Mắt Tần Lập nhíu lại, ánh mắt lấp lóe, người ở Tần gia đa số hắn không quen, nhưng thanh âm này, hắn lại rất quen tai. Đúng là một trong các nhân vật trung tâm của Tần gia, đại quản sự Tần Vĩnh Cương, người cậu thứ tư của Tần Lập! Tần Lập không thể nào quên được, ở thời điểm chính hắn vừa mới đi tới thế giới này, mẫu thân Tần Hàn Nguyệt đúng là bị vợ lẽ của người cậu thứ tư này ở nơi đó làm nhục, phải lặng lẽ rơi lệ trước giường hắn. Mẫu thân không muốn nói xấu về anh ruột của mình, nên nói với Tần Lập nói tứ ca không ở nhà. Nhưng trong lòng Tần Lập lại biết rất rõ, cái gì không có ở nhà? Rõ ràng là không muốn dính líu tới! Quả thật, bọn họ đối với mẫu thân còn có vài phần vướng bận, nhưng với chính hắn một cháu ngoại...thế nhưng thấy thế nào cũng không vừa mắt! Nếu không có hắn, e là Tần Hàn Nguyệt sớm đã được tuyển vào hoàng cung làm hoàng phi rồi. Mà toàn bộ Tần gia, cũng sẽ nhờ đó được thăng quan tiến chức như diều gặp gió. Cánh cửa tửu quán, "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, ánh sáng bên ngoài lập tức chiếu vào, in hình một bóng người cao lớn, che kín cánh cửa. Hắn nhìn quét qua mọi người bên trong, ánh mắt dừng lại trên người Tần Lập. - Ta tưởng là ai, hóa ra là tên tiểu súc sinh ngươi! Tần Vĩnh Cương lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Lập một cái, sau đó với vẻ mặt lạnh nhạt ngạo nghễ nói với mấy người A Hổ: - Các ngươi cho rằng, dựa vào hắn thì không kiêng nể gì dám đắc tội với Tần gia sao? Hừ! Vậy các ngươi đúng là sai lầm rồi! Tiểu súc sinh này hiện tại tự thân mình còn khó giữ an toàn. Hơn nữa, hắn cũng không có nửa điểm quan hệ với Tần gia. Ngược lại các ngươi dám cả gan đả thương người của Tần gia ta, món nợ này quả thực ta phải tính với các ngươi cho thật tốt mới được! - Hà hà! Không ngờ Tần tứ gia danh tiếng lẫy lừng của thành Hoàng Sa, cũng vì mấy tên bại hoại và rác rưởi của gia tộc mà ra mặt, quả thực hiếm thấy nha! Ngươi bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa! Tần Vĩnh Cương mỗi lần mở miệng là "tiểu súc sinh" này "tiểu súc sinh" nọ, hoàn toàn chọc giận Tần Lập. Tần Lập đứng dậy, khinh miệt nhìn vị "tứ cữu" của mình, cười lạnh nói: - Tần Vĩnh Cương! Có gan thì ngươi cứ giết ta đi! Còn muốn động tới huynh đệ của ta thì phải giẫm lên xác chết của ta. Nếu không có gan, ngươi mau cút cho ta! - Ui Cha! Thằng tiểu súc sinh này! Ngươi muốn chết! Nhiều năm qua Tần tứ gia tại thành Hoàng Sa này, cũng là người có thân phận có địa vị, chưa từng bị người làm nhục quá như thế. Hắn lập tức giận tím mặt, chửi ầm lên nói: - Ngươi cho là tứ gia thật không dám giết chết tên tiểu súc sinh ngươi sao? Đừng nói, Tần Vĩnh Cương thật đúng là vì có mặt Tần Lập ở đây mới tới, nếu không chỉ bằng vào mấy tên dòng thứ Tần gia, cho dù xuất đầu cũng không cần hắn phải ra mặt. Vừa đúng lúc hắn đi qua, vừa nghe có Tần Lập ở đây nên hắn lập tức phẫn nộ không dằn được chạy tới. Nếu không phải vì tiểu súc sinh