- Ngươi là tên súc sinh, tên điên. Ngươi là một tên phế vật, một tên phế vật ngay cả nữ nhân của mình cũng không có cách nào bảo hộ. Ha ha ha, còn vọng tưởng muốn mang thị nữ bên người ta đi? Lão tử dù là giết nàng ta, cũng sẽ không cho nàng ta đi với ngươi. Muốn giết ta? Tới đây? Tới giết ta đi chứ? Lâu Thành Phương đột nhiên lớn tiếng gào thét điên cuồng, tròng mắt màu tím trở nên vô cùng điên dại, cười to như điên. Trong mắt Tào Hồng, lộ ra thần sắc vô cùng đau khổ. Bốp! Rốt cuộc hắn không nhịn được, một quyền hung hăn nện lên mặt Lâu Thành Phương. Một nửa mặt Lâu Thành Phương nhanh chóng sưng phù lên. - Đúng, cứ như thế, đánh mạnh lên nữa, ngươi chưa ăn cơm sao? Tên phế vật này! Lâu Thành Phương mơ hồ hỗn loạn nói, sau đó phun máu cùng răng trong miệng ra, miệng đầy máu cười nói: - Ngươi có muốn biết nữ nhân ngươi yêu, năm đó chết như thế nào không? Ha ha ha, ngươi là đồ ngốc, năm đó ngươi còn bảo lưu lại tấm thân xử nữ cho nàng ta. Kết quả, kết quả lại bị mấy chục hạ nhân Lãnh Thu Cung luân phiên... Ầm! Một khối đá lớn hung hăn nện lên miệng Lâu Thành Phương, đưa những lời lão nói nuốt ngược trở lại. Trong mắt Tào Hồng chảy lệ máu, cắn răng nói: - Cho ngươi còn nói! Dời tảng đá đi, không nhìn bộ mặt đã bị đánh nát bét của Lâu Thành Phương, Tào Hồng rút đoản đao quấy trộn một trận trong miệng Lâu Thành Phương, lập tức xé nát cái lưỡi của lão. Lâu Thành Phương không nhịn được đau đớn chết ngất đi, Tào Hồng giống như dã thú bị thương, điên cuồng rít gào: - Nói đi? Nói nữa đi? Sao ngươi không nói nữa đi? ... Hành động của hai người Tần Lập cùng Tào Hồng, quả thật giống như là chọc vào tổ ong vò vẽ, lập tức náo loạn cả Lãnh Thu Cung. Vô số người bị kinh động, đều chạy tới ngọn núi của Lâu Thành Phương. Còn Tần Lập lại thừa cơ hội này, lặng lẽ lẻ vào ngọn núi chính Lãnh Thu Cung. Ngọn núi chính hết sức hiểm trở, rất nhiều kiến trúc san sát lẫn nhau, thấp thoáng trong những dãy cổ thụ che trời. Thân hình Tần Lập giống như quỷ mị, hoàn toàn tránh thoát những trạm gác ngầm ở các nơi trên ngọn núi chính, đồng thời đánh giá những kiến trúc trên ngọn núi chính Lãnh Thu Cung. Môn phái bình thường đều sẽ có nơi chuyên dùng để cất giữ chiến kỹ công pháp cùng các loại điển tịch. Hôm nay Thái Cổ Thần Miếu đã xuất thế, nếu như tấm bản đồ thứ tám thật sự ở trong tay Lãnh Thu Cung, như vậy đối phương nhất định sẽ bảo hộ nghiêm khắc. Ít có khả năng cất ở nơi tàng thư, nhưng tới đó tìm tin tức về bản đồ Thái Cổ, ngược lại còn có vài phần khả năng. Ít nhất thì trước khi Tần Lập lấy được tin tức về tấm bản đồ, còn không thể bứt dây động rừng. Hơn nữa nơi này là Lãnh Thu Cung, Tần Lập cũng không cho rằng mình là mạnh nhất. Huyết mạch tử đồng truyền thừa từ xa xưa, nếu như không có mấy đại nhân vật cảnh giới Lôi Kiếp tọa trấn, căn bản là chuyện không thể nào. Hơn nữa, coi như là võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, chỉ cần số lượng vượt quá năm, Tần Lập tất nhiên không phải đối thủ. Cho nên, ở Lãnh Thu Cung này chỉ có thể dùng trí, mà không thể dùng sức mạnh. Tần Lập đi tới một căn nhà lầu nhỏ ở giữa sườn núi, liền ngừng bước. Thân hình Tần Lập thấp thoáng trong rừng, phát hiện lưc lượng phòng vệ nơi này mạnh hơn nơi khác rất nhiều, hơn nữa giữa bọn họ cũng không nói chuyện với nhau, biểu tình trên mặt mỗi người rất nghiêm túc. Chẳng lẽ chính là nơi này? Trong lòng Tần Lập nghĩ vậy, cẩn thận ẩn giấu thân mình trên cây, sau đó kiên trì quan sát động tĩnh bên trong. Một lát sau, bỗng nhiên có người đi tới gần một đệ tử