Duy Ngã Độc Tôn
Chương 382
Khuôn mặt Tiểu Hắc lộ ra một tia tươi cười tự tin, dùng năm ngón tay chỉ vào Sâm Lâm:
- Ta muốn bằng vào thực lực đánh bại hắn, khiến tự hắn nói ra chân tướng chuyện hãm hại ta năm xưa! Sau đó, ta còn muốn mang Thái Hồng đi, làm cho Thái Hồng có một cuộc sống hạnh phúc nhất!
Cô gái tên Thái Hồng mặc váy đen, nghe lời nói của Tiểu Hắc, đôi con ngươi xinh đẹp lập tức sáng lên. Từ cách ăn mặc của nàng, có thể nhìn ra, linh thú hóa hình giống cái này hết sức mong chờ và thích thú cuộc sống của nhân loại.
- Ngươi quả thật là đang nằm mơ!
Hắc Kim Thần Báo Sâm Lâm giọng âm u, lớn tiếng rít gào:
- Thái Hồng chỉ thích sinh sống trong khu rừng này. Thái Hồng thích, cũng chỉ có ta!
- Sâm Lâm, ngươi không nên nói lung tung. Ta đã không còn thích ngươi nữa!
Thái Hồng quay đầu đi, hướng về phía linh thú Sâm Lâm trẻ tuổi anh tuấn, nói:
- Lúc trước ta đồng ý ngươi, chỉ là vì muốn chọc ghẹo Ba Nhĩ mà thôi. Không nghĩ tới, ngươi, lại hãm hại Ba Nhĩ, nói hắn trộm bảo bối của người khác!
- Cái gì? Thái Hồng! Ngươi...ngươi làm sao có thể nói vậy chứ?
Đôi mắt Sâm Lâm bắn ra hào quang không thể tin, nhìn đám Hắc Kim Thần Báo có chút xao động kia, phẫn nộ nói:
- Ngươi có chứng cứ gì mà nói ta hãm hại Ba Nhĩ!
Tần Lập, Xà Xà và Tiểu Hắc cũng có chút nghi hoặc nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh Đại trưởng lão, không rõ vì sao nàng đột nhiên nói ra lời này.
Thái Hồng hít sâu một hơi, nhìn phụ thân ánh mắt đang nghi ngờ nhìn mình, chậm rãi nói:
- Vốn ta nghĩ rằng Ba Nhĩ sẽ không bao giờ...trở lại nữa. Ta đã chuẩn bị quên chuyện này đi. Sâm Lâm. Ngươi có biết ta vì sao đột nhiên không đồng ý gả cho ngươi không hả? Chính là bởi vì, hai tháng sau khi Ba Nhĩ rời đi, có một lần, những lời ngươi nói với những người đó, đã bị ta nghe thấy tất cả. Đây hết thảy vốn là âm mưu của ngươi. Ngươi kết hợp với những người đó, vào thời điểm ngươi chiến đấu với Ba Nhĩ, tất cả mọi người đến xem nhưng những người đó lại nhân cơ hội mang bảo bối đến giấu trong nhà Ba Nhĩ, sau đó lại lặng lẽ chạy đến làm bộ xem náo nhiệt. Hừ! Sau đó, lúc ngươi phân chia bảo bối cho những người đó, ta đều nhìn thấy. Ngươi còn muốn phản bác lời ta không?
Khuôn mặt anh tuấn của Sâm Lâm đột nhiên trở nên tái nhợt, khóe miệng co giât cổ họng phát ra tiếng rít gào trầm thấp. Tuy nhiên khi nhìn thấy Đại trưởng lão đứng ở đó, vẻ mặt thất vọng nhìn mình, Sâm Lâm rùng mình. Hắn lập tức nghĩ đến, gia tộc Hắc Kim Thần Báo trừng phạt đối với người phản bội, lập tức quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt hướng về phía Đại trưởng lão nói:
- Đại trưởng lão. Ngài phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối không làm loại chuyện này. Đại trưởng lão, nể tình cha ta vì gia tộc chết trận, ngài nhất định phải tin tưởng ta a!
