, vẻ mặt nổi giận nói:
- Các ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau giết tên chết tiệt này cho ta! Giết nó!
Thân hình nữ tử dáng người cao gầy kia chợt lóe. giống như một tia chớp phóng vọt tới phía Kim Điêu, khi tới gần Kim Điêu trong tay đã có thêm một thanh đoản kiếm lấp lóe hàn quang, phát ra linh lực dao động cực kỳ mãnh liệt. Đoản kiếm phun ra hơn nửa thước kiếm mang gần như thực chất, một kiếm đó đâm thẳng vào cổ họng Kim Điêu!
Còn muốn một kiếm đâm chết Kim Điêu!
- Khá lắm! Tiểu cô nương quả là ác độc!
Kim Điêu hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn đoản kiếm đang đâm tới. hắn vung bản tay to như cái quạt hương bồ. "bốp" một tiếng, tát trên mật nữ tử đáng người cao gầy. trực tiếp đánh nữ tử này bay ra xa. So với cái tát tên tiêu nhị vừa rồi kia. Kim Điêu còn tăng thêm vài phần khí lực.
Cánh tay của Kim Điêu, chính là cập cánh cực kỳ to lớn của hắn hóa thành. Năm đó thời điểm Kim Điêu còn là Thiên Tôn sơ kỳ. lực lượng của đôi cánh cũng đã cực kỳ khủng khiếp, ngay cả Tần Lập đều không thể không tránh né mũi nhọn, càng đừng nói hiện tại đã đột phá đến cảnh giới Lôi Kiếp?
Một cái tát này chỉ dùng năm phần khí lực, nhưng nữ tử đó cũng đã không thể chịu đựng nổi. ở trên không trung liền phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra xa mấy chục thước, rơi trên mặt đất, không biết sống chết ra sao!
Lập tức toàn bộ mọi người tại đây đều kinh ngạc đến ngây người. Tên tiểu nhị vừa mới bị Kim Điêu tát một cái. đang bụm mật. trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, cả người hắn đều không kìm nổi run cầm cập. Lúc này rốt cục hẳn hiểu rõ. vì sao nhìn không ra dao động năng lượng của nhóm người này. hóa ra cảnh giới của người ta không biết cao hơn hắn bao nhiêu lần! Hơn nữa. khi đại hán này đánh mình còn nương tay nhẹ đòn!
Gã thanh niên vừa rồi còn hống hách kêu gào. giờ cũng sửng sốt tại chỗ. Phải biết rằng. nữ nhân dáng người cao gầy đó được coi như thực lực cao nhất ở trong đám bọn họ. không nghĩ tới vừa đối mặt người ta liền bị một cái tát bay đi. vậy thực lực của đối phương đến cỡ nào chứ?
Nghĩ vậy, người trẻ tuổi này cùng không khỏi cảm thấy vài phần khiếp đảm. Bỗng nhiên, hắn như bị Thần kinh cười rộ lên. chỉ vào Kim Điêu nói:
- Ngươi đám đánh nàng? Ha ha! Ngươi đánh nàng, các ngươi chờ chết đi!
Lúc này. hai nữ nhân bên cạnh gã thanh niên chạy tới đỡ nữ nhân đó đứng lên. Lúc này nữ nhân đã hôn mê. nửa bên mặt đều lún xuống, phòng chừng cho dù có tỉnh lại. về sau cũng phải phế bỏ rồi.
- Chúng ta đi!
Gã thanh niên lộ vẻ mặt âm trầm, hai chân dường như nhũn ra. "Người này quả thực đáng sợ!" Nhìn cặp mắt ưng của Kim Điêu, hắn không nghi ngờ chút nào. nếu không đi. ngay cả hắn đối phương cùng đánh không tha.
Đám người trẻ tuổi này tới mau. đi cũng mau. Kim Điêu hừ lạnh một tiếng, xoay người định quay vào. tên tiểu nhị mới vừa bị Kim Điêu tát đột nhiên đi tới. thật cẩn thận nói:
- Vị đại gia này! Các ngài chọc phải phiên toái lớn rồi! Nhóm người này cũng không phải dễ trêu chọc! Các người tốt hơn là mau mau chạy đi thôi!
Trong lòng tiểu nhị. là sợ bị nhóm người bọn họ làm liên lụy. Bởi vì hắn đã nghĩ tới lai lịch của đối phương. Càng nghĩ cả khuôn mặt càng trở nên trắng bệch, trên trán không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh.
- Cút!
Kim Điêu lạnh lùng nhìn lướt qua tên tiểu nhị quát, sau đó cũng không quay đầu lại bước vào trong. "Ầm" một tiếng, đóng cửa viện lại.
Chuyện xảy ra bên này đã kinh động tới Chưởng quầy. đợi tiểu nhị trinh bày lại sự việc từ đầu đến cuối một lần, sau đó Chưởng quẩy cũng sững sờ. rồi hung tợn nhìn nửa bên mặt sưng Vù của tiểu nhị, thầm nghĩ:
- Nếu không nhờ có ngươi đã bị đánh thành như vậy. lão tử thật muốn tát thêm cho ngươi mấy tát!
- Mau mau cho người đi báo với thành chủ. Người của hai bên chúng ta đều không thể trài vào!
Chưởng quầy vội vàng phân phó một tiếng, sau đó lạnh, lùng nói với tiểu nhị:
- về sau nhớ kỹ. không nên lấy mắt chó nhìn người!
Lúc này. bên ngoài đột nhiên tiến vào một thiếu nữ. Chưởng quầy tâm tình đang khó chịu, cũng không ngẩng đâu lên nói:
- Bổn điếm đầy khách rồi!
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh, làm cho Chưởng quầy bừng tinh, vừa nhìn thấy người, hắn lập tức sửng sốt. Sau đó chạy nhanh từ bên trong đi ra. vừa cung kính, vừa làm ra vẻ bi thương nói:
- Tiểu công chúa! Ngài như thế nào đến đây? Ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nhân nhờ!
Truyện khác cùng thể loại
286 chương
1 chương
144 chương
1565 chương
25 chương
134 chương
91 chương