Đường Về - Mặc Bảo Phi Bảo
Chương 2 : Đêm Tuyết Ở Biên Cương (2)
Lòng đột nhiên trĩu nặng.
Càng lúc càng nặng nề hơn, từng nhịp từng nhịp đau đớn.
Quy Hiểu không dám nhìn kĩ khuôn mặt cậu bé này: “Tôi đi toilet đã”.
“Dì ơi, toilet ở ngay bên ngoài, đi ra quẹo phải, xuống dưới cầu thang, giữa tầng bốn và tầng năm ạ”. Cậu bé nói xong thì nhảy khỏi chỗ ngồi, ngoan ngoãn kéo ghế bên cạnh bàn ra: “Chú ơi, dì ơi, mời mọi người ngồi ạ, đến làng Erlian đều là khách của bọn cháu…”
Mọi người bật cười tán dương cậu bé, tất cả tiếng động được giữ lại bên trong cánh cửa.
Tim Quy Hiểu đập thình thịch loạn nhịp ở bên ngoài, mắt nhìn về phía người phục vụ đang bưng nửa đầu thịt dê nướng đi qua, mùi thịt nướng nồng nàn phảng phất, cô vội vã nhường đường, lùi về sau.
Hoảng hốt một lúc cũng không bình tâm được.
Sợ có người nhìn thấy mình không ổn, cô vội đi theo hướng mà cậu bé vừa chỉ, đến cuối hành lang, quẹo phải, bước xuống mấy bậc thang, đến giữa góc cua tầng bốn và tầng năm, tìm toilet.
Mãi đến khi đứng trước cánh cửa, Quy Hiểu mờ mịt nhìn tấm biển toilet nam bên ngoài, sửng sốt hồi lâu.
Thời gian dần qua đi, cô mới tìm lại được lý trí của mình.
Mười một năm trước anh rời khỏi Bắc Kinh, hai người chia tay mười một năm, đứa bé này có lẽ cũng khoảng bảy tám tuổi, vô cùng hợp lý.
Tất cả mọi thứ đều hợp tình hợp lý như vậy.
Vậy Quy Hiểu à, mày còn tìm anh ấy làm gì?
“Nhìn gì thế?” Phía sau lưng có giọng nói thình lình vang lên.
Quy Hiểu giật mình.
Cánh cửa thủy tinh bên tay phải có người kéo ra từ bên ngoài, trong tay Lộ Viêm Thần còn kẹp một nửa điếu thuốc chưa hút xong, tựa vào cạnh cửa, híp mắt như dò xét suy nghĩ của cô: “Nữ ở dưới lầu”.
Cô “Ồ” một tiếng rồi quay người.
“Quay lại”. Tiếng Lộ Viêm Thần vọng lại từ phía sau, “Tôi hút thuốc xong sẽ dẫn cô đi”.
“Không cần đâu”. Cô tiếp tục đi.
“Tôi nói quay lại cô có nghe không hả?” Giọng Lộ Viêm Thần trầm xuống.
Quy Hiểu dừng bước chân.
Không phải lúc trước là em bỏ anh sao? Giờ anh cũng có con rồi, cứ làm như em thiếu nợ anh là sao chứ?
Quy Hiểu cắn chặt răng, quay đầu lại: “Không nghe thấy”.
Lộ Viêm Thần mím môi, đưa mắt nhìn cô.
Anh lại cúi đầu hít một hơi thuốc lá, phun ra thành một vòng khói hình tròn: “Không nghe thấy thì cô quay lại làm gì?”
“Con gái người ta không muốn đồng ý thì không được chắc?” Sau lưng Lộ Viêm Thần có một người đàn ông cường tráng khoảng chừng ba mươi tuổi dập tắt tàn thuốc trong tay, “Cô đừng để ý nhé, đội trưởng Lộ của chúng tôi, à không, là tiền trung đội trưởng vừa xuất ngũ được vài ngày rảnh rỗi nên bị khùng, quái gở thế đấy”.
Quy Hiểu kinh ngạc nhìn anh: “Không phải anh nói…” năm nay sao?
Lộ Viêm Thần cười cười: “Vừa xong, trước kia thủ tục chưa hoàn tất, giờ thì không có việc làm. Sao nào? Thấy không đáng để mời tôi ăn cơm rồi hả?”
Người đàn ông phía sau anh vội vàng hòa giải: “Cô gái à, đừng để ý nhé, đội trưởng Lộ của chúng tôi nói chuyện cứ chọc người ta thế đấy”.