này, lão tử đã sớm thành thân gia với Hoàng đế rồi! - Đúng vậy! Ngươi đương nhiên không dám! Tần Lập mặt đầy vẻ tươi cười nhìn Tần Vĩnh Cương đứng ở cửa vẫn không bước vào, châm biếm nói: - Chỉ dựa vào chút can đảm đó, ngươi dám đắc tội với Thượng Quan gia sao? Ngươi không có gan! Nếu để Tần Hoành Viễn biết, khẳng định sẽ đánh gãy chân chó của ngươi! - Ngươi... Tần Vĩnh Cương bị chọc tức đến sắc mặt ứ máu đỏ bừng. Đến lúc này hắn thật sự có phần hiểu được vì sao hai đứa cháu Tần Phong cùng Tần Hổ chỉ muốn giết chết cho bằng được Tần Lập. Tên tiểu súc sinh này nói chuyện quả thực có thể khiến người ta tức mà chết! - Ta...ta cái gì? Ta nói, nếu ngươi không dám giết ta, thì mau cút đi! Đừng ở chỗ này làm chuyện xấu hổ! Trong phúc chốc từ hai mắt Tần Lập bắn ra hai tia sáng lạnh. Đám tùy tùng phía sau Tần Vĩnh Cương, cả đám đều hằm hè hoa tay múa chân, hận không thể lập tức xé xác Tần Lập. Chỉ cần chủ tử ra lệnh một tiếng, bọn chúng liền dám ập vào xé Tần Lập thành tám mảnh. Đáng tiếc chính là: Tần Vĩnh Cương đích thật không dám giết Tần Lập, thậm chí cũng không dám làm hắn bị thương! Bởi vì ngay tại buổi trưa hôm nay, Thượng Quan gia cùng Tần gia đã đồng thời tuyên bố: con cháu hai gia đình đính hôn. Đồng thời, Tần gia chính thức tuyên bố, tiến vào ngành vận chuyển cùng ngành tửu lâu, hơn nữa "mua lại" từ trong tay Thượng Quan gia mấy sản nghiệp. Người sáng suốt vừa thấy là biết phương diện này có điều mờ ám, tuy nhiên vậy thì thế nào? Hai thế lực mạnh của thành Hoàng Sa đàm phán, đến ngay cả Phương gia đều cấm bàn tới chuyện này, người khác sao có tư cách nói chen vào? Tại thời kì đặc biệt nhạy cảm này, Tần Vĩnh Cương làm sao dám trêu chọc Tần Lập? Nguyên vốn hắn định đến thoá mạ tiểu súc sinh này một phen cho hả giận, khoe khoang uy phong của tứ gia Tần gia một chút. Nhưng không nghĩ tới làm nhục người không thành ngược lại còn bị nhục. Người này quả thật không biết vứt mặt mũi đi đâu nữa. Nhưng thật ra trong mắt đám A Hổ phía sau Tần Lập đều lộ ra thần sắc cảm kích. Người trong giang hồ chú ý nhất chính là hai chữ nghĩa khí. Tần Lập tuổi tuy nhỏ, nhưng phần đảm lược này, quả thực không thể không khiến người ta xem trọng! - Tốt, tốt! Tiểu súc sinh! Món lễ vật ngày hôm nay ngươi cho ta, lão tử nhớ kỹ. Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ làm cho ngươi hối hận! Tần Vĩnh Cương nghiến răng nghiến lợi nói xong, nổi giận xám mặt mang theo đám tùy tùng bỏ đi. Tần Lập lắc lắc đầu chẳng hề để ý, quay người lại hướng về phía A Hổ xin lỗi nói: - Hổ ca! Thật có lỗi, làm liên lụy tới các người. Tần Vĩnh Cương người này lòng dạ hẹp hòi, trừng mắt tất báo, chỉ sợ về sau... - Tần huynh đệ! Đừng nói như vậy, cái gì liên lụy không liên lụy, nếu sợ, hôm nay ta đã không ra tay giáo huấn mấy tên súc sinh không biết xấu hổ kia! Cùng lắm thì, về sau lão tử không ở lại thành Hoàng Sa kiếm ăn là được! A Hổ sang sảng cười, bộ dáng xem ra chả có gì quan trọng. Tần