Đường Về (Phần 2)
Chương 65 : Xuất chinh (2)
Ta nhắm mắt lại, lại thấy được Lý Dung và Lý Thục mười sáu tuổi cười đùa, khoác lên vai Lý Hạo, bộ dạng ở bên linh cửu của gia gia khóc đỏ mắt, ý thức được cuối cùng cũng không cứu hắn kịp! Không dám nghĩ nếu như Tam thúc Tam thẩm Lý Thục bọn họ biết được sẽ như thế nào, càng không biết nên làm sao đối mặt Ân Lam.
Phản ứng của Ân Lam vượt ngoài dự liệu của ta, bình tĩnh làm cho người ta phải sợ hãi."Ân cô nương." Ta gọi nàng.
"Ân cô nương?" Nàng khẽ nghiêng đầu, hơi cúi xuống, sâu kín nói: "Bao nhiêu năm không có nghe người khác gọi như vậy rồi, từ mười lăm tuổi xuất giá về sau. . . . . . Chẳng qua vận khí ta tốt, lão đầu kia không tới một năm đã chết rồi. Bọn họ muốn bạc, nhà cửa, ruộng đất của lão đầu, buộc ta tái giá, ta liền dùng một trận lửa đốt tất cả nhà cửa, sau đó chạy rồi chạy. . . . . . Vận khí ta vẫn tốt như vậy, bọn họ không bắt được ta, còn gặp được Quân Bằng. Quân Bằng vẫn đối đãi với ta rất tốt, chàng không trở về nhà, ta cũng không muốn chàng trở về, bởi vì ta biết cha nương của chàng sẽ không thích ta, sẽ bảo chàng không cần ta."
Có lẽ ta nên an ủi nàng, nhưng cổ họng đều cứng ngắc, không phát ra âm thanh nào. Ánh mắt nàng có chút đờ đẩn, giống như mê sảng tiếp tục nói: "Chàng nói một tháng chàng sẽ trở lại, mỗi lần chàng đều nói như vậy, nhưng thường thường vừa đi chính là ba bốn tháng. Lần này chàng về trễ. . . . . . Trước kia ta từng nói với chàng, nếu lần này chàng không trở lại, ta sẽ không chờ chàng, sẽ không chờ . . . . . ." Nói tới chỗ này, nàng liền khóc không thành tiếng.
Ta nghĩ, mất đi Lý Dung, nàng là người thống khổ nhất, thậm chí nhiều hơn song thân của hắn, bởi vì trên thực tế bọn họ đã mất đi hắn hơn nhiều năm rồi. Nhưng trừ tiền bạc, ta không giúp được nàng cái gì. Nàng không cần bạc của ta, nàng nói: "Mấy năm nay Quân Bằng cũng để dành được chút bạc." Yêu cầu duy nhất của nàng, chính làhi vọng có thể giao tro cốt của hắn cho nàng. Ta gật đầu đáp ứng, về phần trong nhà, có lẽ để cho bọn họ vĩnh viễn cho rằng hắn đi xa sẽ tốt hơn!
Nhiếp Tĩnh dẫn theo trưởng tử Nhiếp Húc của hắn đến thăm ta, Cẩm Nhan lại một mực không tới, ta nghĩ ta hiểu suy nghĩ của nàng. Năm nay Nhiếp Húc mười một tuổi rồi, nhìn sơ qua rất lanh lợi, nhưng Đông Đông không thích nó, bởi vì con dế của nó cắn đứt chòm râu con dế "Tiểu Hạng Vũ" yêu quý của Đông Đông. Lúc đầu Nhiếp Tĩnh đề cập tới muốn mang Lý Nam rời đi, chỉ là sau đó thấy hắn do dự, hắn nói, "Đứa nhỏ này nguyện ý đi theo ngươi."