Đương nhiên Quy Hiểu biết anh là người như thế nào mà.
Như em họ anh vẫn nói, Lộ Viêm Thần là một người cực kì kiêu ngạo, quá thông mình, nhìn mọi việc quá rõ ràng, trong lòng người khác đang suy nghĩ gì anh đều biết hết. Càng là người gần gũi với anh, anh sẽ không cho họ giả vờ, mỗi lần nhìn cứ như muốn nhìn xuyên cả người người ta.
Khi đó hai người biết nhau hơn một năm, Quy Hiểu thích anh đến mức muốn khắc tên anh lên tay mình, nhưng vẫn giả vờ rụt rè bảo thủ, mỗi ngày thứ tư, lúc đội hợp xướng tập luyện hay vào tiết âm nhạc cô mới có thể chạy sang phòng học cấp ba, giả vờ đi tập hay đi học gì đó, thuận tiện nhìn anh.
Anh khá to cao, cho nên ngồi ở dãy cuối cùng trong lớp, khi tan tiết anh vẫn thích ngồi vểnh ghế tựa lưng vào tường, trò chuyện với các nam sinh khác.
Lúc cô đi qua thường có nửa viên phấn ném ra, cô hoảng hốt lén lút nhìn anh, thấy anh như thể không nhận ra chuyện gì, tiếp tục chơi với mấy đầu phấn dư lại trong tay…
Sau này khi ở cùng nhau rồi, Quy Hiểu mới ngây thơ hỏi lại: “Khi đó sao anh cứ thích ném mấy mẩu phấn lên đầu em thế? Có phải thầm thích em không?”
Mắt anh hơi nheo lại, nhìn cô không nói.
Bị ép hỏi đến bực mình, anh mới bật cười đáp: “Em cứ đung đưa trước mặt anh như thế không phải là chờ anh để ý tới em sao?”
Cô bị lột trần thì quay đầu đi thẳng, anh lại kéo tay lôi về. Dù giãy giụa thì cứ giãy giụa nhưng trong lòng vẫn muốn nghe một câu nói ngọt ngào, không ngờ anh lại cười trầm nói: “Chờ anh kéo em về đấy hả?”
……..
Người đàn ông phía sau tiếp tục bổ sung: “Thực ra đội trưởng Lộ còn chưa nghĩ tới chuyện có về Bắc Kinh hay không, do dự lâu rồi, cũng không phải không có việc làm đâu, chỉ là thất nghiệp ngắn hạn thôi”.
“Không nhất định phải về”. Lộ Viêm Thần vất tàn thuốc bên bệ cửa sổ rồi dập tắt, đôi mắt đen nhánh như ngâm mình giữa ao đen đá sỏi, mang theo ánh nước, nhưng lại lạnh lùng như băng, không tình không cảm.
Quy Hiểu nhìn ánh sáng dần dần biến mất trên nền tuyết, cố gắng biến mình trở thành cô bạn gái trước lạnh lùng rộng lượng.
“Mang vợ con về cũng khá vất vả, làm hộ khẩu cũng phiền toái, nếu anh cần giúp đỡ thì có thể tìm em”.
Yên tĩnh…
Lộ Viêm Thần và người đàn ông phía sau anh đều có vẻ vô cùng kì lạ.
Lộ Viêm Thần yên lặng thật lâu rồi bật cười nói với người đàn ông bên cạnh: “Con anh lại làm chuyện xấu rồi”.
Quy Hiểu ngẩn người.
“Không đến mức đó chứ? Thằng nhóc kia sợ cậu như vậy, sao mà dám gây tiếng xấu cho cậu được”. Tần Minh Vũ cười mỉm: “Cũng có thể gần đây gan to hơn rồi nhỉ”.
Người đàn ông cường tráng khỏe mạnh nhắc đến con mình lại trở nên ngây người xấu hổ: “Thằng con này của tôi cũng biết trong đội mình toàn là người độc thân, không có việc gì lại phá đám chuyện thân thiết của người ta, cứ gọi anh em trong đội là cha nó, bao nhiêu cô gái vì thế mà chạy mất rồi, đúng là xấu hổ quá cô Quy Hiểu ơi”.
Hóa ra…
“Hóa ra không phải con anh à?” Quy Hiểu nhìn cảnh tuyết, “Đáng tiếc thật, thằng bé rất đáng yêu”.
Lộ Viêm Thần cho tay vào túi quần, tiếp tục lặng im.
“Thằng bé đó? Đáng yêu?” Cha ruột cậu bé bật cười: “Thằng nhóc thúi Quỷ Kiến Sầu đó hả”.
