Đường Uyển Sống Lại
Chương 13
Lần đầu sắp xếp công việc đi xa, Đường Uyển chẳng những gặp trăm ngàn chỗ hở, còn có chút luống cuống tay chân, có điều dù gì dâng hương cũng là chuyện đơn giản, thứ nhất chỉ cần chiếu theo lần đi gần nhất mà chuẩn bị, thứ hai còn có Uông Ngọc Trân ở bên hướng dẫn, hơn nữa nhóm nha hoàn ma ma đều phối hợp, Đường Uyển coi như thuận lợi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện. Hồ phu nhân khen nàng không tiếc lời, đến nỗi nàng thấy ngượng, lại có chút tự hào.
Sáng sớm ngày thứ ba, Hồ phu nhân dẫn con gái và hai con dâu cùng đi chùa Quảng Hiếu ở thành nam dâng hương.
Chùa Quảng Hiếu được gọi là chùa Quảng Hiếu Vân Môn, một trong những ngôi chùa có lịch sử lâu đời nhất và cũng là ngôi chùa hương khói thịnh vượng nhất vùng Sơn Âm, chùa là nơi duy nhất có lời đề được đương kim thánh thượng tự tay viết, chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đủ để người ta đổ xô đến.
Đi xe ngựa nửa ngày mới đến chùa Quảng
Hiếu, dâng cúng hương, ở lại chùa dùng cơm chay, Hồ phu nhân nghỉ ngơi uống trà ở phòng ăn hậu viện, Đường Uyển ngồi lâu có chút mỏi, quyết định đi dạo xung quanh, ngắm hoa ngọc lan đỏ và hoa ưu đàm nổi tiếng.
Uông Ngọc Trân ban đầu muốn cùng nghỉ với Hồ phu nhân, nhưng thấy Đường
Uyển dạt dào hứng thú, chị nói vài câu với Hồ phu nhân liền cùng Đường
Uyển đi dạo, Triều Tiên Nga ở lại với Hồ phu nhân.
“Chị dâu cả, chị xem thử hoa ngọc lan đỏ và hoa ưu đàm hoa nào đẹp hơn?”. Đi dưới dàn hoa ngọc lan, ngửi được mùi ngọc lan thơm ngát, Đường Uyển nghiêng đầu, khẽ mỉm cười hỏi một tiếng.
“Chị thích ưu đàm hơn”. Có thể ra ngoài nhìn xem phong cảnh, tâm tình Uông Ngọc Trân cũng sảng khoái, tuy rằng cả ngày ngồi trong nhà đã thành thói quen, nhưng có cơ hội đi ra, chị vẫn rất thích thú.
“Vậy à?”. Đường Uyển kinh ngạc nhìn Uông Ngọc Trân, nàng cứ nghĩ Uông Ngọc Trân sẽ thích hoa ngọc lan hơn, nở rộ như tính tình thẳng thắn cởi mở của Ngọc Trân, chị xưa nay ăn mặc đều hoa lệ, mà hoa ngọc lan thoạt nhìn có thứ cảm giác hoa lệ đó.
“Hoa ngọc lan nở luôn rụng hết lá, dù nở có tươi mấy, đẹp mấy cũng luôn đơn điệu”. Uông Ngọc Trân cười, nói. “Hoa ưu đàm thì khác, chẳng những hoa nở rực rỡ, cành lá cũng tốt tươi, tự nhiên khiến người ta thích hơn”.
“Chỉ vậy thôi ạ?”. Đường Uyển giống như lần đầu tiên gặp
Uông Ngọc Trân, tỏ vẻ không tin nổi, ánh mắt tràn đầy tò mò, chờ đợi
Uông Ngọc Trân giải thích.
“Còn thế nào nữa? Chị đâu giống em, thích cái gì liền chú ý nhiều, huyên thuyên không thôi”. Uông Ngọc Trân bật cười vỗ Đường Uyển một cái, sau đó nói. “So với hoa ưu đàm, chị càng thích mẫu đơn, hôm qua Tần phu nhân vừa sai người đưa đến thiếp mời dự tiệc rượu Mẫu đơn, em cùng đi với chị nhé”.
