Duy Ngã Độc Tôn
Chương 234
Thần thức của Tần Lập từ đầu đến cuối đều tập trung vào Bàng Úy Nhiên, lúc vừa rồi cảm giác được hắn đi vào một gian mật thất. Sau đó trong mật thất truyền đến vài đạo thần thức cường đại, rà quét liên tục. Sau khi không phát hiện điều gì khác thường, người ở bên trong mới bắt đầu nói chuyện. Một giọng nói có chút phẫn nộ đầu tiên vang lên:
- Môn chủ! Chuyện đều đã chuẩn bị tốt, ngươi đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn mặc tiểu tạp chủng kia cứ như vậy rời khỏi nơi này hay sao? Nếu là như vậy Thiên Sát Môn chúng ta ngày sau sẽ bị coi như trò cười. Đây chỉ là việc nhỏ, nghiêm trọng nhất là tiểu tạp chủng kia rõ ràng là một thiên tài tuyệt thế, lấy cảnh giới Dung Thiên đỉnh của lão phu không ngờ không nhìn ra nông sâu của hắn. Hôm nay nếu thả hắn đi thì ngày sau Thiên Sát Môn chúng ta sẽ không còn ngày tháng yên bình!
Tần Lập theo giọng nói này nhận ra đó là giọng của lão già đầu bạc kia.
Lúc này có một giọng nói già nua vang lên:
- Đúng vậy, không chỉ là hai phong thư của Thiên Cơ Môn và Lâm gia hay sao, có gì đặc biệt lắm đâu? Phong thư kia thật giả còn chưa biết, đến lúc đó chúng ta có thể nói là thư giả, ngay cả tín vật của hai nhà đó cũng không có thì chúng ta dựa vào cái gì mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt đây?
Lão già đầu bạc nói tiếp:
- Môn chủ! Đồ đệ của ta bị thương nặng hiện tại còn chưa khôi phục, cả ngày điên điên khùng khùng giống như là ngu si. Mối hận này cho dù ta chịu được nhưng con của môn chủ làm sao môn chủ không biết, hắn sẽ buông tha cho hai nữ tử phong hoa tuyệt đại kia sao? Mà chỉ bằng vào thực lực không ra gì của thiếu môn chủ, làm sao là đối thủ của Tần Lập kia được!
Lại có một giọng nói vang lên:
- Đúng vậy, môn chủ. Động thủ đi! Hôm nay là cơ hội duy nhất của chúng ta, nếu để mặc tiểu tử kia chạy, về sau sẽ không còn có loại cơ hội này nữa!
Tần Lập nghe xong, trong lòng cười lạnh:
- Cơ hội duy nhất? Không, các ngươi nga cả một chút cơ hội nào cũng không có!
Lúc này giọng nói của Bàng Úy Nhiên mới vang lên, nghe ra còn mang theo vài phần mỏi mệt:
- Ta thủy chung cảm giác được chuyện này có chút không ổn. Không bằng ai tới Thiên Trượng Phong mời ba lão tổ Kim, Ngọc, Thiết ra đi?
- Môn chủ! Ta thấy ngươi bị tiểu tử kia dọa vỡ mật rồi!
Giọng nói tràn ngập khinh thường của lão già đầu bạc vang lên:
- Tiểu tử kia tuy rằng lão phu không nhìn ra nông sâu nhưng ai biết trên người hắn có mang theo bảo vật ngăn cản thần thức hay không? Một thiếu niên cho dù mạnh mẽ thì cũng mạnh đến mức nào chứ? Còn có mấy lão bất tử của Tần gia kia chẳng qua cũng chỉ là bốn người cảnh giới Dung Thiên mà thôi. Mà phía chúng ta võ giả cảnh giới Dung Thiên có mười mấy người, cảnh giới Hợp Thiên cũng có mấy chục. Chẳng lẽ ngay cả mấy người đó đều lưu không được sao, còn phải mời ba lão tổ Kim, Ngọc, Thiết. Nói đùa gì vậy, ba lão tổ tông kia làm sao chúng ta có thể dễ dàng quấy rối? Huống chi bọn họ luôn ở trên Thiên Trượng Phong dạy dỗ Bàng Văn. Hiện tại Bàng Văn chỉ sợ đã đạt tới cảnh giới Hợp Thiên đỉnh, lại qua một năm hản là có thể đột phá đến cảnh giới Dung THIên. Thiên Sát Môn chúng ta liền trông nhờ vào Bàng Văn có thể một bước lên trời ở giải đấu Chí Tôn. Nếu là tùy tiện đến quấy rầy hắn tu luyện, ai có thể gánh được trách nhiệm này?
