Đã xảy ra chuyện như vậy, tự nhiên mọi người cũng không còn tâm tư tiếp tục ở lại rừng cây nữa, nhất là sợ gặp lại con mèo cái Lục Nhung Miêu điên cuồng kia. Loại linh thú này linh trí rất cao, nếu gặp lại những người này, khảng định sẽ liều lĩnh điên cuồng công kích, vấn đề lúc đó, thật không chỉ là bị thương mà thôi.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. May mắn, mọi người còn có con Thiết Giáp Ngạc do Tần Lập săn được, cũng coi như thu hoạch rất lớn, nếu không gặp phải đám người kia, đương nhiên sẽ càng thêm hoàn mỹ. Tuy nhiên đời người hết chín phần mười thường không được như ý! Thông qua chuyện này, cũng để Tần Lập càng hiểu biết sâu sắc hơn về thế giới này, đối với ý niệm tăng lên thực lực của mình, cũng càng thêm cấp bách hơn. Mấy ngày này hắn vẫn không ngừng tu luyện Tiên Thiên Tử Khí Quyết. Tần Lập phát hiện, tại giữa rừng cây nguyên thủy này, tốc độ tu luyện phải nhanh hơn nhiều so với ở trong thành Hoàng Sa. Nhất là mỗi ngày vào sáng sớm, vầng tử khí ở phương Đông kia, ẩn chứa năng lượng trong đó vô cùng dồi dào! Tần Lập cảm giác mỗi ngày thực lực của mình đều có tăng lên! Nhất là sau khi hắn hoàn toàn quen thuộc với khối thân thể này, căn cơ gần như hoàn mỹ đó, biểu hiện ra ngoài năng lực của nó, hầu như là tăng trưởng một cách bạo phát! Trên đường quay về, trong đầu Tần Lập lại một lần nữa xuất hiện hình ảnh gương mặt của Tần Hổ với vẻ mặt khinh thường nhìn mình, cười lạnh nói: - Đại Sư Cơ Sở, cơ sở, đồ vô dụng! Chỉ có điều hiện giờ trong lòng Tần Lập không còn nửa điểm bi phẫn nào. Có chăng, chỉ là chế giễu hờ hững! Tường thành Hoàng sa sừng sững đứng vững, cái loại cảm giác vừa trang nghiêm vừa kiên cố, từ ngoài mấy chục dặm đã ập vào mắt. Càng đến gần cửa thành, tâm tình mọi người cũng càng thêm trầm trọng hẳn lên. Một khi những người đó thật sự có liên quan với hoàng gia, vậy chuyện này nhất định Phủ thành chủ cũng đã biết. Từ rất xa nhìn tới, mọi người phát hiện cửa thành không có điều gì khác thường, cũng liền hơi yên lòng một chút. Chỉ cần vào trong thành, thì sẽ không có việc gì. Đám người Tần Lập đúng là không biết: vào lúc này, ngay tại trong phủ Thành chủ thành Hoàng sa, đang có một trận tranh cãi kịch liệt! Một thiếu nữ xinh đẹp mắt sáng răng ngà, giờ phút này mặt đầy vẻ giận dữ đang đối mặt với một nam nhân trung niên chừng bốn mươi bảy tuổi, tướng mạo uy nghiêm. Nếu Tần Lập có mặt ở chỗ này, nhất định nhìn thoáng qua một cái sẽ nhận ta thiếu nữ này, chính là người ngày đó ám sát hắn! - Phụ thân! Lần này cơ hội tốt như vậy, không ngờ cha lại muốn buông tha hắn! Cha có biết hay không, thiếu chút nữa hắn đã giết chết Phong ca rồi! Hiện tại hắn lại dám chọc tới người hoàng gia, người trong hoàng cung đấy! Đôi mắt xinh đẹp của cô gái ửng đỏ, sắp khóc giọng lảnh lảnh nói. - Phong ca Phong ca! Cả ngày ngươi chỉ biết có tên Tần Phong kia! Cha đã nói với con nhiều lần rồi: hắn không xứng với con! Đúng vậy, hắn là một thiên tài trăm năm khó gặp, không nói hình dáng, cũng không nói...gia thế! Nhưng chính vì thếm cha mới không xem trọng chuyện của các ngươi. Con thử nghĩ lại xem: con cùng Tần Phong cùng học ở Học Viện Đế Quốc, có bao nhiêu cô gái thích hắn? Lại có bao nhiêu kẻ gia thế mạnh hơn