Duy Ngã Độc Tôn
Chương 177
Thiếu phụ ung dung hoa lệ mặc trang phục xinh đẹp kia, lúc này vẻ mặt phẫn nộ điên cuồng rống giận. Mọi người trong đại điện đều sợ tới mức quỳ xuống, run rẩy bên dưới.
Nữ nhân này, chính là người phụ nữ có địa vị cao nhất, cũng có quyền thế lớn nhất Tân Tần Quốc - Hoàng Hậu!
Vô Tật bị giết kia, chính là nhũ mẫu của nàng, là nàng mang theo từ nhà mẹ tới. Nàng cùng Vô Tật rất thân thiết, thậm chí còn thân cận hơn cả mẹ ruột của mình.
Cho nên vì thế mới tạo thành tính tình kiêu căng của Vô Tật sau khi vào cung. Đừng nói Triệu Thiên Thiên công chúa nghèo túng, coi như là các phi tần địa vị rất cao bên trong hậu cung, ở trước mặt bà ta cũng phải nhường ba phần lễ.
Lúc bà ta mất hứng, châm chọc khiêu khích phi tử là còn nhẹ, chửi lấy chửi để cũng không phải không có!
Mấy năm trước có một tú nữ được tuyển vào cung, gia thế bình thường. Chỉ bởi vì không cẩn thận đắc tội với bà má này, đã bị bà ta chà đạp tới chết!
Lẽ ra chuyện lớn như vậy, dù cho là ai cũng không thể bao che được, ít nhất cũng phải đuổi bà ta ra khỏi hoàng cung chứ? Nhưng kết quả thực tế, Vô Tật lại không bị một chút trừng phạt gì! Còn bên nhà tú nữ đáng thương kia, còn phải bồi thường một vạn lượng bạc. Chuyện này cứ vậy giải quyết không sáng tỏ!
Bởi thế mới có thể thấy được quyền thế của Vô Tật ở hoàng cung lớn tới mức độ nào.
Thậm chí có người nói đùa: bà lão này có địa vị cao nhất bên trong hậu cung chỉ xếp sau Hoàng hậu!
Mà nay, một nữ nhân kiêu ngạo tàn ác như vậy, lại bị người ta đâm chết. Điều này làm cho Hoàng hậu vốn lòng dạ hẹp hòi làm sao có thể chịu đựng được.
Làm Hoàng hậu, những chuyện nàng biết đến vượt xa những người khác. Tuy rằng không rõ dự tính của Hoàng thượng, nhưng biết chắc thiếu nữ này khẳng định không có kết cục gì tốt.
Đã như vậy, dù là hiện giờ giết nó ngay, vậy thì có thể làm sao chứ?
- Người đâu! Bắt tiểu tiện tỳ kia tới đây cho ta!
Hoàng hậu vừa phát tiết một hồi, đánh nát vô số đồ cổ quý giá, mới mặt phủ đầy sương lạnh quay sang thủ hạ ra lệnh.
Nhũ mẫu Hoàng hậu chết thảm, hầu như chỉ trong nháy mắt liền truyền ra khắp hậu cung. Gần như tất cả phi tần sau khi khiếp sợ, đều vỗ tay hoan hô! Cái bà lão ác độc người người oán trách này rốt cuộc cũng chết rồi, mọi người đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đồng thời, những phi tần này cũng bội phục công chúa Thanh Long quốc kia, cùng lúc cũng toát mồ hôi thay nàng. Ở trong hậu cung này, Hoàng hậu chính là trời, kết cục của Triệu Thiên Thiên có thể biết trước.
Vì vậy, có một phi tần âm thầm bảo người len lén đưa thuốc giải tới cho Triệu Thiên Thiên. Mục đích chính là có ý giúp Triệu Thiên Thiên một tay, nhưng đồng thời cùng ôm tâm cơ thật sâu!
Nếu như sau khi Triệu Thiên Thiên khôi phục lực lượng, có thể thuận lợi đâm chết Hoàng hậu khiến người ta chán ghét kia, đó đúng là một kết cục hoàn mỹ nhất!