Lãnh Thu Cung đứng gác cửa, liền bị cản lại, mặt người kia không chút thay đổi nói: - Thủ dụ! Người này cung kính nói: - Bẩm sư thúc, ta phụng khẩu dụ cung chủ đến đây thông báo các bị thủ hộ. Vừa rồi có người gây chuyện ở Huệ Minh Phong, sợ rằng có kẻ địch trà trộn vào có mục đích khác. Cho nên cung chủ muốn các vị thủ hộ tăng mạnh đề phòng, đừng để địch nhân có cơ hội. Đệ tử Lãnh Thu Cung kia nhẹ nhàng gật đầu, nhàn nhạt nói: - Ta đã biết, ngươi nhanh chóng rời đi. - Tuân mệnh! Đệ tử Lãnh Thu Cung tới đưa tin liền cung kính hành lễ với đệ tử thủ vệ, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi. Sau khi đệ tử này đi rồi, mấy đệ tử Lãnh Thu Cung đứng gác bên ngoài đều đi tới. Trong đó một người da ngăm đen, nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi nhíu mày, nói: - Trăm ngàn năm qua, chỉ có chỗ Huệ Minh Phong là hai lần ba lượt có người xông bào. Nếu không nhầm thì lần sau cùng là mấy chục năm trước, Lâu Thành Phương làm Chấp sự cao cấp thế nào vậy chứ? Vì sao luôn có người tới chỗ hắn kiếm chuyện? - Năm đó có người coi trọng thị nữ của hắn, kết quả thịt nữ kia bị một đám thủ hạ của Lâu Thành Phương chà đạp hành hạ đế chết. Nam nhân coi trọng thị nữ kia hai lần ba lượt tới trả thù, kết quả đều bị Thánh Khuyển phát hiện. Một đệ tử Lãnh Thu Cung vẻ mặt trào phúng nói: - Lâu Thành Phương làm người lòng dạ hẹp hòi, làm việc không có nguyên tắc, đích xác không xứng trên vị trí Chấp sự cao cấp. Nếu không có một thân thực lực...Hừ! - Quên đi! Chuyện này cũng không có lien quan gì tới chúng ta, chúng ta chỉ cần thủ hộ nơi này cho tốt là được rồi. Tần Lập nghe hết những chuyện mấy người này nói vào tai, nhưng lại không nhận ra được đầu mối hữu hiệu gì. Tuy nhiên hắn cũng hiểu được một điểm, đó là nơi này không phải bình thường. Bởi vì những đệ tử ở bên ngoài này, dao động nguyên lực trên thân mỗi người đều không yếu, còn người trốn trong chỗ tối, dao động lại càng thêm mạnh mẽ. Từ đệ tử vừa tới báo tin có thể phán đoán ra được, khu lầu này không phải cho người ở, mà dùng để cất giữ đồ vật quan trọng. Dù là tấm bản đồ Thái Cổ không ở nơi này, vậy ở đây cũng không phải chỗ bình thường. Phải làm sao mới có thể dẫn những người này rời đi? Trong lòng Tần Lập cân nhắc, đột nhiên ánh mắt rơi xuống một khu kiến trúc đồng dạng trên sườn núi cách đó hơn trăm thước. Kiến trúc bên kia phải lớn hơn bên này nhiều, rường cột trạm chỗ, tản ra khí tức cổ xưa, quy mô hết sức to lớn. Chất liệu kiến trúc không khác bên này, đồng dạng đều dùng rường gỗ. Tần Lập tập trung một tia tinh thần lực lại, sau đó lấy nguyên tố thuộc tính hỏa trong không khí bám trên một tia tinh thần lực này. Hơi dùng lực một chút, một tia tinh thần lực bám nguyên tố thuộc tính hỏa giống như một mũi tên nhọn, bắn lên mái hiên bằng hỗ ở khu kiến trúc kia. Đây khác với tên lửa bình thường, tinh thần lực ở cảnh giới gần như ngưng thật, mũi tên tinh thần lực chưa hỏa nguyên tố bám vào, ngay cả tảng đá cũng có thể đốt thành tro tàn, càng đừng nói kiến trúc bằng gỗ. Lập tức liền thấy mái hiên kia xoạt một tiếng, một ngọn lửa liền bốc cao, ngay sau đó lập tức lan tràn ra, nguyên tố thuộc tính hỏa tinh thuần nháy mắt châm ngòi cả tòa kiến trúc, một lượng khói lớn lập tức phóng lên cao. Đệ tử thủ hộ bên này liền kinh hô: - Tàng thư lâu bốc lửa rồi! - Có chuyện gì? Sao lại đột nhiên bắt lửa? Một người khác vẻ mặt kinh ngạc nhìn bên kia. Rất nhiều người bên Tàng thư lâu lập tức bị kinh động, rất nhiều đệ tử bắt đầu tụ tập sang bên kia tiến hành dập lửa. Nhưng