Đường Về (Phần 2)
Chương 56 : Khởi đầu (2)
Lý Thục ở cùng ta hơn nửa tháng, không ra cổng trước không bước cổng sau. Lúc đầu, ta tin lí do thoái thác của nàng ‘ đặc biệt đến làm bạn với tỷ tỷ đang mang bệnh’, sau này phát hiện tâm tình nàng có chút kỳ lạ, liền tìm nha hoàn Tích Quế của nàng hỏi thăm, mới biết được có sự tình khác. Tích Quế không che giấu được ý cười trong đáy mắt, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư nghe nói vị Phạm Tứ công tử kia cũng tới kinh thành."
"Ai là Phạm Tứ công tử?" Ta tò mò hỏi.
Tích Quế kề vào lỗ tai ta nói: "Chính là Giới Hưu Tứ thiếu gia Phạm gia ở Sơn Tây. Tiểu thư vì tránh hắn mới muốn về Hàng Châu, nghe nói đường tiểu thư bị bệnh, liền tới Kinh Thành thăm viếng trước."
Dạng người gì mà Lý Thục cũng chống đỡ không được? Không khỏi cười hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi chán ghét Phạm tứ công tử kia sao?"
Tích Quế lắc đầu trả lời: "Không biết. Không nhìn ra tiểu thư thích hắn. . . . . . Nhưng mà hắn cứ quấn mãi, tiểu thư liền đau đầu." Nói xong che miệng cười.
"Hàm tỷ tỷ." Lý Thục vén màn trúc lên, mắt lạnh trừng Tích Quế.
Tích Quế le lưỡi một cái, cúi đầu chạy ra khỏi phòng.
Ta cười nói với nàng: "Ngươi đến đây từ lúc nào?"
Nàng bĩu môi, nói: "Hàm tỷ tỷ, sáng mai ta về nhà."
"Sao đi gấp thế." Ta nói, "Vị Phạm công tử kia đáng sợ như vậy?"
Nàng cau mày nói: "Người nọ chẳng biết xấu hổ."
Ta cười nói: "Nếu thật sự là nhân vật đê tiện không biết liêm sỉ như thế, ngươi nên chính nghĩa nghiêm từ phủ đầu công kích mới đúng. Mà không phải vừa nghe nói hắn xuất hiện, liền hoảng loạn, thậm chí còn chạy trối chết."
"Hàm tỷ tỷ ngươi không biết! Tên vô lại kia có bao niêu khó chơi. . . . . ." Nàng gấp đến đỏ mặt, nhưng ngừng câu chuyện lại, giận dữ mà quẫn bách nhìn ta.
Ta ngắt mặt của nàng cười nói: "Ta thế nào cũng được, ngươi muốn về nhà thì về đi."
Nàng cúi đầu"Ừhm" một tiếng. Ta nhớ tới một chuyện, lại nói: "Đúng rồi, ngươi giúp ta dẫn Lý Nam đi Giang Nam chơi mấy tháng nha. Tránh khỏi Đông Đông kiếm chuyện với hắn." Hình như Đông Đông không muốn gặp Lý Nam, lúc ta bị bệnh không có tinh lực trông nom bọn nó, mấy ngày gần đây mới biết Đông Đông đợi có cơ hội liền khi dễ hắn.
"Được." Lý Thục gật đầu đồng ý, lại cười nói, "Ta rất thích đứa nhỏ này, ngày nào đó cho hắn làm con ta thì quá tốt."
Lúc Đông Đông nghe nói, Lý Thục đã dẫn theo Lý Nam lên đường rồi, nàng lập tức tìm ta đại náo khóc lớn lên, ầm ĩ cũng muốn đi Hàng Châu. Ta nói: "Con không thể đi."
Nàng mím môi, cầm lấy cánh tay ta đong đưa qua lại: "Con cũng muốn cùng Thục di đi Hàng Châu chơi. . . . . . Muốn đi nha, hu hu hu. . . . . ."
"Ai bảo con là Hoàng cách cách, thành thật ở trong kinh đợi cho ta!" Ta bị nàng làm cho nhức đầu, không kiên nhẫn nói.
Nàng bị ta la một tiếng, yên tĩnh hai giây, sau đó càng gào khóc lớn tiếng hơn.
Ta vô phương, đành phải lau nước mắt nước mũi cho nàng, dịu dàng nói: "Nếu con đi, nương sẽ rất nhớ con."
Lúc này nàng mới dần dần dừng gào khóc lại, nghẹn ngào bò lên trên người ta, mặt giống mèo hoa kề sát vào trước ngực ta.
