Duy Ngã Độc Tôn
Chương 122
Lúc này căn bản không cần phải thử tiếp nữa, Trần Diệc Hàn tuyệt đối có thể xác định dự đoán ban đầu tuyệt đối là sai!
Người kia có phải là Tần Lập đó hay không thì Trần Diệc Hàn không dám cam đoan, dù sao lão chưa gặp qua Tần Lập kia. Nhưng Trần Diệc Hàn dám khẳng định, Tần Lập này khẳng định không có tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn!
Nói đùa, bản thân có thể chất Ngũ Hành, có thể tu luyện chiến kỹ cao cấp Ngũ Hành câu toàn, người nào còn mạo hiểm tính mạng đi tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn chứ?
Nói ra lời này, còn không khiến người ta cười cho rụng răng sao!
Hơn nữa, Hoàng gia nghiên cứu chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn nhiều năm như vậy, căn bản không có một chút xíu manh mối. Làm thế nào lại để một thiếu niên tùy tiện nghiên cứu thành công chứ?
Có người nói Tần Lập thành Hoàng Sa kia đích thật tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, như vậy sự tình đã trôi qua hai năm, chỉ sợ đã sớm không biết chết ở góc nào rồi.
Trần Diệc Hàn không có hứng thú xen vào Hoàng quyền, bằng không lão thật muốn đánh thức Thái tử Điện hạ hai câu: Nhân tài như vậy ngươi không nắm vững trong tay mình, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận!
Trần Diệc Hàn mỉm cười với Tần Lập:
- Thực lực của tiểu hữu quả nhiên bất phàm! Trên thực tế, trận luận bàn này cũng là lão phu thua.
Tần Lập cũng cười nhạt, trong lòng nói quả nhiên con người ta vẫn cần có thực lực mới được!
Lúc ở hồ Phượng Hoàng, mình cùng bọn người A Hổ ở trong mắt Trần Diệc Hàn chỉ là những võ giả như rác rưởi, tự nhiên người ta sẽ không cho ngươi mặt mũi gì. Không ra tay giết người, cũng là nói trong lòng lão nhân này còn có ý tốt! Mà hiện giờ nhìn thấy Tần Lập tiền đồ rộng lớn, thái độ lập tức chuyển sang ôn hòa, nhưng bên trong còn ít nhiều có ý kết giao. Không thể không nói, con người ta, đến một lúc nào đó, đều là một loại động vật rất hiện thực.
- Tiền bối quá khen rồi, vãn bối còn phải học tập rất nhiều thứ. Đến lúc đó nếu phải quấy rầy tiền bối, ngài đừng ngại phiền là tốt rồi.
Tần Lập mặt tươi cười ôn hòa, nho nhã lễ độ nói.
Ánh mắt Trần Diệc Hàn sáng lên, cười nói:
- Sẽ không, quyết sẽ không. Kỳ thật lão phu cũng muốn thỉnh giáo tiểu hữu về tinh túy của chiến kỹ Ngũ Hành câu toàn nữa!
Tần Lập cười:
- Không thành vấn đề!
- Lão phu ở phủ cung phụng thứ nhất trên đường Chu Tước bên ngoài hoàng cung. Nếu tiểu hữu có thời gian, tới báo tên liền sẽ có thể ra vào tùy ý.
Trần Diệc Hàn cũng không thèm bắt chuyện với người khác, liền thỏa mãn lướt đi.
Mà những lời hắn vừa nói, lại khiến tất cả văn võ đại thần trên diễn võ trường giống như hóa đá, kinh ngạc ngây ra đó.
Ánh mắt nhìn phía Tần Lập, hâm mộ đố kỵ thật là không phải ít.
Đầu tiên là tiểu tử này được Hoàng đế nhìn trúng, hiện giờ lại rơi vào pháp nhãn của đệ nhất cung phụng đương triều, thật đúng là vinh quang tột đỉnh mà! Không ít người nhìn về phía khán đài nơi Thái tử, trong ánh mắt tràn ngập cười nhạo hả hê.
