“Tử Quy đúng là có tâm, đặt chỗ cho chúng ta ở lầu Đông Hồ”. Uông Ngọc Trân giả bộ hâm mộ trêu. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu. “Đúng là vậy nha”. Cao Lệ Nga hiếm khi cười đùa phụ họa Uông Ngọc Trân chọc Đường Uyển, mà mặt nàng vốn đã đỏ như gấc chín. “Chúng ta là lây phúc của Tam nương, năm ngoái đâu có được rảnh rỗi ra chơi đùa náo nhiệt thế này”. Năm ngoái, cả nhà họ Đường treo hoa đăng thiết yến trong vườn, vừa ngắm hoa đăng vừa uống rượu, khi hứng khởi thì viết thơ hoặc vẽ tranh trợ hứng, tuy không quá náo nhiệt, nhưng cả nhà quây quần nói cười bên nhau thật hòa thuận vui vẻ. Năm nay, vài ngày trước Triệu Sĩ Trình sớm phái người đến báo tin rằng đã đặt hai gian nhã thất ở lầu Đông Hồ, mời người nhà họ Đường cùng đến ngắm hoa đăng. Đường Hoành không phải người câu nệ, không cần Hồ phu nhân nói gì liền vỗ bàn quyết định cả nhà cùng tham gia, ông cũng nhân cơ hội hàn huyên với chàng rể tương lai. Trước kia ông có gặp Triệu Sĩ Trình vài lần, nhưng thời điểm đó thân phận khác, chủ đề nói chuyện đương nhiên cũng khác. Mà hai anh em Đường Quyết, Đường Mân cũng muốn khảo nghiệm Triệu Sĩ Trình một chút, nếu Triệu Sĩ Trình không tốt, mặc kệ ý của Hồ phu nhân sao đi nữa, cũng không thèm quản đã trao đổi thiếp canh, bọn họ sẽ phản đối hôn sự này. Đường Uyển đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, em gái bọn họ không thể chịu thêm đả kích lần nữa. Uông Ngọc Trân và Cao Lệ Nga ngầm tính toán trong lòng có thể nhờ Triệu Sĩ Trình giúp đỡ mưu cầu chức quan cho Đường Quyết và Đường Mân không, cả hai đều đã có công danh nhưng hai chị mong chồng mình sớm xuất sĩ làm quan, mấy năm nay nhà họ Đường cũng vì chuyện này mà bôn tẩu, vấn đề là quan hệ không đúng chỗ, vẫn chưa tìm thấy chức vụ thích hợp. Nếu Triệu Sĩ Trình đồng ý ra mặt, cho dù vô ích còn hơn không thử một lần. Cũng vì có ý tưởng đó trong đầu nên sau khi Đường Uyển đính hôn với Triệu Sĩ Trình, Cao Lệ Nga liền dẹp bỏ thái độ lãnh đạm ít thân cận trước kia, thân thiện với Đường Uyển hơn hẳn, khi Uông Ngọc Trân hoặc Hồ phu nhân trêu ghẹo Đường Uyển, chị cũng tham gia. “Lệ Nga đang giận mẹ quá mức keo kiệt hay thấy mẹ không thú vị, không chịu dẫn mấy đứa đi ra ngoài chơi cho náo nhiệt?”. Hồ phu nhân tâm tình rất tốt, đi ngắm hoa đăng là chuyện nhỏ, đặt chỗ ở lầu Đông Hồ cũng chẳng phải chuyện gì to tát, đối với bà, thứ đáng giá vui mừng là Triệu Sĩ Trình có tâm. “Con nghĩ là cả hai”. Uông Ngọc Trân tủm tỉm nhìn Hồ phu nhân, sau đó phì cười. “Nhưng sao con thấy, hình như em dâu đang làm nũng mẹ. Mẹ, lát nữa mẹ nhớ đừng quên mua hoa đăng dỗ em dâu nha”. “Chị dâu muốn hoa đăng thì có, toàn đem con ra mượn cớ”. Cao Lệ Nga không hở ra là giận dỗi giống lúc trước, chị cũng cười nháo. “Lêu lêu xấu hổ, đã làm mẹ hai con trai rồi còn muốn chơi hoa đăng”. “Vậy là Lệ Nga cũng không muốn chơi hoa đăng đâu nhỉ?”. Uông Ngọc Trân cười ha ha, sau đó làm nũng Hồ phu nhân. “Mẹ à ~ Lát nữa mẹ chỉ cần mua hoa đăng cho bọn nhỏ, Tam nương và con thôi, em dâu không cần ~”. “Rồi rồi”. Hồ phu nhân vui tươi hớn hở gật đầu lia lịa theo lời Uông Ngọc Trân, hôm nay là ngày nên cười đùa vui vẻ với nhau, bà cũng thoải mái hơn so với bình thường. “Ai nói em không muốn mẹ mua hoa đăng, con cũng muốn ~”. Cao Lệ Nga vội vàng tiếp lời, giống như vẫn còn trẻ con, chọc cho hết thảy lớn nhỏ trong xe đều nở nụ cười. “Chị dâu thứ nha, mẹ không mua cũng không sao, chỉ cần anh hai cho chị mua là được rồi”. Từ lúc Cao Lệ Nga chủ động thân thiện với Đường Uyển, Đường Uyển cũng thường thường thích ghẹo Cao Lệ Nga đôi ba câu. “Tam nương, em nói thật đi, là em đang hy vọng Triệu Tử Quy riêng mua hoa đăng cho em chứ gì?”