Bệnh lâu mới khỏi, trừ đi vào cung thỉnh an, còn theo lễ tiết phải đi các phủ một chút, đáp tạ các nữ quyến đã quan tâm thăm hỏi. Đi đầu tiên là nơi của lão Bát, bởi vì tương đối quen thuộc, dứt khoát dẫn theo Đông Đông đi nhà hắn chơi nửa ngày.
Đông Đông rất thích thú bồn cảnh và cá vàng của lão Bát, lão Bát cũng thuận theo nàng, sai người làm cẩn thận đừng để cho nàng đập bể chậu hoa ... làm mình bị thương. Mặc dù Đông Vân cùng bà vú đã cẩn thận bằng mọi cách, Đông Đông vẫn làm rơi vỡ hộp cờ thủy tinh của hắn. Lão Bát cũng không đau lòng, ngược lại cùng nàng nhặt quân cờ rơi đầy phòng chơi. Lúc Lão Cửu Lão Thập mang theo một đống chai chai lọ lọ đến tìm đến lão Bát, Đông Đông đang cùng hắn dùng mực nước bôi đen đầy tay, ở trên tờ giấy trắng vẽ cá tôm (ta thấy có vẻ giống chân gà hơn).
Lão Thập hưng phấn nói: "Bát ca, nhìn xem đồ sứ mới nung!"
Lão Bát giao Đông Đông cho Lão Cửu ôm, lập tức có tiểu thái giám bưng nước sạch tới cho hắn rửa tay. Hai tay Đông Đông đen thùi lùi, không khách khí nắm lỗ tai Lão Cửu, kết quả có thể tưởng tượng. Ta cũng tò mò với những thứ đồ sứ kia, Bát phúc tấn vừa lừa vừa dỗ dẫn Đông Đông đi tìm cách cách nhà nàng chơi rồi.
Lão Thập chỉ vào một cái đế phấn hoa lan màu men xanh nói: "Đây là nguyên liệu men Cửu ca tìm, màu sắc không tệ chứ?"
Lão Bát nhận lấy khăn bông lau khô tay, cẩn thận xem từng món một, có lúc dùng ngón tay bún bún mặt ngoài đồ vật, lại không nói chuyện. Lão Cửu và Lão Thập đưa mắt nhìn nhau, Lão Thập không nhịn được hỏi tới: "Bát ca, như thế nào?"
"Còn có bản gốc không?"
"Có." Lão Cửu cũng không do dự, sai tùy tùng lấy ra một xấp giấy giao cho lão Bát.
Lão Bát lật xem một hồi, chọn mấy tờ, sau đó lại đưa cho ta, cười hỏi: "Ngươi cảm thấy những cái này như thế nào?"
Ta bắt đầu chọn, chọn một tấm cá vàng, nói: "Ta thích hai con cá này, dùng một màu đỏ vẽ trên chén sứ trắng nhất định thú vị."
Lão Bát liền nói với lão Cửu: "Theo như cái lựa ra làm tiếp mấy bộ, làm màu sắc thanh nhã là được."
Lão Cửu đáp ứng, rồi sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, Ngạc Hải rời Đốc Thiểm Xuyên, ở Hồ Quảng chức vị trống cần phải lần lượt bổ sung, chuyện này thuận nước đẩy thuyền, phải viết sổ con thưa lại với Hoàng a mã."
Ta nghe bọn họ đàm luận cái này, liền bước đi thong thả đến cạnh cửa, chuẩn bị đi dạo trong viện, lại nghe lão Bát nói: "Không, đừng vội, chuyện tốt đừng làm hỏng. . . . . . Hãy để cho Thập Tứ đệ dâng sổ con này lên trên."
Ta quay đầu thấy Lão Cửu hơi sững sờ, tiếp đó cười nói: "Đúng, bảo Lão Thập Tứ nói vun vào thích hợp hơn."
Lão Bát nhìn về phía ta cười hỏi: "Ngươi muốn đi dạo chỗ nào?"
Ta đáp: "Ta đi tìm Đông Đông, tới đây lâu rồi, cũng đến lúc đi về."
"Ngươi đợi chút, ta cho người đi gọi." Lão Bát phân phó với người hầu một câu, rồi nhìn ta nói, "Ngày mai ta cùng Thập Tứ đệ sẽ phải theo Hoàng a mã lên đường đi Thừa Đức rồi, trong nhà khẳng định rất bận bịu, ngươi trở về sớm cũng tốt." Tiếp đó lại quay đầu lại nói với Lão Thập: "Thập đệ, đợi lát nữa ngươi đưa nàng trở về."
