Đường Về - Mặc Bảo Phi Bảo

Chương 17 : Con Đường Chưa Biết Phía Trước (3)

Khi nấu cơm tay chân Lộ Viêm Thần vẫn cực kì nhanh nhẹn, sau mấy tiếng đồng hồ, ba món ăn đã xuất khỏi nồi. Hai cô gái phòng kế toán ngửi được mùi thơm, mỗi người bưng hộp cơm bằng thép không gỉ tới xin hai muỗng thức ăn, vừa ăn vừa khen không dứt miệng: “Tay nghề của anh Thần tốt ghê, sao hai ngày qua anh không nấu cơm mà ăn mỳ gói?” “Mọi người phiền ghê”. Lộ Viêm Thần không thích mùi dầu nên bật thêm máy hút khói, anh tìm được điếu thuốc cũng châm lửa đốt lên. “Chúng ta có nhiều người như vậy, nếu anh Thần tình nguyện nấu ăn, phải đóng thêm tiền ăn uống cũng được mà”. Lộ Viêm Thần vờ như không nghe. Trong nồi canh đang nấu sôi lên sùng sục, hơi trắng ngùn ngụt bay lên. Tuy mấy con cá nhỏ Tần Tiểu Nam mang về không đủ ăn, nhưng mang đi nấu canh thì không tệ, anh lấy muỗng múc canh, bàn tay quen đường nắm lấy tay Quy Hiểu kéo tới trước người mình: “Nếm thử một chút xem, mặn không?” Đôi mắt Quy Hiểu nhìn chăm chú, thổi một chút rồi đưa miệng nếm thử: “Không mặn”. Lộ Viêm Thần rất thích nhìn dáng vẻ lúc cô ăn, lúc trước khi nấu cơm cho cô, lúc cô ăn vui vẻ sẽ hấp háy cánh mũi, thỏa mãn thích chí nhích lại gần, miệng đầy dầu mỡ hôn anh: “Cho anh tiền cơm này”. … Quy Hiểu chưa thỏa mãn, uống sạch số canh còn sót lại:”Canh ngon quá”. Tay phải Lộ Viêm Thần cầm điếu thuốc, tầm mắt vừa lúc đối diện cùng Quy Hiểu. Mùi thơm lan tỏa, cùng mùi thuốc lá đậm đà. Ánh sáng mặt trời xuyên qua từng đám khói mùi tần trò xám xịt, giống như ngày còn bé anh vẫn xem bộ phim điện ảnh chiếu giữa quảng trường ngoài trời, anh sáng từ máy phát chiếu lên cũng là ánh sáng như vậy đấy, có thể nhìn được bụi bay mù mịt trong không khí. Rõ ràng nhìn gần là ánh sáng và bụi bặm, nhưng cách xa mấy chục thước trên màn ảnh lại là những hình ảnh liên tục được chiếu lên, đúng là kì diệu. Thấy anh nhìn mình Quy Hiểu lại có một thứ ảo giác, cảm giác dưới con mắt chằm chằm của mọi người, anh sẽ… Lộ VIêm Thần quay đầu nhả khói thuốc ra ngoài cửa sổ, thấp thoáng ý cười. Không chỉ phòng tài chính đi qua đi lại, mấy bác gái trung niên chà xát đánh bóng cũng lướt mắt nhìn canh cá, rồi lại cẩn thận xem mặt của Quy Hiểu, giật luôn cái muỗng trong tay cô đưa lên nếm: “Tay nghề của Lộ Thần tốt quá, vợ cháu sau này sẽ hưởng phúc rồi”. Đây là mợ họ của Lộ Viêm Thần. Anh không nghĩ nhiều cũng biết mẹ mình ‘đúng dịp’ chạy tới xưởng sửa xe gặp Quy Hiểu như vậy nhất định cũng nhờ tay vị này ban tặng. Cả nhà cậu họ là họ hàng đến nhờ nhà Lộ Viêm Thần kiếm cơm. Lộ Viêm Thần nhớ tới những chuyện trước kia, có lẽ là khi ba bốn tuổi nhưng đến bây giờ vẫn cực kì ấn tượng, chẳng hạn như lần đầu tiên anh bị cha mình đánh là vào năm ba tuổi, đánh đến mức máu mũi ròng ròng khóc to ầm ĩ, mợ họ đứng ngay bên cạnh nhưng chỉ ngăn cản tượng trưng. Sau đó chính tay anh nghe được bà khuyên mẹ Lộ: “Gậy gộc sinh hiếu tử, không đánh không ra hồn được, chồng mình là cả đời, nhà nào mà chẳng đánh con. Không đánh là thành lưu manh đấy”. Khi