lửa này chính là do hỏa nguyên tố tinh thuần nhất đốt lên, nào có dễ dàng bị dập tắt như vậy? Lửa lớn nhanh chóng lan tràn sang rất nhiều kiến trúc xung quanh, rất nhiều đệ tử Lãnh Thu Cung hô to gọi nhỏ, mang nước tới dập lửa. Thế lửa càng lúc càng lớn, càng làm cho đệ tử Lãnh Thu Cung phiền muộn, là lúc này lại đột nhiên nổi gió. Ngọn núi chính Lãnh Thu Cung có địa thế rất cao, nơi này có gió là chuyện bình thường, xưa nay không có ai coi đây là chuyện gì lớn. Nhưng lúc này lại nổi gió, rõ ràng là lửa đổ thêm dầu, ngọn lửa kia điên cuồng cắn nuốt từng tảng lớn kiến trúc, đồng thời theo những khu rừng cổ thụ bắt đầu lan tràn ra. - Con mẹ nó! Một đệ tử Lãnh Thu Cung cách Tần Lập không xa phẫn nộ mắng một tiếng, nhanh chóng bước lên muốn dọn ra một khoảng trống ngăn lửa lan tới. Những người tránh ở góc tối cũng đều đi ra, cùng nhau dọn dẹp những khu lầu ở gần đó ra một dải đất trống rộng khoảng mười thước, dùng ngăn thế lửa. Bốn gã đệ tử Lãnh Thu Cung canh trước cửa khu lầu kia, trước sau vẫn thờ ơ, ánh mắt tuy rằng vẫn nhìn, nhưng thân thể lại vẫn không nhúc nhích, thủ vững ở nơi này. Tần Lập càng cảm giác được bên trong căn lầu này cất dấu một bí mật rất lớn, khóe miệng hiện một tia cười xấu xa, lại một tia tinh thần lực bắn về phía căn lầu bên này. Xoạt! Một ngọn lửa trực tiếp bốc lên, lúc này bốn đệ tử thủ vệ không chút di động cũng phải luống cuống. Một màn trước mắt này, đã vượt qua nhận thức của bọn họ. Bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, đây rốt cuộc là chuyện gì, làm sao đang êm đẹp đột nhiên khi không lại bốc cháy? Bọn họ nhanh chóng mang nước tới dập tắt lửa. Lúc này, ngọn núi chính Lãnh Thu Cung cũng bắt đầu náo nhiệt, rất nhiều đệ tử Lãnh Thu Cung liền bay sang bên này. Mấy người thủ hộ căn lầu lúc này cũng luống cuống tay chân, chỉ có thể mở cửa lầu đi vào bên trong, sau đó cùng nhau phát lực đánh bay những nơi bị cháy ra ngoài. Như vậy, căn lầu này lại bắt đầu lay chuyển, tràn ngập nguy cơ. Còn Tần Lập lại thừa dịp cơ hội này, nhanh chóng phóng vào bên trong căn lầu. Trong hoảng loạn, không ai phát hiện bên trong lầu lại nhiều thêm một người. Tần Lập đi vào trong lầu, ẩn giấu xong thân hình, chợt nghe một đệ tử nói: - Mau đi ra, căn lầu sắp sập rồi! - Vậy địa cung làm sao đây? Một đệ tử vẻ mặt lo lắng. - Đóng kín cửa vào địa cung! Có người trầm giọng nói. - Được! Mấy người khác đồng thời đi vào trong căn lầu. Tần Lập theo ở phía sau, nhìn những người này đi vào bên trong cùng căn lầu, kéo một khóa nặng ngàn cân, một cánh cửa đá màu đen thật lớn chậm rãi rơi xuống bên dưới. Tần Lập không suy nghĩ nhiều, dùng tốc độ nhanh nhất phóng vào địa đạo này. Vừa đi vào, cánh cửa màu đen nặng nề liền ầm ầm hạ xuống, hoàn toàn cắt đứt với bên ngoài. Làm Tần Lập có chút kinh ngạc, sau khi cánh cửa này hạ xuống, đệ tử bên ngoài nói chuyện hắn lại không nghe được chút gì, dù ngay cả thần thức của Tiên Thiên Tử Khí cũng không xuyên qua được. Tần Lập tự nhiên không biết hành động lần này của hắn, quả thật là chọc vào tổ ong vò vẽ. Cả ngọn núi chính Lãnh Thu Cung, các đệ tử gần như dốc toàn bộ lực lượng ra. Căn lầu này, sau khi cánh cửa lớn hạ xuống, liền hoàn toàn bị hủy diệt, sụp đổ tan tành. Sau đó, một tiếng rống giận như sấm rền vang vọng cả bầu trời ngọn núi chính Lãnh Thu Cung. - Bọn chuột nhắt phương nào, dám đến Lãnh Thu Cung gây chuyện, lăn ra đây cho ta! Một cỗ tinh thần lực lạnh băng, tràn ngập sát ý, trong nháy mắt khi đang nói chuyện liền như song triều càn quyét bao trùm cả ngọn núi.