Đương nhiên chuyện này phải làm thần không biết quỷ không hay, sau khi Triệu Thiên Thiên lấy được thuốc giải, cũng lập tức nghĩ ra được chuyện gì. Từ nhỏ nàng lớn lên trong thâm cung, đối với những chuyện lục đục này, Triệu Thiên Thiên cũng không xa lạ.
Dùng xong thuốc giải, Triệu Thiên Thiên liền bắt đầu điều tức khôi phục. Trên người nàng cùng gian phòng này đều không có bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí, cũng như lấy thực lực Huyền cấp của nàng mà muốn chạy thoát khỏi hoàng thành đề phòng sâm nghiêm này, cũng thật quá khó khăn. Suy xét một hồi, Triệu Thiên Thiên làm ra một quyết định: bắt giữ Hoàng hậu!
Trong tay nàng, còn nắm chiếc trâm ngọc nhuộm máu, cúi người dùng quần áo Vô Tật đã chết lâu ngày lau sạch trâm ngọc. Một lần nữa cài ở trên tóc, mặt giữ vẻ mỉm cười, trong lòng nghĩ: nếu hắn không thể chạy tới kịp lúc, ta cứ dùng nó tự sát.
Lúc này, bên ngoài chạy tới một đống lớn thị vệ hoàng cung, bao vây chặt chẽ tẩm cung Triệu Thiên Thiên. Cuối cùng còn mấy thái giám sắc mặt âm trầm đi đến, nhìn trên dao động nguyên lực toát ra từ người bọn họ, khẳng định đều là võ giả thực lực mạnh mẽ.
Thân thể Triệu Thiên Thiên mềm nhũn, tùy ý để mấy cung nữ trói chân tay mình lại, sau đó áp giải đi tẩm cung Hoàng hậu!
Lúc Hoàng đế Thôi Khởi bên kia nghe được báo cáo, không nhịn được sửng sốt một lát, cười to nói:
- Thật không ngờ tới, tiểu nha đầu kia còn có gan như vậy. Con mụ vừa già vừa xấu kia, chết đáng đời!
Sau đó sắc mặt liền nghiêm nghị phân phó:
- Đi nói cho Hoàng hậu: xả giận thì có thể, nhưng tiểu nha đầu này phải giữ lại cho ta, còn có tác dụng lớn nữa!
Một thị vệ tâm phúc bên cạnh Thôi Khởi nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ! Thần nghe nói Hoàng hậu muốn xử chết nàng ta...
- Nàng ta dám!
Thôi Khởi híp mắt, cả người tràn ngập hơi thở lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Nói cho nàng ta, nhìn trên phần tình nghĩa phu thê, chuyện trước kia ta không chấp nhặt với nàng ta nữa. Nếu còn dám nghịch lại ý của ta, vậy chờ tru di cửu tộc đi!
Cả người thị vệ kia khẽ run run, sau đó nhận lệnh lui ra ngoài.
Thân hình Tần Lập giống như âm hồn, lẳng lặng đứng trong một góc tối ngoài hoàng thành, thả thần thức lan tràn ra ngoài, chậm rãi tìm kiếm từng chút một trong hoàng cung. Đồng thời ở trong lòng yên lặng tính toán.
Một cái, hai cái, ba cái...hai mươi ba cái!
Tần Lập nghiến răng trợn mắt đếm xong, cảm giác răng mình cũng tê dại. Đồng thời nhận thức đối với Tân Tần Quốc càng thêm sâu một tầng. Nhớ tới Mộ Dung Thiên có nói qua, đa số hoàng quyền đều nằm dưới sự khống chế của các thế lực lớn trong các nơi thần bí.
Nghĩ lại bên trong Tân Tần Quốc, lại có đông đảo võ giả Phá Thiên cảnh như vậy, trong lòng Tần Lập vô cùng nghi hoặc. Thầm nghĩ thật sự muốn mở rộng bờ cõi, dường như cũng không cần những võ giả Phá Thiên cảnh tự mình ra tay chứ?