Sau khi hắn nói tới, ta mới nghiêm túc cân nhắc. Một khi ta theo Thập Tứ xuất chinh, ai có thể chăm sóc nó đây? Ngược lại Đông Đông không để cho ta lo lắng, coi như nàng ở trong cung cũng sẽ không cảm thấy buồn bực. Hôm nay Lý Nam từ quan học trở về, xa xa nhìn thấy ta, lại muốn đi đường vòng. Ta gọi nó đứng lại cẩn thận kiểm tra, phát hiện trên áo khoác dính chút bùn đất, vạt áo trước bị xé rách, trên mặt trên tay cũng không có vết thương gì rõ rệt, mới yên lòng. Nó ngập ngừng nói: "Con. . . . . . Con theo người ta chơi bố khố."
Ta gật đầu một cái, nói: "Ừ. Đi tắm thay đổi xiêm y đi."
Hoằng Minh đối với chuyện giữa những đứa trẻ con này rõ ràng hơn ta, ngày hôm sau giơ quả đấm nói: "Hôm nay hết giờ học đi lên Cảnh Sơn, chặn lại tiểu tử kia, đập cho nó một trận! Đồ khốn kiếp, lại dám khi dễ người nhà của chúng ta!"
Ta lắc đầu: "Ngươi đừng lấy lớn hiếp nhỏ."
Nó cứng cổ nói: "Hừ, thực cho rằng Lý Nam đánh không lại nó sao? Tên kia chỉ là ỷ vào người trong nhà, ta đánh nó, cũng không thể coi là không công bằng!"
Ta không khỏi thở dài, Hoằng Minh bọn nó bao gồm Đông Đông, đều hiểu được mình sinh ra đã tôn quý, thay vì nói bọn nó dùng huyết thống cùng thân phận tạo thành tư cách, không bằng nói bọn nó ngạo mạn có suy nghĩ cao hơn người một bậc đã cắm vào xương tủy, cảm thấy tất cả chuyện người khác làm là chuyện đương nhiên. Chung quy Lý Nam không giống với bọn nó.
Mẹ đẻ của Lý Nam mất đã sáu năm, khi đó tuy nó còn nhỏ, nhưng thủy chung vẫn nhớ mẫu thân, hẳn là cũng mơ hồ biết được một chút gì đó. Ta tìm cơ hội kể rõ đầu đuôi gốc ngọn thân thế của nó cho nó biết, đồng thời nói luôn đề nghị của Nhiếp Tĩnh.
Hốc mắt nó có chút ướt, ngưỡng mặt lên hỏi: "Cô cô, người không nghĩ tới giữ con ở bên người sao?"
Ta nâng mặt của nó lên, nói nhỏ: "Cô cô thích con, nhưng ta không biết con có thích ở trong phủ này hay không. Ta muốn tạm thời rời khỏi Kinh Thành, ít thì mấy tháng, nhiều thì nửa năm, Đông Đông có khả năng cũng sẽ đưa vào trong cung. Hoặc là con trước đi Hàng Châu ở chỗ của tiểu cô cô mấy ngày, chờ cô cô hồi kinh, đón con trở về."
Nó cúi đầu suy tính một lát, cắn cắn môi, nói: "Con nguyện ý đi theo Nhiếp thúc thúc. Ừhm, thúc ấy biết cha con thật sao?"
Ta gật đầu một cái, hôn một cái lên gương mặt của nó, sau đó sai người đưa nó trở về phòng ngủ. Mặc kệ đứa bé trưởng thành sớm hiểu chuyện như thế nào, phải rời khỏi bên cạnh người thân cận và cuộc sống sinh hoạt lâu dài coi chỗ khác như là nhà, chung quy sẽ cảm thấy sợ hãi. Chỉ mong đêm nay nó ngủ ngon!
Ngày hôm sau sau khi Lý Nam rời đi, "Bịch" Đông Đông mở tấm mành ra, vọt vào phòng gọi ta: "Biểu ca đi đâu vậy?"
"Về nhà rồi." Ta thổi trà nói, "Con cho rằng nó sẽ cả đời ở lại làm người hầu của con sao?"
Trong mắt nàng hơi rướm nước mắt, mím môi oán hận dậm chân một cái chạy ra khỏi phòng. Thư ma ma trợn mắt nhìn ta một cái, "Ai" thở dài, rồi chạy đuổi theo nàng.