Lập bình thản nói: - Không đâu! Huynh yên tâm đi! Vĩnh viễn cũng không có ngày đó! Thành Hoàng Sa, cũng không phải chỉ có duy nhất một gia tộc Tần gia hắn! Bộ Vân Yên thật có hứng thú nhìn Tần Lập, càng nhìn càng cảm thấy tiểu tử này quả thực rất đáng yêu. Mới mười ba mười bốn tuổi, đổi lại là đứa nhỏ bình thường nhà người ta, cho dù trưởng thành, cũng không có khả năng giống như tên yêu nghiệt này! Tên tiểu tử rõ ràng biết chắc Tần tứ gia không dám làm gì hắn, mới dám phát ngôn bừa bãi, thiếu chút nữa làm cho đối phương tức đến hộc máu. Nếu không nhìn khuôn mặt của hắn, thậm chí có thể làm cho người ta tưởng đó là một lão già quỷ quyệt, như thế nào cũng không nghĩ tới đó chỉ là một đứa nhỏ. Sau chầu rượu, mỗi người đều có tâm sự riêng. Hẹn nhau ba ngày sau gặp mặt ở Nghiệp đoàn thợ săn. Tần Lập một mình ra cửa hướng về thành bắc đi đến. Gió chiều nổi lên, thổi rối tung mái tóc của Tần Lập, đồng thời cũng làm cho tâm tư của Tần Lập theo đó có phần rối loạn: - Thế giới này thật khác xa với thế giới của mình trước kia!" - Quốc gia của mình trước kia, là thời đại võ công xuống dốc, pháp chế hoàn thiện. Ở trước mặt quốc gia công nghiệp hiện đại, võ công dù cao tới đâu cũng không dám tùy tiện lỗ mãng! Mà ở Thanh Long quốc này, chỉ nói riêng trong thành Hoàng Sa thôi, nhắc tới ba đại gia tộc không người nào không biết, nhưng nhắc tới thành chủ lại có rất nhiều người hoàn toàn không biết là ai! Sau khi mình sống lại, trải qua đủ loại sự tình, cũng đều chứng tỏ một điều, đó là một thế giới chân chính "thực lực trên hết! Khóe miệng Tần Lập bỗng nhiên nổi lên vẻ tươi cười kỳ dị, dưới ánh trời chiều chiếu xuống, trên gương mặt tuổi trẻ anh tuấn kia, hiện ra vài phần tà quái. Tần Lập vỗ vỗ bản chiến kỹ Thần cấp trong ngực mình, cũng không quay đầu lại, hắn cười lạnh nói: - Hai vị theo ta lâu như vậy, không phiền sao? Tần Lập vừa dứt lời, liền đó thấy phía sau hắn hiện ra hai người trẻ tuổi một trái một phải. Người bên trái ước chừng ba mươi tuổi, dáng người gầy yếu, sắc mặt lạnh như băng; người bên phải chỉ chừng hai mốt hai hai tuổi, trên gương mặt vốn hẳn rất anh tuấn, lại mang một vết sẹo kéo ngang qua mặt, từ đuôi lông mày đến khóe miệng, làm cho người ta một loại cảm giác dữ tợn. - Hì hì! Thật thú vị! Sớm đã nghe Tần Hổ nói ngươi là một tên vô dụng, còn có cái ngoại hiệu gì Đại Sư Cơ Sở. Hiện tại xem ra, dường như hắn đã trông lầm rồi! Nói xem ngươi làm thế nào phát hiện ra chúng ta? Người trẻ tuổi hai mươi tuổi mặt sẹo, nhếch miệng cười nói, vết sẹo kia cũng theo đó giật giật, giống như một con rết lớn bám trên mặt, thoạt nhìn càng thêm dọa người. Tần Lập cười lạnh trong lòng: - Các ngươi thực cho rằng lão tử đả thông hai mạch Nhâm Đốc là để bài trí ư? Không có chiến kỹ thì nhất định đánh không lại hai Huyền cấp rác rưởi các ngươi sao? Tần Lập không có trả lời câu hỏi của người thanh niên, vẻ mặt bình tĩnh nói: - Nói đi! Các ngươi đi theo ta, có mục đích gì?