Bàng Úy Nhiên chân mày nhíu chặt, trầm ngâm nói:
- Vậy...
- Môn chủ! Hạ lệnh đi, đừng do dự nữa!
- Đúng vậy môn chủ! Chẳng qua cũng chỉ là mấy thứ tạp nham, diệt bọn họ xong, chúng ta lại đến Tần gia lấy kinh mạng mấy người này uy hiếp Tần gia giao đan phương ra. Những gia tộc môn phái kia sở dĩ kết mình với Tần gia không phải bởi vì đan phương thần kì của Tần gia hay sao? Chỉ cần chiếm được chúng ta cũng có thể quật khởi nhanh chóng như vậy!
- Đúng vậy! Chúng ta còn có Thôi gia ở sau lưng.
- Được rồi, không nên nói đến Thôi gia. Bọn họ cũng chỉ là muốn lợi dụng chúng ta mà thôi!
Bàng Úy Nhiên rốt cục hạ quyết tâm, trầm giọng nói:
- Sư thúc! Ngài cùng Bát trưởng lão, Cửu trưởng lão chỉ huy. Hai nữ đệ tử kia để lại, Tần Lập nếu có thể tha một mạng thì tận lực giữ lại. Trên người tiểu tử đó có rất nhiều bí mật, ta vẫn hoài nghi Tần gia mạnh mẽ quật khời như vậy có thể quan hệ trực tiếp đến hắn. Bốn lão già của Tần gia kia - giết! Con linh thú báo đen nhìn không ra nông sâu kia - giết!
Bàng Úy Nhiên giọng vừa dứt, đột nhiên cảm giác được trong đầu mình truyền đến một trận đau đớn, không kìm nổi hét thảm một tiếng "A". mọi người trong phòng lập tức loạn thành một đoàn, vài đạo uy áp cùng khí thế khổng lồ trong nháy mắt bộc phát!
Mà mặc kệ bọn họ rà soát thế nào lại không thể cảm giác được bất kì khác thường nào!
Lúc này Bàng Úy Nhiên đã hai tay ôm đầu, lăn lộn trên mặt đât.
Giờ phút này tất cả mọi người ở đây đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Bàng Úy Nhiên tuy là thực lực không phải cao nhất nhưng chung quy cũng là võ giả cảnh giới Hợp Thiên làm sao có thể đột nhiên xuất hiện tình huống khác thường này?
Hơn nữa gian mật thất này còn sâu dưới đất ba mươi thước, vách tường bốn phía đều được làm từ đồng xanh!
Đừng nói đám người Tần Lập kia, ngay cả võ giả cảnh giới Chí Tôn cũng không có khả năng xâm nhập dễ dàng!
- Môn chủ...Môn chủ làm sao vậy?
- Môn chủ đây là bị sao vậy?
- Thiên Sát Môn chúng ta chưa từng xảy ra chuyện này! Chẳng lẽ là đột nhiên trúng độc gì sao?
Lúc này Bàng Úy Nhiên trên mặt đất đã run run cuộn thành một khối, đám trưởng lão quay mặt nhìn nhau đột nhiên mất phương hướng. Lúc này, lão già đầu bạc kia đột nhiên gầm lên giận dữ, một đạo hào quang từ mi tâm lão đột nhiên toát ra!
