Con ngươi Phong Huyền chợt co rút mạnh, thân hình giống như một con hùng ưng vồ mồi, vồ tới người trẻ tuổi cầm đầu kia. Đôi tay biến chỉ thành trảo, tay trái chộp vào mặt đối phương, tay phải hung hăng đâm vào tim đối phương! Hai chiêu tinh túy nhất trong Thiên Ưng Thập Nhị Trảo trong nháy mắt được Phong Huyền thi triển ra không chút do dự! Phong Huyền có tự đại đến cỡ nào, giờ phút này cũng có thể rõ ràng một sự thật: đối phương có thể dưới sự đề phòng của một đám con cháu Phong gia mà lặng yên không một tiếng động đến nơi này cũng đã chứng minh thực lực hết sức cường đại. Lúc này nếu không tiên hạ thủ vi cường, tất nhiêu sẽ bị tổn thất lớn! Tổn thất này Phong Huyền cũng không muốn gánh chịu. Phong gia cũng không chịu đựng nổi! - Chết! Theo một tiếng hét to của Phong Huyền, hai trảo này của lão đã đến gần thân thể người trẻ tuổi anh tuấn kia. Khóe miệng Phong Huyền nổi lên một tia cười lạnh. Võ giả trọng yếu nhất không phải thực lực lớn nhỏ mà là bình tĩnh lúc nguy hiểm và năng lực phản ứng. Nói trắng ra chính là kinh nghiệm giang hồ! Tiểu tử kia, tuy rằng thực lực ngươi không kém nhưng kinh nghiệm lịch duyệt còn quá non đi! Trong nháy mắt, Phong Huyền đột nhiên nhìn thấy một tia cười lạnh lùng trong mắt đối phương, trong lòng máy động, lập tức cảm thấy được có chỗ nào không đúng. Nhưng việc đã đến mức này, còn muốn đổi chiêu đã không còn kịp nữa, hắn chỉ có thể ngoan tâm, dồn toàn lực bùng nổ vào trong hai trảo này. Cho dù đối phương muốn phản kích cũng sẽ bị thương nặng! Trước mắt mọi người đột nhiên lóe lên một luồng hào quang chói mắt, giống như là mặt trời giữa trưa vậy, mãnh liệt bùng nổ ra! Phong Huyền cảm thấy được hai tay mình hơi lạnh, còn không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, bụng đột nhiên truyền đến một cỗ lực lượng thật lớn, đưa thân hình lão hung hăng bắn ra ngoài! - Ầm" một tiếng vang lên! Một vách tường rất dày, nặng sau lưng Phong Huyền bị lão mạnh mẽ xô ra một lỗ thủng hình người. Lão bị một cước của đối phương đá bay ra ngoài! Người đá lão tự nhiên chính là Tần Lập! Thiên Ưng Thập Nhị Trảo đối mặt chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, bại hoàn toàn! Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm của Phong Huyền: - Ngón tay...ngón tay của...A! Ngón tay của ta! Phong gia bao trọn một đình viện trong khách sạn này, đình viện này xây dựng hết sức xa hoa, đình đài thủy tạ, giả sơn hoa viên, các loại hoa cỏ, gỗ cây quý hiếm đều đủ cả. Mà Phong Huyền rơi đúng vào một mặt cỏ ở sau nhà, làm đổ rạp một nửa đám hoa tươi đang nở rộ, nằm trong bụi hoa mùi hương động lòng người, đôi mắt Phong Huyền như muốn nứt ra! Hai tay lão, mười ngón tay không ngờ bị đứt tám ngón, mà hai ngón tay cái còn lại cùng cái bụng đau nhức nhắc nhở Phong Huyền: Lão chẳng những bị phế hai tay, không bao giờ có thể thi triển ra Thiên Ưng Thập Nhị Trảo, ngay cả đan điền đều có khả năng bị một cước của đối phương phế bỏ! Lúc này lão không kìm nổi phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Hết thảy mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, đợi cho đám người Phong gia phản ứng lại thì mọi chuyện đã xong! - Rác rưởi! Thực lực có vậy mà cũng dám chủ động khiêu khích, thậm chí là tới tận cửa khi nhục Tần gia? Ngươi thật sự cho rằng Tần gia không có người sao? Đôi mắt Tần Lập xuyên thấu qua lỗ thủng trên vách tường nhìn lên người Phong Huyền đang nằm trong bụi hoa ngoài vườn, từng câu đều bén nhọn như dao, cắm vào trong lòng Phong Huyền. Phong Huyền là người từng trải, trong nháy mắt liền hiểu được mình đã sai lầm, rất rất sai rồi! Thực lực