“Chị dâu cả, em không muốn đi”. Đường Uyển nhẹ nhàng lắc đầu, tiệc rượu Mẫu đơn của Tần phu nhân được xem là sự kiện lớn đối với nữ quyến nhà quan lại ở Sơn Âm, ngày mười sáu tháng hai hằng năm Tần phu nhân luôn đúng hẹn tổ chức tiệc rượu Mẫu đơn. Đường Uyển trước khi xuất giá từng đi theo Hồ phu nhân dự tiệc, cũng từng viết vài bà thơ về mẫu đơn, danh hiệu tài nữ của nàng vang dội có một phần là nhờ vào tiệc rượu Mẫu đơn. Đường Uyển chẳng có gì hiếu kì tiệc rượu Mẫu đơn, mà nàng bây giờ cũng không định ra khỏi nhà, giao tiếp với nhiều người, lại càng không muốn đi những nơi đông đúc như vậy.
“Sao? Lo lắng chậm trễ việc học?”. Trong lòng Uông Ngọc Trân hiểu hết vì sao Đường Uyển chưa suy nghĩ đã từ chối, nhưng chị không nói ra miệng, chỉ che miệng cười. “Chị không phải đã nói sao, học quản gia không phải học một lần là xong hết được, từ từ đi, không cần quá vội vã. Luôn ru rú trong nhà có khi sinh bệnh đó, giống như hôm nay này, đi ra ngoài giải sầu, hít thở không khí cũng quan trọng không kém”.
“Chị dâu cả, em nghĩ để bản thân tĩnh tâm ít lâu nữa mới giao tiếp với người khác, hiện tại lòng em chưa đủ bình lặng”. Đường Uyển cười khổ, nàng nhìn Uông Ngọc Trân, thản nhiên nói. “Chị dâu cả, chị hẳn là biết Đường phu nhân nhà họ Lục và Tần phu nhân quan hệ không tệ, Tần phu nhân nhất định sẽ mời bà ta dự tiệc, mà em bây giờ chưa muốn chạm mặt bà ta”.
“Thôi, tùy em vậy”. Uông Ngọc Trân thở dài trong lòng, chị nghĩ Đường Uyển chắc hẳn vẫn để bụng tên đàn ông bạc bẽo kia lắm, nhưng chị chẳng nói gì, sợ chạm đến vết thương lòng của Đường Uyển, nàng lại thương tâm rồi nghĩ quẩn. Có điều Đường Uyển đã có thể thẳng thắn thừa nhận nàng không muốn chạm mặt Đường phu nhân, thoạt nhìn đã cởi mở hơn nhiều.
Đường Uyển gật đầu, nàng không muốn tái giá, nhưng vẫn yêu quý thanh danh của bản thân, nàng không chắc mình có thể bình tĩnh hòa hảo đối mặt với mẹ con nhà họ Lục kia, nàng sợ gặp rồi sẽ không kiềm chế được cơn tức trong bụng chửi rủa bọn họ, khiến người khác chê cười, cũng phá hủy luôn hình tượng của nàng.
“Huệ Tiên ~”. Tiếng kêu dường như chứa đựng bao thâm tình đột ngột vang lên phía sau, Đường Uyển cứng đờ người, trong lòng buồn bực muốn chết, vì sao lại gặp hắn ở chỗ này, trong trí nhớ kiếp trước của nàng, quay về nhà họ Đường rồi, nàng chưa từng gặp lại hắn, thẳng đến năm ấy ở vườn Thẩm…
“Lục đại quan nhân, anh là người đọc đủ loại thơ văn, sao đạo lý quấy rầy người khác là bất lịch sự cũng không hiểu”. Uông Ngọc Trân phản ứng cực nhanh, xoay người che trước Đường Uyển, lạnh lùng nhìn người đàn ông đứng trước mặt, lời nói không hề khách khí.
“Chị dâu cả…”. Lục Du cười chua xót, hắn biết người nhà họ
Đường chắc chắn không hòa nhã với hắn, trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý bị mặt lạnh, nhưng vẫn là khó tiếp thu.
“Lục đại quan nhân, anh và nhà họ Đường chúng tôi không có quan hệ gì hết, tiếng ‘chị dâu’ này tôi không dám nhận, anh gọi tôi Uông phu nhân coi bộ thích hợp hơn”. Uông Ngọc Trân chẳng thèm khách khí ngắt lời Lục Du, chị không buồn che dấu sự chán ghét của mình đối với tên đàn ông này, lạnh lùng nói. “Không biết Lục đại quan nhân đến chỗ này có gì chỉ giáo?”.
Lục Du thấy Uông Ngọc Trân và Đường Uyển đứng cùng một chỗ, biết Uông Ngọc Trân nâng niu Đường Uyển thể nào cũng đâm chọt mình, hắn dự liệu trước phản ứng của chị, lại cười khổ, khom người thật sâu cúi chào, nói. “Uông phu nhân, tôi muốn được cùng Huệ Tiên một mình nói vài câu, xin Uông phu nhân cho phép”.