Ta nói không cần, Lão Thập liền phất tay nói: "Được, thường ngày ta cũng không làm chân chạy vặt này! Bây giờ bộ dáng này của ngươi, gió vừa thổi một cái là bay luôn!"
Đầu hạ trong thành hơi nóng bốc lên, trong viện lão Bát lại tương đối mát mẻ, lúc trở về liền từ từ tản bộ. Bà vú ôm Đông Đông và Đông Vân các nàng cùng đi ở phía sau chừng mười thước, Lão Thập và ta đi song song, hắn nhíu mày liếc nhìn ta, ta ngạc nhiên nói: "Ngươi trừng ta như thế làm cái gì?"
Lão Thập hừ một tiếng nói: "Ta thấy hai tháng nay ngươi gầy đi rất nhiều, khí sắc cũng kém, khó trách trước đó vài ngày tâm của Lão Thập Tứ không buông lỏng được."
"Hiện tại tốt hơn rất nhiều, qua ít ngày tự nhiên sẽ mập lên." Ta không yênlòng trả lời.
Hắn lại nói: "Ừ, như vậy là tốt rồi. Ngươi phải chăm sóc thân thể cho tốt, về sau Lão Thập Tứ sẽ không bận tâm lo nghĩ nhiều nữa! Nếu lập thái tử, sợ rằng. . . . . ."
"Cái gì?" Ta chợt dừng bước lại.
Lão Thập nghi hoặc nhìn ta nói: "Làm sao vậy? Còn không biết Hoàng a mã xem trọng ai, Bát ca cũng tốt Lão Thập Tứ cũng tốt, đều là người một nhà. Tương lai nếu thật là Lão Thập Tứ đăng vị, ngươi không thể thiếu Quý phi Hoàng quý phi tôn quý, bản thân mình đừng luôn tùy tùy tiện tiện không để bụng như vậy. . . . . ."
Trong lòng từng đợt lạnh lẽo dâng lên, ta cắt đứt lời kể lể thao thao bất tuyệt của hắn, cắn răng hỏi: "Đây là ý tứ của các ngươi, hay là ý nghĩ của bản thân Thập Tứ?"
"Ý tứ của người nào không phải giống nhau sao?" Vẻ mặt của hắn giống như ta hỏi vấn đề vô cùng buồn cười.
Ta nhìn hắn, không thốt nên lời.
Ta ngồi ở trong nhà chính chờ Thập Tứ trở về, chưa bao giờ vội vã muốn nói chuyện với hắn như thế.
Hắn trở lại sớm hơn thường ngày, vừa thấy ta liền cười sáp lại: "Hôm nay đi nhà Bát ca chơi à? Sớm như vậy trở về? Nếu ở trễ cũng không sao, ta sẽ đi đón nàng."
"Thập Tứ, ta có chút lời muốn hỏi." Nhìn hắn mặt mày hớn hở, ta hít một hơi gạt bỏ do dự.
Hắn phất tay đuổi Phó Hữu Vinh đang hầu một bên, lôi kéo ta đi vào phòng trong nói: "Được, chúng ta đi vào bên trong nói." Hắn ôm ta ngồi trên mép giường, rót nước cũng không đứng dậy, kẹp ta ở giữa hắn và kháng trác, giơ bình trà trong tay lên, mắt lại nhìn chằm chằm cổ của ta, thổi tóc rơi phía sau tai của ta: "Ngày mai ta đi rồi, nàng vẫn không chịu đi cùng với ta sao?"
Ta đè cái tay muốn lấy ly của hắn lại, hắn nhìn ta cười, hình như rất vui mừng, buông cái ly ra cầm ngược lại tay của ta, môi liền để lên. Ta vừa cúi đầu, đưa tay đè lại vai hắn, nói: "Ta không phải tìm ngươi tới thân thiết."
"Không phải chúng ta đang nói chuyện sao?" Hắn hôn vành tai của ta, một tay vuốt ve bả vai của ta, cười hỏi, "Nàng muốn hỏi cái gì?"
"Bây giờ ngươi còn ủng hộ Bát gia sao?" Ta nhắm vào lúc hắn áp vào môi ta thấp giọng hỏi bên tai hắn.
Nụ cười của hắn cứng đờ, hơi buông ta ra, nhưng không có trả lời.
"Hoặc là, ngươi cảm thấy có thể thay thế?"
Hắn đứng bật dậy, trên mặt không có biểu tình, nhìn ngoài cửa sổ trầm giọng nói: "Đây là chuyện của nam nhân, nữ nhân không cần hỏi."
Ta nhấp một ngụm trà, thắm cổ họng khô khốc, nói: "Nếu ta nhất định phải hỏi?"
