Bên trong đầm Phệ Hồn, khắp nơi đều là khói độc, khí độc, hai người Tần Lập tự do đi ngang trong đó. Phương viên hơn bảy mươi dặm, kỳ thật cũng không tính là quá lớn, hai người chỉ tốn hai canh giờ đã đi khắp nơi. Ngoại trừ một ít linh thú sống dưới nước tương đối mạnh ra, hai người Tần Lập vẫn chưa tìm được bất cứ đầu mối có giá trị nào. Tần Lập khẽ cau mày suy tư: Lẽ nào trận pháp thứ tư kia vốn không tồn tại? Bằng không làm sao tìm khắp mảnh ao đầm này, Tiên Thiên Tử Khí thâm nhập sâu dưới mấy chục thước, cũng không tìm được một chút dị thường nào? Thượng Quan Thi Vũ cũng không nhịn được có chút lo lắng. Lấy thực lực hiện tại của hai người, loại bay giữa không trung này, nguyên lực trong cơ thể ít nhất cũng có thể chống đỡ họ bay cả ngày. Nhưng ở giữa đầm Phệ Hồn này, hoàn cảnh ác liệt, dù là hai người không sợ khói độc khí độc, nhưng ở lâu dài trong nơi này cuối cùng cũng không phải chuyện vui vẻ gì. - Đi, chúng ta bay cao một chút, trước nhìn trận pháp ở ba nơi hồ Phượng Hoàng, khe Ưng Chủy cùng khu Tuyệt Sát rồi nói! Tần Lập nói, kéo tay Thượng Quan Thi Vũ, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể bắt đầu vận hành, thân thể Tần Lập lơ lửng bất chợt, giống như một một mảnh lông chim chậm rãi bay lên. Thượng Quan Thi Vũ bị Tần Lập lôi kéo, cũng vận hành nguyên lực trong cơ thể, nàng là Tiên Thiên linh thể, ở phương diện này cũng không kém Tần Lập nhiều lắm. Bởi vậy hai người giống như thần tiên quyến lữ, nắm tay bay lên! Hai người một hơi bay cao đến hơn ngàn thước, lúc này nhìn lại tam đại hiểm địa xa xa, hai người đều cả kinh, thầm nghĩ thảo nào nơi này thu hút nhiều người đến đây như vậy. Nguyên lai ba nơi trận pháp kia đều có một cỗ khí thế xông thẳng lên trời! Cỗ khí tức thê lương cổ xưa khổng lồ kia dường như từ thượng cổ đến đây, làm cho tâm thần người ta khẽ chấn động. Khí thế kia hoàn toàn đè nén khí thế của hai người xuống! - Lợi hại như vậy! Thượng Quan Thi Vũ che miệng kinh hô, nàng cũng lần đầu tiên nhìn thấy loại trận pháp thần kỳ này, trong lòng một trận kích động. Hơn nữa khí tức của nàng, dường như mơ hồ hòa hợp với ba nơi trận pháp đó. Thượng Quan Thi Vũ không kìm lòng được, đã muốn bay về phía ba nơi trận pháp kia. Lập tức bị Tần Lập kéo lại, quát khẽ: - Thi Vũ! Trong đôi mắt Thượng Quan Thi Vũ lập tức khôi phục thanh minh, đồng thời hiện lên vẻ hoảng sợ, nói: - Vừa rồi muội cảm giác bên kia giống như có âm thanh đang kêu gọi muội, làm cho muội không kìm lòng được đã muốn đi sang bên kia! Tần Lập trầm giọng nói: - Trận pháp này rất cổ quái, cách nó xa một chút! Thượng Quan Thi Vũ gật đầu, hai người nhìn lại bên dưới từ trên cao, gần như nhìn không thấy bên trong đầm Phệ Hồn, tất cả đều bị các loại khói độc cùng chướng khí đủ màu sắc che lấp. Ánh mặt trời lóe lên, liền xuất hiện sương mù đủ mọi màu sắc, thoạt nhìn hết sức mỹ lệ. Nhưng những sương mù xinh đẹp này, đối với con người lại hết sức chí mạng! Tần Lập lấy Tiên Thiên Tử Khí bắt đầu chậm rãi bao phủ bên dưới, đi qua làn khói độc đủ mọi màu sắc, lúc này Tần Lập đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác cổ quái. Giống như thân thể của mình đột nhiên thoáng cái trở nên vô cùng khổng lồ, đội trời đạp đất! Giống như nếu hắn muốn, vươn taylà có thể chạm đến đám mây trên bầu trời! Giống như thế giới này, ở trong mắt hắn thoáng cái nhỏ đi rất nhiều. Tần Lập bỗng nhiên giật mình, chợt nội thị tinh thần thức hải, vốn Tần Lập chỉ có thể nhìn thấy đôi bàn chân to lớn của người khổng lồ không biết tên đứng trên mặt tinh thần thức hải còn hiện giờ đã có thể nhìn