Đường Về - Mặc Bảo Phi Bảo

Chương 38 : Đường Về Tới Nơi Nao (2)

May mà vị trí địa lý ở nơi này khá thuận tiện. Hết một đoạn đường bằng là đến núi rừng hiểm trở, leo lên rất dễ mệt nên chắc chân người bình thường sẽ không đi được bao xa. Qua mấy tháng, trong lúc công binh gỡ bom mìn, thỉnh thoảng Lộ Viêm Thần cũng sẽ đến hiện trường, cho nên anh hiểu nơi này hơn cả Tần Minh Vũ. Vì lẽ đó, anh chỉ đạo Tần Minh Vũ đi sang hướng kia an toàn hơn nhiều. Nhưng đoạn đường anh đi cũng khá là thuận lợi, không có tín hiệu xuất hiện nguy hiểm. Hai mươi phút sau, dưới chân núi, họ đã tìm thấy sáu thanh niên trẻ tuổi kia. Mấy ngọn đèn chiếu sáng. Có một cô gái nước mắt lưng tròng: “Bọn em muốn leo lên, lên núi sẽ có tín hiệu để báo cảnh sát, nhưng lại té xuống đây”. Ngay sau đó, bốn cô gái mồm năm miệng mười nói tiếp, họ xuất phát vào buổi sáng, khi trời tối sầm thì mọi người mới sợ, điện thoại lại không có tín hiệu, cho nên chỉ có thể để hai nam sinh leo lên tìm tín hiệu. Không ngờ một người trong số đó lại té xuống còn kéo theo người khác, những người còn lại cũng hồn vía lên mây. Số nam sinh bị thương hết, giữa núi rừng tối lửa tắt đèn, mấy cô gái lại không dám đi ra. Cho nên cứ ngồi xuống đó, chờ, rồi sẽ có người tới cứu. Lộ Viêm Thần kiểm tra xương đùi của thanh niên bị thương, đã gẫy đoạn rồi. Một người khác thì còn may, có thể đi được. “May đấy”. Lộ Viêm Thần buông tay ra, tắt đèn pin đi: “Giẫm phải mìn thì không chỉ gãy xương thôi đấu”. Người đàn ông đau tới mức hít sâu mấy hơi, không nói được câu nào. Lộ Viêm Thần tháo trang bị trên người xuống, ngồi xổm trước mặt thanh niên bị thương kia: “Lên đi”. Người đó còn khỏe mạnh hơn cả Lộ Viêm Thần, hắn do dự nhưng không còn cách nào khác, đành nằm úp sấp trên lưng anh. Anh ngồi thắng dậy, người bị thương nặng nhất thì giao cho mấy cảnh sát, mọi người theo đường cũ quay về. Đi một bước lại dừng một bước. Lúc đi còn dùng thiết bị phụ trợ, khi ra ngoài chỉ dựa vào trí nhớ và các kí hiệu mà anh để lại. Ánh trăng sáng xuyên qua từng cành cây kẽ lá, dõi theo hướng về. Lộ Viêm Thần tắt đèn pin trong tay, mấy cảnh sát kia cũng tắt, tránh ảnh hướng tới tầm nhìn của Lộ Viêm Thần. Có ánh sáng lóe lên sẽ ảnh hưởng tới việc xác định kí hiệu của anh. Mười phút trôi qua, anh vẫn thở đều, thanh niên trên lưng lại ngại ngùng khẽ hỏi: “Đồng chí, anh ổn không vậy?” Mãi một lúc mới tìm được từ để hỏi, không biết phải xưng hô với Lộ Viêm Thần thế nào, cuối cùng lại gọi là đồng chỉ như trong mấy bộ phim quê mùa cục mịch trong ti vi. Lộ Viêm Thần đáp lại: “Cậu chịu đựng một chút, sắp đến rồi”. “Xin lỗi, đã làm phiền các anh”. Một khoảng yên tĩnh khá dài, người đàn ông tưởng Lộ Viêm Thần sẽ không