anh học đến trung học, câu mà người đàn bà này thích nói nhất chính là: Khi còn bé lúc ba cháu đánh cháu, mợ cũng ngăn giúp không ít. Lộ Thần à, cháu đừng quên mợ tốt với cháu thế nào, Lộ Viêm Thần cũng chẳng bày ra sắc mặt gì vui vẻ, đôi mắt đến bảy phần không tin. Đối phương ngượng ngùng chắp tay sau lưng gọi hai cô bé phòng hành chính ngoài cửa sắt nhỏ đi về, dạy dỗ hai câu, tiếng can của lão Cao, ý nói Lộ Viêm Thần có khách, đừng la hét ở hành lang mà ồn ào, làm mấy người siêng năng làm việc cũng không vừa ý. Quy Hiểu đâu phải con nít, cô nghe hiểu những hàm ý phía sau, liếc sang nhìn anh. Lộ Viêm Thần lấy một quả hạch đầu trên bệ cửa sổ, gõ vào góc tủ ba cái làm bể vỏ ra, lột từng miếng vỏ to nhỏ không đều, rồi nhét nhân đào vào miệng cô. Quy Hiểu ngồm ngoàm ăn, miệng đầy hương và vị, cô thò đầu sang cũng lấy một quả hạch đào, học theo anh đập vỡ, đau đến cau mày: “Anh làm sao thế? Đập mấy cái đã mở ra”. Lộ Viêm Thần thấy cô như thế thì buồn cười, anh đập thêm một quả đưa cô: “Dùng lực vừa phải, đứng để bị thương”. Quy Hiểu không nhận miếng nhân đào đó, kéo bàn tay anh xuống lật lên nhìn, vết chai cũng có nhưng không nhiều. Nhớ khi còn bé nhà một người chị họ làm cai ngục, họ nói đã từng luyện cách tay không đánh gạch: “Anh có dùng tay không chẻ gạch được không?” “Chưa tập thử, không giỏi đâu”. Anh đáp, “Anh từng dẫn lính cũng thích cái này, đập vỡ một chồng gạch thẳng đứng, đập một hơi cũng vỡ được ba mươi bốn mươi viên”. … Lúc Hải Đông mang bột và rượu ngon quay lại, thấy Quy Hiểu đang nghiên cứu tay của Lộ Viêm Thần. Anh đứng cách cửa sổ thủy tinh không quá là sạch sẽ giữa hành lang và phòng bếp, nhìn hai người, chẳng khác gì ngày trước. Hải Đồng nhìn đến xuất thần, thật tốt, đúng là tốt. Hải Đông ưu tư có cả rượu đã chuẩn bị xong, một bữa cơm từ xế trưa lại ăn đến khi mặt trời lặn. Lộ Viêm Thần bảo Tần Tiểu Nam tự mình đi súc miệng rồi ngủ trước, gọi mấy người sửa xe trẻ tuổi trong xưởng ra chia nhau đem mấy ôn uống say về thôn mình. Anh và Quy Hiểu hợp sức ném Hải Đông vào ghế sau xe, Hải Đông tựa vào ghế ngồi, nhờ ánh đèn chiếu sáng trong đại viện, nhìn Quy Hiểu, lại lầm bầm câu: “Em dâu, Tiểu Sam, aiz, Tiểu Sam…” Trong lòng Quy Hiểu thoáng run lên, rầu rĩ, xem như mình không nghe thấy rồi thay anh đóng cửa. Nhà Hải Đông Quy Hiểu chưa từng đến qua, là ở một thôn xa nhất trên trấn, từ xưởng sửa xe đi qua cũng hơn bốn mươi phút. Ngoại trử mẹ Hải Đông ra đón thì còn cả Hải Kiếm Phong và một cô gái trẻ tuổi. Lúc đầu Hải Kiếm Phong không nhìn thấy trên ghế tài xế là Quy Hiểu, thấy Hải Đông say đến mịt mờ ôm cô gái trẻ kia rồi còn quay đầu hàm hồ không rõ: “Em dâu, đừng đi… Đừng đi… chờ mai anh lại tìm em”. Hải Kiếm Phong kinh ngạc, nương theo ánh đèn xe phía trước, sau khi thấy đúng là Quy Hiểu thì ngơ người hết nửa ngày, anh đến bên cửa sổ hỏi: “Quy Hiểu? Còn nhớ tôi không?” Quy Hiểu cười: “Nhảm quá”. Hải Kiếm Phong cảm khái: “Hai năm trước mình ở Đại Liên, nghe họ nói cậu có tới họp lớp, không gặp được cậu đúng là tiếc thật. Cậu