- Vân Yên đã ra ngoài. Mấy tháng gần đây, nàng vẫn luôn ở bên ngoài học tập các loại tri thức kinh doanh, nói sau này, phải làm tốt công tác hậu cần, không khiến ngươi phải lo lắng về tiền tài. A Hổ nói xong, trên khuôn mặt chân thật bỗng nhiên lộ ra vẻ tươi cười mờ ám: - Công tử, ta thấy Vân Yên rất có hảo cảm với người. Tuy rằng tuổi của Vân Yên muội tử lớn hơn người một chút, chẳng qua nàng nhìn vẫn còn trẻ, người trông thì thành thục, có nên suy tính một chút hay không? Càng là người đàn ông có địa vị, thê thiếp càng nhiều. Như công tử hiện giờ quá cô độc, ngay cả nha đầu sưởi ấm giường cũng không có. - Đừng nói bậy.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Tần Lập trừng mắt nhìn A Hổ một cái. Tuy rằng bản thân hắn không phải là đạo sĩ gì, cả đời trong sạch, nhưng cũng không muốn khi Thượng Quan Thi Vũ quay lại lo lắng về vấn đề này. Nhất là hiện tại còn bị phụ thuộc vào những việc cần làm, làm sao mà quan tâm chuyện này chứ. - Tây Qua đang làm gì vậy? Hắn không biết mình chỉ còn vài ngày là đến niết bàn lần ba sao? Tần Lập cau mày, nếu như Tây Qua ở đây thì e rằng sớm đã chạy đến rồi. - Tây Qua! Ôi! Nhắc tới Tây Qua, A Hổ lại thở dài một tiếng, nói: - Gần đây hắn thu nhận một bang hội nhỏ, chỉ có hai ba trăm người. Mấy ngày nay bang hội nhỏ kia đã bị uy hiếp bởi bang hội lớn ở phụ cận, Tây Qua đã đi giải quyết chuyện này rồi, còn thời gian nào để lo lắng chuyện này chứ! - Công tử. Tây Qua thật ra sợ niết bàn lần này của mình, muốn lưu lại cho người một số người có thể dùng. Lão đại của bang hội nhỏ ta đã thấy qua, là người thức thời chịu nghe lời. Ý của Tây Qua, cho dù hắn chết, chúng ta khống chế một bang hội nhỏ ở trong đế đô này, cũng không đến mức bất cứ tin tức gì cũng không chiếm được. Tần Lập nghe xong, trong lòng có chút khó chịu, cũng hiểu được cách làm của Tây Qua là chính xác. Vĩnh viễn không nên coi thường những người ở tầng dưới chót của xã hội, tin tức khắp nơi cũng đều từ chỗ bọn họ truyền ra! Mà ngay cả khi Tần Lập tiến vào đế đô, làm một chuyện lớn kinh thiên động địa, đám người A Hổ cũng thông qua những người đó nghe ngóng mới biết được. Mà chính vì chuyện đó, mới khiến cho A Hổ hoàn toàn tin tưởng Tần Lập, cam tâm tình nguyện làm việc cho Tần Lập. Nếu không, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân chung quy một người không thể lấy tiền đồ của mình mà giỡn được. - Công tử đang ở đâu? Ở đâu? Một âm thanh ồn ào nói nhao nhao truyền từ xa. Hai người Tần Lập và A Hổ nhìn nhau cười, tiểu tử này vẫn có bộ dáng hấp tấp như vậy. Vừa nhìn thấy Tần Lập, Tây Qua nhe răng cười, vẻ mặt vui mừng nói: - Đã lâu không gặp sư thúc, khí sắc không tệ nha! Tiểu tử này càng ngày càng hiểu chuyện! Tần Lập nghĩ trong lòng, sau đó nói: - Đúng vậy, nghe nói ngươi đang bận đánh với bang hội của người ta? - Ha ha! Vừa nói đến bang hội, tinh thần Tây Qua dường như trở nên đặc biệt nghiêm túc, nhếch miệng cười nói: - Đó là gần đây có một bang phái bậc trung không hiểu chuyện, không ngờ muốn thâu tóm bang hội của ta. Lão đại của bọn họ chẳng qua là một tên Huyền cấp bậc hai, mắt chó của hắn bị mù, bị một kiếm của ta chặt đứt gân tay phải, để lại một mạng cho hắn, còn bang phái của hắn thì về tay chúng ta! Huyền cấp bậc hai ở trong mắt Tây Qua, thành món hàng không đáng nhìn tới. Tần Lập chỉ có thể nói, thế giới này rất điên cuồng. Hơn một năm trước, một võ giả mới Hoàng cấp bậc một cũng có thể đánh hắn răng rơi đầy đất? - Ngươi hả? Chuyện niết bàn, ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Tần Lập không muốn tiếp tục nghe tiểu tử này nói bậy bạ. Tây Qua nhiển nhiên là sợ hắn lo lắng, cho nên mới muốn