Người đàn ông nói xong mới nhớ ra, quay lại tự giới thiệu bản thân với Quy Hiểu, anh ta tên là Tần Minh Vũ, là người trong trung đội với Lộ Viêm Thần.
Còn thằng bé Quỷ Kiến Sầu kia tên là Tần Tiểu Nam.
Gia đình không có mẹ, đứa bé đi cùng cha để tiện bề chăm sóc, một mình Tần Tiểu Nam sống ở căn phòng thuê tại làng Erlian, một mình đi học. Tóm lại tất cả mọi chuyện đều một mình xử lý.
Thảo nào mới nhỏ đã trưởng thành là thế.
Ba người quay trở lại phòng thuê, cậu bé đĩnh đạc bổ nhào vào lòng cha mình: “Cha!” Gọi xong lại quay sang nhìn lên Quy Hiểu và Lộ Viêm Thần. Bởi thế mọi người trong phòng cũng giống như Quy Hiểu, nghĩ: Ồ, hóa ra là hiểu lầm rồi.
Là cậu bạn nhỏ đùa giỡn thôi.
Bữa cơm này trôi qua khá là vui vẻ, ngoại trừ hai người trung gian của bữa ăn là Quy Hiểu và Lộ Viêm Thần không nói gì thêm, tất cả đều gần như hoàn mỹ. Từ lúc bắt đầu ăn cơm, Lộ Viêm Thần chưa từng nhìn cô một cái, ngay cả Tiểu Thái cũng nhận ra rõ ràng, hỏi thử: “Đội trưởng Lộ và Quy Hiểu trước kia là hàng xóm à? Hay là bạn học?”
“Bạn học”. Lộ Viêm Thần đáp: “Không quen”.
Tiểu Thái nghẹn họng, đành phải cười ha ha hai tiếng, cứng đờ nhìn về phía cửa sổ bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng dày: “Tuyết rơi lớn quá, haha…”
Từ dê nướng nguyên súp Haggis, um mặt, đến sữa chua Koumis… từng món được bưng lên, Tiểu Thái huy động sức mạnh lướt qua một lượt, mọi người đều vất hết mấy chuyện xúi quẩy mất xe lúc chiều đi, uống cho dạ dày ấm lên.
Vài chén rượu vào người, Tần Minh Vũ bộc lộ bản chất rượu vào lời ra, nói về Lộ Viêm Thần đến không ngừng lại được, thậm chí còn trịnh trọng đứng dậy mời rượu, nhờ cậy mấy người Quy Hiểu, nếu có thể thì nhớ giúp đỡ Lộ Viêm Thần nhiều hơn một chút, để anh ấy về kinh đô suôn sẻ.
“Đó là đương nhiên, đương nhiên mà”. Tiểu Thái vội vàng nhận lời, “Tích thủy chi ân, tuôn tuyền tương báo*, chưa kể đến chuyện đội trưởng Lộ đã giúp bọn tôi một việc lớn đến vậy nữa, sau này nếu có thể giúp được, nhất định tôi sẽ giúp hết mình”.
*ơn một giọt nước cũng phải báo đáp cả dòng suối
Mọi người cũng phụ họa theo ngay.
Ăn cơm xong.
Mọi người vào cùng thang máy, đột nhiên Tần Minh Vũ nói: “Năm người đi cùng một xe tới à?”
Tiểu Thái đáp: “Đúng rồi”.
“Đội trưởng Lộ đưa về đi, năm người một xe sao nhét nổi”.
Hai ngón tay của Lộ Viêm Thần vân vê chìa khóa xe, không đáp.
“À có phiền quá không?” Tiểu Thái khách khí từ chối.
“Dì ơi không phiền đâu ạ”. Tần Tiểu Nam chạy vào thang máy, vui tươi hớn hở ngửa đầu đáp: “Bọn con ở phía tây, mọi người ở phía đông, tuy là không quá tiện đường nhưng mà đưa khách về cũng là thành ý mà”.
Tiểu Thái cười: “Thế tôi đi với đội trưởng Lộ ra bãi đỗ xe lấy xe, mọi người đứng trước cửa chờ nhé”.
Thang máy cũ kĩ vang lên từng tiếng ma sát từ từ di chuyển.
Mặc dù Tiểu Thái nói như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy mình và Lộ Viêm Thần mà cùng tới bãi đỗ xe chắc sẽ bị vị đội trưởng này làm “chết cóng” mất thôi, cho nên đành phải kéo tay Quy Hiểu theo làm “thuốc bôi trơn”.