Đại trưởng lão từ phản ứng của Sâm Lâm đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, không kìm nổi thở dài một tiếng. Ông nhìn con gái mình, trong lòng bỗng thật hối hận. Năm đó vì sao không tin tưởng Ba Nhĩ, may mắn là con gái còn chưa gả cho Sâm Lâm. Đại trưởng lão lại nhìn thoáng qua Ba Nhĩ đã trở nên thành thục, chậm rãi nói:
- Sâm Lâm! Nể tình phụ thân đã chết của ngươi...
- Phụ thân!
Cô gái Thái Hồng phẫn nộ kêu một tiếng.
- Ngươi trước tiên câm miệng! Đều là chuyện do ngươi làm ra!
Đại trưởng lão nổi giận nói, sau đó nhìn Sâm Lâm lại nhìn thoáng qua Ba Nhĩ, nói:
- Ba Nhĩ. Ngươi muốn quyết đấu với hắn phải không?
- Đúng!
Tiểu Hắc vẻ mặt kiên định trả lời.
- Được! Tuy nhiên, đây là chuyện bên trong gia tộc Hắc Kim Thần Báo ta, người khác không thể chen vào!
Đại trưởng lão nhìn Tần Lập cùng Xà Xà bên kia, lão hiểu được nếu nữ tử linh thú cường đại kia ra tay, thì ngay cả lão cũng không thể ngăn cản.
- Đại trưởng lão. Đây là việc riêng của ta, ta sẽ không để người khác nhúng tay vào!
Tiểu Hắc trả lời.
- Tốt lắm, như vậy ta đồng ý ngươi quyết đấu với Sâm Lâm. Hơn nữa, sau khi quyết đấu, ta cho phép ngươi, mang Thái Hồng đi!
Đại trưởng lão có hồ đồ thế nào đi nữa cũng sẽ không thể không quan tâm đến con gái mình. Làm sao lão không thể nhìn ra biến hóa của Ba Nhĩ trong mấy năm nay. Hơn nữa, có thể đi theo bên cạnh linh thú cường đại này, đối với toàn tộc Hắc Kim Thần Báo đều có lợi ích. Bởi vì sớm muộn gì, Hắc Kim Thần Báo cũng đều sẽ trở về tộc quần của chúng.
Nếu có thể ở trong lịch lãm đạt được thực lực càng cường đại, như vậy nên để chúng nó đi lịch lãm.
Đây cũng là quy củ của gia tộc Hắc Kim Thần Báo từ xưa tới nay.
Sâm Lâm đứng dậy, hai mắt bắn ra hào quang oán độc, hung ác nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, lớn tiếng nói:
- Ba Nhĩ. Ta nhất định sẽ giết ngươi!
- Hừ. Đừng vội mạnh miệng, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi.
Tiểu Hắc cười lạnh, thầm nghĩ:
- Chỉ bằng thực lực của ngươi, muốn giết ta, quả thực chính là nằm mơ!
Cho dù Sâm Lâm mấy năm nay đột nhiên tăng mạnh, từ cảnh giới Dung Thiên đạt tới cảnh giới Chí Tôn, Tiểu Hắc cũng đều không chút sợ hãi, bởi vì mấy năm nay Tiểu Hắc đã theo Tần Lập học rất nhiều. Kiến thức, đã hoàn toàn không phải cái loại linh thú như Sâm Lâm cho tới bây giờ chưa từng ra khỏi cấm địa của Huyền Đảo có thể so được.
Hắc Kim Thần Báo, trời sinh hiếu chiến. Nghe nói có trận chiến có thể xem, một đám linh thú dạng báo không thích hóa hình vẻ thích thú lập tức bắt đầu xao động, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp hình thành một bầu không khí làm huyết mạch người ta sôi sục.
Tần Lập cùng Xà Xà được mời ngồi ở một chỗ với Đại trưởng lão. Một là vì tỏ vẻ tôn trọng, hai là vì đề phòng bọn họ ra tay giúp Tiểu Hắc.
Cô gái Thái Hồng ngồi cạnh Tần Lập, vẻ mặt tò mò quan sát Tần Lập.
- Hey! Thế giới nhân loại, thật sự chơi rất vui sao?