. Cao Lệ Nga cũng phản kích ngay. “Còn phải hỏi, Tam nương đương nhiên đang mong mỏi lắm”. Đường Uyển chưa kịp nói gì, Uông Ngọc Trân đã trêu ghẹo ngay. “Triệu Tử Quy đã săn sóc đặt chỗ ở lầu Đồng Hồ mời chúng ta ngắm hoa đăng, dĩ nhiên không thể quên chuẩn bị mấy chiếc hoa đăng đặc biệt cho em”. “Mẹ, mẹ coi mấy chị kìa ~”. Mặt Đường Uyển nóng như lửa đốt, Uông Ngọc Trân và Cao Lệ Nga kẻ xướng người họa thật khiến nàng vừa cảm thấy ngọt ngào vừa ngượng không chịu nổi, đành ăn vạ với Hồ phu nhân. “Thật ra mẹ cũng muốn xem thử Tử Quy có chuẩn bị cho con chiếc hoa đăng độc đáo khác biệt nào không”. Hồ phu nhân nhìn ánh mắt trong suốt của con gái, trong lòng vui mừng không gì diễn tả được, từ lúc bà quyết định nhận lời cầu hôn của nhà họ Triệu, bao nhiêu lo lắng rối rắm được mất trước kia của con gái đều tan biến, khí sắc con bé càng lúc càng tốt hơn, khi nhắc đến Triệu Sĩ Trình sẽ lộ vẻ vui mừng khó tả. “Mẹ nha ~ Nghỉ chơi với mọi người”. Đường Uyển không ngờ Hồ phu nhân cũng hùa theo chọc ghẹo nàng, may quá đã đến lầu Đông Hồ, xe ngựa dừng lại, nàng hờn mát một câu nhảy xuống xe, làm Hồng Trù chạy tới hầu hạ giật cả mình, vội vàng tiến lên đỡ lấy, sợ nàng trật chân. “Cẩn thận”. Đường Uyển đang loạng choạng, chợt nghe thấy giọng nói của Triệu Sĩ Trình, nàng kinh ngạc nhìn qua, thấy Triệu Sĩ Trình vẻ mặt lo lắng, cha nàng Đường Hoành và hai anh trai đều đứng cạnh chàng. “Tam nương, sao lại vội vã xuống thế, lỡ trật chân thì sao?”. Đường Mân khẽ trách, sau đó quay ra Cao Lệ Nga vừa xuống xe. “Em cũng thật là, sao không kéo Tam nương?”. Nếu là lúc trước, Cao Lệ Nga sẽ ấm ức bực bội, thậm chí tức giận, nhưng bây giờ chị chỉ cười khanh khách. “Em đâu ngờ Tam nương lại khẩn cấp muốn xuống đến thế, về sau em nhất định chú ý”. “Anh hai, do tự em thấy trong xe ngột ngạt nên vội vàng muốn xuống xe, anh trách chị dâu làm gì?”. Đường Uyển đỡ lời dùm Cao Lệ Nga, sau đó nhẹ nhàng liếc mắt qua Triệu Sĩ Trình, đều do chàng cả, nếu chàng không mời mọi người đến lầu Đông Hồ ngắm hoa đăng, các chị đã không trêu mình, lại càng không xảy ra nhiều chuyện thế này. Ơ? Không lẽ mình làm sai cái gì? Thấy Đường Uyển liếc mình, Triệu Sĩ Trình hơi sửng sốt, chàng không biết đó là liếc mắt đưa tình nên chàng càng mê man, thêm bản thân chàng lại chưa bao giờ là người để bụng, lập tức cúi người chào, nhẹ giọng hỏi. “Là tôi làm gì khiến Huệ Tiên mất hứng sao?”. “Khục khục ~”. Uông Ngọc Trân đỡ Hồ phu nhân xuống xe, cười khẽ, bỗng nhiên cảm thấy hai người này quả thật xứng đôi, Đường Uyển không tâm cơ, cũng chẳng đoán được người ta nghĩ gì thâm sâu trong lòng, Triệu Sĩ Trình cũng là người thẳng thắn, cả hai ở chung nhất định sẽ rất thoải mái. Chị cười mỉm. “Tam nương cứ tưởng cậu chuẩn bị cho em ấy mấy chiếc hoa đăng đặc biệt xinh đẹp nên em ấy vội vàng xuống xe, không ngờ chẳng có gì hết, đương nhiên em ấy mất hứng”. Là vậy sao? Triệu Sĩ Trình có chút hoài nghi lời nói của Uông Ngọc Trân, nhưng chàng vẫn thành thành thật thật nói. “Thật ra tôi có mang theo mấy chiếc hoa đăng tôi tự tay làm, chẳng qua đang để trong nhã thất, Huệ Tiên vào nhã thất có thể thấy ngay”. Người này thật là… Đường Uyển vừa ngượng vừa cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, cảm giác được yêu rất tuyệt vời, nhưng đang ở trước mặt nhiều người, nàng chỉ có thể di di mũi chân, liếc chàng thêm cái nữa, lẳng lặng đi vào trong. Triệu Sĩ Trình nhận ra bị Uông Ngọc Trân đùa, có điều chàng không giận, ngược lại cảm thấy thật thân thiết, lập tức lễ phép dẫn đường cho đoàn người vào trong. Hôm nay chàng đến lầu Đông Hồ rất sớm, sau đó đứng ở cửa chờ người nhà họ Đường đến. Chuyện như vậy vốn chàng không phải làm, cũng không tất ân cần như thế, nhưng để người nhà họ Đường an tâm gả Đường Uyển cho mình, cũng cho mọi người đều biết chàng coi trọng cuộc hôn nhân này, chàng vẫn làm. “Cậu rất được”. Đường Quyết nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triệu Sĩ Trình, trước kia anh và Triệu Sĩ Trình chỉ đơn giản quen biết, biết cậu ta xưa nay dũng cảm, cũng bình dị và gần gũi, chẳng bao giờ ra vẻ con cháu hoàng tộc, nhưng trăm nghe không bằng một thấy hôm nay, địa vị của em gái anh trong lòng cậu ta rất đặc biệt, cậu ta sẵn sàng cho mọi người đều biết sự tôn trọng của cậu ta dành cho em gái anh. “Là Tử Quy phải làm”. Triệu Sĩ Trình cười, nhưng không nói thêm gì, chàng không phải người có thói quen mọi thứ đều đặt ngoài miệng. Vào lầu Đông Hồ, cầu thang đi lên hai gian nhã lâu bị chặn, là Hồ phu nhân và Đường phu nhân đụng độ, không ai chịu nhường ai lên lầu trước. “Hồ phu nhân, làm việc phải có thứ tự trước sau, chúng tôi đến trước thì chúng tôi phải lên lầu trước mới đúng”. Đường phu nhân giương cằm lên, cho dù không thể nhìn thấu qua tấm mạng che mặt bằng lụa mỏng Hồ phu nhân vẫn biết bộ mặt bà ta đang nghênh ngang lắm đây. “Thứ tự trước sau không sai, chẳng qua có kẻ cứ đứng chàng ràng ở đó, cố tình chờ tới lúc chúng tôi lên lầu mới bô bô chạy qua giành, có phải quá vô lễ rồi không?”. Hồ phu nhân lạnh lùng nhìn Đường phu nhân, bà biết Đường phu nhân là cố tình gây sự mới xuất hiện tại thời điểm này. “Ô hay, là tôi giành sao? Rõ ràng chính bà đang giành đó”. Đường phu nhân cười mỉa mai, sau đó nhẹ nhàng nắm tay người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên. “Con dâu tôi có bầu, không thể chen chúc với người khác được”. Bô lô ba la nửa ngày hóa ra là vì ra oai, Hồ phu nhân rốt cuộc hiểu vì sao Đường phu nhân cố tình tranh giành cầu thang, bà bật cười châm biếm, không thèm nhìn Đường phu nhân mà quay sang Lục Du đứng cạnh. “Thì ra là Phùng thiếu phu nhân có bầu, chúc mừng. Có điều, nói đi phải nói lại, có bầu nên ở nhà dưỡng thai, sao cứ thích nhào vào giúp vui vậy? Tết Nguyên Tiêu luôn luôn náo nhiệt chen lấn… Chậc chậc, cẩn thận thì hơn”. Lục Du đang mải nhìn Đường Uyển, bị Hồ phu nhân nói không kịp trở tay, hắn cũng biết hành động của mẹ hắn hôm nay chẳng ra sao, nhưng vì muốn gặp được Đường Uyển một chút, hắn chỉ phản ứng bèo nhèo hai tiếng, sau đó tùy ý Đường phu nhân. Lục Du hoang mang ai cũng nhận ra, Phùng Uyển Nhược không là ngoại lệ, thấy hắn nhìn Đường Uyển không chớp mắt, Phùng Uyển Nhược nổi cơn ghen, cô ta tự nhéo thật mạnh vào lòng bàn tay, giấu giếm biểu tình không cho người khác biết, vẫn giả bộ tươi cười, nhẹ nhàng nói. “Đa tạ phu nhân quan tâm, có phu quân chăm sóc, cho dù nhiều người nữa vẫn không va chạm Uyển Nhược được”. “Mẹ, Phùng thiếu phu nhân có bầu, chúng ta nhường đường đi, để bọn họ lên trước”. Phùng Uyển Nhược đã mở miệng, Uông Ngọc Trân hoan nghênh tiếp lời, chị cười khúc khích nói với Hồ phu nhân. “Người ta bây giờ quý giá lắm”.