Mấy ngàn võ giả Thiên cấp ở Tân Tần Quốc, cũng đã đủ để quét ngang thiên hạ rồi.
Bên trong hoàng thành, cũng có không ít thực lực Thiên cấp, chừng hơn trăm người. Tuy nhiên cũng không có võ giả vượt quá cảnh giới Phá Thiên, điều này làm cho trong lòng Tần Lập thở dài một hơi.
Võ giả cảnh giới Hợp Thiên đối với Tần Lập mà nói còn có chút quá miễn cưỡng. Lúc đầu có thể chiến thắng Hải Thông Thiên, tồn tại thành phần may mắn rất lớn. Đó còn là dưới tình huống một đánh một, hiện tại trong hoàng cung này có hơn hai mươi người Phá Thiên cảnh. Tuy rằng khí thế của Tần Lập có thể hù dọa người ta, nhưng một khi đối phương thật sự động thủ vây công mình, bản thân Tần Lập cũng không có bản lĩnh như con Hoàng Kim Cự Hổ kia, có thể quét sạch những võ giả Phá Thiên cảnh này.
Tần Lập cũng không có dùng thần thức tìm kiếm hình dáng Triệu Thiên Thiên, hoàng thành quá lớn, chỉ riêng tìm ra nơi phân bố các võ giả cảnh giới Phá Thiên cũng đã tiêu hao lực lượng tinh thần rất lớn. Dưới tình huống như vậy, Tần Lập căn bản không dám thả lỏng quá mức.
Thân hình khẽ động, lặng yên tiến nhập vào bên trong hoàng thành. Người còn ở không trung, đã giống như một làn khói xanh, di chuyển về nơi kiến trục cao nhất trong cung.
Bởi vì căn cứ theo kinh nghiệm, kiến trúc cao nhất bên trong hậu cung, là tẩm cung của Hoàng hậu!
Thân thể Tần Lập lặng yên nằm ở trên nóc nhà tẩm cung Hoàng hậu. Một đội binh sĩ tuần tra qua lại bên dưới, không ngờ bên trong còn có mấy dao động của võ giả Thiên cấp. Trong lòng Tần Lập thầm khen, so sánh với thực lực của Thanh Long quốc, thực sự là không để vào mắt nổi.
Thần thức Tần Lập xuyên thấu qua nóc nhà, thu hết tình hình phía dưới vào trong đầu. Nghe xong một buổi, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi. Không nghĩ tới tiểu nha đầu này cũng có một mặt tàn nhẫn như vậy, thật sự là ứng với câu châm ngôn kia: con thỏ bị bức nóng nảy cũng sẽ cắn người!
Cùng nhau bị trói giải tới với Triệu Thiên Thiên, còn có Mẫn Nhi là thị nữ thiếp thân của nàng. Hai người đứng ở giữa đại điện, Triệu Thiên Thiên không chút sợ hãi đứng đối mặt với Hoàng hậu.
Vừa rồi nàng bị giải đến đây, Hoàng hậu liền kêu gào muốn chà đạp hành hạ nàng tới chết. Không ngờ một thị vệ đi tới, thì thầm vài câu với Hoàng hậu, sắc mặt Hoàng hậu trở nên tái mét hết sức khó coi, lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Thiên, trong mắt tràn ngập vẻ oán độc.
- Tiểu tiện tỳ! Tiện nghi cho ngươi!
Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chẳng qua bản cung không giết ngươi, nhưng không có nghĩa là không có cách nào giải hận! Không đụng đến ngươi được, nhưng vị công chúa đáng thương tới từ ngàn dặm xa xôi này không phải còn có một thị nữ tri kỷ sao? Những người kia cứ coi như đưa rác rưởi tới, xong việc liền vội vàng trở về, dù là ngày ngươi đại hôn cũng không có một người bên nhà mẹ! Thực sự là đáng buồn mà. Hiện giờ bản cung chà đạp thị nữ của ngươi đến chết ở ngay trước mặt ngươi, cho ngươi nếm thử mùi vị người quan tâm ngươi bị người ta giết, là một loại cảm giác gì!
