Chẳng cần nhìn kĩ, Đường phu nhân cũng biết đại trong mắt đa số những người ở đây đều là vẻ chế giễu, bà ta hối hận đến đây hôm nay là quá sai lầm, chẳng qua bài thơ Mẹ chồng ác kia bị truyền đi huyên náo ồn ào, bà ta muốn tận mắt trông thấy người đàn bà bị nhà họ Lục ruồng rẫy chết chìm trong nước miếng của người đời, không ngờ mọi người chỉ thương cảm cho Đường Uyển, đáng buồn Vụ Quan phải nghe mẹ bỏ vợ, chẳng thể nắm tay vợ yêu sống tiếp, giận hắn không đi tranh, đến vợ cũng không bảo vệ được, chán ghét căm giận bà mẹ chồng chia cắt tình cảm, thậm chí có người còn so sánh bà ta với bà Tiêu trong Khổng tước bay về phía đông nam*… *Tiêu mẫu trong bài thơ Khổng tước đông nam phi, đã từng chú thích ở các chương trước, là bà mẹ chia cắt tình cảm vợ chồng con trai vì ghen ghét, con dâu chết, con trai tự tử theo, trở thành mối oán hận muôn thuở của người đời. Tất cả, Đường phu nhân rõ trong lòng, nhưng bà ta càng biết nếu không xuất hiện trước mắt người khác, những lời đồn đãi nhảm nhí cũng sẽ không biến mất, vẫn có người chỉ trỏ sau lưng, thay vì trốn tránh làm bộ không biết thì thà đối mặt khiến chúng nhanh biến đi hơn. Cho nên Đường phu nhân suy tư mãi, vẫn quyết định dự tiệc, thậm chí chủ động xin Tần phu nhân thiếp mời, mời bà thông gia tương lai Lí phu nhân và Vương Nhị nương cùng đến, để ai ai cũng hay không phải bà ta là một bà mẹ chồng hà khắc, mà Đường Huệ Tiên mới là đứa con dâu xấu xa, nếu cô ta giống Vương Nhị nương thì đã chẳng rơi vào kết cục bị ruồng bỏ. Nghĩ đến Vương Nhị nương, Đường phu nhân nhanh chóng ảm đạm, trên mặt không cười, ánh mắt thật nặng nề, không biết suy nghĩ gì, liếc mắt qua Lí phu nhân, thản nhiên nói. “Không nhọc Trương phu nhân lo lắng, chắc phu nhân cũng đã nghe tin nhà họ Lục chúng tôi đính hôn với nhà họ Vương, Vương Nhị nương đẹp lòng tôi, là con dâu tôi lựa ưng ý nhất”. “Lời này nghe sao lại quen tai thế nhỉ”. Hồ phu nhân hơi nhếch mép, cười mà như không cười giả bộ giật mình. “Tôi nhớ rồi nha, năm đó nhà họ Lục đến nhà họ Đường chúng tôi đặt sính lễ, Đường phu nhân cũng từng nói câu này, thậm chí còn nói sẽ xem Huệ Tiên như con gái ruột, không để con bé chịu chút ấm ức nào. Chậc chậc, nói rất dễ nghe kìa… Ôi chao, giờ đây ngẫm lại, cũng chỉ là nói cho xong việc mà thôi”. Hồ phu nhân thở dài chưa hết, đã có tiếng cười nhịn không được bật lên, Đường phu nhân tức điên lập tức trừng mắt qua, là cô gái xa lạ ngồi cạnh Đường Uyển, vừa cười vừa nói nhỏ gì đó với Đường Uyển khiến cơn tức của Đường phu nhân càng tăng cao, bà ta cười lạnh một tiếng. “Lúc đó tôi mắt mù, chỉ nghĩ con gái bảo bối của bà bộ dạng không tồi, tài văn chương tạm gọi là, gia thế không sai, xem như xứng với Đại lang nhà tôi, nhưng ai ngờ cô ta tuy văn vẻ xinh đẹp nhưng trong lòng chỉ biết mỗi phong hoa tuyết nguyệt chứ chẳng có gì khác, đừng nói hầu hạ cha mẹ chồng, đến đốc thúc chồng học hành còn không xong, cả ngày lôi kéo Vụ Quan yêu yêu đương đương, cản trợ Vụ Quan học tập, còn phá hủy thân thể của thằng bé… Trăm năm trước, Văn chính công* đã từng nói : dạy người nữ học thơ văn chỉ nên dạy cho vui, đừng dạy đến nơi đến chốn. Trước tôi còn thấy câu này của Văn chính công thật bất công, nhưng hiện tại xem ra lời lẽ chí lí lắm”. *Văn chính công : Những nhà văn được xem là chính trực ngay thẳng. Đường phu nhân trích dẫn câu của Tư Mã Quang – sử gia Bắc Tống, nhà văn, làm quan đến Tể tướng. Nguồn : baidu “Đường phu nhân nhớ cả một câu nói tùy tiện của Văn chính công, nhưng lại đồng ý với câu nói ấy, không biết là tự mâu thuẫn sao?”