Ngày tuyết rơi nhiều Thập Tứ mời mấy đệ đệ tới ăn lẩu, ta ngồi tạm trong chốc lát, liền lấy cớ uống rượu hơi đau đầu lui ra ngoài. Trời quang, ánh trăng chiếu lên tuyết đọng, bên ngoài rất sáng, nhưng Đông Vân các nàng vẫn đốt đèn lồng đi phía trước. Đi ngang qua tiểu khóa viện của Đông Đông, thấy bên trong vẫn sáng đèn, bóng người trên giấy cửa sổ đung đưa, nghi hoặc trong lòng, liền đi vào xem một chút.
Bước vào phòng, liền nghe Đông Đông nhỏ giọng khóc nức nở, nha hoàn bà vú bận rộn dọn chăn trải giường. Bà vú thấy ta, phúc thân, nhẹ bẩm: "Cách cách trong lúc ngủ mơ lỡ tay làm đổ bình trà đầu giường, lảm ướt đệm chăn giật mình tỉnh lại, còn tưởng rằng mình. . . . . . tiểu ra, cho nên. . . . . ."
Đông Đông phát giác ta đi vào, khóc càng lớn tiếng.
Ta không khỏi mỉm cười, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho nàng, cười nói: "Không phải làm bể một cái bình trà thôi sao? Con đập bể bao nhiêu cái bình tốt của Tam bá bá, hắn đều không có khóc nha."
Nàng mếu máo nhìn ta, nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống. Ta dùng khăn nóng bà vú đưa tới lau mặt cho nàng, lại nói: "Tối hôm nay ngủ cùng ta đi. Đừng khóc, có được hay không?"
Nàng cầm lấy khăn lau thật mạnh mấy cái, giang hai cánh tay nói: "Ôm."
Ta vô phương, đành phải cầm áo bông chồn tuyết lên bao lấy nàng, ôm cái bọc to này trở về phòng. Tiểu gia hỏa này vậy mà nặng thế!
Trong phòng ta và Thập Tứ, kháng là sưởi ấm sớm nhất. Thở hồng hộc để Đông Đông xuống, ra lệnh: "Mau chui vào trong chăn."
Nàng mới vừa nằm xong, liền nghe tiếng bước chân huyên náo ở bên ngoài, là Thập Tứ trở lại. Hắn vào phòng, thấy Đông Đông giống như con tôm núp ở trên kháng, chỉ lộ ra nửa gương mặt, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Đông Đông bĩu môi không đáp lời, chỉ ra sức cuốn chăn.
Ta kéo Thập Tứ ra ngoài, nói nhỏ: "Con gặp ác mộng dọa sợ. Ngươi đi phòng của Đông Đông ngủ một đêm đi."
Thập Tứ cầm lấy tay ta, cau mày nói: "Chúng ta dồn lại ngủ cùng nhau."
"Giường không đủ lớn, Đông Đông sẽ bị gạt ra." Ta vỗ vỗ vai hắn, dụ dỗ nói: "Chỉ một đêm, tạm chấp nhận một chút thôi, nha?"
Hắn nghiêm mặt nói: "Vậy, hôn một cái."
Ta bật cười nói: "Ngươi cùng con vậy mà ngang hàng với nhau." Nói xong khẽ hôn một cái lên trán hắn, hắn phấn chấn trở lại, ôm vai của ta còn muốn lại gần, thì nghe Đông Đông ở trong phòng kêu to, "Nương, Ngạch nương", sau đó liên tục "Ê ê ưmh ưmh" làm nũng. Ta cứng rắn đẩy hắn ra khỏi phòng, lão đại hắn không muốn vừa đi vài bước thì quay đầu nhìn lại. Ta nhìn hắn phất phất tay, liền đóng cửa lại.
Đông Đông run rẩy trong chăn, trong chăn không có hơi ấm, ta ép nàng nằm ngửa, nhét chăn vào. Nàng rụt vào trong lòng ta, mặt chôn ở ngực ta, ta khẽ đẩy nàng: "Chui đầu ra."