Còn triều thần hệ Thái tử, trong lòng đều tràn ngập lo lắng.
Tuy nói một mình Tần Lập không có gì đáng sợ, nhưng hắn còn đang trưởng thành! Đây mới là chỗ đáng sợ nhất! Một khi người như thế bị Nhị hoàng tử thu mua mất, như vậy sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn đến việc Thái tử đăng cơ sau này.
Không được, phải nhanh chóng tìm cơ hội nói chuyện với Thái tử Điện hạ một chút. Không phải là mấy chục người Đại Thanh Bang sao, chết thì chết rồi, còn cần gì phải gây chuyện với một võ giả tiền đồ không thể hạn lượng như thế?
Những người này nghĩ trong lòng, nhưng bỗng nhiên thấy Hoàng đế Triệu Nguyên Lễ mang theo Thái tử Triệu Tinh Hà, Nhị hoàng tử Triệu Tinh Hải cùng công chúa Triệu Thiên Thiên đi ra, thẳng đến diễn võ trường.
Các đại thần thấy thế, cũng đều đi ra, chầm chậm nối đuôi đi theo phía sau.
Triệu Nguyên Lễ còn ở đằng xa đã cười tán thưởng:
- Tần Lập! Ngươi quả nhiên không làm trẫm thất vọng. Ngươi nói trẫm nên phong quan gì cho ngươi mới được đây?
- Phụ hoàng! Không phải ngài còn thiếu mấy người hộ vệ sao? Để hắn làm hộ vệ của ngài là được rồi!
Công chúa Triệu Thiên Thiên ở bên cạnh, một đôi tròng mắt xinh đẹp quét tới quét lui trên người Tần Lập, cũng không biết đánh chủ ý gì.
- Như vậy sao được. Tần Lập là đại tài, ở bên người trẫm ngược lại bị ràng buộc mà thôi!
Triệu Nguyên Lễ suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ngươi còn đang không ngừng trưởng thành, hơn nữa ngươi lại có thể chất Ngũ Hành, còn tu luyện chiến kỹ Ngũ Hành câu toàn. Vậy đã nói lên bất cứ một chiến kỹ thuộc tính nào ngươi cũng không kém. Như vậy đi, ngươi đi học viện cao cấp Đế quốc, đảm nhiệm giảng sư cao cấp là được! Tước vị thì...Trẫm phong ngươi làm Ngạo Thiên Hầu đi!
- Ngạo Thiên Hầu", chúng đại thần phỏng đoán một chút liền rõ ràng dụng ý của Hoàng Thượng. Lúc này mấy người đại thần hệ Thái tử lập tức nhảy từ phía sau ra, lớn tiếng nói:
- Bệ hạ! Không thể được, không thể được!
Một người khác nói:
- Bệ hạ chính là thiên, mà nếu như phong cho Tần Lập là Ngạo Thiên, chẳng phải...chẳng phải là ngay cả bệ hạ cũng không để vào mắt sao? Như vậy thật là đại bất kính mà!
Những người khác cũng phụ họa theo nói:
- Đúng vậy đúng vậy! Bệ hạ, đây là đại bất kính mà! Hắn chỉ là một thiếu niên, dù có xưng là thiên tài, nhưng nào có tài đức gì dám xưng là Ngạo Thiên?
- Các ngươi thật phiền! Trẫm khó khăn lắm mới nghĩ ra một phong hào có phong cách như vậy, đã bị các ngươi phủ quyết. Vậy các ngươi nói, hắn gọi thế nào thì tốt nhất?
Triệu Nguyên Lễ có chút không hờn giận phất tay.
- Bệ hạ! Tần công tử chưa lập công trạng, lại có thể chất Ngũ hành, theo thần thấy phong là Ngũ Hành Bá tương đối hợp hơn.
- Đúng vậy! Bệ hạ, Ngũ Hành Bá đã là quang vinh rất lớn rồi!