Đoàn hào quang đó cực kì chói mắt, mấy trưởng lão khác trong mật thất cảm giác được mắt mình bỗng nhiên đau nhói.
- Không tốt! Đúng thật là người có đại năng đang công kích chúng ta!
- Chí Tôn!
Có người rốt cục run run hô lên danh từ làm tất cả mọi người hoảng sợ!
Đúng vậy, không có cảnh giới Chí Tôn thì ai có thể thi triển thủ đoạn công kích khiến người ta hoảng sợ ở một khoảng cách như vậy?
Bạch trưởng lão kia bị thương không nặng nhưng cũng đã hoảng sợ vạn phần. Vừa rồi lão còn nghĩ quyết không thể quấy rầy ba trưởng lão Kim, Ngọc, Thiết thì hiện tại lại hận không thể chắp cánh bay tới Thiên Trượng phong để ba vị lão tổ tông kia cứu viện!
Mà lúc này, khóe miệng Tần Lập nổi lên một tia cười lạnh. Nếu muốn giết người vậy phải làm tốt việc chuẩn bị bị giết! Đối với Môn chủ Thiên Sát Môn, hắn không có bất kì áy náy trong lòng.
- Chúng ta đi!
Tần Lập dẫn đầu đi ra ngoài, Tiểu Hắc đi sát phía sau, sau đó là đến Thượng Quan Thi Vũ cùng Lệnh Hồ Phi Nguyệt, bốn lão tổ Tần gia đi sau cùng.
Đoàn người vừa đi ra, Bàng Kỳ ở bên ngoài cười lạnh đứng đó, bên cạnh hắn có tám lão già.
- Chúng ta còn chưa chiêu đãi các ngươi thật tốt, làm sao đã muốn rời đi. Tần Lập, ngươi đi thì có thể, nhưng hai nữ nhân này phải để lại đây cho ta!
Biểu tình trên khuôn mặt Bàng Kỳ đắc ý bao nhiêu liền có bấy nhiêu, hướng về phía mấy lão già bên cạnh thản nhiên phân phó:
- Bắt bọn họ!
- Bàng Kỳ, ngươi thật to gan! Phụ thân ngươi cũng không dám làm khó chúng ta, chẳng lẽ ngươi không sợ cả nhà bị giết sao?
Tần Lập làm ra bộ dáng phẫn nộ, lớn tiếng trách cứ. Đồng thời hai tay hắn mỗi tay cầm một khối trung phẩm linh thạch.
Thượng Quan Thi Vũ phía sau cũng mỗi tay cầm một khối trung phẩm linh thạch, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đám người trước mặt.
Bất kể mưa máu gió tanh, bất kể núi đao biển lửa, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Tần Lập thì nàng không chỗ nào phải sợ hãi!
- Cả nhà bị giết? Chỉ bằng một gia tộc nhỏ như đám rác rưởi Tần gia các ngươi sao? Ha ha! Đừng nằm mơ!
Bàng Kỳ nói xong, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập khinh thường, trào phúng:
- Tần Lập! Tỉnh lại đi. Tên tiểu tạp chủng đến từ thế tục nhà ngươi, Huyền Đảo nào không phải là chỗ ngươi có thể sống yên ổn! Kiếp sau, nhớ tìm một chỗ tốt mà đầu thai! Giết!
Bàng Kỳ tay cầm lệnh bài gia chủ, mấy trưởng lão kia cũng đều nóng nòng muốn thử, mai phục ở đó cả nửa ngày mà gia chủ lại cùng mấy Thái thượng trưởng lão chạy tới mật thất bàn bạc.
Hiện giờ Bàng Kỳ cầm lệnh bài gia chủ, bọn họ tự nhiên nghĩ đến kết quả bàn bạc đã xong. Tám trưởng lão phân biệt nhảy tới đám người Tần Lập. Tiểu Hắc chợt gầm lên giận dữ, khí thế toàn thân tuôn ra, nghênh đón một lão già có vẻ mạnh nhất trong đó!
Tám lão già bên cạnh Bàng Kỳ thực lực quả thật phi phàm!