có… có…” Có một hồi lâu cũng không nói hết cả câu. Hải Đông rống lên: “Hải Kiếm Phong, cậu đừng nhớ Quy Hiểu nữa, đó là vợ của anh Thần đấy”. Hải Kiếm Phong vội vàng giải thích: “Cái gì thế, anh, em gặp bạn học cũ thì kích động không được à?” Hải Đông ôm vai Lộ Viêm Thần: “Nói cho anh nghe, em trai em từ sơ nhất, ngày khai trường sơ nhất đã thích vợ anh rồi, nhưng mà không dám nói. Còn có một tấm hình chụp vợ anh để trên đầu giường, đặt đấy từ khi tốt nghiệp đến giờ, áo sơ mi trắng, khăn quàng đỏ…” Bầu không khí trong sân trở nên vô cùng kì lạ. Hải Kiếm Phong thấy Quy Hiểu thì đang rất vui mừng, cũng không nghĩ kĩ xem vì sao cô lại ở đây, trên xe của Lộ Viêm Thần, giờ nghe Hải Đông nói ra mới thấy cục diện này khó lòng giải quyết: “Không. đừng nghe anh ấy nói bậy”. Ban đầu Quy Hiểu và Lộ Viêm Thần yêu sớm phải giấu cẩn thận, không mấy người được biết, ngay cả Hải Kiếm Phong cũng chỉ nghe được sau khi Quy Hiểu tốt nghiệp trung học mà thôi, khi đó cũng không gặp được Quy Hiểu nữa rồi. Sau lại nghe hai người đã chia tay. Không ngờ là, anh không thể ngờ là, xa nhau lâu như thế họ lại ở cùng một chỗ. Tâm tình thay đổi quá nhiều, nhất thời cũng không giấu được vẻ lúng túng của mình, trên khuôn mặt thô ráp đột nhiên lại ửng đỏ cả lên: “Không ngờ cuối cùng cậu vẫn ở bên anh Thần. Thật tốt rồi, có thể quay lại cũng không hề dễ”. Nơi khóe mắt của Quy Hiểu đều là hình ảnh Lộ Viêm Thần, cô cười cười với Hải Kiếm Phong, xem như là cho bậc thang đi xuống. Mấy chuyện thế này không phải Quy HIểu chưa từng gặp phải. Mấy năm trước họp lớp cao trung, mọi người ngồi trên bàn ăn cơm cứ vạch trần lần nhau, ai thầm mến ai, sau khi nhà trọn tắt đèn rồi, sói tru tên ai. Người thầm mến thì thoải mái cười tự giễu một hồi, người bị thầm mến cũng chỉ biết ngạc nhiên đáp: “Hóa ra cậu thầm mến mình à, sao không nói sớm chứ? Nói sớm không chừng còn thành đôi”. Mọi người lại cười ầm cả lên, những nhớ nhung và hoài niệm của thời kì trưởng thành, ai mà không muốn như thế chứ. Ngón tay Lộ Viêm Thần móc chìa khóa xe đặt trên lung Hải Kiếm Phong, vỗ vỗ sau gáy cậu: “Mai đưa hình lại đây”. Mặt Hải Kiếm Phong càng đỏ hơn, đỏ rực hoàn toàn: “Không mà, anh Thần đừng hiểu lầm, em có bày đâu…”. Một người đàn ông hai mươi tám tuổi bị anh họ của mình nói một câu ép đến mức này cũng muốn ho cả máu rồi, cuối cùng Hải Kiếm Phong cắn răng một cái, đi, đi lấy ngay bây giờ, dù sao nhà anh cũng ở ngay cách vách… Cuối cùng, hình được đưa về. Tình cảnh vô cùng kì lạ. Quy Hiểu thấy mình cứ như đang vụng trộm vậy, nhận lấy khung hình lồng ảnh mình mà Hải Kiếm Phong đưa. Đúng là lúc sơ trung, mùa hè, cô mặc áo sơ mi tay ngắn, thắt chiếc khăn quàng đỏ. Xe lái rời khỏi thôn, đường đất gập ghềnh xóc nảy, không đủ ánh sáng, cô vẫn còn nhìn kĩ tấm hình trong tay, sờ thử gương mặt mình trong đó. Khi đó nhỏ thật, mặt cũng nhọn, lật gương nhìn thử khuôn mặt mình bây giờ. Khác xa thuở thiếu thời. “Sao cậu ấy lại có hình của em?” Quy Hiểu lắc đầu: “Em không biết, hình như hình này là thầy chụp. Chắc