hướng sang đề tài khác. - Chuyện đó! Ha ha, không có chuyện gì, không có chuyện gì. Tây Qua cười ha ha. Tần Lập nhìn ra một ta sự sợ hãi sâu trong ánh mắt Tây Qua, thầm nói lúc này đúng. Không ai thờ ơ với tử vong! Cho dù là đám tử sĩ tâm phúc bên người Tần Hoành Viễn, khi đối mặt với tử vong, lúc đó chẳng phải là cũng sợ hãi sao? - Cái gì mà không có chuyện. Nói lời thật đi, ngươi chuẩn bị như thế nào rồi? Tần Lập cau mày hỏi. - Một chút cũng không có. Trên mặt Tây Qua rốt cục lộ ra vẻ uể oải: - Lãnh tỷ tỷ nói nội đan Hắc Thủy Bản Ngưu, có lẽ có thể cứu ta một mạng. Nhưng thứ đó rất quí trọng, ta sợ sử dụng cũng không được, còn phí mất một viên nội đan linh thú Thiên cấp! Tây Qua bây giờ cũng không phải là một đứa bé ngây thơ vô tri ở xóm nghèo, hắn rất rõ ý nghĩ của một viên nội đan Thiên cấp là gì. Mặc kệ ngoài chợ đen ra giá bao nhiêu tiền, cũng đồng dạng cung không đủ cầu! Căn bản sẽ không có người lấy thứ này ra bán! - Nói cái rắm! Thứ gì có thể đáng giá hơn mạng người? Nội đan linh thú Thiên cấp thực sự rất quan trọng sao? Tần Lập nghiêm mặt, khiển trách Tây Qua hai câu, nhìn thấy trong mắt đối phương sự cảm động thật sâu sắc. A Hổ bên cạnh cũng chấn động trong lòng. Đây cũng không phải là nói mấy câu dối trá cho qua chuyện, đây là một viên nội đan linh thú Thiên cấp nha! Hơn nữa, trước đây, Lãnh Dao mua những đan dược cực kỳ đắt tiền để sử dụng với mười vạn lượng bạc, tuyệt đại đa số cũng là của Tần Lập! Tiền tài vốn thuộc về A Hổ, Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao, căn bản Tần Lập cũng hề động tới! Tần Lập đều lấy ra từ trong tay của Tần Hằng Thiên, sau khi bế quan tu luyện tiện đường thu thập dược liệu quý báu, đưa đến đế đô, bán được ước chừng có ba mươi vạn. Lại đưa thêm một khoản tiền mới đủ mua một tòa đường viện và chữa thương cho Tây Qua. Tuy nhiên loại cơ hội này, e rằng cũng chỉ có một lần như vậy. Chỉ riêng linh thú cao cấp ở chỗ núi Phượng Hoàng có vô số, người bình thường mà vào đó thì căn bản là hành động tìm chết! Cho dù chính Tần Lập căn bản cũng không muốn quay lại nếm thử một lần nữa. Mặc dù Tần Lập trước sau cũng không nghĩ ra vì sao mình từ đầu đến cuối, cũng không gặp được một con linh thú cường đại. Nhưng hắn hiểu được, chuyện này chỉ có một lần thôi! Cũng như Tần Lập tin chắc Tần Hằng Thiên căn bản không có khả năng sống quá lâu ở nơi đó, cũng là một đạo lý Hung danh của hồ Phượng Hoàng, cũng không phải hư danh thoáng qua! - Được rồi, ta đi gặp Lãnh Dao. Mấy ngày nay, ta sẽ cư trú ở đây, chờ sau khi Tây Qua vượt qua niết bàn lần này rồi tính tiếp! Tần Lập nói xong, xoay người đi về phía hậu viện. Dọc theo đường đi gặp vài nha hoàn với hạ nhân, đều dùng ánh mắt tò mò nhìn thiếu niên tuấn tú này, không biết khi nào trong nhà xuất hiện một người như vậy. Tuy nhiên những hạ nhân mà Bộ Vân Yên chọn, hơn phân nửa đều đã làm ở chỗ người giàu có, rất có ánh mắt. Biết cái gì nên hỏi, biết cái gì không nên hỏi. Cho nên Tần Lập một đường đi đến cửa phòng luyện đan của Lãnh Dao, cũng không ai đi đến hỏi hắn điều gì. Từ rất xa có thể ngửi thấy một luồng hương vị của các loại dược liệu pha trộn nhau, nói không quá dễ ngửi, nhưng cũng không khó ngửi. Dù sao dược liệu có thể dùng để luyện chế đan dược, cũng cho là thứ tốt có linh tính. Đẩy cửa ra, nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh thon thả của Lãnh Dao đưa lưng về phía cửa, đang khom người nhìn và lò lửa. Yêu cầu luyện đan đối với lò lửa vô cùng nghiêm khắc, cao một chút hay thấp một chút, cũng có thể khiến cho luyện chế thất bại. Tần Lập không có ý che dấu khí tức của mình, tính cảnh giác của Lãnh Dao cũng coi như tốt, nhanh