- Chúng thần tán thành!
Lúc này Nhị hoàng tử Triệu Tinh Hải nhàn nhạt nói:
- Phụ hoàng, theo nhi thần thấy, phong một chức Hầu tước còn ngại là keo kiệt nữa!
Trời! Triệu Tinh Hải nói những lời này làm cho mọi người hít thở hơi bị kiềm hãm, đều nhìn Nhị hoàng tử có chút không thể tin nổi. Trong lòng nói: Nhị Điện hạ, ngài muốn lôi kéo người cũng không cần phải làm rõ ràng như vậy chứ?
Triệu Tinh Hà bên kia sắc mặt rõ ràng cũng càng thêm khó coi, theo hắn xem ra, Triệu Tinh Hải này quả thật là đang công khai khiêu khích quyền uy của mình mà!
- À? Vậy ngươi nói xem, lý do của ngươi là gì?
Triệu Nguyên Lễ nhìn thoáng qua Nhị hoàng tử, mặt không chút thay đổi nói.
- Đầu tiên, lúc trước Tần Lập chính là quý tộc Đại Tề quốc. Không dối gạt mọi người, trước kia Tinh Hải cũng kiểm tra qua thân phận Tần Lập. Cũng xin Tần Lập không cần chú ý, dù sao ta cũng nên phụ trách an nguy cho Hoàng gia!
Triệu Tinh Hải nói vậy làm cho không ít người đều âm thầm gật đầu. Trong lòng nói Nhị hoàng tử thật là thẳng thắng, loại chuyện này người ta thường không nói ra miệng được.
- Tần gia ở Đại Tề quốc trăm năm trước là một hào môn quý tộc Công tước thế tập chân chính. Sau một lần xung đột gia tộc quy nô lớn, bị hai gia tộc hợp lại lưỡng bại câu thương, thực lực tổn hại rất lớn nên về sau mới rơi xuống từng chút một. Nhưng tước vị Công tước này, Đại Tề quốc vẫn chưa từng thu hồi. Mà Tần Lập trải qua ta điều tra, chính là con dòng chính cuối cùng của Tần gia, theo lý hẳn phải được kế thừa tước vị cùng đất phong. Chỉ là ngày hôm nay, Hoàng đế Đại Tề quốc...khụ khụ...
Làm hoàng tử một nước, công khai đánh giá Hoàng đế nước khác là một hành động vô lễ, cho nên Triệu Tinh Hải ngưng lại đúng chỗ. Mọi người cũng đều biết, Hoàng đế Đại Tề quốc hiện nay đang ra sức làm suy yếu thế lực của quý tộc, liều mạng muốn nắm giữ sức mạnh trong tay mình. Các hào môn hưng vượng đều bị hắn chèn ép, càng đừng nói loại quý tộc nghèo túng nữa, căn bản không có khả năng cấp cho Tần Lập đất phong gì cả.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Triệu Nguyên Lễ cũng gật đầu biểu thị đồng ý, sau đó nói:
- Ngươi nói tiếp.
- Cho nên chúng ta chiêu hiền đãi sĩ, chiêu nạp nhân tài, vậy thì không nên keo kiệt quá mức. Người ta là Công tước, hiện giờ chỉ phong là Hầu tước, quả thật là quá bình thường! Đến tương lai Tần Lập lập được công lao, dù là phong làm Công tước, cũng tuyệt không quá đáng!
Triệu Tinh Hải chậm rãi nói, khóe mắt lại liếc sang khuôn mặt âm trầm của Thái tử, thầm nhủ: Ca ca tốt, ngươi khó chịu, ta lại càng thoải mái!
- Điểm thứ hai, tin rằng mọi người đều nhìn ra được: Tần Lập là một võ giả thiên tài! Đối với người tài như thế, chúng ta càng phải sử dụng không theo kiểu hạn chế. Đối với một võ giả mà nói, kỳ thật quan to lộc hậu, phong quan thưởng tước, chẳng qua chỉ là những thứ nhất thời. Cho nên Tần Lập nói năng như vậy trước kim điện, các người không cảm thấy là hắn đang nói đùa sao?
