Đường Về (Phần 2)
Chương 20 : Thân thích (2)
Đức Phi chay tịnh tại chánh điện hậu viện nhận quà tặng, Thập Tứ hai quỳ sáu khấu đầu, còn ta lại là tứ túc hai quỳ hai lạy. Gần đây rèn luyện sơ, chờ tiến hành xong tại cung Vĩnh Hòa này, đã cảm thấy đau lưng. Hành lễ xong, Thập Tứ lôi kéo ta đi tới trước nơi mẫu thân hắn ngồi, cười kêu: "Ngạch nương."
Đến gần, Đức Phi vẫn là giống dáng vẻ đoan trang nghiêm túc nhìn từ xa kia, nhìn thấy tiểu nhi tử, trên mặt cũng không nhiều vui vẻ, nhìn hắn, cau mày nói: "Nhìn cái đầu đổ đầy mồ hôi này !" Phân phó cung nữ ở bên cạnh: "Đi tới cho Thập Tứ a ca khăn lau mặt."
Thập Tứ cười nói: "Đa tạ ngạch nương." Liền dắt ta tới trước mặt mẫu thân hắn, nhỏ giọng nói với ta: "Tới, ra mắt ngạch nương."
Ta chỉ có thể phúc thân xuống, cúi đầu nói: "Thỉnh an nương nương."
Thời điểm đứng dậy, hắn đỡ ta một cái, siết tay của ta nói: "Nên kêu ngạch nương mới đúng. . . . . ." Ta đè ép đầu, quả thật muốn đá hắn xa một chút, ta còn không có ngu ngốc không đến biết cái gì gọi là thất lễ.
Lúc này, lại nghe Đức Phi "Phì" bật cười, khom xuống vỗ nhẹ đầu nhi tử, nói: "Đừng làm khó nàng." Sau đó nói với ta: " Hài tử, tới đây để cho ta xem."
Thập Tứ lúc này mới thả tay ra, khẽ đẩy ta đến trước mặt mẫu thân hắn. Đức Phi lôi kéo ta, nhìn ta quan sát một lần từ trên xuống dưới, cuối cùng híp mắt nhìn chăm chú vào mặt của ta. Ánh mắt ta nháy mắt cũng không nháy mắt, ngay cả con ngươi cũng bởi vì nàng thấy rõ ràng. Tùy tiện xem đi, mặc dù so với nàng một nàng dâu mới lớn hơn có ba bốn năm sáu tuổi, cũng có chút tin đồn kỳ quái ( ta cũng là hôm nay mới biết được), nhưng tướng mạo, ta còn là có tự tin ở trong phạm vi bình thường - dáng dấp nên có đều hoàn hảo rồi, dáng dấp không nên có trước mắt cũng không xuất hiện.
Đức Phi rốt cuộc kiểm tra xong, quay đầu lại nói với Thập Tứ: "Trả lại nàng dâu cho ngươi. Ta lại không thể ăn nàng, khẩn trương cái gì?"
Thập Tứ lấy khăn lau mồ hôi đưa trả lại cho cung nữ, từ nơi mẫu thân hắnđón lấy tay ta qua, cười nói: "Ngạch nương nói đùa. Ngài thích nàng như vậy, ta thật là vui mừng."
Đức Phi cười mắng: "Được, chớ nói dễ nghe. Nhớ nhung nhiều năm như vậy, ngươi cũng như ý nguyện rồi, nên ổn định rồi." Nàng sai cung nữ ở dưới kháng bày hai cái ghế ngồi, Thập Tứ kéo ta ngồi xuống, ta rút tay về, trên mặt thủy chung bày ra vẻ bình tĩnh không đổi, nghe mẹ con hắn nói chuyện.
Đức Phi hỏi: "Mới vừa rồi ngươi hướng Hoàng a mã dập đầu hơi quá?"
Thập Tứ thẳng thắn, trả lời: "Tới trước Càn Thanh cung tạ ơn, lại đi Ninh Thọ cung, mới đến nơi này của ngạch nương. Hoàng a mã còn thưởng cho nàng ngự phiến."
Đức Phi có chút kinh ngạc nhìn ta, cười nói: "Vạn Tuế Gia ít có ban thưởng cái này cho người . . . . . . Đứa nhỏ này cũng thật là được người thích ."
Thập Tứ cười nói: "Còn thưởng ta vài chục thanh. Chờ nhi tử dụng tâm vẽ mặt quạt, viết mấy cái chữ, cho ngạch nương thưởng thức."
Đức Phi gật đầu nói: "Có phần hiếu tâm này là tốt rồi. Ngạch nương không cầu cái gì, chỉ muốn huynh đệ các ngươi thường xuyên tới thỉnh an, xem các ngươi bình an khỏe mạnh sung sướng, ta cũng liền thấy hài lòng rồi."
Thập Tứ cầm tay của mẫu thân, nói: "Ngạch nương yên tâm, nhi tử sẽ bảo trọng mình, vẫn chờ hiếu kính ngài một trăm tám mươi tuổi đấy."