chóng quay đầu lại, trông thấy Tần Lập, ánh mắt của Lãnh Dao lộ ra một chút sự vui mừng lẫn ngạc nhiên, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: - Đến đây lúc nào? - Mới đến đây, cô đang làm gì vậy? - Ta đang thí nghiệm từng chút nội đan Thiên Thủy Bản Ngưu, sau đó cho thêm máu tươi của Hắc Thủy Bản Ngưu, cùng với một ít dược liệu an thần không biết có thể hoàn toàn luyện chế ra một loại đan dược mới hay không? Nếu như thành công, đối với khuyết điểm của Tây Qua có lẽ có thể có trợ giúp rất lớn. Lãnh Dao nói xong, gạt mấy lọn tóc ra sau bên tai, trên khuôn mặt trắng yêu kiều thông minh, có mấy vết tro đen. - Cái gì? Cô đã nghiên cứu ra phương thuốc? Tần Lập hỏi có chút giật mình, tuy rằng hắn không thể luyện đan nhưng về mặt lý luận, cũng có thể xưng là tinh thông. Hắn đương nhiên hiểu được, sự khác nhau giữa phương thuốc đã trải qua thí nghiệm nhiều lần của cổ nhân, cùng mình sáng tạo ra một loại đan dược khác, sáng tạo quả thật rất trắc trở! Không phải người có thí tuệ, nghị lực lớn, căn bản không thể nào thành công! - Cô đã thí nghiệm bao nhiêu lần? Điều này rất làm tổn thương tinh thần. Tần Lập nói lời ân cần, khiến cho Lãnh Dao vô cùng vui mừng, trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười khó gặp, giọng điệu cũng có một chút nhẹ nhàng hơn: - Không sao. Sau khi ta xem bản bí tịch phương thuốc mà ngươi cho ta, cũng có chút tâm đắc, đại khái là thử hơn một trăm lần! May là ngoài hai loại dược liệu chính, những dược liệu phụ trợ khác cũng không đắt, ta còn có thể chịu được. Cùng với ta cầu nguyện đi, hy vọng lần này có thể thành công! Bản bí tịch phương thuốc kia, tuy rằng Tần Lập nói không thể để ở chỗ Lãnh Dao, nhưng thời gian dài như vậy, cũng vẫn chưa thu hồi. Hơn nữa, tin rằng Lãnh Dao củng sớm có thể đọc qua làu làu. Có lẽ sự cầu nguyện của Lãnh Dao và Tần Lập thật sự có tác dụng rồi. Đan dược trong lò này vô cùng thành công! Mặc dù đan thành nhưng cho dù ai cũng không dám cam đoan hiệu quả. Sáu ngày sau, tất cả hạ nhân trong toàn trạch viện đều được cho nghỉ năm ngày, lại cho mỗi người mấy lượng bạc, được đuổi đi vô cùng cao hứng. Trạch viện như vậy chỉ có năm người bọn họ. - Trước tiên dùng hai viên đan dược này! Lãnh Dao đưa tân dược mới luyện xong cho Tây Qua. Tây Qua không có bất cứ do dự gì nuốt xuống, lập tức cảm giác được một luồng nhiệt lưu từ trong bụng mình dâng lên. Vốn tinh thần vô cùng sung mãn, lúc này càng trở nên sống động hơn! Nhãn tình của Tây Qua sáng lên, giơ ngón tay cái hướng về phía Lãnh Dao: - Lãnh tỷ, đan dược này là cực phẩm nha! - Tập trung tinh thần! Tần Lập khẽ quát một tiếng, sau đó nói với Lãnh Dao: - Cũng chuẩn bị tốt luôn viên nội đan Hắc Thủy Bản Ngưu, đến thời khắc quan trọng thì cho hắn nuốt vào luôn! Bất kể như thế nào, cũng phải cho hắn vượt qua lần niết bàn này! Cho dù một thân công lực mất hết cũng phải có người còn sống, so với thứ gì mạnh hơn chứ! Lãnh Dao yên lặng gật gật đầu, nhìn Tần Lập xoay người sang chỗ khác, trong con ngươi xinh đẹp lưu động một chút cảm xúc khác thường. Đây mới là người đáng tin cậy mà họ muốn! Tổn thương linh hồn, thống khổ to lớn, đúng hẹn lại tới! Cái gọi là niết bàn, theo sử thi của đại lục (La Ma diễn): Thần hộ mệnh; ngọn lửa hừng hực cháy, Phượng Hoàng đầu nhập vào trong lửa, cháy thành tro tàn, từ trong tro tàn trở thành Hỏa Phượng Hoàng xinh đẹp huy hoàng mãi mãi. Mọi người gọi chuyện này chính là Phượng Hoàng niết bàn! Bởi vậy có thể thấy được, niết bàn cần sự chịu đựng tra tấn cùng dày vò đáng sợ cỡ nào, quả thực chính là chủ động đi chịu chết! Rất nhanh, mồ hôi lớn như hạt đậu, từ trên mặt Tây Qua rơi xuống như mưa.