gia tộc mà lão kiêu ngạo, cảnh giới Địa Tôn mà lão kiêu ngạo ở trong mắt người ta không ngờ giống như là rác rưởi, như trò chơi vậy, quả thực là không chịu nổi một kích! Mặc dù đã hiểu nhưng biểu tình Phong Huyền vẫn như là gặp quỷ vậy, vẻ mặt khó tin, miệng kêu thảm hóa thành tiếng thì thào lẩm bẩm: - Làm sao lại thế được? Làm sao lại thế được? Ngươi...ngươi là Tần Lập? Ngươi đã đạt tới cảnh giới Thiên Tôn? Mấy vấn đề này của Phong Huyền khiến cho đám người Phong gia vốn ngây như phỗng sợ tới mức mặt vàng như đất, một đám mặt trắng bệch thê thảm. Không nói phản kháng, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng hoàn toàn mất hết! Tần Lập vung tay lên, hai tên con cháu Tần gia từ lỗ thủng trên vách tường xông ra ngoài, cũng không để ý miệng vết thương trên người Phong Huyền mà lấy ra một sợi dây thừng nhỏ đến đáng thương muốn trói chặt Phong Huyền lại. Phong Huyền cho dù không tên không tuổi trên xx nhưng tốt xấu gì cũng là cao thủ cảnh giới Địa Tôn. Hiện giờ hai tên tiểu tử thoạt nhìn bộ dạng vừa mới đột phá Thiên cấp, dùng ngay cả một sợi dây thừng trói gà cũng không chặt để trói mình. Đây...đây nào phải đuổi bắt gì, đây rõ ràng là làm nhục trắng trợn! Cỗ lửa giận trong lồng ngực nháy mắt bốc lên, lão giận dữ hét: - Tiểu tử dám làm nhục ta! Ta liều mạng với các ngươi! Tuy đan điền đã bị thương nặng, ngón tay cũng bị chặt mất tám ngón nhưng muốn đánh hai tên con cháu Tần gia nhãi nhép này quả thực rất dễ dàng! Mà lúc này, một giọng nói lạnh nhạt không nghe ra được chút cảm xúc này của Tần Lập nhẹ nhàng vang lên, giống như một xô nước lạnh dập tắt hoàn toàn lửa giận trong lòng Phong Huyền! - Dám giết một người Tần gia ta, ta giết trăm tên dòng chính Phong gia ngươi! Giết hai tên con cháu Tần gia, liền giết chết hai trăm người các ngươi! Xem con cháu Phong gia các ngươi chết nhiều hay là con cháu Tần gia ta chết nhiều? - Ngươi...ngươi...ngươi uy hiếp ta! Phong Huyền dùng nguyên lực phong bế miệng vết thương, thân hình run rẩy, chậm rãi từ trong bụi hoa đứng dậy. Mà hai tên con cháu Tần gia đứng ở kia, bộ dáng rõ ràng có chút khẩn trương, đang đẩy lão từ lỗ thủng trở về, nghiến răng nghiến lợi nói: - Ngươi muốn giết cứ giết, làm nhục ta như thế là có ý gì? Thật sự coi người Phong gia ta đều là dạng tham sống sợ chết sao? - Ha ha! Ha ha ha ha! Tần Lập giống như nghe được truyện tiếu lâm buồn cười nhất trên đời vậy, ngửa đầu cười ha ha, khóe mắt đều cười ra nước mắt. Nhưng quỷ dị là trên mặt hắn không ngờ một chút vẻ tươi cười cũng không có. Cười to hồi lâu Tần Lập mới ngừng lại, đôi mắt bắn ra lửa giận nồng đậm, nhìn thẳng vào mặt Phong Huyền, không chút che giấu sát khí, nói: - Ngươi cho là, ngươi còn có thể sống? Chẳng qua là, hiện tại ta còn không muốn giết ngươi, biết vì sao không? Tần Lập thở ra một hơi thật dài, trong lòng thầm nghĩ: - Người kia vài năm nay vì muốn mình nhận hắn, yên lặng chấp nhận rất nhiều chuyện, chịu đựng áp lực rất lớn. Ta tuy rằng không thích hắn, tuy rằng hận hắn khiến mẫu thân chịu đựng cực khổ mười mấy năm. Nhưng hắn...dù sao cũng là phụ thân ta, đây là sự thật mà không người nào có thể thay đổi được". - Cho nên, trên đời này, ai dám động đến hắn một chút, ta lấy mạng kẻ đó! nghĩ rồi, Tần Lập ngẩng đầu, hai mắt đỏ thẫm nhìn Phong Huyền, gằn giọng từng từ một: - Làm nhục? Các ngươi cũng hiểu được làm nhục? Các ngươi cũng không muốn bị người khác làm nhục? Ha ha! Các ngươi không xứng nói hai chữ này! Một đám con cháu Tần gia phía sau Tần Lập giờ này khắc này, ánh mắt nhìn về phía Tần Lập đã không chỉ là loại sùng bái trong quá khứ nữa mà còn có thêm