Nàng ôm lấy eo của ta, sống chết không chịu ngẩng đầu lên. Ta để tùy nàng, nàng bỗng nhiên ấp úng nói: "Biểu ca không trở về nữa sao?"
"Ừ." Nàng với Lý Nam cũng coi như là thanh mai trúc mã, thường ngày coi như nửa người hầu, chờ hắn đi thật, mới phát hiện mất đi huynh trưởng.
Nàng giống như chim non phá vỏ trứng thò đầu ra: "Nương với Ama cũng không trở về sao?"
"Chúng ta là cha nương của con, chỉ có con không cần chúng ta, không có chúng ta không cần con." Ta vỗ nhẹ nàng nói.
Nàng đổi qua ôm cổ của ta, bĩu môi nói: "Con cũng muốn đi. . . . . ."
"Nơi đó lạnh, vả lại không có các ca ca đệ đệ chơi với con." Ta hôn tóc nàng, "Con vào cung bồi Hoàng gia gia chơi mấy tháng, chúng ta sẽ trở lại."
"Ưmh. . . . . ." Rốt cuộc chỉ là đứa trẻ, nói xong liền ngủ mất rồi, miệng còn bĩu môi thật cao nha. Ta cười hôn mặt trái táo của nàng, sau đó cẩn thận ôm nàng đi vào giấc ngủ.
Ta nghe ngóng, bên ngoài không ai đề cập đến cũng không có ai phản đối, không biết là không quan trọng hay là hiểu trong lòng mà không nói, Đức Phi chỉ nói, "Thừa Nguyên ở lại Vĩnh Hòa cung, ta còn yên tâm một chút". Thập Tứ ở bên ngoài rất bận rộn, cũng dùng không ít tâm tư giúp ta chuẩn bị ít hành trang.
Ngay trong lúc này, có một việc lại làm cho ta chấn kinh đến tột đỉnh. Lý Hạo hào hứng chạy tới nói cho ta biết, hắn được cấp hàm Tá Lĩnh, vâng mệnh điều phối lương thảo quân dụng ở trong quân Tây Chinh.
"Đường quan lộ ở Bộ Viện không ổn sao?" Ta suy nghĩ hỗn loạn, khó tránh khỏi nói năng có chút lộn xộn.
"Trước không nói cho tỷ tỷ, chính là sợ ngươi phản đối." Hắn gãi đầu một cái, đi tới bên tai ta nhỏ giọng nói, "Tỷ, nói thật với ngươi, quan ở kinh thành về sau có thể từ từ làm, nhưng đánh Chuẩn Cát Nhĩ cũng không phải thường gặp dịp như vậy. Coi như không thể đưa ra được đại kế, ngửi một chút hương vị bụi đất chiến trường cũng tốt."
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, ta bỗng nhiên ý thức được, chiến tranh đối với các nam nhân mà nói, có lực hấp dẫn. Bạo lực chôn sâu trong tiềm thức, khuynh hướng khát máu cùng mạo hiểm kích thích nhiệt tình của bọn họ, làm cho bọn họ như các con bạc đứng ở sòng bạc, xoa tay nóng lòng muốn thử. Cho nên rất nhiều khi, có thể giải quyết vấn đề bằng phương pháp khác, các nam nhân ưu ái quả đấm cùng đao thương hơn.
Ta không ngăn cản được Lý Hạo, cũng không có quyền ngăn cản hắn, nhưng lại không nhịn được trút một chút bực bội lên hắn, vì vậy vỗ vai của hắn nói: "Được nha. Chúng ta cùng nhau đi Thanh Tạng du ngoạn một chuyến. Vận khí tốt có thể tóm được một người Chuẩn Cát Nhĩ, cột vào sau ngựa kéo mười dặm đường, bụi đất này cũng đủ vốn rồi."
Truyện khác cùng thể loại
401 chương
64 chương
103 chương
209 chương
10 chương
101 chương
108 chương