cậu ấy xin thầy…” Trên đường đoàn hợp xướng đi tranh giải? Hình như là vậy… Đối diện có một chiếc xe chở hàng lướt qua, ánh đèn khiến cho Lộ Viêm Thần bất giác nheo mắt lại: “Rất có lòng”. Cô thức thời úp ngược khung hình lên đùi mình, không dám nhìn thêm nữa. Bên trái đường xe là sông đào, bên phải nhìn ra ngoài là cánh đồng ruộng lớn. Giữa ban đêm là một màu xanh đen, lành lạnh. Giữa cánh đồng có phủ một lớp màng nilon màu trắng, cách không xa lại có cục gạch hoặc gậy sắt màu đen đè lên, trắng đến vô cùng, càng nhìn càng thấy xa xa, mơ hồ còn có thể thấy một hàng cây sau đó. Lúc Quy Hiểu mới quen Mạnh Tiểu Sam và Hải Đông, họ cũng từng đạp xe đi ngang qua nơi này, còn hỏi tấm nilon này để làm gì vậy, Hải Đông nói để tăng độ ẩm, cho đất thêm phì nhiêu. “Em nghe Hải Đông gọi tên Mạnh Tiểu Sam, chua xót lắm, hình như anh ấy không quên được chị Mạnh Tiểu Sam nhỉ”. Trong lòng Quy Hiểu cũng buồn bực, “Có lẽ bạn gái anh ấy cũng đau lòng, sao anh ấy không buông chị Mạnh Tiểu Sam đi?” Suy nghĩ này đúng là không công bằng với Hải Đông, Quy Hiểu cũng thấy mình vô lý. Lộ Viêm Thần yên lặng. Tình bạn giữa đàn ông với nhau thì khác hẳn với phụ nữ. Đời sống tình cảm của Hải Đông năm đó Lộ Viêm Thần chỉ nghe được một câu khi cậu gọi điện thoại cho mình “Mạnh Tiểu Sam và Tần Phong kết hôn rồi”, không còn gì khác nữa. Lộ Viêm Thần cũng không hỏi nhiều, chuyện này cũng giống như khi anh và Quy Hiểu chia tay, anh cũng không nói gì với Hải Đông, Hải Đông chỉ nghe Mạnh Tiểu Sam nói lại. Cho nên trong mắt Lộ Viêm Thần, Hải Đông có bạn gái rồi thì chuyện này sẽ qua thôi. Nhưng nhìn dáng vẻ của Quy Hiểu, có lẽ đã nghe được nhiều chuyện vặt vãnh từ Mạnh Tiểu Sam, có đúng có không, anh cũng không muốn phát biểu thêm bất kì điều gì nữa. “Nếu lúc ở Erlian xe của em không bị cướp lấy đi, không nhờ anh giúp đỡ, có phải chúng ta cũng không ở bên nhau không?” Quy Hiểu suy nghĩ một lúc, cảm thấy đầy thương cảm, “Có lẽ anh sẽ kết hôn với Triệu Mẫn San rồi?” Rất lâu sau Lộ Viêm Thần không nói gì. Suy nghĩ của mấy cô bé anh không hiểu, nhưng anh hiểu Quy Hiểu, cô cẩn thận cực kì, cho nên từ nhỏ đã hay nghĩ suy vớ vẩn, không có giới hạn chút nào. Nếu như ngay từ ban đầu mà không khống chế, cuối cùng nhất định sẽ lan thành hồng thủy. Lộ Viêm Thần cởi dây an toàn ra: “Về sau rồi nói”. Quy Hiểu vẫn còn đang đau lòng, anh lại đột nhiên cắt đứt như vậy… cô cũng không phải trẻ con, không hiểu những chuyện này. Trước kia ngồi trên xa ngang trước xe đạp của anh, rúc vào người bên bờ sông gió rét xiêu xiêu vẹo vẹo, đâu phải là chưa làm qua chứ. Có thể khi đó còn đơn thuần, nhiều lắm cũng chỉ hôn nhau, bây giờ- Đợi đến khi cô đụng vào cửa xe, cửa tự động khóa lại. Trong xe mờ tối, bảng điều khiển trung tâm phát ra ánh sáng huỳnh quang màu lam mờ ảo, tiếng radio đã bị anh vặn về nhỏ nhất, cố gắng lắm mới nghe được tiếng tiết mục phỏng vấn. Hơi thở trên người anh như tràn vào bốn phương tám hướng, gần bên mặt, khoảng cách cực gần: “Nếu em không đến làng Erlian, anh cũng sẽ không