đến đầu gối của người khổng lồ kia! Chân người khổng lồ này, không ngờ do một tầng kim loại màu trắng bạc bao bọc, giống như một loại chiến giáp. Bên trên kim loại lưu chuyển ánh sáng lành lạnh làm cho người ta không rét mà run. Tần Lập đi ra từ tinh thần thức hải, trong đầu chợt hiện một tia hiểu ra. Cái loại cảm giác đội trời đạp đất vừa rồi cũng không phải là ảo giác, mà là tinh thần lực của hắn đã mạnh mẽ đến một cảnh giới nhất định, sau đó đứng từ trên cao nhìn xuống bên dưới mới có thể sinh ra một loại cảm giác này. Nghĩ vậy, tâm tình Tần Lập bất chợt trở nên tốt hơn, uể oải do tạm thời không tìm được trận pháp trong đầm Phệ Hồn hoàn toàn bị ném đi. Lúc này, Thượng Quan Thi Vũ ở bên cạnh Tần Lập khẽ giọng hỏi: - Phu quân! Huynh...không sao chứ? Tần Lập quay đầu lại, nhìn gương mặt thân thiết của Thượng Quan Thi Vũ, nói: - Huynh không sao, muội làm sao vậy? - Cũng không có gì, chỉ là vừa nãy cảm giác huynh đột nhiên thoáng cái trở nên vô cùng vĩ đại làm cho muội có một cảm giác áp bức rất mạnh. Thượng Quan Thi Vũ cười ôn nhu, sau đó nói: - Có thể là ảo giác của muội thôi. Tần Lập nhẹ giọng nói: - Cũng không phải là muội gặp ảo giác, đây là bởi tinh thần lực của huynh. Thượng Quan Thi Vũ nao nao, lập tức vui mừng nói: - Thật sao? Vậy thật tốt quá! Tần Lập biết, chỉ có người thật sự quan tâm đến mình mới có thể lập tức thể hiện ra loại phản ứng này. Nếu đổi thành người khác, sợ rằng sẽ lập tức cảm giác sợ hãi mới đúng. Lúc này, thần thức của Tần Lập đã chậm rãi bao phủ toàn bộ đầm Phệ Hồn ở bên trong. Dù là loại cảnh giới như Tần Lập, muốn dùng tinh thần lực bao phủ hoàn toàn đầm Phệ Hồn, cũng cực kỳ trắc trở. Tần Lập dừng nói chuyện, khuôn mặt nghiêm nghị, dụng tâm cảm nhận tất cả mọi thứ trong đầm Phệ Hồn Tinh thần lực của Tần Lập, nhìn thấy vài đoàn võ giả đang cẩn thận chậm chạp đi xuyên trong đầm Phệ Hồn, bọn họ hoàn toàn không cảm thấy được Tần Lập dò xét Loại cảm giác này, làm Tần Lập sinh ra một loại thỏa mãn rất kỳ diệu, giống như mình là một người bàng quan, đứng ở trên một trình độ rất cao đang quan sát những người này. Mà những người này, chẳng qua là một đám kiến hôi mà thôi! Tần Lập lập tức giật mình tỉnh lại, nghĩ đến ý nghĩ vừa rồi, trong lòng xấu hổ, đồng thời cũng không khỏi toát đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ làm sao mình lại có loại suy nghĩ này? Lúc này, thần thức khổng lồ của Tần Lập rốt cuộc cảm nhận được có chút dị thường ở dải đất sát biên giới đầm Phệ Hồn, ở nơi đó, dường như có một lực hút thần kỳ, chậm rãi cắn nuốt mất thần thức hắn thả đến đó! Tuy rằng cực kỳ chậm chạp, chậm đến mức gần như không cách nào phát hiện được, nhưng vẫn để cho Tần Lập cảm giác ra, cũng kinh ngạc không thôi. Kéo tay Thi Vũ, nhanh chóng bay đến nơi đó. Đợi hai người xuyên qua tầng tầng sương mù đến được nơi đó, Tần Lập nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi nao nao. Nơi này hắn cùng Thi Vũ đã từng bay qua bên trên, là một mảnh bụi cây trôi nổi bên trên ao đầm, dùng sức dậm chân cũng có thể lắc lư, thậm chí người thực lực mạnh có thể thúc đẩy mảnh bụi cây trôi nổi này, lội về phía trước! Bởi vậy Tần Lập cùng Thi Vũ cũng không quan tâm nhiều, không ngờ tới thần thức của Tần Lập lại bị một nơi như thế này cắn nuốt, thật sự làm người ta nghi hoặc khó hiểu. Tần Lập nhìn hòn đảo nhỏ trôi nổi này, sau đó nói: - Thi Vũ! Muội tránh ra một chút! Vừa nói lấy trong nhẫn ra thanh danh kiếm Ánh Nguyệt cướp được từ chỗ thanh niên áo trắng kia, quán chú Tiên Thiên Tử Khí vào, Ánh Nguyết liền phát ra tiếng ngâm trong trẻo. Chỗ mi tâm Tần Lập lập tức sinh ra một cỗ kiếm ý bắn về phía hòn đảo nhỏ. Kiếm ý trực tiếp đi qua đảo nhỏ, đâm xuống chỗ sâu trong hòn đảo! Đồng thời, danh kiếm Ánh Nguyệt trong tay vung lên, đánh thẳng xuống hòn đảo nhỏ bên dưới! Ầm! Một cỗ lực lượng mạnh mẽ trước tiên theo kiếm ý của Tần Lập, giống như cá sấu khổng lồ phản kích trở lại, vừa lúc đánh lên một kiếm hung mãnh của Tần Lập, phát ra tiếng nổ ầm ầm! Hòn đảo nhỏ này lập tức bị cỗ lực lượng khổng lồ này đánh tan tác, sau đó từ sâu trong mảnh ao đầm này, liền bắn ra một cột ánh sáng trắng, tia sáng chói mắt, chiếu lên tận trời! Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ dùng tốc độ cực nhanh lui ra sau mấy trăm thước, sau đó nhìn cột ánh sáng này chậm rãi lan tràn bốn phương tám hướng, càng ngày càng to, càng ngày càng mạnh! Phát ra ánh sáng lóa mắt thần mê, giống như hút cả ánh sáng của bầu trời! - Đi! Tần Lập quát khẽ một tiếng, kéo Thượng Quan Thi Vũ nhắm một hướng phóng đi. Ở khu biên giới đầm Phệ Hồn, một đám người trợn mắt há mồm nhìn một màn này, cảm nhận được cỗ khí tức thê lương xa xưa khổng lồ, toàn bộ không nói nên lời. Lục Khỉ kiên trì đứng ở nơi này không lui lại, trên người bọc một tấm thảm dày, hai mắt mê ly nhìn quầng sáng phóng lên cao, trong lòng đang suy nghĩ: người kia thật là một cường giả tuyệt thế, nhiều võ giả như vậy cũng không làm nên chuyện gì, hắn lại chỉ dùng thời gian ngắn liền làm ra được! Tuy rằng không có bất cứ một chứng cớ gì có thể chứng minh chuyện này do Tần Lập gây ra, nhưng ở trong lòng Lục Khỉ đã nhận định chuyện này chính do Tần Lập làm! Cũng chỉ có hắn mới làm được! Đây là một loại lòng tin kỳ diệu, là trực giác trời sinh của một nữ nhân. Lúc này, hai người Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ bay nhanh về phía này, thoạt nhìn bộ dáng có vài phần chật vật. Đương nhiên, đây là Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ cố ý giả vờ biểu hiện ra. Quần áo trên người Tần Lập có chút rách, tóc có chút mất trật tự, sắc mặt Thượng Quan Thi Vũ cũng đỏ lên, ngực kịch liệt phập phồng, cũng có vẻ vài phần chật vật. - Bên trong xảy ra chuyện gì? Hai người vừa mới đặt chân đứng vững trên mặt đất, lập tức có người khẩn cấp hỏi. - Không biết. Tần Lập lắc đầu. nói: - Chúng ta dạo một vòng ở bên trong, không phát hiện được gì. Lúc vừa mới định rời đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ, sau đó...cột sáng kia liền xuất hiện, hơn nữa cột sáng kia còn mang theo một lực hút thần bí, thiếu chút nữa hút cả hai người chúng ta vào trong đó! Đám người kia bừng tỉnh đại ngộ, đều gật đầu. Từ đáy lòng bọn họ, cũng không cho rằng loại động tĩnh này là Tần Lập có thể làm ra, nếu không hai người này cũng quá lợi hại đi chứ? - Mau nhìn! Có người bỗng nhiên chỉ tay lên bầu trời, mọi người liền ngẩng đầu quan sát. Lại thấy một tầng màn sáng màu u lam bỗng nhiên bao phủ trên đỉnh đầu mọi người, bên trên màn sáng lưu chuyển gợn sóng, thật là mê người. Nhưng sắc mặt mọi người đều thay đổi bởi vì ánh mặt trời ở bên trên đã hoàn toàn bị màn sáng u lam này cắt đứt ở bên ngoài! Có người bỗng nhiên bay vụt lên trên bầu trời, bay lên đến mấy trăm thước, sau đó kinh ngạc nhìn trận pháp ở tứ đại hiểm địa bắn ra bốn cột ánh sáng, ở trong không trung tụ thành một điểm! Sau đó, màn sáng màu lam này chính từ điểm đó, lan tràn ra bốn phương tám hướng, sau đó hoàn toàn bao phủ nhốt mọi người ở bên trong! - Trời ạ! Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Trong đám người, có người thì thào tự nói nhưng cũng đại biểu tiếng lòng của mọi người. ...***