nói gì nữa. Anh thấp giọng trả lời: “Mấy người ở sở cảnh sát không dễ chịu đâu, ra ngoài thì gọi bạn bè đi giải thích với họ, đấy là khu vực bom mìn, cảnh sát cũng không giải quyết được. Nhất định phải chờ bọn tôi, những người biết về mấy thứ này tới, chứ không phải là không muốn cứu các cậu”. Người trẻ tuổi kia không ngờ lại nhận được mộtcâu trả lời chắc chắn như thế, buồn bực không đáp lời. Lại thêm mười phút. Yên lặng như tờ, núi rừng ngủ say. Đột nhiên, “Âm” một tiếng rất to, là tiếng nổ cực mạnh, vang lên từ phía sau. Lộ Viêm Thần căng thẳng nhìn hiện trường vụ nổ. Lá cây và mảnh đạn phất phơ bay xuống trên mặt đất, một cô gái trẻ được cứu viện khóc nấc lên lần thứ hai, mấy cảnh sát cùng nhìn nhau, cố gắng động viên. Lộ Viêm Thần bước nhanh chân, nói với mọi người: “Mọi người nhanh lên, theo sát tôi”. Nhất định Tần Minh Vũ đang ở đó, anh phải sang nhanh. Nhưng trên lưng, phía sau còn cả một đám người, phải đưa họ ra ngoài trước. Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi ưót đầm. Gió lạnh vi vu, cổ cũng đầy mồ hôi lạnh. Bước chân càng nhanh, thời gian mệt nhọc trôi qua. Anh cõng người đi lâu như cả thế kỉ, cách một cánh rừng, nhìn thấy hàng dây thép gai thì cất bước chạy luôn. Đến cách lưới sắt mười mét là khu vực an toàn, anh đặt người trên lưng xuống đất. Lấy dụng cụ rồi nhảy thẳng vào màn đêm, không nấn ná một giây. Tần Minh Vũ đế lại kí hiệu anh cũng hiểu, nhìn thấy bóng người phía xa, Lộ Viêm Thần phản xạ nói luôn: “Tất cả không được động đậy”. Sự thực là, không cần anh nói, những người ở đây cũng không dám động rồi. “Lão Tần?” Lộ Viêm Thần lấy đèn pin trong túi ra, bật lên rồi tìm kiếm xung quanh. “Đây”. Tần Minh Vũ nằm trên mặt đấy, quả nhiên, vừa rồi anh ấy chạm phải mìn. “Lùi lại đi, là mảnh đạn thôi. Bên kia nữa, người có đội nón, anh ấy giẫm phải mìn”. Tần Minh Vũ nhíu mày, mảnh đạn không chỉ ở một nơi, vừa đâm vào bụng, rồi không biết ở nơi nào nữa, đau nhức không chịu nổi. Vừa rồi anh tưởng giẫm phải mìn, không ngờ lùi xuống nó lại phát nổ, mấy cảnh sát muốn cứu anh cũng bị thương luôn. Lộ Viêm Thần lấy máy dò mìn Tần Minh Vũ ném lại quét quanh một vòng, nằm rạp bên chân người cảnh sát kia, nhìn cho rõ loại bom: “Từ từ, loại này rất nhạy, phản lực đẩy”. Sau khi xác định loại bom, anh lấy kéo nhỏ ra, cắt dây. “Tách”, một tiếng vang nhỏ vang lên rồi đứt đoạn. Chuyển sang lưỡi dao, anh đẩy bùn cát và các vật cản ra. Động tác rất nhẹ, thậm chí còn nghe được tiếng đào đất sột soạt. Phải gỡ ngòi nổ. May mà người giẫm thứ này là một cảnh sát huấn luyện. Cũng may mà không phải bom cảm ứng, nếu là loại đó thì không còn cơ hội nữa, chạm là nổ luôn. Lộ Viêm Thần đẩy chân người kia ra, người kia