Nhìn cô gái khờ dại ngây thơ nhưng lại không thiếu khôn khéo, Tần Lập mỉm cười nói:
- Đương nhiên. Chờ đến lúc đó, để Ba Nhĩ mang ngươi đi, ngươi sẽ biết!
- Ngươi cứ vậy khẳng định Ba Nhĩ có thể thắng lợi? Sâm Lâm chính là tuấn kiệt trẻ tuổi của gia tộc Hắc Kim Thần Báo chúng ta đó!
Đôi mắt tinh thuần xinh đẹp của Thái Hồng nháy nháy, tò mò hỏi.
- Ngươi hy vọng ai thắng?
Tần Lập cười hỏi.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Ta? Ta đương nhiên hy vọng Ba Nhĩ có thể chiến thắng! Hừ, năm đó Sâm Lâm lừa ta, hắn nói Ba Nhĩ đối xử rất tốt với một nữ nhân khác, còn nói...
- Khụ khụ...
Khóe miệng Đại trưởng lão khẽ co giật, ho nhẹ hai tiếng. Cô gái lập tức ngậm miệng lại, đôi mắt chuyển qua nhìn Ba Nhĩ cùng Sâm Lâm ở trong sân. Ánh mắt nhìn về phía Ba Nhĩ thỉnh thoảng toát ra vài phần nhu tình.
Ở một khoảng đất hết sức trống trải, Sâm Lâm khiêu khích nhìn Tiểu Hắc, cười lạnh nói:
- Tiểu Hắc. Năm đó ta không bằng ngươi, tuy nhiên hiện tại, ngươi đã nhiều năm không được ăn bảo bối có thể tăng thực lực rồi. Ngươi nhất định không phải đối thủ của ta. Lát nữa ta nhất định sẽ xé rách da ngươi, lấy ruột gan và tim phổi ngươi ra, sau đó dùng móng vuốt sắc bén của ta móc ra vài cái lỗ ở trên ruột của ngươi khiến ngươi thống khổ vạn phần mà lại nhất thời không thể chết được!
- Đừng nằm mộng! Sâm Lâm. Năm đó ngươi không phải đối thủ của ta, hiện tại ngươi vẫn như trước không phải đối thủ của ta.
Tiểu Hắc khinh miệt nhìn Sâm Lâm, sau đó cười trào phúng:
- Ngươi cho là, trên thế giới này chỉ có bảo bối ở nơi này có thể tăng thực lực sao? Thật sự là buồn cười. Nói với ngươi, ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ được. Chờ ngươi chết đi, hy vọng kiếp sau ngươi có thể đầu thai làm người, khi đó ngươi sẽ hiểu rõ, ngươi nông cạn đến mức nào!
- Ngao!
Sâm Lâm cho tới bây giờ chưa từng rời khỏi nơi cấm địa, đối với bên ngoài có mong chờ cũng có sợ hãi. Đối mặt với Ba Nhĩ từ ngoài trở về, tự nhiên trong tâm lý hắn thấp hơn người ta một khoảng. Nghe xong lời của Tiểu Hắc, hắn giận không thể át, rít gào, thân hình vồ tới Tiểu Hắc, trực tiếp biến về bản thể là một con báo đen cường tráng to lớn!
Hắn vồ tới, mang theo một tiếng xé gió thê lương, hơn nữa trong miệng liên tiếp phun ra mười mấy mũi băng tiễn, bắn tới toàn thân Tiểu Hắc!
Băng tiễn là kỹ năng nguyên tố của Hắc Kim Thần Báo. Sâm Lâm ở trong tộc quần Hắc Kim Thần Báo trẻ tuổi, thi triển kỹ năng băng tiễn luôn luôn là người nổi bật. Mà ngay cả Tiểu Hắc năm xưa, về mặt này cũng kém hơn hắn một chút.