“Không được”. Uông Ngọc Trân cự tuyệt ngay lập tức, chị nhìn Lục Du khinh miệt. “Thật không biết Lục đại quan nhân tài trí hơn người, chữ nghĩa thánh hiền chất đầy năm xe nay đã chạy đi đâu, có thể không kiêng dè mặt dày thỉnh cầu như thế cũng liền thôi, còn muốn nói chuyện một mình với Tam nương, quả thật vô lễ”.
“Uông phu nhân ~”. Lời nói mỉa mai của Uông Ngọc Trân khiến
Lục Du nóng mặt, nhưng nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp sau lưng chị, hắn vẫn da mặt dày khom người chờ đợi, mang theo một chút cầu xin, nói. “Uông phu nhân, tôi và Huệ Tiên vốn là vợ chồng ân ái…”.
“Lục Vụ Quan”. Uông Ngọc Trân lại ngắt lời hắn, mặt mày giận dữ, mắt nhìn Lục Du như muốn bốc hỏa, giọng nói cũng lên cao không ít, quát lớn. “Anh còn có mặt mũi nói câu này, tôi hỏi anh, có phải anh viết giấy ruồng bỏ vợ đuổi Tam nương nhà chúng tôi về nhà không?”.
“Phải”. Lục Du buồn rầu đáp lời, hắn nhìn Uông Ngọc Trân. “Nhưng mà, Uông phu nhân, ngài hẳn là biết, tôi làm như vậy là có nỗi khổ riêng, nếu không phải… Tôi sao có thể đồng ý…”.
“Anh có nỗi khổ riêng thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ biết sau tờ giấy ruồng bỏ vợ của anh, Tam nương và anh, còn có nhà họ Lục các người đều đã không còn dính líu gì nữa, đã không có quan hệ gì với nhau, thì anh không có tư cách nói câu kia”. Uông Ngọc Trân khinh thường liếc mắt Lục Du, chị quá rõ “nỗi khổ riêng” Lục Du chưa kịp thống thiết là cái gì, chẳng qua là thứ luận điệu xảo trá “Mẹ lấy cái chết ra ép buộc, Vụ Quan không thể không theo” mà thôi, những lời đó may ra gạt được Tam nương ngây thơ không hiểu thế sự, chứ còn chị thì… Hừ, Lục Vụ Quan nghĩ ai cũng khờ dại như Tam nương sao?
“Uông phu nhân, lòng tôi đau đớn muôn ngàn…”. Lục Du kể lể, nhìn như có bao nhiêu khổ mà nói chẳng nên lời, hắn thở dài một hơi, sau đó nhìn Đường Uyển chỉ lộ ra một góc áo đứng phía sau Uông Ngọc Trân, thâm tình nói. “Huệ Tiên, tôi có lời muốn nói cùng em, một mình”.
“Anh muốn nói gì đó là chuyện của anh, tôi chẳng muốn lãng phí thời giờ nơi anh đâu, mời anh đi đi, đừng quấy rầy sự thanh tĩnh của tôi”. Biết tránh cũng không tránh được, Đường Uyển đi ra, lãnh đạm nhìn người đàn ông trước mặt nàng, nàng cứ nghĩ rằng gặp lại Lục Du nàng sẽ phẫn nộ, oán hận, hận không thể xé cái mặt hắn vứt xuống đất, nhưng gặp được người thật rồi, nàng mới nhận ra, còn hơn cả oán hận chính là miệt thị và khinh rẻ, cảm giác khinh miệt đó khiến nàng thậm chí không muốn nói gì với hắn, cảm thấy để ý tới một kẻ như hắn chính là làm nhục tư tưởng của nàng.
Đường Uyển lạnh nhạt chẳng những khiến Lục Du – kẻ đang tràn ngập suy nghĩ nàng thấy mình rồi chắc chắn sẽ vui quá mà khóc, cảm động rối tinh rối mù lên – sợ ngây người, còn làm cho Uông Ngọc Trân – người đang cẩn thận che chở trước người nàng, sợ nàng liều lĩnh chạy đến bên Lục Du – sửng sốt, chị không hiểu sao cô em chồng nửa tháng trước suýt vì tin Lục Du đính hôn mà treo cổ tự tử nay lại biến hóa dữ dội đến vậy, cứ như thay đổi thành người khác.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
59 chương
10 chương
91 chương
65 chương
31 chương
105 chương
513 chương