phản xạ cứng đờ cả lại, cứ tưởng sẽ nổ. Nhưng khi phản ứng rồi, mới vội vã rút chân mình về. Lộ Viêm Thần tiếp tục đào đất lên, nhanh chóng tháo gỡ, lấy thuốc nổ ra rồi ném qua một bên, chờ ngày mai sẽ có người tới dọn. Anh vội vàng kiểm tra bốn phía, khi tới nâng Tần Minh Vũ lên, lòng bàn tay chạm vào quần áo đều ướt hết, máu thấm ướt cả áo đã không còn nóng hổi, giờ lại đang giữa mùa đông khiến người ta lạnh lẽo cả tay: “Có chịu được không?” **************** Tần Minh Vũ được đưa tới bệnh viện cấp cứu, sau khi băng bó vết thương ngoài thì đưa tới Côn Minh. Lộ Viêm Thần không yên lòng nên cũng đi xe tới. Sáng sớm hơn năm giờ, phẫu thuật xong, anh tựa lưng vào tường ngoài hành lang bệnh viện, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngủ chưa tới nửa giờ, điện thoại trong túi đã rung rung. Giữa hành lang tĩnh lặng, điện thoại rung cũng vang lên thành tiếng, anh cầm ra xem. Quy Hiểu: “Em tỉnh rồi, chuẩn bị đi kiểm tra trước khi sinh, lạy trời, hi vọng lần này TSH sẽ hạ. Lộ Thần hiểu, cái này là chỉ tiêu đánh giá chức năng tuyến giáp trạng, chỉ số này của Quy Hiểu rất cao. Hai người có nói, dù anh mở máy hay không, lúc có kiểm tra cuối thai kì sẽ nhắn tin báo cho anh. Dù là lúc nào, ở đâu, bao nhiêu tin cũng được, càng nhiều càng tốt, anh sẽ xem hết. Môi anh khô nứt, đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi, anh suy nghĩ một lúc, xem có nên gọi lại hay không. Dù sao thời gian này cũng có nhiều chuyện xảy ra, sợ có nghi ngờ, lại đau lòng vì anh, đời người hữu hạn, dù có nói bao nhiêu cũng không thấy đủ... Lộ Thần: Gọi cho em nhé. Vừa gửi xong, chưa kịp gọi đã thấy có cuộc gọi tới. Lộ Viêm Thần nghe máy, vừa đứng dậy đi về phía ngoài hành lang. Đầu kia tiếng Quy Hiểu cónhơi mệt mới, có khẽ “ừ” hai tiếng, ngay cả tiếng thở anh cũng nghe rõ ràng, nhỏ bé, và lười biếng: “Lộ Thần…” “Ừ. Anh đút tay vào túi, mệt thật, ủ rũ đi qua khu vực y tá, rồi bước vào thang máy. Cửa thang máy đột nhiên mở ra, có người đẩy giường bệnh đi tới, bệnh nhân phía trên hình như đã ngủ thiếp đi rồi, ngoài tiếng bánh xe gường bệnh rột roạt đi qua, tiếng bước chân y tá thì không có gì khác nữa. Lặng yên không tiếng, phía đầu dây lại là những tiếng động nhẹ nhàng, hai người yên tĩnh hồi lâu. “Sao hôm nay sớm thế đã gọi điện cho em”. Sột soạt, tiếng chăn ma sát, “Anh đang nghỉ à?” Anh đi vào thang máy: “Vừa rảnh”. Hai người tán gẫu hơn một phút đồng hồ, rốt cuộc anh cũng tìm được cửa sau, một nơi yên tĩnh vừa có thế hút thuốc, tiếng bật lửa tách lên, Quy Hiểu thính tai nên nghe thấy: “Anh hút thuốc đấy à?” Lộ Viêm Thần bật cười: “Tai chó”. “Anh mới là cún ấy”. Anh buồn bực hít một hơi, khói thuốc lượn vòng trong lá phổi, rồi