- Ngươi là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, còn giả trang cao quý gì chứ! Ta dù có chết, cũng không cho ngươi đạt được ý nguyện!
Đột nhiên, thị nữ Mẫn nhi bên cạnh Triệu Thiên Thiên nhảy ra, vẻ mặt đầy nước mắt quay người lại nhìn Triệu Thiên Thiên, nức nở nói:
- Điện hạ! Vĩnh biệt!
Tiếp đó liền nghiến răng, nhưng còn chưa kịp cắn lưỡi tự sát đã bị một thái giám nhanh tay nhanh mắt phía sau đá một cước vào hậu tâm, lập tức ngã xuống ngất đi.
- Muốn tự sát? Nào có chuyện tốt như vậy? Người đâu, lột sạch quần áo nó ra, trói lên trên cột! Buổi tối nay, ta muốn từ từ chơi đùa!
Trong mắt Hoàng hậu, lúc này tràn ngập vẻ điên cuồng. Vừa rồi thị vệ chuyển đạt lời của Hoàng thượng, kích thích mạnh mẽ đến thần kinh kiêu ngạo nhưng yếu đuối lại thêm cực độ mẫn cảm của nàng.
Trong mắt Triệu Thiên Thiên nổi lên một tia hung ác, thân thể vừa muốn có hành động, bên tai liền truyền đến một giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại có chút âm nhu. Một thái giám già nhàn nhạt nói:
- Tiểu công chúa Thanh Long quốc, cô tốt nhất đừng lộn xộn. Tuy rằng chúng ta không biết lúc nào cô khôi phục thực lực, nhưng một võ giả cảnh giới Huyền cấp ở trước mặt võ giả Thiên cấp chúng ta đây, nếu còn có thể để cho cô thành công vậy chúng ta chỉ còn cách đập đầu tự sát thôi!
- Khôi phục thực lực Huyền cấp?
Vẻ mặt Hoàng hậu kinh hãi nhìn Triệu Thiên Thiên, bỗng nhiên cả người rùng mình một cái. Nàng là một nữ nhân bình thường không có bất cứ võ lực nào, nếu thật sự bị tiểu tiện tỳ này bắt giữ, mất mặt mũi là chuyện nhỏ, con thiếu nữ điên cuồng này ngay cả Vô Tật còn dám giết, còn có gì nó không dám làm nữa chứ?
Nghĩ vậy, Hoàng hậu giận tím mặt, liên tục cười lạnh nói:
- Tốt, rất tốt! Bên trong thâm cung này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra, một con tiểu tiện tỳ không có bất cứ chỗ dựa nào, lại cũng có người sẽ âm thầm giúp nó. Nếu để cho bản cung điều tra ra, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
Tiếp đó quay sang bên cạnh phân phó:
- Đi! Gọi tất cả phi tử tới đây cho ta! Ta muốn xem, là ai ăn gan hùm mật báo dám hãm hại ta!
- Ngươi cũng biết sợ?
Khóe miệng Triệu Thiên Thiên nổi lên một tia cười mỉm đùa cợt:
- Xem đi! Gà mái vĩnh viễn là gà mái, dù là cho ngươi lông Phượng Hoàng, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể nằm trong ổ gà mà thôi!
- Tiểu nha đầu! Ta nghe miệng ngươi thật thối. Mã công công! Vả miệng nó cho ta!
- Con mụ gà mái kia, ngươi có thể câm miệng rồi!
Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng, kèm theo một cổ uy áp khủng khiếp giáng từ trên trời xuống.
Triệu Thiên Thiên đầu tiên sững sờ, tiếp đó nước mắt liền tràn ra.
Thân hình Tần Lập hạ xuống, nhìn Triệu Thiên Thiên ôn hòa nói:
- Đừng sợ, ta tới rồi.
Truyện khác cùng thể loại
345 chương
94 chương
79 chương
1725 chương
203 chương
457 chương
171 chương
685 chương