. Lâm Ngữ Khê là con gái rượu trong nhà, thuở nhỏ được yêu thương chìu chuộng hết mực, cha có địa vị cao, đâu chịu nổi ánh mắt lạnh lùng của người khác, Đường phu nhân trừng cô, cô đã vô cùng mất hứng, nhưng nghĩ lại mình mới cười ra tiếng là mình thất lễ trước, cho nên vẫn nhịn. Nhưng Đường phu nhân lấy lời Tư Mã Quang cạnh khóe, nói không nên dạy người nữ cầm kì thi họa khiến cô cực kỳ khó chịu, không cần biết đây là Sơn Âm, là người khác địa bàn, lập tức phản pháo. “Ngữ Khê, không được vô lễ”. Lâm Ngữ Hội khẽ nhắc, không biết vô tình hay cố ý nói. “Đường phu nhân năm đó cũng từng là tài nữ nổi danh, biết danh ngôn của Văn chính công cũng là đương nhiên”. “Thì ra là vậy nha”. Lâm Ngữ Khê không che giấu sự khinh bỉ, cô bĩu môi. “Thì ra Đường phu nhân cũng từng là tài nữ, thật sự nhìn người chớ nhìn tướng mạo mà đánh giá”. “Ngữ Khê, em không thể bớt nói vài câu sao?”. Lâm Ngữ Hội vẻ mặt bất đắc dĩ quát lớn một tiếng, sau đó mới mặt mày xin lỗi Đường phu nhân đang lên cơn giận dữ. “Đường phu nhân, Ngữ Khê là con gái rượu của đại bá phụ cháu, từ nhỏ đã bị làm hư, không biết trời cao đất dày, có chỗ mạo phạm, xin thứ lỗi cho em ấy”. Đại bá của Lâm Ngữ Hội? Lửa giận hừng hực trong Đường phu nhân giống như bị người úp chén, một bình nước lạnh tạt thẳng lập tức tắt ngóm. Địa vị của Lâm Ngữ Hội ở nhà họ Dương khác biệt, từ cha mẹ chồng cho đến nô bộc, bên trong chẳng thân thiết là bao, nhưng luôn bảo trì một chút khách khí, đều vì nhà mẹ đẻ của Lâm Ngữ Hội có thế lực, đại bá của chị là ngự sử y sư, quan to nhị phẩm, có cái ô dù to như vậy làm chỗ dựa vững chắc khi Lâm Ngữ Hội ở nhà họ Dương, thậm chí đứng thẳng lưng nói chuyện với toàn bộ gia quyến trong cả Sơn Âm này. Con nhỏ kiêu căng này là thiên kim của ngự sử y sư, Đường phu nhân sao dám mang binh hỏi tội? “Con bé này, cái gì mà tội với không tội”. Ngô phu nhân biết tiến thoái nhất, bà này chẳng có quan hệ gì thâm sâu với Đường phu nhân, nhưng cũng chưa từng bị Đường phu nhân chọc giận, thấy bà kia ngạc nhiên sửng sốt, cơn tức xẹp ngay thì hiểu Đường phu nhân không có cửa xử lý Lâm Ngữ Khê, bà đành đi làm người hòa giải, cười cười. “Ngữ Khê vẫn còn là đứa nhỏ, Đường phu nhân sao lại so đo với một đứa nhỏ cơ chứ”. “Ngô phu nhân nói đúng”. Có Ngô phu nhân giải vây cho, Đường phu nhân tất nhiên phải tiếp, đương nhiên không quên cười cúi đầu cảm kích Đường phu nhân, tỏ vẻ cám ơn. “Đường phu nhân đúng là khoan hồng độ lượng”. Hồ phu nhân quá hiểu nguyên nhân vì sao Đường phu nhân khép nép, bà mỉm cười với Lí phu nhân. “Lí phu nhân, Nhị nương nhà bà thoạt nhìn là đứa phúc hậu, tương lai có mẹ chồng hào phóng như vậy, nhất định sống mỹ mãn”. “Hồ phu nhân, bà nói câu này có rắp tâm gì trưng ra hơi bị rõ đấy”. Đường phu nhân cười mỉa. “Bà cho rằng vài câu vu vơ có thể phá hư hôn nhân hai nhà Lục Vương ư?”. “Phá hư hôn nhân hai nhà Lục Vương?”. Hồ phu nhân bật cười, châm chọc. “Hai nhà các người đính hôn liên quan gì đến nhà họ Đường chúng tôi mà phá hư, tôi cần phải phá hư nó sao?”. “Ai biết trong lòng bà nghĩ gì? Nhưng có câu này tôi không thể không đề cập cho rõ ràng”. Đường phu nhân lạnh lùng liếc qua Đường Uyển ngồi kia. “Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, nhà họ Lục sẽ tuyệt đối không rước Đường Huệ Tiên vào cửa lần nữa, cho dù tôi chết cũng không!”. Hồ phu nhân giận sôi, bà có ý phá hư hôn sự hai nhà Lục Vương, nhưng chỉ vì muốn Đường phu nhân khó chịu, muốn Lục Vụ Quan trở thành trò cười cho thiên hạ, chẳng phải vì để con bà quay lại nhà họ Lục chịu khổ. “Đường phu nhân, có một việc tôi cũng muốn nói cho bà và Lục đại quan nhân cũng như mọi người được rõ”. Thấy Hồ phu nhân giận đến đỏ mặt, Đường Uyển vừa đau lòng vừa hổ thẹn, đều vì nàng mẹ mới nói ác như vậy, vì nàng mẹ mới bị Đường phu nhân chọc tức, là phận làm con, để cha mẹ lo lắng đã là không nên, nếu vẫn còn tiếp tục im lặng thì chính là quá bất hiếu. Nàng đứng lên, trịnh trọng nói. “Dù là kiếp này hay kiếp sau, Đường Huệ Tiên tôi không bao giờ muốn dính dáng gì đến nhà họ Lục các người nữa, càng không chấp nhận bước vào nhà họ Lục nửa bước, về phần Lục Vụ Quan… Đường phu nhân, xin bà quản lí tốt đứa con trai yêu dấu của bà, đừng để hắn cứ đến dây dưa mờ ám”.