về Bắc Kinh. Hiểu không?” Anh vì cô mới về, không còn nguyên nhân khác. Nếu không có Quy Hiểu, có lẽ anh sẽ ở lại làng Erlian, chờ đến khi Triệu gia không chịu nổi phải từ hôn. Có lẽ anh không thể kéo dài, không kéo dài nổi, đời người khổ đau, anh kéo dài đều là vì thời gian của mình và Quy Hiểu. Từ khi mở miệng đề nghị cô giúp Tần Tiểu Nam tìm trường anh đã ôm ý định muốn sống thêm lần nữa, lúc ở sân bay Erlian nhìn cô dắt đứa bé đi qua cửa kiểm tra an ninh, anh cũng biết, nhiều năm như vậy, tình cảm với cô vẫn không giảm chút nào. Vốn định giải quyết hết rồi mới để cho Quy Hiểu chưa biết chút nào cùng mình bắt đầu lại, nhưng mà đời nào lại có tường không lùa gió? Ngày đó cô hỏi anh, có phải anh sắp kết hôn không? Lúc ấy chưa giải quyết được gì, anh không thể gạt cô mà nói rằng không có. Đối với cô, anh chưa bao giờ nói dối một câu nào. Nương theo ánh trăng, Quy Hiểu có thể nhìn thấy mái tóc anh ngắn ngủn, khuôn mặt rõ ràng đi xuống chút nữa là cổ áo sơ mi hé mở. Cô giật giật nhẹ môi, nhỏ giọng dặn dò anh: “Thật ra lần em đi đến làng Erlian dù không bị mất xe cũng sẽ tới tìm anh. Hai năm trước em đã xin Hoàng Đình số điện thoại của anh rồi…” Bởi vì muốn gặp anh, dù mặt dày mày dạn cũng được. Lộ Viêm Thần nhìn mắt cô chăm chú. Quy Hiểu lại nhẹ giọng nói: “Số của anh em còn có thể đọc ngược đấy”. Lộ Viêm Thần chẳng nói một câu nào, đầu dần cúi thấp, đầu lưỡi anh lướt giữa môi cô, tìm lấy cô. Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại, hôn càng sâu, anh kéo đầu lưỡi cô ra ngoài, quấn quýt trong không khí, khí lạnh càng khiến cho cảm giác phóng đại lên nhiều lần. Cô mơ màng nhận ra, hai người đang làm động tác mút hôn. Tiếng gió ngoài xe rất lớn, nhưng lại khác hẳn lúc ở thảo nguyên. Gió thảo nguyên đêm khuya khiến cho người ta nghe thấy sự mênh mang và thê lương, mà ở đây dù có lớn hơn đi nữa cũng bị kẹt lại giữa hàng cây dương cao ngất, vòng đi vòng lại, tạo thành tiếng gió thét nặng nề, giống như bao vây giam hãm, đưa Lộ Thần lúc còn trẻ quay trở lại bên bờ sông đào giữa ngày đông, buộc vào người cô. Quy Hiểu vẫn đang mặc chiếc áo lông dê dây buộc chéo trên cổ áo, buổi sáng anh đã cởi qua một lần, lúc này đang càng thêm quen việc. Người đàn ông ba mươi tuổi nhìn cô gái mình yêu lại bừng bừng khí lực như trai trẻ chưa ráo máu đầu, buổi sáng nhìn thoáng qua nơi nào đó trên người cô, anh cũng muốn, muốn thử, muốn, muốn mỗi bộ phận trên người cô đều là của mình. Hôn không ngừng được, bất giác anh đưa ngón cái xoa nắn trên áo lông cô, trong đồ lót đỏ bừng một mảnh, đôi mắt thâm trầm đen láy nhìn kĩ những biểu cảm rất nhỏ trên khuôn mặt người kia, Quy Hiểu bị anh xoa cách một lớp quần áo đến sống lưng tê dại, môi mềm khẽ mở ra: “Đừng làm, em khó chịu…” Cổ họng anh đè nén tiếng cười, khàn khàn: “Đừng làm gì?” Mặt Quy Hiểu càng thêm đỏ, nghe tiếng tim mình chạm vào lồng ngực, không giống như thời niên thiếu mười mấy tuổi, hôm nay trải qua, nơi đáy mắt hiện lên nét quyến rũ rõ ràng như thế, như một vòng xoáy không đáy cuốn cô rơi vào