Đức Phi nhéo miệng hắn, cười nói: "Chỉ có ngươi không làm ta yên tâm nhất, mới để cho Tế Lan đi theo ngươi đi, giúp ta nhìn cho thật kỹ."
Hắn cũng cười: "Thư ma ma chăm sóc vô cùng chu đáo, người bên cạnh Ngạch nương đương nhiên sẽ không có sai lầm." Thư ma ma? Xem ra lại là một người quan trọng.
Đức Phi hài lòng, ý vị sâu xa nói: "Cũng đừng chọc giận Hoàng a mã ngươi tức giận nữa, giống như năm ngoái vậy sẽ chết, ngạch nương bao nhiêu ngày ngủ không yên!" Dừng một chút, còn nói, "Buổi sáng hôm nay Tứ ca cùng Thập Tam ca ngươi cũng tới thỉnh an." Ta thật lâu mới phản ứng được hai người trong miệng nàng cùng ta quan hệ thân thích. Ta cùng hắn hôm nay là quan hệ thân thích phức tạp, mặc dù hiểu hắn đã không thèm để ý, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Chính là muốn quên, nhưng lúc nào cũng bị nhắc đến.
"Thập Tam ca ngươi gần đây tinh thần tốt hơn nhiều, năm trước trận kia, thật là để cho người lo lắng. . . . . ." Từ tháng giêng lần đó đã lâu không gặp Thập Tam , hắn có khỏe không. . . . . . âm thanh Đức Phi càng ngày càng xa, có lẽ là linh hồn ta đi đâu rồi. . . . . .
Đến hết nửa ngày, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Thập Tứ nói, cơm đặt ở trong phòng, ta cũng tán thành. Mang thức ăn lên trước, vị Thư ma ma kia tới thỉnh an, chỉ thấy là một phụ nhân ba mươi mấy tuổi, bất kể ăn mặc, hay là nói năng cử chỉ, ngay cả biểu hiện trên mặt cũng thật là cẩn thận tỉ mỉ. Ta không có tinh lực ứng đối, chỉ gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.
Bởi vì là người hầu hạ bên người Thập Tứ, chúng ta ăn cơm, nàng liền ở một bên phục vụ. Ta phát hiện lúc nàng nhìn thấy Thập Tứ gắp rau múc canh cho ta,hơi nhíu mày một cái, trên mặt liền khôi phục lại bình tĩnh không có sóng, rồi sau đó vừa nhìn thấy hắn có động tác, liền vượt lên trước làm.
Sau khi ăn xong ta chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, lúc này mới là ngày đầu tiên, ứng phó xong mấy ngày nay, hi vọng về sau có thể thanh nhàn. Sau khi ngủ, Thập Tứ còn muốn dây dưa, ta nói với hắn, ta thật sự mệt mỏi không thể, nếu nhịn không được thì đi phòng khác ngủ. Hắn liền hôn lên thái dương ta một cái, tuy vẫn ôm không thả, nhưng cũng không hề náo loạn nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai khi tỉnh lại, Thập Tứ đã không còn ở bên người. Thật ra thì cũng không coi là sớm, ước chừng khoảng tám giờ, mặc dù không thể so với lúc ta ở nhà muộn bao nhiêu, nhưng đối với phủ Thập Tứ mà nói, sợ rằng đã làngủ nướng kinh người, bất quá thật may là cũng không ai không thức thời tới ầm ĩ ta. Liền nhắc nhở mình buổi tối chớ lại quên cùng người hầu hạ dặn dò, ta mỗi ngày đều dậy vào lúc này. Ta đã nghiên cứu qua, dậy sớm cũng không có chuyện gì phải làm, dù sao là ngủ gà ngủ gật, ngồi không bằng nằm, mặc chỉnh tề không bằng chui chăn.
Sau khi rửa mặt, người gác cổng thông qua Đông Vân tới bẩm báo nói, trong nhà đưa tới cho ta ít đồ. Ta gọi người đi vào vừa hỏi, thì ra là Lý Hạo sợ ta không quen tay nghề đầu bếp trong phủ Thập Tứ, sai phòng bếp làm cho ta điểm tâm bình thường ta thích, đóng mấy hộp đưa tới. Ta lưu lại hộp đựng thức ăn, viết phongthư ngắn cho người vừa tới mang về, cũng chỉ là hết thải đều tốt linh tinh .... Hôn lễ ngày đó có tin tức Lý Hạo đậu thi hội, nhưng vẫn không có cơ hội nói với hắn tiếng chúc mừng, dù sao suy nghĩ ngày mai lại mặt, có lời gì đến lúc đó lại nói cũng được.
Mới vừa ăn điểm tâm, Thư ma ma lại đến rồi. Ta nghi ngờ nàng trong phòng đợi cơ hội không có Thập Tứ ở đây, nàng thỉnh an xong, sau khi đứng dậy nói: "Trắc Phúc Tấn nếu rỗi rãnh, nô tỳ liền bảo các quản sự trong phủ tới dập đầu ngài."