Không động thì thôi, vừa động là thế lôi đình vạn quân! Bộ pháp mạnh mẽ, nhanh như tia chớp, ra tay tàn nhẫn trong nháy mắt liền chạy tới gần đám người Tần Lập.
Bàng Kỳ vẻ mặt thoải mái đứng đó, biểu tình ngạo nghễ hai mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Thi Vũ cùng Lệnh Hồ Phi Nguyệt, la lớn:
- Tám vị trưởng lão, hai nữ tử kia ngàn vạn lần đừng làm nàng bị thương! Ta có chỗ dùng!
Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ liếc mắt nhìn nhau một cáu, đồng thời vận Trấn Áp Quyết!
Một cỗ uy áp kinh thiên giống như một hòn thiên thạch khổng lồ từ trên bầu trời ép xuống dưới. Hơn nữa mục tiêu trực tiếp tập trung kìm chế tám trưởng lão kia!
Thân hình tám trưởng lão Thiên Sát Môn ngưng trệ ở không trung, trên mặt vốn tràn đầy tự tin đột nhiên toát ra vẻ hết sức kinh ngạc. Không khí dường như trở nên vô cùng sền sệt, ngay cả cử động một chút cũng vô cùng khó khăn!
Cái gọi là cao thủ so chiêu cho dù trong nháy mắt cũng có thể quyết định vô số chuyện. Càng huống chi, vài lão tổ tông Tần gia thực lực đều đạt tới cảnh giới Dung Thiên, lại càng là trong nháy mắt có thể quyết định sự sống chết!
Đầu tiên là Tiểu Hắc, thân hình không chút ảnh hưởng mạnh mẽ đánh về phía lão già xông tới phía nó, một đạo băng tiễn đâm thủng đan điền đối phương. Thân hình nó giống như một tia chớp màu đen xông lên một ngụm cắn đứt yết hầu tên trưởng lão này!
Bốn lão tổ tông Tần gia bên kia cũng vô cùng nhanh chóng chém bảy trưởng lão cảnh giới Dung Thiên này dưới kiếm!
Bởi vì bọn họ biết cho dù là nhiều thêm một giây đồng hồ, áp lực mà Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ phải chịu đựng sẽ tăng lên vô số lần!
Cái gọi là Trấn Áp Quyết chính là lấy linh lực trong linh thạch, dùng một loại phương thức vận hành kì lạ trong nháy mắt chuyển hóa thành nguyên lực kinh thiên áp bách đối phương, không có công kích gì khác. Loại áp lực này cũng không có gì khác, thi triển nay không cũng không khác gì nhau, trừ khi là vì chạy trối chết!
Nếu là có chỉ hướng, như vậy người thi triển Trấn Áp Quyết cũng cần phải chịu đựng áp lực gần ngang nhau!
Quả nhiên trong nháy mắt tám gã trưởng lão cảnh giới Dung Thiên của Thiên Sát Môn đã ngã xuống. Mà Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ cũng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi!
Tiểu Hồ Ly bên kia đã sớm hận Bàng Kỳ mấy ngày nay thi thoảng dùng ngôn ngữ dâm ô quấy rầy nàng, hung hăng một cước đá vào đan điền hắn. Đan nguyên của Bàng Kỳ đàng thương kia nháy mắt vỡ tung, cũng chết ngay lập tức!
Buồn cười nhất chính là trước giây phút chết đi trên mặt hắn vẫn còn giữ nguyên vẻ tươi cười dâm ô chưa biến mất!
Tần Lập thở dốc một hơi, nói:
- Ta đã nói, các ngươi không có cơ hội! Đi thôi!
Tiểu Hồ Ly kẹp lấy Thượng Quan Thi Vũ, Tần Hải Dương kẹp Tần Lập lên. Đoàn người giống như tia chớp nhắm phía sơn môn Thiên Sát Môn chạy đi!
Truyện khác cùng thể loại
345 chương
94 chương
79 chương
1725 chương
203 chương
457 chương
171 chương
685 chương