chúng ta? Trong lòng cha, con là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này? Con gái này...con hãy nghĩ lại xem: giữa các ngươi có thật sự thích hợp hay không? Trên mặt người trung niên lộ ra vẻ bất lực không biết nói sao, nhìn con gái vẫn giữ vẻ mặt quật cường như trước, hắn không kìm nổi nỏi tiếp: - Ngươi nói lần trước ngươi lại chạy tới ám sát Tần Lập, ngươi có bị ma ám hay không? Ngươi cho là Tần Phong sẽ vì vậy cảm kích ngươi sao? Không có khả năng! Ngược lại hắn sẽ trách ngươi nhiều chuyện! Hơn nữa ngươi có biết hay không, ngươi làm như vậy, sẽ mang đến nhiều nguy hại lớn cho chính ngươi cùng gia tộc chúng ta! Thiếu nữ cũng không có để ý tới câu nói sau cùng của phụ thân, mà chỉ cảm thấy có hơi khó hiểu vì cái gì Tần Phong lại trách mình nhiều chuyện, nàng hỏi tới: - Vì sao hắn lại trách con nhiều chuyện? - Bởi vì nam nhân không thích nữ nhân đánh đánh giết giết, càng không thích nữ nhân nhúng tay vào việc riêng tư của bọn họ! Là một thiên tài kiêu ngạo, muốn báo thù, cũng phải tự mình làm! Nam nhân trung niên tức giận nói: - Đó là chuyện nội bộ của Tần gia! Hơn nữa làm con rể của Thượng Quan gia, ngươi thực nghĩ rằng giết Tần Lập ngươi sẽ không có việc gì sao? Chẳng những là ngươi, mà ngay cả ta cha ngươi...cũng phải bị ngập đầu trong tai ương đấy! - Sao có thể chứ? Trên gương mặt trong sáng nhưng lạnh lùng của cô gái kia, rốt cục lộ ra một tia kinh ngạc: - Thân phận của hắn là một đứa con hoang hèn mọn, dựa vào cái gì được người ta coi trọng như vậy? - Ai dà! Nỏi ngươi cũng không hiểu, ngươi chỉ cần nhớ kĩ một điều: Tần Lập này, ở thành Hoàng Sa, bất kể là ai đúng tới hắn, đều chỉ còn đường chết! Trong lòng người trung niên còn thêm một câu: ít nhất hiện tại là như thế! Cô gái mím môi, trong mắt có phần không cam lòng nói: - Vậy lần này Lý công công kia bị trọng thương như vậy, sẽ bỏ qua cho Tần Lập? Không thể tưởng tượng được tiểu tử kia lại là kẻ chuyên gây tai họa. Hắn như thế nào làm được? Nghe nói Lý công công chính là Địa cấp cao thủ mà! Nhắc tới Lý công công, khóe miệng nam nhân trung niên co giật vài cái, thở dài, nói: - Đây là nguyên nhân vì cái gì ta không cho ngươi chạm tới hắn. Cao thủ Địa cấp đụng tới Tần Lập còn phải chịu thiệt như vậy, ngươi so với cao thủ Địa cấp còn lợi hại hơn sao? Hơn nữa, ngươi tưởng Thượng Quan gia là để bài trí sao? Lý công công ở trước mặt Hoàng phi Thượng Quan, có tư cách nói chuyện sao? Lần này a...hắn nhất định là bị thiệt thòi mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt! Nam nhân trung niên nói xong, thở dài một tiếng, thầm nghĩ: - Thành chủ ta đây cũng thật là uất nghẹn, bằng vào thế mạnh của Thượng Quan gia, chút thế lực của Lý công công căn bản là không đáng xách giày cho người ta! Cho nên, nếu muốn nhìn cục diện chó cắn chó, thật sự là rất khó khăn! ... - Giá! Trên đường chính ở thành Hoàng Sa, một tràng tiếng vó ngữa vang lên dồn dập, hơn hai mươi hắc giáp kị sĩ vụt roi ngựa chạy như bay, khí thế kinh người, phía sau còn chạy theo hai chiếc xe ngựa xa hoa do tám con ngựa kéo, cùng phóng như bay trên đường, thẳng hướng chạy tới chỗ cửa thành. Đám người Tần Lập vừa mới vào thành, liền thấy đối diện phóng nhanh tới hơn hai mươi kị sĩ, lập tức cả