Không ít đại thần ngầm bĩu môi, thầm nói Nhị hoàng tử thật sự là dẻo lưỡi, miệng ngọc phun hoa sen mà. Chết cũng có thể nói là sống, tiểu tử kia đang nói chơi sao? Làm thế nào ta cứ thấy là thật vậy?
- Một võ giả, nhất là một võ giả thiên tài, cần nhất là được người ta tôn trọng!
Nhị hoàng tử cười cười, nhìn trong mắt hiện lên một tia cảm động, trong lòng càng thêm kiên định: thiên tài này, là người của mình rồi!
- Thứ ba, bản vương từng nói: Tần Lập là người Đại Tề quốc. Mà Thanh Long chúng ta chiêu hiền đãi sĩ, đãi ngộ trọng hậu với thiên tài, ta tin tưởng mọi người đều nhìn ra được. Như vậy đối với việc chúng ta chiêu nạp nhân tài sau này, cũng là một kiểu mẫu rất tốt!
Nhị hoàng tử Triệu Tinh Hải vung mạnh tay, sau đó quay sang Hoàng đế Triệu Nguyên Lễ nói:
- Phụ hoàng! Nhi thần đã nói xong!
Triệu Nguyên Lễ gật đầu thoả mãn, nhìn mọi người chậm rãi nói:
- Các ngươi còn có gì muốn nói không?
Các đại thần vừa phản đối đều không dám lên tiếng nữa. Phản đối tiếp chính là đi ngược lại Hoàng đế, ai cũng không ngốc, tự nhiên lựa chọn co đầu rụt cổ.
- Tốt lắm! Trẫm phong Tần Lập làm Ngũ Hành Hầu! Về phần bên phía học viện cao cấp Đế quốc, mỗi tuần Tần Lập sang đó một lần là được. Vừa lúc ở Thư viện Hoàng gia bên kia có rất nhiều sách vở. Ngươi cần học tập thêm nhiều tri thức phương diện khác, sau này đối với ngươi sẽ có trọng dụng!
Triệu Nguyên Lễ trầm giọng nói.
- Tạ ơn bệ hạ!
Tần Lập khom người, không nghĩ tới Hoàng đế này lại coi trọng hắn như vậy. Tần Lập cũng không phải loại người kiêu ngạo, người tốt với hắn, hắn tự nhiên sẽ biết hồi báo.
- Trẫm lại ban cho ngươi một tòa dinh thự! Vừa rồi không phải Trần cung phụng đã nói muốn trao đổi với ngươi sao? Vậy trẫm chọn một tòa dinh thự ở đường Chu Tước ban cho ngươi là được. Mặt khác, đất phong của ngươi, trẫm tặng cho ngươi một tòa thành lớn. Ngươi muốn nơi nào?
Tần Lập vừa cười vừa nói:
- Thái tử Điện hạ vừa chỉ trích ta, nói ta là cái gì Tần Lập thành Hoàng Sa. Không ngờ tới nơi này lại có người cùng tên với ta, thật đúng là duyên phận. Nếu như đã làm Điện hạ chướng mắt, như vậy bệ hạ cho ta lấy thứ đó đi!
- Thái tử đang nói đùa với ngươi thôi.
Triệu Nguyên Lễ cười ha ha, sau đó thoáng suy tư một chút, nói:
- Thành Hoàng Sa thật là nơi giàu có mà! Khẳng định là tiểu tử ngươi đã tìm hiểu qua! Ha ha, cũng được! Thuế phú hàng năm nộp lên trên sáu phần, bốn phần còn lại thuộc về ngươi! Từ giờ trở đi, ngươi chính là Ngũ Hành Hầu Thanh Long quốc chúng ta!
Truyện khác cùng thể loại
345 chương
94 chương
79 chương
1725 chương
203 chương
457 chương
171 chương
685 chương