Đáng tiếc cô lại không biết rằng, có Quy Hiểu ở đây, Lộ Viêm Thần mới đích thực là lạnh đến cóng người.
Tiểu Thái đỗ xe ở phía đông, xe Lộ Viêm Thần cách đó không xa.
Quy Hiểu đứng chờ ở làn xe bên ngoài, Tiểu Thái đi qua mấy chiếc xe khác, bước về phía chỗ mình để xe. Lúc Quy Hiểu còn đang phân tâm tìm kiếm xem Lộ Viêm Thần để xe ở đâu thì đột nhiên có một tiếng thét vang lên: “A!…..”
Quy Hiểu choáng váng, chưa phản ứng kịp đã có mấy bóng đen lao tới.
Cánh tay bị một lực mạnh kéo về phía sau, chiếc áo jacket màu đen đồng thời trùm lên đầu cô. Quy Hiểu chưa kịp đứng vững thì lại bị người vừa xuất hiện trong bóng tối kia đẩy ra, đụng vào một chiếc xe.
“Đừng đi ra”. Giọng Lộ Viêm Thần khẽ quát.
Quy Hiểu sợ tới mức giật vội chiếc áo xuống, mũi miệng bị tuyết sặc vào, ho sặc sụa, cô bối rối nhìn bốn phía.
Người vừa đẩy mình đúng là Lộ Viêm Thần, anh bị mười mấy người đàn ông cao lớn vây quanh.
“Lộ Thần”. Quy Hiểu bật thốt lên, huyết mạch cả người như ngừng lại.
Dưới ánh trăng trắng nhợt, anh đứng ở kia, hình như không nghe thấy tiếng cô, xoay người ném một tên xuống đất. Người kế tiếp lao lên cũng bị ném đi, anh ra tay không hề độc ác nhưng một vài tên lại khó dứt ra được. May mà Tần Minh Vũ nghe được tiếng thét từ bên này nên vội vàng chạy tới, đánh ngã mấy tên liên tiếp.
Quy Hiểu cảm giác lưng mình run lên từng đợt, chân cũng mềm nhũn đi.
“Quy Hiểu…” Tiểu Thái sợ tới mức run rẩy, chạy từ phía xe mình lại đây, ngoại trử trên người dính ít tuyết bùn thì không bị thương gì cả.
Quy Hiểu vội đỡ lấy cô: “Cô có sao không?”
“Bị đẩy vài cái, chắc là muốn cướp xe”.
Hai cô gái vừa nói xong thì cùng thở gấp vài hơi, không nói nên lời, vừa sợ hãi khiếp vía nhìn mười mấy tên lưu manh kia đang đánh nhau với Lộ Viêm Thần và Tần Minh Vũ. Dù sao cũng là người của trung đội chống khủng bố, mười mấy người kia đương nhiên không phải là đối thủ, không bao lâu sau tất cả đều bị đánh gục, bò lê trên đất, giãy giụa mấy tiếng.
Lúc này nhóm người đồng hành của Quy Hiểu mới dám lại gần.
Tần Tiểu Nam cũng lao lên: “Ba ơi con lấy điện thoại của chú kia báo cảnh sát rồi”.
Tần Minh Vũ cười: “Giỏi lắm”.
Bởi vì cởi áo khoác ném cho Quy Hiểu, trên người Lộ Viêm Thần chỉ còn áo sơ mi, dính đầy bông tuyết, có mấy tên còn muốn đứng lên, anh đưa chân đạp cho mỗi tên một cước, chỉnh đốn cả bọn rồi mới vỗ vỗ đống tuyết bùn trên người mình.
Đi về phía đây.
Quy Hiểu bị sợ đến bối rối rồi.
Lộ Viêm Thần tới trước mặt cô, dừng lại.
Trước mắt Quy Hiểu hiện lên bóng dáng của anh, không hề trốn tránh, bàn tay Lộ Viêm Thần dừng một lúc, sau đó mới đưa lên phất phất mấy bông tuyết đọng trên tóc cô: “Không sợ à?”
Vừa rồi anh lấy áo khoác che mặt cô là vì sợ cô bị dọa.
Không ngờ rằng Quy Hiểu lại không tiếp nhận ý tốt kia, còn tự mình kéo xuống bàng quang đứng nhìn mọi chuyện.
“Không”. Quy Hiểu phát hiện giọng của mình quá mức run rẩy, cô bèn quay mặt đi: “… Sợ gì chứ?”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
52 chương
11 chương
53 chương
20 chương
116 chương