Hắn quay đầu nhìn ta chằm chằm, một lúc lâu mới nói: "Bất luận là chuyện gì, nàng muốn biết, ta đều sẽ không giấu diếm nàng." Hắn ngồi xổm người xuống, nắm tay của ta nói, "Ta mặc kệ người khác nói như thế nào, chỉ muốn nàng không cần phản đối. . . . . ."
"Ngươi biết ta không thể không phản đối!" Ta rút tay về nói.
Trong mắt của hắn thoáng qua một chút ảm đạm, dường như có chút mù mờ ngỡ ngàng lẩm bẩm: "Ta biết? Không, ta không biết. . . . . . Tại sao vậy chứ?"
Hắn đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài, ta níu chặt tay áo của hắn, hỏi: "Ngươi có nhiều huynh đệ như vậy, ngươi không cần tham gia phần náo nhiệt này không được sao?"
"Đúng, trước kia, có thái tử, có nhiều huynh trưởng như vậy, ta ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ ngợi qua. Ta rất kính trọng Bát ca, trước kia là vậy bây giờ cũng vậy. Nhưng tình thế trước mắt, ta nghĩ ta không hẳn kém hơn các ca ca trăm phương ngàn kế kia. Ta cũng là nhi tử của Hoàng a mã, tại sao ta không thể?" Khóe môi hắn mang theo nụ cười, ánh mắt cuồng nhiệt ta chưa từng thấy qua.
Ta cảm thấy thật kinh khủng, vẫn níu chặt hắn không thả: "Ngươi cảm thấy ngươi nhất định sẽ thắng sao? Ta không muốn ngươi bại, lại càng không muốn ngươi thắng. . . . . ." Hai loại kết quả đều không phải là điều ta muốn thấy, cho dù biết rõ hắn không thắng được. Nhưng khi nói xong ta lại cảm thấy mình ngu xuẩn vô cùng. Chưa bao giờ trải qua luống cuống như hôm nay, không có chừng mực như vậy! Ta và hắn thế này căn bản chưa nói được sự tình, có lẽ nên nhanh chóng kết thúc trận đối thoại thất bại này.
Nhưng hắn lại chặn ngang nắm lấy cổ tay của ta, nắm chặt như vòng sắt, lạnh lùng hỏi: "Nàng không muốn ta thắng? Vậy nàng muốn người nào thắng?" Ta vùng vẫy không tránh thoát được, chỉ thấy sắc mặt hắn xanh trắng, cắn răng nghiến lợi nói: "Nàng muốn hắn thắng phải không? Cho tới nay nàng đều nhớ hắn không phải sao?"
Trong nháy mắt, mệt mỏi chống lại đều bị tức giận thay thế, ta dùng khí lực toàn thân hất tay của hắn ra, cổ tay đau giống như bị trật khớp, nhưng điều này cũng không thể khơi tỉnh nữa điểm lý trí của ta. Ta nhìn hắn cười lạnh nói: "A, ngươi muốn nói lời này thật lâu rồi phải không? Nói ra cũng tốt. Vậy ta cũng không ngại thẳng thắn nói cho ngươi biết, đúng, thật sự ta cho rằng ngươi sẽ không thắng!"
"Nàng!" Trên trán hắn gân xanh hoàn toàn lộ ra, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm ta.
Ta cũng không nhìn hắn giận dữ giơ tay phải lên, chỉ nhìn chằm chằm mặt của hắn, chờ đợi một tát kia vung xuống, quét hết kiêu ngạo của ta, cũng xóa sạch tất cả thấp thỏm cùng vướng bận.
Nhưng mà, một bạt tai kia trước sau cũng không có rơi xuống trên mặt ta. Hô hấp của hắn từ từ thong thả, cánh tay lúc đầu giơ lên cao lại êm ái áp vào trên má ta."Ta sẽ không đánh nàng. Ta đã đáp ứng cả đời sẽ đối tốt với nàng." Hắn nâng mặt của ta khẽ hôn lên, "Ta nhất định sẽ cho nàng điều tốt nhất!" Ta nhắm mắt lại, đột nhiên phát hiện mình vô cùng buồn cười, nhiều năm quanh đi quẩn lại như vậy, vẫn rơi vào cùng một cái hố sâu.
Sau khi Thập Tứ hôn bên tai ta một cái, buông ta ra, không chút do dự nào xoay người bước nhanh rời đi.
Tối hôm đó, lần đầu tiên sau khi thành thân hắn trở về viện ban đầu của hắn. Mãi cho đến khi hắn lên đường đi Nhiệt Hà, ta cũng không có gặp lại hắn.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
45 chương
119 chương
58 chương
114 chương