vài phần cảm động, phấn chấn và...kiêu ngạo! Một gia tộc cũng tốt, một môn phái cũng vậy, nhất định phải có linh hồn thuộc về mình. Loại linh hồn này cũng không phải là linh hồn duy trì lối suy nghĩ của một con người, mà là như quân đội, cái loại gọi là quân hồn. Linh hồn có thể làm cho cả gia tộc có được một loại khí thế từ trước đến nay chưa từng có - không sợ chuyện gì! Vì cái gì mỗi lời nói, việc làm của một con cháu đại tộc đều có một cỗ khí thế cường đại, đây đều không phải là thực lực sau lưng bọn họ, phần nhiều đó là loại linh hồn thuộc về gia tộc hoặc là môn phái được tích lũy từ tháng này qua năm khác Tần gia trong quá khứ không có thứ này. Con cháu gia tộc tự nhiên không có loại khí thế này. Nhưng giờ phút này, như vậy cho dù thực lực Tần gia tạm thời còn ở vị trí thấp, nhưng chẳng được bao lâu, gia tộc này sẽ chân chính quật khởi! Một thế lực có được linh hồn, chỉ cần không hoàn toàn bị tiêu diệt, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi! Xà Xà đi theo bên cạnh Tần Lập đột nhiên cảm thấy trái tim tựa hồ như có cái gì đó đang che lấp, muốn xông phá loại trói buộc này, muốn biểu đạt điều gì nhưng ngay cả bản thân nàng ta cũng không biết mình muốn biểu đạt cái gì, chỉ là trong cơ thể vốn máu lạnh, giờ phút này dường như đang...sôi trào! Đôi mắt Phong Huyền nhìn Tần Lập bắn ra hai hào quang oán hận ác độc. Lão đang nhìn Tần Lập đột nhiên cắn răng, cười lạnh nói: - Tần Lập, ngươi quả nhiên rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với lời đồn! Tuy nhiên...ngươi quá kiêu ngạo, ngươi cho là lấy Phong gia ta lập uy sẽ khiến tất cả mọi người sợ Tần gia ngươi? Tỉnh lại đi, đừng có mà nằm mơ! Tần gia ngươi trong mắt mọi người hiện giờ quả thật chính là đứa trẻ ba tuổi trên người đầy châu báu. Ngươi cho là bọn họ sẽ bỏ qua cho các ngươi? Ha ha ha ha! Ánh mắt Tần Lập nhìn Phong Huyền mang theo vài phần thương hại, càng nhiều lại là vẻ trào phúng: - Sinh tử của Tần gia, quan hệ rắm gì đến ngươi? Trước tiên làm tốt chuẩn bị thân bại danh liệt đi! Tần Tỏa, huynh nói cho ta biết, au là người đả thương phụ thân ta, là ai? Đôi mắt Tần Tỏa đảo qua một đám người Phong gia đang run rẩy sợ hãi, cuối cùng dừng trên mặt Phong Tử Kỳ, giọng căm hận: - Chính là hắn! Thân thể Phong Tử Kỳ khẽ run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Hắn ngẩn đầu, vẻ bối rối trong mắt chợt lóe qua. Cũng không phải bất kỳ người này cũng có thể làm được như Phong Huyền: Không sợ chết! Tuy nhiên, biểu hiện của Phong Tử Kỳ coi như bình thường, không có làm Phong gia quá mất thể diện. Chung quy cũng là con cháu đại tộc, hắn lạnh nhạt cười, hướng về phía Tần Lập nói: - Chính là ta, đánh đã đánh rồi, ngươi muốn giết ta cứ việc tới đây. Nếu ta võ nghệ không bằng, bị ngươi giết cũng không còn lời nào để nói! Ta cũng không giống một số người, chỉ có thể dựa vào nhi tử mà rửa hận cho mình! Ha ha! Bốp! Không đợi tiếng nói như đứt hơi của Phong Tử Kỳ chấm dứt, Xà Xà bên cạnh x cũng đã xông ra ngoài, cánh tay mảnh khảnh nhìn như không có lực nâng lên, hung hăng tát w một cái thật mạnh, miệng khinh thường nói: - Rõ ràng là sợ muốn chết, còn muốn giả bộ mạnh mẽ? Rác rưởi! Tiểu Xà Xà theo Tần Lập lâu như vậy, rốt cuộc cũng từ trên người Tần Lập học được vài thứ. Đáng mừng, thật đáng mừng! Phong Tử Kỳ ôm mặt, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi, phẫn nộ, nhục nhã, có chút khó tin nhìn hắc y nữ tử xinh đẹp tuyệt trần này. Nhìn dáng người làm người khác bốc lửa trong lòng của nàng, hắn bỗng nhiên rùng mình một cái. Bởi vì hắn rốt cuộc cũng nhớ được hắc y nữ tử đi theo Tần Lập này là ai!