Ta còn tính toán làm sao nói không rãnh, vị ma ma này lễ số chu đáo cũng đã sắp xếp người xong xuôi, bắt đầu từ Trường Sử, phòng lương, phòng bếp, trông nom hoa viên , trông nom kho hàng, trông nom xe ngựa vân vân, còn có bố trí cho ta một đại nha hoàn, hai tiểu nha hoàn, mười mấy người chen lấn đầy phòng, sơ lược có lẽ là được huấn luyện nghiêm chỉnh, nói Cát Tường dập đầu rất là đều nhịp.
Ta chỉ chăm chú nhìn tổng trù thêm một chút, những thứ khác có việc rồi hãy nói, về phần nha hoàn trong phòng ta, qua hai ba ngày là có thể quen thuộc, vào lúc này cũng không cần phí tâm biết.
Chờ những người này tản đi, ta rốt cuộc có thể uống xong nửa bát cháo đậu xanh còn dư lại. Rồi lại nghe Thư ma ma không nhanh không chậm nói: "Mấy vị tiểu a ca tiểu cách cách của gia cũng nên hướng phúc tấn thỉnh an."
Ta để thìa xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, nàng khom người cúi đầu, âm thanh nhưng thủy chung vững vàng: "Nếu phúc tấn mệt mỏi, qua ít ngày cũng không sao."
Nhận lấy khăn Đông Vân đưa tới, lau miệng, nói: "Liền hôm nay đi, lễ ra mắt ta cũng sớm chuẩn bị."
Thư ma ma hiển nhiên không thích bất cứ chuyện gì ra ngoài dự định của nàng, ngồi dậy vặn chặt chân mày, mím môi đáp một tiếng "Dạ", liền phân phó.
Thập Tứ có tám đứa con bốn nam bốn nữ, trưởng tử Hoằng Xuân bảy tuổi, Nhị a ca Hoằng Minh và Đại cách cách Ngọc Quân năm tuổi, Nhị cách cách Thục Lan cùng Tam cách cách Thục Nghi bốn tuổi, Tứ cách cách Ngọc Nhàn, Tam a ca Hoằng Ánh cùng Tứ a ca Hoằng Huyên đều mới ba tuổi. Bốn tuổi trở lên, mặc dù không biết trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng cũng hết sức thông minh lanh lợihành lễ cho ta thứ mẫu này. Ta cho hai nam hài một người một thanh tiểu đao ngọc, còn lại nữ hài là mỗi người một thanh lược ngọc nhỏ.
Ta nhìn khuôn mặt Hoằng Minh nho nhỏ lại mang vẻ mặt nghiêm túc, liền nhớ tới lần trước thấy thì hắn còn là thai nhi hai ba tháng trong bụng mẫu thân hắn, không tự kìm hãm được kéo đuôi sam hắn. Hắn ngửa đầu nhíu lông mày nhàn nhạt, nói: "Phúc tấn, Hoằng Minh có thể lui xuống chưa?"
Cái tiểu tử nghiêm túc này lại là đích tử của Thập Tứ, không thể tưởng tượng nổi a, mặc dù trên ngũ quan vẫn có chút tương tự. Ta lôi kéo nón của hắn về phía trước, che ở nữa mắt của hắn, cười nói: "Có thể, Nhị a ca đi thong thả, cẩn thận dưới chân."
Hắn"Nha"thở nhẹ một tiếng, phồng má trợn mắt nhìn ta một cái, nâng cái mũ, liền nhảy đi ra cửa.
Ta cười lắc lắc đầu, xoay người nhìn ba tiểu oa nhi ba tuổi còn sót lại. Ba đứa này, ta tặng mỗi người một thìa vàng, này liền danh xứng với thực"Miệng ngậm thìa vàng" . Tứ cách cách nhìn ta, sợ đến trốn vào trong ngực bà vú, Hoằng Huyên là dứt khoát ngủ thiếp đi, đại khái ta tại trong con mắt của bọn họ được cho là thằng gù nhà thờ Đức Bà đi. Ta cũng không thể khi dễ đứa bé, để cho nhũ mẫu bọn họ dẫn theo bọn họ đi xuống.
Chỉ có Tam a ca Hoằng Ánh, đứng ở tại chỗ, mở mắt đen lay láy không nháy mắt nhìn ta chằm chằm.Tiểu oa nhi không tới hai tuổi, cái đầu quá lùn, ta ngồi xổm người xuống vẫn không thể cùng hắn nhìn thẳng, đôi tay xiên đến dưới nách hắn, ôm lấy hắn. Hắn còn nhìn ta, trong đôi mắt giống như dâng lên nước mắt, ta liền đoán có lẽ là ta ôm tư thế này để cho hắn rất không thoải mái (cũng thế, ta trước kia lúc ôm Mẫn Mẫn như vậy, nó cũng kháng nghị ), liền ngồi xuống trên ghế thái sư, đặt hắn ở trên đầu gối ta. Hắn chép miệng, khẽ gọi một tiếng như tiếng mèo: "Ngạch nương. . . . . ."
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
45 chương
119 chương
58 chương
114 chương