đám đều sửng sốt, thầm nghĩ: chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn rồi? Lúc này, một gã kị sĩ đầu lĩnh ở trên lưng ngựa hướng về phía Tần Lập cung tay nói: - Xin cho hỏi vị nào là Tần Lập Tần công tử? Tại hạ là thị vệ Thượng Quan gia, đặc biệt phụng lệnh gia chủ, đón Tần công tử và các người về nhà! Đám người A Hổ đang căng thẳng trong lòng liền hạ xuống, mà ngay cả Lãnh Dao, cũng có vài phần bất ngờ nhìn Tần Lập mấy lần. Tần Lập trông thập phần trầm ổn còn chào lại một cái, sau đó nói: - Vậy cảm ơn nhiều! - Chờ một chút! Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên lại chạy tới mười mấy người, có người cao giọng quát. Đám người A Hổ vừa quay đầu nhìn lại, lập tức đều biến sắc mặt, mười mấy người này, đúng là những người mấy ngày trước đây phát sinh xung đột với bọn họ. Giờ phút này, đều dùng một loại ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta, nhìn chằm chằm vào Tần Lập. Nhưng người trung niên tướng mạo xấu xí kia không có mặt trong đám bọn họ, mà một người xem ra là đầu lĩnh lớn tiếng nói: - Bọn chúng đều không thể đi! Chũng đã đánh bị thương đại nhân nhà ta, chúng ta muốn dẫn bọn chúng đi! Lập tức hắc giáp kị sĩ lộ ra vẻ khinh miệt, nhìn người xông tới nói chuyện đó như nhìn kẻ ngu ngốc, thản nhiên nói: - Đây là thành Hoàng Sa! Họ là khách quý của Thượng Quan gia! Người kia giận tím mặt, nói: - Đây là lãnh thổ của Hoàng Thượng! Bọn họ là tội phạm bị hoàng gia truy nã! - Chậc chậc! Thật lớn lối! Hoàng gia! Thực dọa chết người ta. Hắc giáp kị sĩ lạnh lùng cười, hướng lên không trung cung tay hành lễ, sau đó nói: - Tiểu thư nhà chúng ta vẫn còn là phi tử Hoàng Thượng sủng ái nhất đấy! Các ngươi nói...là người hoàng gia nào? Ừ? Ai cho các ngươi đại biểu tư cách hoàng gia! Đừng lên mặt! Ở trên mảnh đất Hoàng Sa này, còn chưa từng thấy qua người nào dám la lối làm càn tới Thượng Quan gia! Nếu các ngươi muốn đòi người, gọi đại nhân nhà các ngươi đến phủ Thượng Quan mà đòi! Hắc giáp kị sĩ nói xong, hướng về phía Tần Lập mỉm cười: - Mời Tần công tử cùng chư vị lên xe! - Ngươi...ngươi dám đắc tội với đại nhân nhà ta như thế! Người này không nghĩ tới người của Thượng Quan gia cường thế bá đạo như thế, bị tức đến gần như không biết dùng lời gì để phản kích, chỉ có thể nắm chặt tay, trên trán nổi giồng gân xanh. Nếu không phải trước khi đi, Lý gia đã dặn dò rằng: nếu như gặp người của Thượng Quan gia, ngàn vạn lần không được phát sinh xung đột với bọn họ, thì hắn đã sớm xông lên, một đao chém chết kị sĩ kiêu ngạo kia rồi. - Một tên hoạn quan này ngay cả trứng cũng không có, cũng dám xưng là đại nhân! Có khi, ta thật phải bẩm báo với gia chủ nhà ta, để hắn hỏi Hoàng phi Thượng Quan thử xem: đại nhân nhà ngươi, có phải cũng thể đại biểu cho hoàng quyền hay không! Hắc giáp kị sĩ nói ra lời này thật cực kì cay nghiệt, hết sức trào phúng, đám người kia nghe được đều biến sắc, nhưng lại không dám có hành động gì: - Khinh thường hoàng quyền", chụp cái mũ lớn như vậy, quả thực bọn họ không mang nổi! Đám người Bộ Vân Yên nghe vậy ngược lại thật đúng là hả giận, vẻ mặt lập tức hả hê sảng khoái. Tần Lập thần sắc bình tĩnh lên xe ngựa, dưới ánh mắt ngập đầy cừu hận của đám người kia, nghênh ngang mà đi.