tiêu tan gió sớm. Không biết vì sao đột nhiên anh lại nói câu này: “Lần trước ở nhà ấy, thấy em có bộ nội y màu đó đẹp lắm”. “...Giờ không mặc được rồi”. Anh cười: “Ngực lại lớn hơn hả?” “...Sao anh lưu manh thế?” Lộ Viêm Thần bị nghẹn, ngón tay cầm điếu thuốc gác lên trán: “Sao lại lưu manh?” “Giờ em đang mang bầu con của anh đấy, anh nói thế không thấy kì à?” “Có gì mà kì”. Quy Hiểu ở đầu dây trầm mặc, cô nhỏ giọng đáp: “Rồi, em biết rồi, sinh xong em sẽ mua”. Gió mai lướt nhẹ qua mặt, đứng ngược hướng với chiều gió. Làn khói vừa nhả ra bị hất lại suýt nữa thì ho sặc. Gọi cho Quy Hiểu xong, anh quay về phòng bệnh, Tần Minh Vũ cũng tỉnh rồi. Kinh hoàng nhưng không quá nguy hiểm, lấy mười mấy mảnh đạn ra, có người nói, vẫn còn dư lại một vài mảnh đạn nhưng nằm ở vị trí khó lấy ra. Bác sĩ đề nghị anh nên khuyên Tần Minh Vũ, còn chưa nói hai câu đã bị Tần Minh Vũ an ủi lại. Làm lính mà, dù không tháo gỡ bom mìn được nữa thì cũng có kỉ niệm để lại. Có mảnh kim loại trong người cũng đâu phải chỉ có mình Tần Minh Vũ anh đâu, những binh sĩ trước kia cũng ôm những mảnh đạn đó cả đời. Tần Minh Vũ còn đùa, chắc sau này chuyển nghề, không biết khi kiểm tra có phiền phức gì không, còn nói sau khi chết bị đốt thành tro rồi, Tần Tiểu Nam phải giữ mấy mảnh đạn này lại, làm đồ gia truyền. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng phải nằm viện mấy ngày. Buổi chiều, Lộ Viêm Thần lái xe về, anh ngẫm nghĩ, tắm rửa sạch sẽ xong sẽ phải viết báo cáo nhiệm vụ ngày hôm qua. Xe vừa chạy tới cửa khu đã có người đợi sẵn, nói lãnh đạo chờ nửa ngày rồi, muốn Lộ Viêm Thần đi trợ giúp nhiệm vụ. Lúc trước ở đội chống khủng bố cũng vậy, nếu muốn thiên hạ thái bình, không có việc gì thì xin chuyển sang chỗ nào yên tĩnh. Lộ Viêm Thần không nói nhiều, anh ném chìa khóa xe cho binh sĩ gửi lời, nói người ta lái xe vào kho, còn mình đi tới văn phòng. Cấp trên chỉ đích danh anh, theo đội nhập cảnh vào Myanmar, đón một nhóm người nước mình về. “Không nguy hiểm lắm, nhưng cần một số người như cậu, có kinh nghiệm thực chiến, biết tháo gỡ bom mìn”. Lộ Viêm Thần nghe Myanmar đã hiểu. Ở nơi đó vẫn thường xảy ra nội chiến. Cách đường biên giới, người ta có thể nhìn thấy cảnh bên kia khai chiến. Ở đằng xa, ba mươi mấy người trong đội vũ trang đang chôn mìn, chôn xong không đứng kịp vào hàng ngũ, lại thành trò cười cho họ. Lộ Viêm Thần nhận nhiệm vụ, chuẩn bị hơn nửa tiếng rồi xuất phát luôn. Trước khi tắt máy, anh nhắn cho Quy Hiểu một tin. Hai ngày này anh không tiện nhận điện thoại, em nhớ vẫn phải nhắn tin thường xuyên cho anh, lúc rảnh anh sẽ xem. Nhắn xong, ngắm lại rồi nhắn thêm tin nữa: Ngoài bộ màu đó kia thì bộ màu xanh lam cũng đẹp.