Thân thể Tiểu Hắc cũng không biến về bản thể, dường như muốn cao cao tại thượng như vậy làm nhục Sâm Lâm. Trên mặt hắn mang theo vẻ khinh miệt trào phúng, một tay vung lên, một luồng cương khí hộ thể lập tức xuất hiện trước mặt. Mười mấy mũi băng tiễn đánh lên cương khí hộ thể của Tiểu Hắc, không khí chỉ xuất hiện mười mấy vòng gợn sóng vặn vẹo nhợt nhạt, ngay cả gợn sóng quá lớn cũng không thể nổi lên!
- Ông!
Rất nhiều Hắc Kim Thần Báo đứng vây xem xung quanh, đều phát ra một tiếng kinh hô không thể kiềm chế, mở to hai mắt, khó tin nhìn Tiểu Hắc.
Thân thể Đại trưởng lão cũng không ý thức đứng bật dậy. Là người lãnh đạo cao nhất của tộc quần Hắc Kim Thần Báo, lão đối với thực lực của mỗi người trẻ tuổi tuấn kiệt trong tộc đều hiểu rõ trong lòng.
Ba Nhĩ năm đó, cho dù mạnh hơn Sâm Lâm một chút, vậy cũng là có giới hạn. Tuy rằng Ba Nhĩ còn không đánh trả, nhưng cái gọi là "Hành gia thân thân thủ, liền tri hữu một hữu" (người trong nghề nhìn thoáng qua, liền biết rõ thật giả, cao thấp). Đám người Đại trưởng lão vừa nhìn liền rõ, Ba Nhĩ hiện tại, đối với Sâm Lâm đã có ưu thế áp đảo.
Đây, đã không phải vấn đề có thể thắng hay không, mà là xem tâm tình Ba Nhĩ, xem hắn muốn thắng thế nào!
Trong mắt cô gái Thái Hồng cũng liên tục lóe sáng, đứng bật dậy lớn tiếng cổ vũ cho Ba Nhĩ.
Trong lòng Sâm Lâm dâng lên một cỗ ghen ghét ngập trời, điên cuồng rít gào một tiếng. Thân hình giống như tia chớp màu đen, lại xông tới Ba Nhĩ.
Hắn không tin, chỉ vài năm thời gian, tiểu Ba Nhĩ đã được tăng lên lớn như vậy!
- Ầm!
Một tiếng trầm muộn vang lên, một cước mạnh mẽ của Tiểu Hắc đánh lên bụng Sâm Lâm, hung hăng đá hắn bay ra, sau đó "Phịch" một tiếng, ngã trên mặt đất.
Thân thể Tiểu Hắc như bóng với hình xông tới Sâm Lâm. Tay phải hắn nâng cao lên, hướng tới cái đầu báo thật lớn của Sâm Lâm, vỗ xuống.
- Ba Nhĩ. Thủ hạ lưu tình!
Đại trưởng lão cao giọng hét lên.
Tay của Tiểu Hắc, ở khoảng cách cái đầu to lớn của Sâm Lâm không đến một ngón tay, khó khăn dừng lại. Thân hình Sâm Lâm run run, hắn đã hoàn toàn bị cỗ sát khí kinh người trên thân đối phương phát ra dọa sợ. Hắn biết, nếu không phải Đại trưởng lão kêu dừng, cái đầu của mình tuyệt đối đã bị Ba Nhĩ vỗ nát.
- Nể tình phụ thân hắn từng chết trận vì chủng tộc chúng ta, vả lại hắn cũng không tạo thành thương tổn quá lớn cho ngươi, bỏ qua cho hắn một lần đi!
Vẻ mặt Đại trưởng lão chân thành nhìn Tiểu Hắc. Tuy rằng lão cũng rất giận Sâm Lâm lừa mình, nhưng nhớ tới phụ thân Sâm Lâm, lão lại mềm lòng.
Tiểu Hắc nhìn sợ hãi cùng cầu xin trong mắt Sâm Lâm, ha ha cười nói:
- Buông tha hắn? Có thể! Tuy nhiên, Đại trưởng lão, Ba Nhĩ - Tiểu Hắc ta, đã là người thắng lợi, đúng không?
- Ba Nhĩ - Tiểu Hắc?
Cô gái Thái Hồng lẩm bẩm trong miệng:
- Đổi tên lúc nào thế?
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
40 chương
1059 chương
75 chương
41 chương
95 chương